A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 247 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1103 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 167: Cảnh Trong Mơ Kiếp Trước [24]: Chết, Cũng Không Buông Tay!
ất cả binh lính có mặt, đều ngơ ngác nhìn khuôn mặt kinh hãi của Khinh Âm tướng quân, hắn vươn tay, tiếp được một ngụm màu máu đen kia, máu theo kẽ ngón tay, lan ra, nhễu xuống, kinh hãi dị thường.
“Vừa qua khỏi một khắc.” Lạc Dật thùy hạ mi mắt, thấp giọng nhắc nhở, không đành lòng nhìn Ngân Nhi đau đớn.
Hơi thở dồn dập, khí lực toàn thân dường như đều bị hút ra, Ngân Nhi chìm vào mê mang. Nhưng bên trong đầu, luôn có một thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng thoang thoảng bên tai, nói với nàng: “Ngân Nhi, nhịn một chút nữa, nhịn một chút nữa thôi……”
“Không phải tim đau thắt sao? Vì sao, vì sao lại ói máu đen?” Khinh Âm thì thào tự nói, ngẩng đầu, ánh mắt hướng về Lạc Dật, rống lên:
“Ngươi nói cho bản tướng quân biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Nếu như tim đau thắt, máu huyết không thông, ói máu, hẳn phải là máu đỏ tươi mới phải, nhưng mà nàng ói ra lại là máu đen, cũng đại biểu trúng độc, Ngân Nhi, sao lại trúng độc?
“Ngươi chưa từng nghe qua, vất vả lâu ngày thành tật, tích huyết thành ứ (*) sao? Vêt thương trên trái tim của nàng, một khi tái phát sẽ khiến cho khí huyết nghịch lưu, xuất hiện tắc nghẹn, tự nhiên, hóa thành tử huyết, cũng chính là máu đen.”
(*): vất vả lâu ngày sẽ khiến cơ thể bị thương (vd: vác nặng lâu ngày sẽ bị đau khớp, lao lực..); máu đọng lại lâu ngày thành máu bầm
Lạc Dật bất đắc dĩ giải thích, thật sự không thể lý giải suy nghĩ của Khinh Âm, rõ ràng thích nàng, sao lại không thể buông tay, cuối cùng, người mãi không bỏ xuống được, vĩnh viễn là hắn.
Tử huyết…… Cũng chính là cách tử vong không xa? Khinh Âm rốt cục hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, bàn tay run lên, lấy chiến bào đỏ tươi chùi lao vết máu trên khóe môi nàng, chẳng mấy chốc, áo bào đỏ tươi bị huyết đen làm bẩn, dị thường chói mắt.
“Ngân Nhi, muội nghe được Khinh Âm ca ca đang nói không? Bản tướng quân không phải kẻ điên, cũng,… cũng …chỉ bởi vì yêu nàng quá sâu, Ngân Nhi, nàng mở miệng nói với Khinh Âm ca ca một câu được không? Nói cả đời mãi mãi ở bên cạnh bản tướng quân, như vậy, ta liền làm cho Lạc Dật uội uống dược, như thế nào?” Hắn nhẹ giọng nói xong, đôi mắt hàm chứa hy vọng, lực đạo lại ôn nhu vạn phần.
Lạc Dật ca ca…… Nàng rung động mi mắt, lại yên lặng đi xuống…… Nhẫn nại nữa một chút, nhẫn nại một chút nữa, trong lòng, không ngừng vang lên tiếng nói này.
Trong cơn mê man, nàng mơ hồ nghe được tiếng pháo rền vang, tiếng kèn trống rộn rã, vui tươi lướt trên phố, pháo hoa đỏ tươi rơi đầy lối đi,…một nam tử tuấn mỹ, toàn thân hỉ phục đỏ thẫm, cưỡi bạch mã, gương mặt ôn nhuận mang theo ý cười, thỉnh thoảng, cúi đầu nhìn tân nương phía trong kiệu hoa……
Gương mặt này, rất quen thuộc, hắn là ai vậy?
“Viêm Hi……” Trong kiệu, tân nương thẹn thùng nói nhỏ.
“Ngân Nhi, nàng mau trả lời bản tướng quân, cả đời ở bên cạnh bản tướng quân, Ngân Nhi!” Gầm lên giận dữ ở bên tai nàng, tựa như sấm vang chớp giật, sợ tới mức cả người nàng run lên.
Đứng ở một bên, Lạc Dật đau lòng như cắt, nhìn thiên hạ bé nhỏ dần dần lâm vào hôn mê, chậm rãi tiến lên, một tay xoa trán của nàng, phiếm lạnh như băng hơi thở.
“Nàng không nghe được ngươi nói gì đâu, Khinh Âm, Ngân Nhi đã lâm vào hôn mê.”
Lấy bình sứ trong người ra, khuôn mặt tuyệt mỹ của Lạc Dật thẳng tắp nhìn Khinh Âm, muốn biết đáp án của hắn.
Nhưng mà, hắn có la hét thế nào, nàng vẫn mê man không tỉnh, hắn phe phẩy bả vai của Ngân Nhi, bên trong đôi mắt màu đen thiêu đốt hừng hực lửa giận, dần dần lạnh đi, rồi biến mất, hoàn toàn lạnh lẽo.
“Ngươi có biết, khi ta ở vách núi kia, vô lực nhìn nàng rơi xuống, trong đầu nghĩ đến cái gì không? Nếu ta có thể cùng nàng nhảy xuống thì có phải tốt hơn không, nhưng mà, hai chân lại không thể động đậy, bỏ lỡ nàng 1 lần. Hiện tại, nàng đã trở lại, ngươi nói cho ta biết, chẳng lẽ ta còn phải mất đi nàng?” Mỏng manh thanh âm, run run không thôi.
Lời này vừa nói ra, quân sĩ nhất thời đối với tướng quân khâm phục không thôi, ai nói tướng sĩ vô tình, vì quốc gia vào sinh ra tử, đầu rơi máu chảy, còn việc nhi nữ thường tình chỉ là mây gió thoáng qua?
Nhưng, lại không khỏi đồng tình tướng quân, yêu thượng một nữ nhân mà trái tim nàng không thộc về mình, không có tình cảm với mình, cũng là tội nghiệt!
Nắm chặt bình sứ, Lạc Dật cúi đầu, nhìn chăm chú vào tình trạng của Ngân Nhi, đau lòng vô hạn, rốt cuộc, mình làm thế này, là đúng hay sai?
“Viêm Hi……” thiên hạ mảnh mai đột nhiên mở miệng, nỉ non gọi tên từ tận đáy lòng.
“Đây chính là đáp án mà ngươi muốn.” Lạc Dật thở dài, đây cũng là đáp án của chính mình.
“Không, đây không phải, không phải… từ nhỏ, nàng vì không muốn ta bị thương, thà rằng nhìn búp bê vải mà nàng yêu thích nhất bị nước cuốn trôi, cũng không cam nguyện cho ta đi mạo hiểm, này chẳng lẽ không phải là ‘yêu’ sao? Sợ ta chịu đói, thường xuyên lấy thức ăn tặng cho ta, so với tên thờ ơ lạnh nhạt kia, nàng yêu nhất, vẫn là ta!” Hắn không thể tin, quát lên, gương mặt tà mĩ có chút vặn vẹo.
Trầm mặc không nói, lấy khăn lụa từ trong ngực ra, muốn chà lau vết máu trên khóe môi Ngân Nhi, nhưng, tay cầm ti quyên thủ khẽ run lên, máu kia phun ra, chức tỏ, nàng đã thương vào phế phủ.
Bị thương, làm sao chỉ có hắn (ý a là Khinh Âm a)? Lạc Dật chua sót cười.
Ngày đó, sau khi tỉnh dậy, nàng đã quên tất cả, mình trở thành người duy nhất mà nàng dựa vào, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn không quên được người vẫn đặt ở trong lòng, chỉ có thể nói, hắn thua.
“Kỳ thật, ta làm sao không chấp nhất……” Hắn mím môi, ôn nhu cầm lấy bàn tay nhỏ, lạnh băng của nàng, vuốt lên mặt mình, ánh mắt mê ly.
“Ngươi……” Khinh Âm ngẩn ngơ, đột nhiên cười to,
“Cho nên, tất cả những thứ này, đều là âm mưu của ngươi cùng Ngân Nhi đúng hay không, nàng căn bản không có sinh bệnh, đúng hay không?”
“Không! Ngươi có khi nào thấy ta nói dối chưa, Khinh Âm, nhiều năm như vậy, trên chiến trường, ngươi chỉ học được âm mưu quỷ kế, học được đề phòng lòng người, nhưng,… nhưng không học được tin tưởng người khác, điểm trí mạng chính là tự cho thông minh, chẳng khác nào ngươi muốn mệnh của Ngân Nhi.” Lạc Dật vạn phần mỏi mệt, trong giọng nói mang theo chút kích động cùng cô đơn.
Nụ cười trên môi nhất thời cứng ngắc, thu liễm ánh mắt cợt nhã, bàn tay to xoa xoa hai má Y Y càng lúc càng lạnh, vừa rồi vẫn còn mềm mại ấm áp, hiện tại, cơ hồ đã muốn lạnh như băng tựa như thi thể.
Cánh môi non mềm tái nhợt một mảnh, hơi thở như có như không, mỏng manh tựa như chỉ một cơn gió nhẹ sẽ trôi đi, tan biến.
“Tại sao có thể như vậy, Ngân Nhi, nàng… nàng đừng ngủ.” Nhẹ nhàng mà vuốt, hắn sốt ruột nói.
Chính mình ở dưới Thanh Sơn, chờ nàng lâu như vậy, như thế nào vừa mới thấy mặt, đã muốn bỏ mình mà đi? Nàng để ý sinh tử của hắn, vì sao, bây giờ lại tuyệt tình như vậy?
“Còn không đến một khắc.” Lạc Dật lãnh hạ thanh, nhắc nhở, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lực đạo cũng thật sâu sắc.
“Không, cho dù chết, ta cũng sẽ không buông tay, có lẽ chỉ có chết đi, nàng mới là của ta, ai cũng không thể đem nàng cướp đi, biết đâu, kiếp sau, chúng ta còn có thể gặp nhau, đến lúc đó, nàng yêu khẳng định là ta, không phải Viêm Hi!” Vẻ mặt thác loạn, hắn trong lời nói cũng có chút điên cuồng. Binh lính đứng một bên nghe được cũng mao cốt tủng nhiên. (nổi daga2, lông dựng ngược)
Cái gì, hắn muốn đợi Ngân Nhi cô nương chết đi rồi tự sát?
“Chụp!”
Một cái tát hung hăng giáng xuống khuôn mặt tuấn mị, lưu lại năm ngón tay rõ ràng, tên điên cuồng rốt cục trấn định xuống, không thể tin được, Lạc Dật, người từ nhỏ luôn bị chính mình khi dễ, nhưng bây giờ lại rat ay, ình một cái tát.
“Ngươi muốn Ngân Nhi chết, nhưng ta không muốn!”
Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường - Thiên Lạc Họa Tâm