Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 247 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1103 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 153: Thừa Dịp Loạn Chạy Trốn
àn tay to đang chế trụ cổ tay nàng chậm rãi buông lỏng lực đạo, nhìn xuống thân thể mềm mại đang sợ hãi dùng tay che đậy vị trí trái tim, ngón tay trắng nõn hơi hơi run rẩy, nơi đó, là nơi mình đã đâm chủy thủ làm nàng bị thương? Cách nhiều năm như vậy, nếu không phải nàng bị thương trước mắt mình, hắn thiếu chút nữa đã quên, nàng từng bị chính mình tự tay sát hại, nhưng lúc ấy, cho dù mê man không rõ, vẫn không hề thẳng tay, một đao đoạt mạng, thì ra, tâm của mình, sớm đã thuộc về nàng, dù kí ức ngày xưa vẫn mờ mịt không nhớ.
“Còn đau không?”
Bàn tay to bao lại tay nhỏ bé, hắn nhẹ giọng hỏi, xúc cảm lạnh lẽo làm hắn nhịn không được nhíu mày, sắc mặt cũng tái nhợt như nàng.
“Tránh ra, không cần ngươi giả bộ tốt bụng, muốn nhìn thì nhìn đi, ta coi như bị cẩu xem hết.”
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, rèm mi nhẹ nhàng rung động, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mím môi trộm nuốt một chút nước miếng, hoàn toàn biểu lộ đáy lòng e ngại cùng với khủng hoảng của mình.
“Nàng cho là bổn vương là loại người ai cũng xem sao?”
Hắn chua sót nhếch khóe môi,“Nữ nhân nhìn thấy bổn vương, trước không nói gia thế, chỉ là tướng mạo, đều khiến các nàng hóa thành lang sói, tự nguyện nhào vào lòng bổn vương, chỉ có nàng, xem cũng không xem, liếc mắt một cái cũng không có, đem tôn nghiêm của bổn vương đều giẫm xuống bàn chân.”
Chậm rãi nghiêng người, thu hồi hai tay, sắc mặt mỏi mệt, khuôn mặt ca ngạo ngày thường thoắt trầm xuống, man theo nét ưu thương nhàn nhạt.
Vì sao tâm của mình giao của nàng, nàng chưa bao giờ dụng tâm cảm nhận? Kiếp trước như thế, bây giờ… cũng như thế.
Nghe được lời nói của hắn, đầu khẽ chấn kinh, Y Y thật cẩn thận mở mắt ra, thấy sắc mặt buồn bực của hắn, có chút giật mình, cuống quít ngồi dậy, vội vàng mặc quần áo vào cho chỉnh tề, lén lút quay đầu lại, phát hiện hắn dường như bất động, không nhúc nhích, như vậy vừa rồi khẳng định là không có nhìn lén, nàng vụng trộm thở ra một hơi.
Lại vẫn là y bào đỏ tươi, trên thêu bách hoa phồn thịnh, nhan sắc diễm lệ, mà ẩn trong bụi hoa là một đôi bướm có đôi cánh sặc sỡ nhiều màu, lộ ra hai cái râu mảnh, nhìn rất là đáng yêu.
“Đường đường là một Vương gia, so với bất cứ ai khác đều keo kiệt hơn, tính tình còn âm trầm, thất thường, so với tiểu hài tử ba tuổi còn xấu hơn.” Nàng thì thào tự nói, may mắn trên y phục này không có hương vị của hắn, nếu không, khẳng định phải đi mua quần áo khác để mặc.
“Nàng lấy hài đồng ba tuổi cùng bổn vương so sánh với nhau?” nheo ánh mắt lạnh lùng hướng nàng miết đến, nhìn nàng mặc xong quần áo, không khỏi ngẩn ra, “Dường như hơi rộng một chút……”
Nhìn thấy quần áo của mình mặc trên thân thể của nàng, đột nhiên cảm thấy lửa giận bừa mới dấy lên trong lòng, liền như vậy tiêu tán đi mất, một cỗ thỏa mãn nhảy lên trong ngực.
“Ân.” Thấy hắn đột nhiên nhu hạ ngữ khí, nàng ngơ ngác đáp ứng.
Vừa rồi, còn tưởng rằng sẽ phát hỏa với nàng, khiến nàng trong lòng âm thầm chuẩn bị nghênh chiến, đối phương lại đột nhiên thay đổi thái độ, một mảnh tịch liêu, thật ra làm cho nàng có chút chân tay luống cuống.
“Đông, oành!” xe ngựa đang tiến về phía trước đột nhiên mãnh liệt lay động hai hạ, rồi đột ngột dừng lại.
Không dự đoán được sẽ xảy ra tình huống này, Y Y theo quán tính, cả người lao về phía trước, đầu thẳng tắp hướng tới thành gỗ bên trong thùng xe, nàng hét lên một tiếng, nghĩ đến lần này đầu nhất định nở hoa rồi, đột nhiên, một bàn tay kịp thời vươn ra, nắm lấy lưng áo của nàng, kéo ngược về, cuối cùng tránh khỏi một kiếp.
Trong khoan mũi, nàng lại ngửi được hương vị ngọt ngào kia, hương thơm hoa Thiên Âm……
“Sao lại thế này!” Mẫn Hách xốc lên bố liêm, sắc mặt sắc bén, xa phu điều khiển xe ngựa kỹ thuật vững vàng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhóm thị vệ sắc mặt tuy là nan kham, cũng là là trấn định, cảnh giác cao độ, thân thủ sẵn sàng tác chiến.
“Vương gia, có người dùng ẩn thân thuật ở dưới bánh xe cho nổ tung mặt đất, tạo thành một cái động, xe ngựa tạm thời không thể tiếp tục đi, phải tìm vài người đến bẩy lên mới tiếp tục đi được, nhưng mà, phỏng đoán bọn chúng đang núp xung quanh quan sát, bọn thuộc hạ không thể bứt ra, đi tìm người đến đẩy xe.” Triển Bình chạy đến, cung kính báo cáo tình huống.
Mẫn Hách đi xuống vừa thấy, quả thực, nửa bánh xe đều rơi vào hố, xe ngựa giờ phút này đã muốn nghiêng, may mắn có hai cái thị vệ chống đỡ, nếu không sẽ lật xe.
Quyết đoán nắm lấy tay Y Y, đẩy cửa xe, đi xuống.
Nhưng vào lúc này, hai mũi tên bắn lén “Hưu hưu” đồng loạt bắn ra, nhắm thẳng vào ngực hai người mà đến, kỹ thuật bắn cung vừa chuẩn lại mau, ngay cả thời điểm cũng chọn vô cùng chính xác.
“Mau tránh ra!” Đem nàng đang đứng bên cạnh đẩy ra, hắn cũng nhảy ra bên còn lại, không nghĩ tới, hành động này đã rơi vào gian kế của địch nhân.
“Oành!” sương khói màu trắng lại lan ra, nhưng có điểm khác biệt so với lần trước là, sương khói lần này, lại có thể đem không gian vặn vẹo, khiến người rơi vào trong, nếu không thể phá giải thuật pháp, liền không thể thoát đi.
Nhìn bốn phía đều trong suốt như gương, nơi nơi đều phản chiếu hình ảnh của chính mình, trận pháp này dường như dựa trên quẻ tượng bát quái mà lập thành trận thế, đúng là làm hắn nhất thời không thể phá giải.
“Đáng chết!” Mẫn Hách sắc mặt âm vụ, đôi mắt mặc sắc nháy mắt chuyển thành màu nâu, vung tay lên, y bào đỏ thẫm phát ra một trận hỏa diễm cuồn cuộn, cùng với hỏa cầu màu lam trong tay bắn ra, thẳng tắp bắn về phía một tấm gương, sức mạnh kinh người, dường như không có gì ngăn cản nổi, hai luồn sức mạnh giao thoa, nháy mắt lại truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn….
Mảnh thuy tinh vỡ rơi đầy đất, phản chiếu thân ảnh đỏ tươi cùng gương mặt mang theo thần sắc kinh ngạc của hắn.
Thủy tinh vốn đã bị đánh nát, lại nhanh chóng khôi phục tại chỗ, thủy tinh vừa rơi xuống lại nhanh chóng bay ngược về vị trí cũ, liền lạc không hề lưu lại một dấu vết!
Đôi mắt nhíu lại, đôi mắt mù nâu nổi lên lãnh ý, lần này, hắn ngược lại hai tay nhất hạp, quỷ mỵ như vậy tiêu sái bước vào gương, xuyên thấu mà qua……
Sắc mặt ngưng trọng, ba thị vệ đưa lưng dựa vào nhau, nhìn bốn phía đều là bão cát cuốn tung trên sa mạc đỏ rực, không khỏi thấp nam một tiếng: “Ảo ảnh không gian!”
Di! mọi người đâu rồi? Lảo đảo ngã xuống đất, Y Y lồm cồm bò dậy, nhìn xe ngựa không có một bóng người, ngay cả Mẫn Hách yêu nam cũng không thấy, nàng không khỏi trong lòng một trận sợ hãi……
Mặc kệ, không có người ở đây, chạy trốn là thích hợp nhất! Lúc này không trốn, càng đợi đến khi nào?
trèo lên xe ngựa, cẩn thận đem tiểu lục cứu ra khỏi đệm chăn, nàng sờ sờ ống tay áo, kiểm tra trang sức mang theo vẫn còn đầy đủ, không khỏi vui vẻ, nhìn nhìn sắc trời, mưa phùn tuy đã ngừng, nhưng là sắc trời vẫn âm u, nàng đương nhiên không thể cứ quang minh chính đại, ngang nhiên đi tìm một khách điếm, xem ra, chỉ có thể tìm một nhà dân tốt bụng, xin tá túc, tạm thời trốn qua một đêm.
Hoàng cung Lạc Tang hoàng nằm ở vị trí phía Bắc, vậy, mình liền trốn về hướng Tây đi, đợi Mẫn Hách yêu nam phát giác, nhất định sẽ nghĩ đến mình hướng phía Nam mà đi.
Đối với việc mình “thông minh” lấy làm đắc chí, nàng cũng không kịp lấy theo ít quần áo, liền vội vàng chạy về hướng Tây, dọc theo đường đi, cây cối xung quanh càng ngày càng dày đặc, phía trên đại thụ còn chằng chịt dây leo, khiến nàng nghĩ, không khéo mình đã chạy vào một khu rừng mưa nhiệt đới.
“Oành, oành, oành……” Phía sau, vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Da đầu một trận run lên, cước bộ cũng tăng lên, mơ hồ nghe được phía sau dường như có người hốt hoảng hô to tên của nàng, sợ tới mức chạy như bay, rất sợ sẽ bị đuổi kịp.
Một cái lảo đảo.
“A!” Nàng lớn tiếng thét chói tai!
Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường - Thiên Lạc Họa Tâm