If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 247 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1103 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Điều Kiện Của Mẫn Hách Yêu Nam
iết không tha!
Lời này vừa nói ra, nhóm phản binh vốn đang bất an do dự đành phải tiếp tục nắm chặt đao kiếm, mà vài vị tướng quân cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng cũng đành lực bất đồng tâm, mọi chuyện đi đến bước này, có hối cũng không kịp.
“Ngươi nói, vì sao năm đó Thái hoàng Thái Hậu không muốn đem đế vị giao cho Mẫn Hách Vương gia? Bởi vì, Thái hoàng Thái Hậu đã sớm biết hắn không phải dòng họ Phù Vân,Tuyệt La, là ngoại tộc, không có huyết thống hoàng thất.” Phù Vân Khâu Trạch châm chọc nhìn Hoàng thục phi, nàng cơ hồ tức giận đến điên cuồng, khẽ lắc đầu.
Nếu không phải khi Thái hoàng Thái Hậu băng hà, mật truyền bí mật này ình biết, chỉ sợ, hắn vẫn không biết nội tình, từ nhỏ, Mẫn Hách Vương gia liền cùng hắn như nước với lửa, cơ hồ mỗi lần chạm mặt đều muốn dồn hắn vào chỗ chết, may mắn có Mộc Hiệp luôn kề cận bảo hộ, cho nên mới có thể bình yên vô sự.
“Thái hoàng Thái Hậu đã sớm biết?” Hoàng thục phi sửng sốt, trừng mắt nhìn hắn,
“Ngươi là nói, nàng ta đã biết, nhưng vẫn luôn giữ kín bí mật ẫu tử ta, không để cho người khác biết được?”
Điều này làm sao có thể, lão hồ li kia, lại như thế nào để cho người khác sinh đứa nhỏ không mang dòng máu hoàng thất ở lại trong cung?
“Là thái hoàng Thái Hậu mềm lòng.” Phù Vân Khâu Trạch khẽ thở dài.
“Dù vậy, bất kể như thế nào, cuối cùng người thắng vẫn là bản cung, Phù Vân hoàng thất, cuối cùng cũng bị dòng họ Tuyệt La thay thế, vì một ngày này, bản cung đã nhẫn nhục chịu đựng hai mươi năm, vương vị, chung quy vẫn nằm trong lòng bàn tay của hoàng nhi Mẫn Hách.” Nàng khinh miệt cười, lãnh diễm đến cực điểm.
Ngay lúc không khí vô cùng náo loạn, sắc mặt mọi người đều trầm trọng, một thanh âm yêu dã đột ngột vang lên.
“Người lầm rồi, mẫu hậu, bổn vương, muốn không phải là đế vị, chỉ cần là nhiếp chính vương.” Mẫn Hách từ từ gợi lên khóe môi, khuôn mặt yêu mị mang nét hao hao của Hoàng thục phi, đôi mắt thẳng tắp xem xét vẻ mặt lạnh nhạt của Phù Vân Khâu Trạch, phản ứng này của Phù Vân Khâu Trạch thật ra làm hắn vừa hứng thú vừa bất ngờ.
Hoàng thục phi không thể tin vào tai mình, xoay người, trừng lớn hai mắt, hai tay nắm chặt, toàn thân tức giận đến run nhè nhẹ.
“Ngươi nói cái gì? Mẫn Hách! Chẳng lẽ con đã quên, con là người kế thừa của dòng họ Tuyệt La?” Tuyệt La, trong bộ tộc chú thuật, là dòng họ quý tộc, chiếm số lượng lớn nhất, nếu có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, từ nay về sau, bộ tộc Tuyệt La sẽ nổi danh thiên hạ.
“Nhi thần không quên, nhưng xem hôm nay, cho dù Phù Vân Khâu Trạch không thể không giao ra ngôi vị hoàng đế, nhưng nhi thần đột nhiên phát giác, chính mình muốn, là một con rối đế vương, có thể đùa bỡn bàn tay, như vậy, so với chính mình làm hoàng đế, chơi vui hơn nhiều.” Hắn vươn tay, khẽ vuốt dung nhan như ngọc của mẫu hậu,
“Như vậy, thiên hạ cũng sẽ không nói bộ tộc Tuyệt La cùa chúng ta tạo phản, mưu triều soán vị, chúng ta cũng có thể ở phía sau, thao túng tất cả mọi việc.”
Hoàng thục phi sắc mặt cả kinh, xác thực, nếu cứ cứng rắn đoạt lấy vương vị, dân chúng nếu biết được, tất nhiên tạo ra sóng to gió lớn, bởi vì Phù Vân hoàng thất luôn luôn được dân chúng kính yêu, được lòng trăm họ.
“Cứ làm theo chủ ý của hoàng nhi đi.” Nàng thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói.
Phù Vân Khâu Trạch lạnh lùng nhìn Mẫn Hách yêu diễm tươi cười, tay đặt ở phía sau không khỏi nắm chặt, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên sắc mặt thong dong, bình thản như trước.
“Nếu có thể đợi mây tan thấy trăng sáng, Lạc Tang quốc sẽ phồn vinh hưng thịnh……” lời nói của Lạc Dật ngày ấy đột nhiên văng vẳng bên tai.
“Nhưng mà, Phù Vân Khâu Trạch, nếu ngươi muốn làm con rối cho bổn vương, bổn vương còn có một điều kiện, như thế nào, ngươi là lựa chọn chết, hay là muốn tiếp tục làm cái chức hoàng đế “hữu danh vô thực” nhưng trong con mắt của người khác vẫn huy hoàng cao quý kia?” Câu chuyện vừa chuyển, ánh mắt của hắn từ từ quét về phía thân ảnh bé nhỏ đứng phía sau Phù Vân Khâu Trạch.
Theo ánh mắt của hắn, tâm tình của Phù Vân Khâu Trạch vốn đang buông lỏng xuống một chút đột nhiên trầm xuống, đây chính là phòng tuyến cuối cùng của mình, xem ra, chung quy vẫn không thể phòng ngự, mặc dù, đã tính toán cẩn thận…
“Nói.” Ngữ khí lạnh lẽo.
“Ta muốn nàng, chỉ cần ngươi đem nàng tặng cho ta, vị trí con rối của ngươi, ngươi có thể an tâm mà làm.” Đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, thấp giọng cười.
Phù Vân Khâu Trạch xoay người, kinh ngạc nhìn Y Y đang nghi hoặc nhìn phía mình, giật giật khóe mội, ngược lại cái gì cũng nói không nên lời.
Bọn họ, rốt cuộc đang nói cái gì?
Y Y mắt hạnh phẫn nộ trừng mắt nhìn Mẫn Hách yêu nam liếc mắt một cái, không nghĩ tới hắn lại tạo phản, trong lòng nhất thời mắng to không thôi, Mẫn Hách yêu nam chết tiệt, ngươi đừng để rơi vào trong tay của ta, đến lúc đó ta……
“Có thể.” Thanh âm thản nhiên, lạnh lẽo như hàn băng đột ngột vang lên.
Không biết vì sao, khi hắn nói ra hai chữ kia, Y Y nhíu nhíu mày, lại cảm thấy có chút dị thường, Mẫn Hách yêu nam muốn là cái gì? Thế nhưng lại có thể bảo trụ địa vị của Khâu Trạch? (Y Y đang đứng cách xa PVKT, nên khi 2 người trao đổi điều kiện, nàng chỉ nghe loáng thoáng, câu được câu mất)
Nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tiểu Thanh, giờ phút này, nàng rốt cuộc không thể chú ý đến việc trước kia nữa.
“Tiểu Thanh, ngươi có biết hai người bọn họ đang nói về ‘Nó’ là cái gì hay không? Là ngọc tỷ sao?” Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cái này là có vẻ quý trọng.
Tiểu Thanh sửng sốt, nghiên đầu nhìn thân ảnh đỏ tươi vẫn tà mị ngồi trong nhuyễn kiệu rực rỡ, lại quay đầu nhìn thoáng qua Y Y vẻ mặt sốt ruột, thùy hạ mi mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không phải.” Thanh âm thoáng có chút đau lòng.
Không phải? Nàng có thể nói như vậy, nhất định là biết “nó” trong miệng hai người kia là cái gì. Y Y nhất thời cảm thấy vui vẻ, cuống quít tiếp tục mở miệng:
“Vậy là cái gì?”
Tiểu Thanh khó xử nhìn nàng, định mở miệng nói thì……
Đột nhiên, thanh âm yêu dã tiếp tục vang lên.
“Nếu Hoàng Thượng đã chính miệng đáp ứng, như vậy, lập tức đem nàng đưa cho bổn vương, như thế nào?” thanh âm lớn hơn một chút, Mẫn Hách nhìn thoáng qua thần sắc khó hiểu của mẫu hậu, cười trấn an.
“Trẫm, cũng có một điều kiện.” khuôn mặt của Phù Vân Khâu Trạch lạnh băng, thẳng tắp nhìn chăm chú vào hắn,“Không có đáp ứng của nàng, ngươi tuyệt đối không thể đụng vào nàng.”
Đáp ứng, đồng ý? Nghe đến đó, trong đầu của Y Y đã có chút rối loạn, biết đồng ý, có cảm xúc, vậy không phải là người sao?
Thẳng tắp nhìn chăm chú vào Tiểu Thanh đang đứng trước mặt, nàng sắc mặt ngưng trọng, trong đôi mắt của nàng ta phản chiếu hình ảnh của chính mình, vì sao lại làm nàng cảm thấy bất an như vậy?
“Bổn vương đáp ứng ngươi.” Mẫn Hách thoáng suy tư một phen, nhìn thân ảnh kiều nhỏ đang nép bên trong, đôi mắt lạnh lẽo thoáng hiện lên một chút ôn nhu, gật đầu đáp ứng.
Cho tới bây giờ, hắn vốn chưa từng có ý định chiếm đoạt nữ nhân, mặc dù là nàng, hắn cũng sẽ làm cho nàng vui vẻ, cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của hắn.
Nghĩ đến điều này, trên mặt hắn ý cười cang sâu, đôi mắt hẹp dài khinh mị, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa đào nhẹ nhàng mân khởi, rạng rỡ chói mắt.
Phù Vân Khâu Trạch cắn chặt răng, ra lệnh một tiếng.
“Người tới, trói nàng lại, đưa cho Mẫn Hách Vương gia.”
“Vâng!”
Hai thị vệ vốn đã được phân phó từ trước, lĩnh mệnh, hướng Long Quân điện đi đến, dây thừng kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng vang âm trầm “tư tư”, phảng phất như tiếng xích sắt trong khổ sai cực hình vang vọng từ địa ngục.
“Thực xin lỗi.”
Thị vệ không dám nhìn thẳng vào gương mặt kinh ngạc của nữ tử, hai tay vừa động, đã xem dây thừng vòng qua người nàng, trói lại chặt chẽ.
Y Y mờ mịt cúi đầu, nhìn trên người người mình trói thành một đoàn dây thừng, lại ngẩn đầu, nhìn ánh mắt xin lỗi của Tiểu Thanh đập vào mắt.
“Thực xin lỗi……” Nàng lại áy náy cúi đầu, nói ra lời rất muốn nói bấy lâu nay.
Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường - Thiên Lạc Họa Tâm