A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 247 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1103 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 213: Chính Là Nhàn Hoảng
ghe ra sự châm chọc trong lời nói của Mẫn Hách, nhưng Phù Vân Khâu Trạch không có tâm đi so đo nữa, vung tú bào, bước nhanh ra khỏi ngự thư phòng, liếc mắt nhìn Mộc Hiệp đang ẩn thân trên đỉnh điện.
“Nàng vừa rồi có tới?” Mộc Hiệp vẫn đứng bên ngoài, đương nhiên là biết được, nhưng hắn vì sao không có bẩm báo chính mình?
Mộc Hiệp dược thân xuống, gật gật đầu, mang theo tia bất đắc dĩ.
“Vừa rồi thuộc hạ có ho khan một tiếng, nhắc nhở Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng tựa hồ không có phát hiện, hơn nữa nàng đến một lát, liền xoay người trở về, rốt cuộc nghe được cái gì, nghe được bao nhiêu, thuộc hạ thật không biết.” Nhưng lúc nàng rời đi, vẻ mặt tựa hồ có chút cô đơn, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ nàng như thế là bởi vì Sầm Nhi ở bên trong, nàng không muốn đi vào.
Ho khan…… Khâu Trạch đột nhiên nhớ đến, lúc ấy hắn cùng Sầm Nhi đang ở trong bàn bạc chuyện phò mã, không, nàng không phải cho là thật chứ? Nghĩ đến đây, mặt nhất thời có chút tái nhợt, toàn thân lạnh như băng.
“Như thế nào, nhớ tới chính mình đã làm chuyện tốt gì rồi?” Mẫn Hách hừ lạnh một tiếng, lửa giận bên trong hai mắt cơ hồ hận không thể đem hắn thiêu đốt thành tro bụi.
“Không phải ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao.” Khâu Trạch liếc mắt một cái, quay lại, đi thong thả vài cái bước, chạy nhanh hướng Mộc Hiệp hạ mệnh lệnh, “Mộc Hiệp, ngươi phái người truy tìm bắt đầu từ Long Quân điện đến tất cả cửa cung, nhìn xem nàng có phải lạc đường hay không, còn có, phái người thông tri cho quốc sư.” Biết nàng ngày thường cũng không nhớ rõ đường đi, mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo cung nữ hoặc thái giám, nếu không thì luôn lạc đường, mất cả buổi sáng mới có thể trở về.
Miểu Mộc Hiệp nhanh chóng lĩnh mệnh mà đi, hiểu rõ, nếu hoàng phi bị địch nhân bắt đ, sẽ nguy hiểm đến tính mệnh, nên dốc toàn lực, nháy mắt đã không còn thấy thân ảnh.
“Ta về lãnh cung trước.” Sầm Nhi chậm rãi đứng dậy, hạ thấp người tính rời đi.
“Đợi đã, ngươi rốt cuộc cùng hắn đã nói những gì?” thị vệ bên ngoài ghé vào bên tai Mẫn Hách nói cái gì đó, Mẫn Hách một ngụm thét lên, ra lệnh cho nàng mở miệng.
Không ngờ, Mộc Hiệp đã giăng thuật pháp, tạo thành kết giới, làm cho người có tu vi một chút, ở ngoài cửa sẽ không thể nghe được bên trong đang nói cái gì, đường nhiên thủ vệ, ám vệ, ngay cả thị vệ gác cửa cũng vô pháp biết được. (ek, vậy mà Y Y lại nghe được =.=!)
“Bây giờ là lúc để hỏi mấy chuyện này sao?” ánh mắt Khâu Trạch bắn tới, làm cho nàng rời đi, hắn đứng ngăn trở trước mặt Mẫn Hách, nhắc nhở nói,
“Hiện tại, quan trọng nhất là tìm Y Y trở về, còn nhiều lời vô nghĩa, nói không chừng, tìm trở về chỉ là một khối thi thể!”
Nhất thời Mẫn Hách không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, đôi mắt dài nhỏ nhíu lại.
“Có ý tứ gì?”
“Tuyệt đối không thể cho nàng bước ra cửa cung, nếu ngươi chưa quên chuyện lần trước mang nàng đi ra ngoài liền gặp chuyện thì nên hiểu được, hiện tại, mệnh của nàng đối với sát thủ mà nói, là thứ mà bọn chúng nhất định phải lấy cho bằng được.” Nói xong, không hề vô nghĩa, Phù Vân Khâu Trạch dẫn đầu rời đi.
Ngạc nhiên xong, thân ảnh đỏ rực cũng lấy tốc độ cực nhanh rời đi.
~^O^~ ——– (>^^)>~Đi được một lúc, Y Y mờ mịt nhìn tường thành đỏ tươi, cao lớn chung quanh, rõ ràng nàng hướng tới cửa Nam Cung mà đi, sao bây giờ lại bị mất phương hướng, bị lạc ở bên trong thâm cung thế này. (^^ Trạch ca đoán như thần nhể)
Hơn nữa, lối đi này vì sao càng đi càng vắng vẻ, không một bóng người, nhưng lại không phải lãnh cung, rốt cuộc, đây là đâu đây?
Vừa rồi bất quá là vì sinh khí mà không kịp suy nghĩ, hiện tại đã hoàn toàn bình tĩnh, nhìn ánh trăng mỏng manh, lòng của nàng đều lạnh.
“Có ai hay không a?” Nàng nhỏ giọng hô.
Trên đường đến đây, nàng đụng trúng không ít cung nữ, nhưng nàng đều trốn tránh, hiện tại đã không thấy ai, ngược lại hy vọng xuất hiện một bóng người.
Nơi này tĩnh nặc đến khủng bố, tựa như một mê cung kéo dài, vô luận nàng chạy, di chuyển như thế nào, đều chạy không thoát, ngay cả một cái sân đều không có nhìn thấy, càng không nói đến là người.
“Thảm rồi, sớm biết thế này, ta sẽ nghe Tiểu Thanh khuyên, hiện tại chạy đến cái địa phương quỷ quái gì cũng không biết, cho dù thật sự tìm được một người có thể đem mìn trở về, đều cảm thấy mất mặt.” Nàng thấp giọng nỉ non.
Đi vài bước, không có bận tâm dưới chân, đột nhiên bị vấp chân vào một cái gì đó, lảo đảo đỡ lấy tường thành mới không bị ngã sấp xuống.
“Người lúc xui xẻo đi đường cũng bị đá cản, hừ!” Quay người lại, cũng nhìn không rõ trên đất xuất hiện một thứ gì đó, dù sao vẫn cảm thấy không giống như là tảng đá, nàng liền đứa chân đá một cái.
Chỉ nghe “lốc cốc” một tiếng, vật kia lăn lông lốc lên trên đất phát ra thanh âm, đợi yên tĩnh một chút, mây đen trên đầu đột nhiên tản ra, ánh sáng bàn bạc của ánh trăng thản nhiên rọi xuống, chiếu sáng cái vật tròn tròn nàng vừa tiện chân đá lăn kia.
Nàng hoảng sợ mở lớn hai mắt, tay run run chỉ vào cái đầu lâu khô dưới ánh trăng kia, nhất thời nói không ra lời.
Cái đầu lâu khô hai mắt thủng sâu, đen ngòm, nhưng lại như có hồn, dùng ánh mắt u minh quan sát thế gian, khoảng giữa khoan miệng lộ ra hai hàm răng trắng phếu, vừa dài vừa nhỏ, tựa như răng nanh của cương thi hút máu trên phim mà nàng từng xem mà chúng dường như lại không ngừng va vào nhau, “cạp cạp”,hướng về nàng như đang cười to. (TT^TT)
“Má ơi, quỷ cười!” Nàng thét chói tai, vừa định xoay người chạy trốn, đã có một bàn tay mềm mại bao lấy đôi mắt của nàng.
Bên tai, truyền đến tiếng nói quen thuộc nhu hòa.
“Đừng sợ, có ta ở đây, không có gì có thể thương đến muội.” Hắn nghiên người, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói, giống như sợ sẽ dọa đến nàng, âm điệu ngày thường vốn đã trầm thấp lại cố tình hạ thấp một chút.
“Yêu quái! Ngươi khẳng định là do cái đầu lâu khô biến ra để làm ta sợ!” nàng vẫn là bị dọa đến không rõ, giãy dụa, giọng mũi đều mang theo điểm khóc nức nở.
Hiểu được nàng vẫn còn sợ hãi, vươn tay cố gắng ôm chặt nàng vào lòng, Lạc Dật nhẹ vỗ về lưng của nàng, liếc mắt nhìn ánh trăng hình lưỡi liềm tỏa sáng trên cao, một cánh tay khinh huy, nhất thời, một mảnh mây đen lại chậm rãi phiêu hồi, che khuất ánh trăng.
Hắn chẳng qua là vì tìm kiếm nàng nên mới triệu đến kiểm nhi, không ngờ lại dọa đến nàng.
“Y Y, không có yêu quái, lần trước, lúc bị cung nữ hãm hại, nàng cũng biết là không có yêu quái mà? Muội xem, ta là Lạc Dật ca ca của muội mà.” Hắn thấp giọng khuyên nhủ.
“Ngươi thật là Lạc Dật ca ca?” Nàng vẫn như cũ, đầu chôn ở trong lòng hắn kêu rên.
“Không tin, muội có thể ngẩng đầu nhìn xem.” Hắn có chút cười khổ, sợ mình là yêu quái, lại ôm thật chặt, thắt lưng đều bị nàng cắt đứt,“Thế gian này có yêu quái nào dám có bộ dạng giống Lạc Dật ca ca chứ?”
“Ngươi gạt người, ngươi khẳng định là gạt ta ngẩng đầu lên, sao đó làm ta sợ, ngươi chắc là biết rõ, vừa rồi trong đầu ta hiện lên hình ảnh của ai, cho nên liền biến thành bộ dáng của hắn để làm ta sợ.” Đột nhiên nghẹn ngào, nàng cố nén lệ, không muốn nước mắt rơi xuống, nhưng lại làm vạt áo của hắn nhiễm ướt 1 mành.
Nàng vừa rồi nghĩ đến mình? Lạc Dật trong lòng vui vẻ, cũng là bất đắc dĩ, lại là buồn cười, hai tay vô luận làm như thế nào cũng không dời hai tay của nàng ra khỏi hông mình được, chỉ phải từ bỏ.
“Chỉ là ra ngoài đi dạo một chút, thế nhưng ta đụng phải một cung nữ, biết được muội mất tích, hiện tại tìm được muội rồi, còn bị nói thành yêu quái, ta đây phải làm như thế nào để chứng minh mình không phải yêu quái, Y Y mới bằng lòng tin tưởng đây?” Hắn giống như lầm bầm lầu bầu, hoặc như là cố ý nói cho nàng nghe, nhu thần khinh dương.
Mây đen tan đi, ánh trăng lại lộ ra khỏi vầng mây, chiếu sáng dân gian.
Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường - Thiên Lạc Họa Tâm