If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Tiêu Bách
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 247
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3995 / 38
Cập nhật: 2015-12-02 04:25:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 180: Hương Dược
oàng Thượng, nước ấm đã chuẩn bị tốt.” Hai nha hoàn cúi người hành lễ, bẩm báo.
Nhẹ gật đầu, xua tay làm cho các nàng đi xuống, mặc thục y vào, hắn khập khiễng nhìn đại mộc dũng bên giường tỏa ra hơi ấm, cởi bỏ quần áo phóng tới bên giường, thuận đường nhìn thoáng qua thiên hạ nhỏ bé vẫn còn say ngủ trên giường.
Hẳn là mệt muốn chết rồi, nàng ôm đệm chăn ngủ say sưa, mấy ngón chân trắng noãn lộ ra khỏi đệm chăn, hắn mỉm cười, bước đến, đem đệm chăn kéo xuống, bao lại, sợ nàng cảm lạnh.
“Khâu Trạch……”
Nàng mơ hồ hướng về phía bên cạnh sờ soạn, cảm nhận được da thịt mềm mại dươi đệm chăn ấm áp, giật mình, đột nhiên mở mắt, nhìn hắn đang nằm bên cạnh, nhỏ giọng:
“Làm ta sợ muốn chết, ta còn nghĩ rằng chàng đã chạy đi săn lão hổ rồi.” Nàng vội vàng đứng dậy, nhìn thấy đại mộc dũng bên cạnh giường, nhất thời hiểu được đã có người từng tiến vào, mà theo nàng nhớ, từ lúc tiến vào nơi này, nơi nơi đều là nam thủ vệ……
“Thời gian còn chưa tới,” Hắn thản nhiên vén lên một lọn tóc rối của nàng, “Đến lúc đó Mộc Hiệp sẽ bảo hộ trẫm, không cần lo lắng.”
Đúng nha, Mộc Hiệp vẫn chưa từng rời khỏi Khâu Trạch, cho dù không sử dụng thuật pháp, đến lúc đó, nếu có phát sinh nguy hiểm gì, sư phó làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, chính là, dù nói thế nào cũng có nguy hiểm.
Y Y nhất thời nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần hắn đừng “đi mà không biệt” là tốt rồi.
“Chàng muốn tắm rửa?”
Nàng ngồi dậy, lấy tay thử độ ấm của nước trong mộc đũng, “Nhưng mà miệng vết thương của chàng bây giờ còn chưa thể đụng vào nước.”
Biết hắn có thói quen sạch sẽ, hằng ngày đều phải tẩy trừ một phen, nghĩ nghĩ, nếu là như thế, còn không bằng nàng giúp hắn tắm rửa, nhưng mà…… muốn chính mình mở miệng, thật đúng là có điểm……
“Cho nên trẫm cần một người hỗ trợ,” Hắn liếc nàng liếc mắt một cái, tựa hồ xem thấu tâm tư của nàng, mỉm cười,
“Nàng giúp trẫm tắm rửa được không? Mộc đũng lớn như vậy, có thể chứa được cả hai người.”
Đây chính là do mình cố ý an bài xuống, thầm nghĩ cùng nàng tắm uyên ương, hoàn hảo nàng vừa đúng lúc tỉnh lại, nếu không hắn phải đánh thức nàng dậy, hắn thật tâm không đành lòng.
Giận hắn, liếc mắt một cái, nàng điểm nhẹ đầu, cẩn thận ngồi vào trong mộc đũng, dựng thẳng đầu gối lên, đem chân của hắn gác nhẹ lên, còn cẩn thận lót thêm một lớp vải mềm, sợ hắn bị đau và tránh cho vết thương bị dính nước.
Nàng ở ngồi đối diện với hắn, lại nhìn thấy người nào đó dùng ánh mắt “không đứng đắn” nhìn mình chắm chú, không khỏi lại đỏ mặt.
“Tắm rửa một cái cũng chưa cái đứng đắn!” Nàng hoành hắn liếc mắt một cái.
Triền miên một đêm, hai người đều chưa ăn gì, cơ hồ đến gà gáy mới ngủ, nàng căn bản là không tính được hắn muốn nàng bao nhiêu lần, chỉ biết là khi nàng mơ màng, gần như chìm vào hôn mê, hắn vẫn “tiếp tục tham chiến”… bây giờ toàn thân nàng đều đau nhức không thôi, vậy mà, kẻ đầu sỏ kia vẫn tinh thần phấn chấn, mắt sáng như sao….
“Như thế nào mới xem là đứng đắn? Suốt ngày cầm quyển sách ở trước mặt lắc lư, hoặc là ngâm thơ đối câu mới là đứng đắn sao?” đôi mắt màu tím khinh mị.
Suốt cả đêm, nàng quấn quít cứ lấy mình, đem thân thể mềm mại tựa sát vào ngực hắn mà ngủ, làm máu huyết của hắn cứ sôi trào, dục niệm không cách nào dập tắt, ai bào mềm mại kia cứ cọ sát, ma ngứa không ngừng chứ…
“Mặc kệ, hôm nay ta muốn hảo hảo nghỉ ngơi.” Nàng chu chu môi, nhẹ nhàng thấm ướt vải dệt, nhẹ nhàng giúp hắn chà lau thân mình.
“Nàng cứ nghỉ ngơi của nàng, trẫm nhất định hội hảo hảo chiêu đãi hảo nàng.” Hắn ái muội cười, cũng cầm lấy một khối thấp bố giúp nàng chà lau thân thể.
“Đừng, ta tự mình làm…” Nàng cuống quít cự tuyệt, liếc mắt nhìn cái chân bị thương của hắn,
“Hoàn hả, không bị ướt, còn lộn xộn nữa, đến lúc đó vết thương có khả năng bị nhiễm trùng đó.”
“Tự mình làm? Nàng làm sao tự làm được, nàng có thể xem tới được nơi đó sao?” Hắn một tay đầu gối của nàng lên, dịu dịu nói.
Theo tầm mắt của hắn, Y Y quẫn bách, ngượng ngùng trừng mắt liếc mắt một cái, sau thùy hạ mi mắt, xác thực, cả đêm triền miên, phía dưới ẩn ẩn đau.
“Để cho trẫm giúp nàng xức thuốc.” Hắn nhẹ giọng nói.
“……” Nàng đột nhiên nâng lên mi mắt, xấu hổ đẩy tay hắn ra,
“Không cần, để yên là tốt rồi.”
Loại sự tình này còn không mắc cỡ chết người sao! Đêm qua đã đủ dọa người, bây giờ nếu còn để cho hắn thượng dược, so với việc đánh nàng bất tỉnh còn thống khoái hơn.
“Nếu như không cẩn thận xử lý, nói không chừng đứng thẳng cũng không thoải mái, càng đừng nói đi đường, đến lúc đó, người khác nhìn bộ dáng nàng đi lại đều sẽ cười đến chết.” Hắn lạnh giọng nhắc nhở, vừa rồi nhìn nàng xuống giường có điểm kỳ quái, gương mặt nhỏ nhắn cau lại, như là cố nhịn đau, đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt từ hồng chuyển thành đỏ thẩm, điểm này nàng thật không ngờ đến, cúi đầu suy nghĩ một lát, mới bất đắc dĩ gật đầu.
Hai người tắm rửa sạch sẽ xong, đợi lau khô thân thể xong, nàng xấu hổ dùng đệm chăn che kin1 nửa người trên, gương mặt đỏ hồng cũng vùi cả vào đó, chỉ sợ hắn nhìn thấy vẻ xấu hổ này.
Khâu Trạch lấy ra một lọ thuộc, ngồi xuống dưới chân nàng, lấy tay dang hai chân nàng ra, nhìn bên trong sưng đỏ, không khỏi quyệt quyệt mi, xem ra, phải nghỉ ngơi hai ngày.
“Nhanh lên….” Nàng đợi một hồi, nhưng thấy không có gì động tĩnh, trên mặt đã muốn thiêu đỏ một mảnh, nhỏ giọng thúc giục.
Buồn cười nhìn nàng dùng đệm chăn che kín cả gương mặt cùng nửa người trên, hắn dùng bông dính chút dược, nhẹ nhàng ở chổ sưng đỏ thoa lên, cúi đầu, nhẹ nhàng thổi.
“Thoải mái không?” Hắn cố ý hỏi, tay cầm bông tà ác lau lau vòng quanh 2 cái.
“Đừng đùa, hảo hảo thượng dược!” thanh âm nàng run lên, hận không thể đứng dậy cắn lên cổ hắn, sắc lang, lúc nào cũng trêu đùa nàng.
“Nhưng mà, trẫm cứ đối diện với một người không lên tiếng thì thực nhàm chán, nàng không bồi trẫm nói chuyện, cứ để đệm chăn trên mặt không buồn sao? Vừa mới tắm rửa sạch sẽ, đừng làm cả người đầy mồ hôi đó.” Nói xong, hắn dùng một tay kéo kéo đệm chăn của nàng.
Người nào đó lại như là bạch tuộc, gắt gao nắm chặt đệm chăn, cho dù hắn kéo như thế, đều không thể kéo ra.
“Ta không dám nhìn.” Nàng ở bên trong quả thực rất buồn, hô hấp cũng không thông thuận, nhưng mà lại không dám lộ mặt ra, như vậy tựa hồ muốn tới cực hạn.
Bàn tay xức thuốc đột nhiên dừng lại, ánh mắt lóe lên, nột nột mở miệng….
“Ai nha, đổ máu ……” Hắn đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Đổ máu! Đột nhiên đẩy đệm chăn rớt ra, nàng ngồi bật dậy, nguyệt sự của nàng còn chưa tới, sao lại chảy máu chứ, không phải là thật sự bị thương đi?
“Thế nào?” Nàng hoảng sợ nhìn, chỉ thấy ngoại trừ màu trắng của thuốc mỡ vẽ loạn ở bên ngoài hoa khẩu, vẫn không thấy nơi nào chảy máu nha.
“Đến, nàng cầm này, nhẹ nhàng hướng vào bên trong sát một chút, liền thấy được.” Hắn còn thật sự nói.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, làm hai má của nàng hồng tươi một mảng, thật là đáng yêu, theo dõi ánh mắt của hắn, bộ dáng khó xử, tựa như mới trước đây, vào lễ mừng năm mới, hắn lừa nàng, để nàng sờ trúng cái đuôi con chuột, chỉ là hiện tại ngượng ngùng nhiều hơn sợ hãi.
Bắt lấy tay nhỏ bé của nàng, quấn ít bông mềm lên, nhẹ nhàng xoa xoa, dò xét đi vào lăn lộn một phen, lại đem ra, mặt trên vẫn như cũ, ngoại trừ màu trắng của thuốc, cái gì cũng không có.
“Chàng gạt người, nào có huyết!” Nàng trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng ý thức được mình bị lừa.
“Trẫm nói là chân trẫm bị nàng đá đổ máu, đâu có nói là chỗ đó của nàng bị chảy máu chứ.” Hắn vô lại cười cười.
Nói cách khác, chính mình thực ngu ngốc bị lừa.
Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Thiên Lạc Họa Tâm Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường