The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 247 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1103 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 183: Còn Muốn Không Đủ?
hìn người nào đó sắc mặt vi hồng, quẫn bách vì thượng dược, Phù Vân Khâu Trạch khẽ nhếch môi, âm trầm cười. Y Y thật là xấu hổ muốn chết đi được, tuy rằng lần này động tác mềm nhẹ rất nhiều, nhưng mà, nàng hoàn toàn bởi vì chính mình luôn vô cách chống cự yêu cầu của hắn, mãi thuận theo mà buồn bực không thôi.
Mà nàng cũng hoài nghi hắn là cố ý kéo dài thời gian, nào có người nào thượng dược đến nửa canh giờ còn chưa xong chứ? (=]] chết cười với 2 anh chị)
“Tốt lắm không?”
Đá đá cánh tay hắn, cảm giác mặt sắp nóng đến độ chiên trứng được rồi, nàng nhỏ giọng ‘nhắc nhở’:
“Đừng chơi nữa, sáng sớm hôm nay Mộc Hiệp không phải đến tìm chàng sao? Hẳn là có chuyện quan trọng, sao giờ chàng còn ở đây, có lẽ sư phó đang sốt ruột vì chờ chàng đ.”
Đôi mắt màu tím khẽ liếc nàng một cái, toát ra cơ trí quang mang.
“Hắn đã nói cùng trẫm rồi.”
Thuốc mỡ trên tay vẫn chưa đặt xuống, nhàn nhã, thong dong tiếp tục thoa,
“Hôm nay, Mẫn Hách đã phát hiện hắn đi nhầm phương hướng, bây giờ đang thay đổi lộ trình, trực hướng Tây Nam, có lẽ ngày mai sẽ gặp được bạch hổ.”
Nói cách khác, Khâu Trạch cũng sắp phải đi rồi…… Nàng đột nhiên có một tia phiền muộn, cùng với lo lắng.
Chuyện nên đến, co tránh cũng không tránh được. Nhưng 2 ngày nay, 2 người vẫn luôn chìm đắm trong thế giới riêng ngọt ngào của hai người, nàng cứ tưởng rằng cứ thế sẽ làm phai nhạt việc hắn muốn đi săn bạch hổ, giải trừ nguy hiểm.
“Ta cũng muốn đi.” Nàng đột nhiên nói.
“Đứng xa xa nhìn, ngoan.”
Hắn mềm giọng khuyên bảo, cố ý dùng tâm quấn bông xoa xoa vào chỗ mẫn cảm của nàng,“Đợi trẫm mang về cho nàng một bộ da của bạch hổ, làm thành áo choàng, mặc vào mùa đông sẽ rất ấm áp.”
“Nhưng ta chỉ muốn chàng……” Bình yên vô sự, còn chưa có nói xong, lại bị hắn khiêu khích, câu nói chưa trọn biến thành tiếng rên rỉ, ác, sắc lang chết tiệt!
“Thì ra còn chưa đủ?”
Hắn cong môi, lộ ra một chút đắc ý cười, đem tâm bông cùng dược đặt ở ghế bên cạnh, âm hiểm cười,
“Như vậy tiếp tục, ái phi, trẫm nhưng là đối với nàng mãi cũng không thấy đủ.”
Kinh hô, nhìn thân hình của hắn sắp choàng lên người mình, nàng thẹn muốn đưa chân đạp hắn một cước, nhưng lại nghĩ đến vết thương trên đầu gối của hắn nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ không cẩn thận lại làm vết thương nứt ra, chảy máu.
“Đã cầm máu được rồi, sao chàng không biết chú ý một chút,”
Nàng oán trách liếc mắt nhìn Khâu Trạch,“Không đau sao? Mọi người đều nói thương gân động cốt ít nhất phải nghỉ ngơi một trăm ngày, chàng lại nghỉ có vài ngày? Thật đúng là một hầu tử (con khỉ) chỉ biết nháo loạn.”
“Hầu tử? Mấy con súc sinh đó sao có thể đem ra so sánh với trẫm chứ, nói như thế nào, cũng chỉ có thể đem trẫm so với long, là Hoàng Long (rồng vàng)!” Nói xong, hai tay của hắn tự nhiên mà bao lấy mềm mại của nàng, bộ dáng rất là vừa lòng.
Nàng liếc mắt xem thường, nàng rốt cục hiểu được, hiện tại, dù nàng có nói cái gì, hắn đều sẽ tự động chuyển hoán thành cái mà hắn muốn.
Hai tay xoa xoa sợi tóc mềm như tơ của hắn, so với tóc của nàng còn mềm mại hơn, nàng thực yêu thích cảm giác mềm mại này, chính là, hắn lớn lên, không thích cho người ta chạm vào tóc, sờ sờ đầu, bởi vì, sẽ làm hắn muốn ngủ. (cute ghê ta =]] )
“Chàng có chắc rằng sẽ đủ khả năng ứng phó không?”
Vuốt vuốt mấy sợi tóc trên tay, hưởng thụ cảm giác mềm mượt rơi qua mấy kẻ tay, nàng nhỏ giọng:
“Mộc Hiệp không phải lúc nào cũng có khả năng bảo vệ chàng chu toàn, dù sao, sự tình lỡ như có biến, sợ rằng trở tay không kịp, nên ít nhất phải chuẩn bị thật tốt.”
“Trẫm chỉ cần chuẩn bị tốt một thanh kiếm Liên Thành” Hắn bỗng nhiên phát hiện, khi nàng nhắm mắt lại, rèm mi vừa cong vừa dài che đi đôi mắt sáng ngời, tựa như đứa hoa sương long lanh, nhẹ nhàng bay xuống giữa tuyết trắng, thật là đẹp mắt,
“Cái này, trẫm đã phân phó Mộc Hiệp đi làm, còn Mẫn Hách, bôn chạy mấy ngày, đến lúc đó, muốn đối phó lão hổ, chỉ sợ, nếu không dùng thuật pháp thì khó có thể tự cứu.” khóe môi hắn cong lên một nụ cười khinh miệt, hắn đã tính toán đâu vào đó, lúc này mới có thể nhàn nhã ngồi đây bồi nàng.
Nghe hắn nói xong lời này, Y Y sửng sốt.
[]
“Có phải, nếu ngày ấy cho dù ta có cưỡi tiểu hồng mã rời đi, chàng cũng sẽ trở lại nơi này hay không?” Nếu thật sự là như vậy, hành động của nàng có vẻ thật ngây thơ buồn cười.
Liếc mắt một cái đã xem thấu quật cường cùng đổi ý của nàng, hắn cuống quít lấy tay nâng má phần của nàng lên, dùng chỉ phúc tinh tế vuốt ve da thịt non nớt.
“Tuy rằng lúc ấy trẫm cảm thấy như vậy đối với nàng mà nói là tốt nhất, nhưng mà, hiện tại, trẫm lại cảm thấy có nàng bồi ở bên cạnh còn tốt hơn nhiều. Sau này,nàng trở về phủ Vương gia, mỗi khi nghĩ đến việc nam nhân khác có khả nang sẽ khi dễ nàng, ức hiếp nàng, trẫm sẽ không muốn thả nàng trở về nữa, Y Y, ở lại nơi này bồi trẫm được không?” Hắn dịu dàng ôm lấy cổ của nàng, dùng mặt cọ cọ mềm mại làm nũng.
Nàng lấy tay gõ vào đầu hắn hai cái, nghe được trong lời nói nũng nịu kia còn chứ đựng cả ghen tuông nồng đượm, trong lòng thản nhiên sinh ra một loại thỏa mãn, ít nhất, hắn đem mình để tại nơi đó, trong lòng hắn cũng sẽ có bất an.
“Chàng muốn cho Hẫn Hách tiến hành nội loạn sao? Hắn tìm không thấy ta, người đầu tiên mà hắn hoài nghi sẽ là chàng, đến lúc đó, toàn bộ hoàng cung chỉ sợ đều sẽ bị hủy đi,” Nàng che miệng cười,“Đến lúc đó, chàng có thể sẽ trở thành một Hoàng Thượng không có hoàng cung.”
“Thực phiền phức mà, nàng còn cười được,” Khâu Trạch than thở, bĩu môi,
“nếu trẫm không có hoàng cung, nàng có thể không cần trèo tường, quang minh chính đại tiêu sái, vậy không phải là được như ý nguyện sao.”
Ân? Hắn thật đúng là nhỏ mọn nha, chuyện xa xưa như vậy rồi còn có thể lôi ra nói.
Y Y xấu hổ nắm sợi tóc của hắn nhổ lên, nhìn hắn oa oa kêu hai tiếng, không khỏi cười trộm, cho chừa, ai bảo hắn dám lôi chuyện cũ ra trêu nàng!
“Là ai đem ta khóa ở trong cung, không cho phép ra ngoài chơi, ta chưa từng thấy qua bên ngoài náo nhiệt thế nào, đương nhiên muốn ra ngoài xem thử một chút rồi, không phải có một câu là ‘Không ra ngoài không biết trời cao biển rộng’ sao? Chàng ra ngoài nhiều lần như vậy, nhưng chưa mang theo ta lần nào, ta cũng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp chuồn ra thôi.” Nàng rầm rì.
Hừ, nói đi nói lại, nàng còn không trách hắn, hắn còn dám giận ngược lại nàng sao.
“Ác? Vậy lần này, nàng vừa rời khỏi đây, có phải lại muốn đi nữa hay không?” Hắn buồn cười, dùng ngón tay thon dà,i trắng nõn khinh trạc má phấn phúng phính hồng xinh.
Đột nhiên nhớ đến sát thủ lần trước, quả thực là như bóng với hình, đi vài bước liền sát đi lên vài cái, thật đúng là không vui chút nào, nàng suy sút thở dài.
“Này, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà chàng không muốn cho ta ra cung sao?”
“Đến bây giờ nàng mới nhận ra sao, ngu ngốc!” Hắn học bộ dáng của nàng, gõ vào ‘cốc, cốc’ vào đầu nàng.
Người nào đó lại trưng ra gương mặt đầy mất mát, vỗ về ngón tay, liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, bộ dáng ủy khuất, đáng thương hề hề.
“Thì ra… thì ra chàng ghét bỏ ta, chê ta vướng chân vướng tay, mang đến nhiều sát thủ như thế, khiến chàng phiền phức.” Hai vai hơi hơi kích thích.
“Không phải, trẫm không phải có ý này, nàng hiểu lầm rồi,” Nhất thời, Phù Vân Khâu Trạch có chút luống cuống tay chân,“Y Y, đừng khóc, đến, trẫm ôm một cái!”
thân thể mềm mại lập tức bị ôm vào trong lòng hắn, thân hình vừa chuyển, biến thành nàng nằm trên hắn.
“Phốc xích!”
Nàng rốt cục nhịn không được, cười to lên, không nghĩ tới, hắn cũng sẽ bị lừa, hừ, xứng đáng, ai bảo hắn lừa nàng trước, cái này gọi là “gậy ông đập lưng ông”.
đôi mắt màu tím nhíu lại, lộ ra tia nguy hiểm, hắn tặc cười: “Như vậy rất tốt, trẫm miễn phải vận động, nàng như thế tốt lắm.” (=]] thật chịu hết nổi, a đúng là BT mà )
Xấu hổ, nàng xoay người muốn đi xuống, lại bị hắn giữ chặt, lưu loát xả hạ thục khố của nàng, động thân một cái, nhất thời trong phòng đầy ấp hơi thở phiến tình, xuân sắc nồng đậm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn từ kháng cự chuyển thành ngượng ngùng, đến cuối cùng, đúng là ngược lại dự đoán của ai đó, bộ dáng nóng lòng muốn thử, khiến cho người nào đó rống to: “Nàng xuống dưới cho trẫm!”
Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường - Thiên Lạc Họa Tâm