Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 247 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1103 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 140: Giáng Cấp, Đó Là Thăng Cấp
ứng lại!” Một tiếng quát vừa mang theo vẻ trách cứ, vừa sốt ruột vang lên.
Thân ảnh đỏ tươi tạm dừng một chút, rồi lại tiếp tục cước bộ, bước lên thảm lông vàng tươi như cánh hoa mai, hướng vào phòng trong.
Trong phòng, bức rèm che nhẹ lay động, hé ra bình phong ở phía sau, vẫn là loại gỗ đàn hương thượng hạng, trên khắc cuồng long ẩn mình trong sa mạc tối đen, bên cạnh là lư hương đốt gỗ hoa lê, hương vị ngọt ngào, dịu nhẹ thản nhiên tràn ngập gian phòng…
“Mẫn Hách, mẫu hậu gọi ngươi đứng lại!” Hoàng thục phi theo tiến vào, tức giận đến mặt đỏ cả lên, làn váy vàng kim óng ánh hơi lay động, mười ngón tay nắm chặt.
“Mẫu hậu, nhi thần nghe được, người ra bên ngoài nghỉ tạm một chút, đợi nhi thần đem miệng vết thương của nàng xử lý thỏa đáng, sẽ ra ngoài nói chuyện với người rõ ràng, có được không?” Môi đỏ mọng vi mân, trong lòng biết rõ mẫu phi là vì chính mình lo lắng, thật cẩn thận đem thiên hạ ở trong lòng đặt lên giường, hắn xoay người sang chỗ khác, thấp giọng an ủi mẫu hậu.
“Hảo,” Hoàng thục phi nuốt một hơi, “Nếu ngươi không giải thích rõ ràng, đừng trách mẫu hậu ra tay không nương tình!” Nói xong, hung hăng trừng mắt, liếc mắt Y Y một cái, vén rèm che, chầm chậm đi ra ngoài.
Toàn thân vô lực, Y Y nhìn hắn cẩn thận cầm lấy cái chân băng bó của nàng, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, nhìn chằm chằm vết thương sưng to như cái bánh bao, rồi nhíu mày, nâng mi mắt, đối diện với tầm mắt của nàng.
“Sao lại bị thương thành như vậy? Xà của ngươi không mang theo bên người sao?” Hắn nhớ rõ, mười năm trước, khi nàng rơi xuống cạm bẫy, chính là nhớ cái gì “Tiểu lục” chữa trị vết thương trên người.
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi muốn như thế nào? Trước mặt mọi người, ngươi cũng dám vũ nhục ta, hoàng phi biến thành Vương phi, ngươi cho ta là cái gì? Nữ nhân không biết xấu hổ sao?” Y Y muốn rút chân về, không ngờ, vừa khẽ động, đã đau đến nước mắt tứa ra, chỉ có thể oán hận, cắn răng trừng hắn.
Đôi mắt phượng khinh chọn, liếc mắt một cái đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì đau mà nhăn nhúm lại, khuôn mặt yêu mị không khỏi giơ lên một tia khoái trá, năm ngón tay trắng noãn, thon dài nhẹ nhàng đẩy lớp băng vải dính máu ra ngoài, tìm được nguyên nhân dẫn đến bàn chân sưng phù, ngón trỏ hơi dùng sức một chút, nhấn một cái.
“A!” Nhất thời, bên trong phòng phát ra tiếng tru như heo bị thọc tiết.
Hoàng thục phi vừa mới ổn định tâm trạng một chút, đang tính nâng chén trà nhấp một ngụm, không khỏi bị tiếng thét kinh hãi thế tục kia làm giật mình, xém tý nữa đều đem Bích La Xuân thượng đẳng hất ra ngoài, đôi mắt đẹp lạnh lùng, khẽ hướng về phía rèm che, không khỏi âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thuyết phục hoàng nhi giết chết nàng ta, sau đó tìm cơ hội đi lên ngôi vị hoàng đế.
“Ngươi làm gì!” Y Y vừa đau vừa tức, vươn tay bắt lấy ống tay áo hắn, dùng sức cắn xé, nhưng mà cả người nàng, một chút khí lực cũng không có, nên hành động của nàng, liền tựa như con mèo nhỏ chơi đùa cùng cuộn len, không thấy hung mãnh, ngược lại lại có vẻ đáng yêu dị thường.
“Ngươi cho rằng ngươi không giá trị bằng ngôi vị hoàng đế sao? Bổn vương sẽ vì một nữ nhân chẳng biết xấu hổ mà đi buông tha ngôi vị hoàng đế? Nếu là như thế, ngươi sẽ không như hiện nay, an nhàn nằm ở trên giường của bổn vương, mà là đi gặp diêm vương.” Âm trầm cười, hắn buông lỏng ngón trỏ, xác định vết thương của nàng đã động đến gân cốt.
“Ta đây tình nguyện đi gặp diêm vương.” Nàng cắn răng nói.
Người nào đó lại ấn nhẹ ngón trỏ, tiếng heo tru đương nhiên lại vang lên, hắn đắc ý dào dạt, gương mặt đầy ý cười, cầm lấy nhu bố từ tay cung nữ,“Chụp” một tiếng, úp lên chỗ xanh tím trên bàn chân sưng phù như móng lợn.
“Một chút đau đớn đều chịu không được, còn dám gặp diêm vương?” Mẫn Hách châm chọc cười, nhu bố mát lạnh ở trên vết thương đang sưng húp, nóng như lửa đốt của nàng nhẹ nhàng chà lau, “Ngươi nên biết, nếu bổn vương đã quyết định, rất ít khi từ bỏ chủ ý, ở trong vương phủ, chỉ cần bổn vương nói ngươi là Vương phi, ngươi chính là Vương phi, so với hoàng phi, thân phận của ngươi, chỉ sợ còn tôn quý hơn.”
Có ý gì? Chẳng lẽ nàng bị giáng chức ngược lại thành thăng chức? Y Y hất tay hắn ra, tự mình chà lau vết bột phấn còn lưu lại trên bàn chân, đó là thuốc mà chính tay Lạc Dật ca ca vì nàng thượng dược, lại bị mình biến thành thế này, thật là uổng phí.
Mẫn Hách cũng không so đo tính tình tựa như tiểu hài tử của nàng, đứng dậy đi đến ngăn tủ bên cạnh tìm một ít bạch bố sạch sẽ cùng với thuốc mỡ.
“Ngươi là cảm thấy đùa giỡn ta vui lắm sao?” Nàng thật sự không thể tin được, hắn vì sao lại lấy ngôi vị hoàng đế trao đổi với mình? Cho dù Phù Vân Khâu Trạch sẽ biến thành con rối, nằm trong lòng bàn tay hắn.
Tay cầm thuốc mỡ cứng đờ, đôi mắt mặc sắc phiêu thượng một tầng âm vụ, hắn đột nhiên cười, nụ cười lạnh lẽo, lại mang chút thê lương, cúi người xuống, hướng chỗ sưng đỏ nhẹ nhàng thổi một ngụm khí lạnh, thấy nàng chớp chớp hàng mi, thuốc mỡ trong tay ôn nhu vạn phần bôi lên.
Thuốc vừa bôi lên thì làn da lập tức cảm thấy nóng rát như có dầu sôi đổ vào, nàng rút một ngụm khí, nhìn đôi mắt hắn hiện lên ý cười, rốt cục hiểu được, Mẫn Hách yêu nam tuyệt đối là tên lòng dạ hẹp hòi, thích thù dai!
“Hiện tại, nhìn xem, quả thật đùa cũng vui lắm.” sắc mặt u ám, băng lãnh quanh năm bất chợt biến mất, gương mặt bây giờ lại tản mát ra ý cười ôn nhu, đôi mắt nhu tình như sóng triều, làn môi mỏng, đỏ tươi cong cong, nụ cười hiền hòa không chút tà mị, tựa như bách hợp dưới nắng mai.
Y Y bất giác nhìn đến ngốc, bừng tỉnh thì cúi đầu xấu hổ, ho khan mấy tiếng, hôm nay Mẫn Hách yêu nam thật kì quái, xem ra Lạc Dật ca ca nói đúng, hắn dường như sẽ không tổn thương mình, nếu không, sẽ không đem cả người toàn là bùn của mình đặt lên đệm giường sạch sẽ của hắn, dường như sợ ván gỗ cứng ngắt sẽ làm đau cái chân “bánh bao” của mình.
“Tư!” tiếng vải bị xé rách vang lên.
Trong lòng nàng “Lộp bộp” một tiếng, nâng mi mắt, chỉ thấy bàn tay của hắn đã đem vải trên đầu gối của mình xé toạc, đang muốn sờ lên.
“Ngươi làm gì! Mẫn Hách yêu nam!” Hét lớn một tiếng, nàng một tay chụp lại y phục đã không còn “lành lặn”, mặt đỏ giống như mông lợn quay, trán lấm tấm mồ hôi.
Đầu gối hiển nhiên toàn bộ đều lộ ra ngoài, tơ máu màu đỏ tươi ngưng kết thành một khối, càng làm nổi bật da thịt trắng mịn như tuyết của nàng.
“Không đem nó xé ra, chẳng lẽ muốn cho những sớ vải này cạ vào vết thương sao, không phải vẫn còn một kiện thục khố à?” vươn tay chế trụ cổ tay đang làm loạn của nàng, sắc mặt hắn trầm xuống.
“Ta,…ta tự mình làm, không cần ngươi làm gà mẹ!”
Nàng xấu hổ, chụp lấy nhu bố bên cạnh, nhẹ nhàng chà lau, thật cảm thấy mình hôm nay thật sự là uất ức đến đỉnh đầu, lại ở trong Mẫn Hách vương phủ để hắn giúp mình xử lí vết thương.
“Về sau, nàng đó là nữ nhân của Tuyệt La Mẫn Hách, cho nên, chỉ cần là chuyện có liên quan đến nàng, ta tuyệt đối sẽ bận tâm, Y Y, nàng hãy nghe cho kỹ, bổn vương sẽ không ngăn cản nàng xuất môn, cũng sẽ không quản chế nàng, nhưng mà, nàng phải nhớ rõ ràng, thân phận hiện tại của nàng là Vương phi nhiếp chính vương!” đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên một tia khác thường, sáng rọi, khẽ nheo lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, giống như chồn nhìn chằm chằm vào gà con, hết thảy, đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Vương phi sao? Y Y lạnh lùng cắn cắn cánh mội, tốt lắm, như vậy, nàng sẽ làm một Vương phi tuyệt đối “Tao nhã” cho hắn xem!
Đối thủ là Mẫn Hách yêu nam, nàng đúng là gặp nhằm năm xui tháng hạn, sao quả tạ nện trúng đầu, lần này, tuyệt đối cũng sẽ làm cho hắn đẹp mặt!
Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường - Thiên Lạc Họa Tâm