The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Tiêu Bách
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 247
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3995 / 38
Cập nhật: 2015-12-02 04:25:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 179: Ngọt Ngào
ai tay đang xoa xoa mặt, lại nhanh chóng bắt lấy cơ hội, bao phủ lấy mềm mại, một ngụm hàm trụ.
Mặt nàng tạc hồng, không nghĩ tới, ý tứ trong lời nói của hắn, thì ra là muốn biểu đạt như thế này…… Hơn nữa, mới vừa muốn, sao lại quấn quít lấy chính mình?
“Ta đói bụng, vẫn là trước đứng lên ăn một chút gì đi.”
Nàng đẩy như thế nào cũng đẩy không ra, vừa định đá hắn một cước, lại sợ chạm phải miệng vết thương, chỉ phải ôn nhu khuyên.
“Trẫm cũng đói bụng……”
Hắn đột nhiên mở miệng, ái muội nói, đôi mắt màu tím mông lung vụ sắc, đồng tử mắt co rút nhanh, một tay đảo qua những đường cong duyên dáng, khàn khàn nói.
Toàn thân một trận run rẩy, nàng xấu hổ muốn đứng dậy, nhưng làm thế nào cũng không thể nhúc nhích, bất đắc dĩ nhìn cánh tay bên hông mình, mặt trên còn có dấu răng của nàng.
“Thế nhưng ta đói bụng, chàng đứng lên, cùng nhau ăn một chút gì đi.” Nếu nàng không có nhớ lầm, bàn bên ngoài có chuẩn bị một ít điểm tâm.
“Hảo, bắt đầu ăn!” Hắn cúi đầu, cắn cắn xương quai xanh của nàng.
“Di, đây là cái gì?”
Nàng vốn là muốn tay hắn ra, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy trước ngực, sau lưng mình đều dính vào một ít đỏ đỏ gì đó, cả trên người hắn cũng có, rất nhiều nha…vừa rồi cùng hắn hờn dỗi không phát giác, hiện tại rõ ràng bị hoảng sợ.
Cầm lấy một miếng lại gần xem, hạt dưa!? Mặt đỏ lên, nàng mới nhớ tới là vừa mới đút hắn ăn cái này.
“Ân? Ăn trước cái này cũng được, nàng muốn đút trẫm tiếp sao?”
Người nào đó đình chỉ tiến công, một ngụm hàm trụ hạt dưa cùng hai ngón tay tay của nàng, đầu lưởi vờn quanh, tùy ý liếm mút.
“Bẩn! Đừng ăn.” Nàng cuống quít xuất khẩu, đưa tay lấy hạt dưa trong miệng của hắn ra.
Nhìn dưới thân nơi nơi đều là hạt dưa, phỏng chừng vừa rồi ân ái, vô tình làm rơi, mồ hôi đã làm bẩn chúng rồi.
“Không được, nàng không cho trẫm ăn, vậy trẫm liền ăn nàng.” Hắn xấu xa, giang chân, một chân gác ngang qua eo nàng, khiến cho nàng không thể động đậy.
“Hảo, cho chàng ăn, cho chàng ăn.”
Nàng ôn nhu cười, đem hai tay nắm thành quyền, phóng tới bên môi hắn, một bộ muốn nhìn hắn sẽ làm như thế nào, rõ ràng chính là muốn làm khó dễ.
“Ân, như vậy thật là không thể ăn.”
Hắn một tay vỗ về cái cằm trơn nhẵn, ra vẻ khó xử, nhưng đôi mắt màu tím lại không ngừng ở trên thân thể của nàng di động cao thấp, bộ dáng bất mãn.
“Cho chàng thời gian một khắc, ăn không hết, liền đứng dậy đi ăn.”
bụng của nàng thầm thì rung động, nhìn sắc trời bên ngoài, tựa hồ đã là chạng vạng, nghĩ nghĩ, từ giữa ngọ đến nay, đều chưa ăn cái gì nha.
Một khắc? Cũng thật biết làm khó nha nha? Hắn tà tứ cười.
Dùng bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé hướng lên miệng, ngay tại thời điểm nàng còn đang đắc ý dào dạt, một ngụm hàm trụ ngón tay bé xinh, nhẹ nhàng liếm láp.
“Đây chính là nàng nói cho trẫm ăn, không thể một ngụm ăn, trẫm liền ăn từng chút từng chút, thời gian một khắc khẳng định là đủ, đợi trẫm ăn xong tay rồi, lại bắt đầu ăn cái khác.” Hắn cười nhẹ.
Xong rồi, nàng nhất thời hối hận, muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, dùng sức đẩy, hai tay cảm giác được ươn ướt, nhưng không cách nào thoát khỏi không chế của cánh tay hắn.
Nhưng mà, kể từ đó, hắn lại có ý nghĩ chinh phục, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng tươi toàn bộ, khóe miệng ý cười dần dần sâu sắc, hắn muốn nhìn, nàng sẽ phải làm thế nào đây.
“Ta, ta muốn… nha……” Nàng quýnh đỏ mặt, ngón tay mảnh khảnh đặt lên khóe môi của hắn, dùng sức lạp xả.
“Ngô…… Này …một cái tuyệt chiêu..ới của nàng au!” Hắn có chút mồm miệng không rõ.
“Cho chừa này, chừa này!” Nàng la hét, rất sợ buông lỏng tay, thật sự sẽ bị “Ăn” mất, không được! Tuyệt không thể buông tay.
“Trẫm toàn bộ……” Đôi mắt quay tròn vừa chuyển, Phù Vân Khâu Trạch nghĩ đến nàng ăn mềm không ăn cứng, nhất thời giả trang bộ dáng đáng yêu, ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng, không biết khi nào, hốc mắt đã muốn bắt đầu phiếm hồng.
Không thể nào, thật sự đau như vậy sao? Nàng đau lòng, chậm rãi buông tay, vỗ về hai gò má của hắn, trên mặt xác thực đỏ một mảnh, nếu còn tiếp tục thêm vài phần lực, nói không chừng sẽ bầm xanh bầm tím,… nàng âm thầm tự trách mình xuống tay quá nặng, cũng có chút đau lòng.
Mà hắn, dường như đã đạt tới hiệu quả mình mong muốn, bàn tay to đang ôm chặt nàng cũng buông lỏng, nhẹ nhàng xoa xoa hai má.
“Còn đau không?”
Ngày thường nhìn bộ dáng của hắn lúc nào cũng lạnh như băng, bây giờ lại làm nũng như một tiểu hài tử, nàng bất đắc dĩ, ôn nhu hỏi.
“Ân,” Hắn gật gật đầu, chỉ chỉ vào mặt,
“Y Y hôn một cái, sẽ tốt lên nhiều; hôn 2 cái, sẽ bớt đau; hôn 3 cái, hoàn toàn khỏi hắn nha.”
Dở khóc dở cười nhìn bộ dáng trẻ con của Khâu Trạch, nàng do dự, ánh mắt hướng về đôi mắt hắn, vừa nhìn, đã có cảm giác: dù là cạm bẫy, nàng cũng tình nguyện rơi vào.
“Nhéo trẫm còn không chịu phụ trách?”
Hắn đột nhiên xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng, hai tay tiếp tục xoa xoa mặt, bộ dáng thật là đáng yêu.
Được rồi, nàng thật là hoàn toàn không có cách ……
Đầu hàng?
“Tốt hơn nhiều.” sắc mặt nhu hòa xuống, một tay choàng qua, ôm lấy lưng nàng, bộ dáng rất là sốt ruột.
Ân, nhìn hắn tựa hồ có chút an phận, nàng tiếp tục hôn thêm một cái.
“Không còn đau lắm, còn 1 chút nữa thôi.” đôi mắt sáng ngời, thẳng tắp xem xét thần cánh hoa phấn nộn, bàn tay to vỗ về tấm lưng nuột nà của nàng, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.
Được rồi, còn 1 chút. Nàng nhắm mắt lại, còn thật sự hôn đi lên.
Ngoài ý muốn, so với hai lần trước, da thịt lần này chạm đến mềm mại hơn nhiều lắm, còn có hơi ươn ướt, ân…… Còn có thể hàm trụ môi của nàng? Nàng cả kinh, đột nhiên mở ra mi mắt.
Chống lại, là mi mắt nhắm chặt của hắn, ôn nhu, hắn hôn nàng.
Nàng bị Phù Vân Khâu Trạch lừa…… Cố ý mở cái miệng nhỏ ra, định phản đối, nhưng Khâu Trạch lại tặc cười một tiếng, nàng ức muốn cắn hạ một ngụm cho đỡ tức, nhưng mà, nhìn hai má hắn vẫn còn đỏ au, ngược lại không thể “xuống răng”.
Nhân cơ hội này, hắn dây dưa đi lên, hấp duẫn, làm thân hình cứng ngắc từ từ mềm hoá, tay đang ve vuốt tấm lưng chuyển dời đến trước ngực, bao phủ lấy mềm mại.
“Vừa rồi,… còn đau không?” Hắn thanh âm khàn khàn, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
“Không…… Đau.” Ánh mắt có chút mê mang, hai tay nàng theo bản năng hoàn trụ cổ hắn, sắc mặt phi hồng, có chút xấu hổ thùy hạ mi mắt.
Hình như, vừa rồi nàng mới hỏi hắn những lời này, như thế nào bây giờ từ miệng hắn hỏi ra, ý tứ hoàn toàn đảo điên? Y Y cơ hồ muốn vùi đầu, chôn vào trong lòng hắn, nhưng vừa mới cúi đầu, lại bị bàn tay to chế trụ, nâng nhẹ cằm lên.
“Trẫm nhìn xem……” Buông tay ra, hắn trườn xuống một chút.
“Cái gì!”
Trong đầu nàng “ầm” một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh……. Nhưng dĩ nhiên là không kịp, một tay nâng lên đầu gối của nàng lên một chút, đánh giá.
“Đừng nhìn!” Nàng cuống quít ngồi dậy, vươn hai tay, muốn ngăn lại tầm mắt của hắn, lòng bàn tay ấm áp vây lấy mi mắt lành lạnh của hắn, run run.
“Hảo, tốt rồi.” tiếng nói ôn nhuận phát ra, hắn cúi đầu tiếng cười, bàn tay lại tiếp tục xoa xoa mềm mại.
Dù sao phải mất mấy ngày miệng vết thương mới có thể khép lại, hắn mới có thể đi săn bạch hổ, mà trong khoảng thời gian này có nàng làm bạn, cũng không sợ nhàm chán.
Nội điện, vang lên một trận rên rỉ…… Từ từ nhanh dần, dồn dập…
Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Thiên Lạc Họa Tâm Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường