"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Tiêu Bách
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 247
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3995 / 38
Cập nhật: 2015-12-02 04:25:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44: Trong Ngự Hoa Viên
áng sớm dương quang lười biếng rơi trên vườn hoa, trăm ngàn loài hoa đua nhau khoe sắc, duỗi thẳng cái thân non mềm hướng về nơi có ánh sáng, sương sớm trong suốt còn đọng lại trên phiến lá phản chiếu ánh nắng mặt trời càng trở nên long lanh hơn,cánh hoa e ấp nhụy hoa nửa lộ nửa giấu, tản mát ra từng trận hơi thở ngọt dịu.
“Thật sự cho nó ăn cái này sao?” Y Y ghé vào bàn đá, trừng lớn mấy cái bình lọ trước mắt, hạc đỉnh hồng, bách bộ độc, xuyên tràng tán…… Tất cả đều là độc dược a! Cũng may cung nữ cùng thị vệ đều được cho lui, nếu không, khi nhìn thấy đống đồ này sẽ bị dọa chết,còn nghĩ rằng hai người bọn họ muốn tự sát nha.
Phù Vân Khâu Trạch sau khi lâm triều liền sai người tìm loại độc dược này, chỉ vì người nào đó khi dùng điểm tâm sáng thì thầm bên tai hắn một vấn đề, nói rằng tiểu lục giống như có điểm đói bụng, bộ dáng của nó nằm trong áo nàng thật lười biếng uể oải,cho nên hắn mới tìm độc dược, nhưng xem nàng một bộ không thèm tin khiến hắn thật sự là rất chán nản.
“Không tin?” Đôi mắt màu tím liếc giao xà một cái, trong lòng có chút bất mãn,“Vậy nàng tự tìm đồ ăn cho nó.”
“Ta tìm rồi a, nào là thịt trư, nào sữa, cái gì nên cho đều đã cho, nhưng nó vẫn không ăn.” Y Y bất đắc dĩ chạm vào cái đầu nhỏ, ăn độc dược thật sự sẽ không chết ư?
Nó đã ba ngày không ăn gì, luôn nằm trong áo nàng trị thương, hiện tại miệng vết thương chỉ để lại vài cái vảy da màu hồng, cho nên công của nó không nhỏ đâu.
Hắn bất đắc dĩ liếc nàng một cái, gương mặt tái nhợt đã có chút phiếm hồng, hai mắt linh hoạt thỉnh thoảng quay tròn đảo tới đảo lui, ngẫu nhiên mày liễu chau nhẹ, ngẫu nhiên chu cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng nàng đã khôi phục bản chất hoạt bát của mình rồi.
Tùy tay lấy một lọ hạc đỉnh hồng đổ một ít lên tờ giấy trắng, đưa về phía nàng.
“Đem xà cho ta.”
Nhìn màu đỏ phấn trong tờ giấy, nuốt nuốt nước miếng, do dự một lát,nàng vẫn là đem tiểu lục giao cho hắn.
Kỳ quái ở chỗ tiểu lục vốn đang lười biếng khi được đặt lên mặt bàn, nhìn thấy hạc đỉnh hồng trước mắt, hai mắt u lục lại phát ra nhiều tia sáng, cái lưỡi nhỏ bé vui mừng đưa ra rút vào liên tục.
“Thần, tham kiến Hoàng Thượng.” Một đạo thanh âm đột ngột vang lên, mềm mại giống như vô số lưỡi dao sắc bén đâm thẳng đến.
Ở cửa đình, nam tử mặt hoa đào mặc trường bào đỏ tươi ôm quyền miệng cười như không cười nhìn hai người bọn họ.
Mẫn Hách yêu nam! Hắn tới làm cái gì! Y Y đổ rút một hơi, nhìn thấy Phù Vân Khâu Trạch xoay người sang chỗ khác đối mặt hắn, bóng dáng vừa đúng che khuất mặt bàn, nàng trực tiếp đem toàn bộ mấy thứ độc dược nhét vào bên trong ống tay, sau đó cầm tiểu lục bỏ vào trong áo, động tác lưu loát, loáng cái đã xong.
Chỉ nghe đến tiếng vang “Lách cách”, Mẫn Hách nghiêng đầu, muốn thấy rõ Y Y đang làm cái gì, bất quá Phù Vân Khâu Trạch đứng trên bậc cũng nghiêng đầu, ngăn trở tầm mắt của hắn.
“Vương gia sáng sớm tìm trẫm, có chuyện gì quan trọng?” Đôi mắt màu tím khẽ nheo lại,môi mỏng giương lên, có điều khuôn mặt lạnh như băng, so với băng tuyết trong mùa đông còn muốn lạnh hơn vài phần.
“Nghe nói cách đây không lâu hoàng phi bị cung nữ giả quỷ dọa, sau đó còn bị nhốt dưới giếng suốt một đêm, thần lo lắng, cho nên đặc biệt tới thăm, vừa vặn Vương gia La Phu quốc có đem theo mấy thứ này, thần liền mang tới cho hoàng phi bồi bổ thân thể.” Hắn làm vẻ vô hại ra hiệu cho tên công công đứng đằng sau.
Công công lập tức đặt lên bàn,“Không cẩn thận” liếc mắt thấy màu đỏ phấn trên bàn đá,sau đó lui ra ngoài.
“Nga? Vậy đa tạ ý tốt của Vương gia,” Y Y cười lạnh, nhìn trăm hoa nở rộ ngoài đình, tổng cảm thấy thiếu cái gì đó,“Nguyên lai là thị vệ biết Vương gia tới thăm bổn phi, cho nên mới không có bẩm báo.” Bất tri bất giác, tay nhỏ bé che ngực, mắt hạnh chớp chớp, che dấu ý nghĩ chán ghét trong lòng.
Không lẽ quyền lực của hắn đã khuếch đại đến một tay che trời rồi sao?
Nghe được lời nói của nàng, Mẫn Hách không cho là đúng, đi lòng vòng qua hai cây cầu phỉ thúy màu xanh tiến lên đình nhỏ.
“Tiểu Thanh,” Phù Vân Khâu Trạch thấp giọng kêu, một đạo thân ảnh hình như đang bị thương(Cái mông chưa khỏi đây mà) nhanh chóng chạy tới, “Đem thứ Vương gia mang tới đi thử xem có độc hay không.”
Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Thiên Lạc Họa Tâm Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường