If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 247 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1103 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 133: Thực Xin Lỗi, Y Y
hưa bao giờ nghe được thanh âm truyền cảm cùng tiếng đàn động lòng người như thế, nàng nhìn chăm chú nhìn vào nam tử một thân trắng thuần tựa như một đóa hoa Thiên Âm trước mặt, ngoài phòng, mưa to vẫn không ngừng, một vài đóa hoa trắng tinh thi thoảng lại nương theo gió, bay vào cửa, khẽ chạm vào phía trên dây đàn, lại bị thanh âm làm bay đi, duyên dáng xinh đẹp xoay tròn rớt xuống.
“Tò mò thật, vì sao ta cảm giác như mình đã từng nghe qua?” Không tự giác được, Y Y thì thào tự nói, nàng thấy thật bối rối, khúc ca này, tiếng đàn này, dường như, dường như vô cùng quen thuộc….mười ngón tay cũng vô thức lay động, như đang vũ theo khúc nhạc…
Lạc Dật đang đàn, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người nàng, nhìn thấy nàng vũ động mười ngón, cùng âm vực mà mình đang đàn hoàn toàn tương xứng, ngón ta bỗng cứng đờ, quên luôn tấu khúc, đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly thoáng hiện lên ánh sáng khác thường.
“Y Y cũng biết đàn sao?” thanh âm khẽ run.
“Ta, ta chưa từng đàn qua, nhưng mà, ngón tay cứ có cảm giác như đang lướt trên dây đàn, ca từ cũng như từ trong lòng vang lên.” Nàng nghĩ nghĩ, mơ hồ đáp, đã quên đi ngượng ngùng vừa rồi.
Phất rơi đóa hoa trên dây đàn, hắn đứng dậy, tiến lên, kéo tay nàng, ôn nhu cười.
“Đến thử một chút, như thế nào?”
Nụ cười của hắn ấm áp tựa như ánh mặt trời hiếm hoi trong mùa đông giá rét, chíu rọi vào mắt nàng, Y Y không tự chủ được gật gật đầu, đưa tay để hắn dìu nàng ngồi xuống ghế, bàn tay khẽ vuốt qua cây cổ cầm vừa xa lạ lại quen thuộctrong nhất thời, khi chỉ phúc chạm vào dây đàn, cảm xúc trong lòng càng mãnh liệt, mười ngón nhẹ nhàng lướt lên từng cung bậc quen thuộc, tiếng ca trong trẻo từ tận đáy lòng cũng theo tiếng đàn bay xa…
“Gió nổi lên hề, biệt ly sầu
Phong lạc hề, cố nhân phùng,
Nếu hỏi kiếp này kiếp sau, mệnh lý vốn là xa không hẹn,
Nề hà nghịch thiên thủ quê cũ……”
Nàng khẽ mở bạc thần, thanh âm tự đáy lòng vang lên, khiến ngay bản thân cũng ngỡ ngàng.
Lạc Dật đi đến một bên, nhìn người trước mắt thuần thục tấu khúc nhạc, đột nhiên lại nhớ đến trước kia, nhớ đến hồi ức từ rất lâu, rất lâu rồi…. Ngày đó, Ngân Nhi rất sợ chỉ phúc của hắn sẽ lại bị thương, vì thế, nàng học đàn khúc nhạc này, khúc nhạc mà nàng thích nhất. Mỗi ngày, Ngân Nhi sau khi đợi hắn đàn xong một lần, liền muốn đích thân đàn cho hắn nghe, không nghĩ tới, tài nghệ của nàng so với hắn quả là không hề có khác biệt.
“Lạc Dật ca ca, dễ nghe không?” Ngân Nhi quay đầu nhìn hắn, đàn xong một đoạn liền sốt ruột tranh công.
“Ân, dễ nghe.” Hắn cười gật gật đầu.
“Vậy, về sau, Ngân Nhi sẽ đàn cho huynh nghe, tay của Lạc Dật ca ca thủ xinh đẹp như vậy, không thể lại bị thương.” Nàng giữ chặt tay hắn, cười loan mắt……
“Lạc Dật ca ca, Lạc Dật ca ca?” Chợt thấy Y Y ở trước mặt mình quơ quơ thủ, hắn lấy lại tinh thần.
Cúi đầu, cười nhẹ, đôi mắt bên trong có chứa nhiều điểm bất đắc dĩ, một tay đột nhiên vỗ về vật trong lòng, lại chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Có phải rất khó nghe hay không?” Nàng xấu hổ cúi đầu nhìn cổ cầm trước mặt, lại nhớ đến vừa rồi mình đã quá nhập tâm, đã không chú ý đến việc mình đã đàn thế nào, nếu làm “ô nhiễm” lỗ tai người khác, vậy thì thật không tốt.
“Không,” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, bên trong tươi cười có khẳng định,“Rất êm tai, đều nghe đến nhập thần.”
“Huynh đừng an ủi ta, Lạc Dật ca ca, đây là lần đầu tiên ta đàn, sao có thể dễ nghe được.” Nàng rất biết “tự lượng sức mình” nói, đột nhiên nghiên đầu, nhìn ra ngoài cửa
“Mưa lâu như vậy còn chưa ngừng, trời đã tối rồi.”
Bất tri bất giác nhìn ra ngoài, không nghĩ tới, sắc trời đã tối đen, cộng thêm mưa to vần vũ, bên ngoài đúng là năm ngón tay của chính mình để trước mặt cũng chẳng thấy, chỉ có thể nghe được tiếng mưa to tầm tả.
Lạc Dật nếu có chút đăm chiêu, theo ánh mắt của nàng hướng ra ngoài nhìn lại.
Làm sao có mưa? Tự một khắc kia, khi nàng tiến vào sân, mưa đã ngừng, ngoài cửa, một khối cầu khí treo lên thiên không, bị mưa to gột xối, đá cuội cũng trở nên sạch sẽ hơn, những cánh hoa rơi xuống đất, bị nước mưa làm cho dính bùn, nháy mắt, lại khôi phục nguyên trạng, trắng thuần như lúc ban đầu.
Nhưng mà, hắn đối với lời của nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ vì, hắn đã đặt thuật pháp trên người nàng, mê ảo thuật, người trúng thuật này sẽ rơi vào không gian mà người thi thuật sáng tạo ra, trừ phi thuật giả cởi bỏ lệnh cấm, nếu không, sẽ vĩnh viễn vây nhập trong đó.
“Y Y, thế giới trước kia của muội, là thế nào?”hắn đột nhiên mở miệng.
“Cái gì, cái gì thế giới trước kia?” Y Y nhìn về phía hắn, mở to hai mắt, hắn, hắn không phải là biết được nàng là linh hồn xuyên qua, là người của thế kỉ 21 chứ?
Sao lại có khả năng này được? Cho dù hắn thần thông quảng đại, chuyện linh hồn xuyên qua thời không cũng không thể biết được rõ ràng.
“Giống như ngày ấy muội từng nói muội là tiểu cường đánh không chết, vậy “tiểu cường” là cái gì? Là người gì rất lợi hại ở thế giới trước kia mà muội sống sao?” Hắn tò mò nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Y Y
Nếu không phải lúc ấy hắn đem hồn phách của nàng xuyên qua thời không, chỉ sợ sớm bị quỷ nha đem hồn của nàng kéo đi, vĩnh viễn cũng không thể tái ngộ.
“Huynh biết?” Nàng kích động đứng lên, vẻ mặt sùng bái
“Ta còn sợ rằng, nếu mình cùng người khác nói ra chuyện này, có người sẽ nói ta là tên điên nữa, trời ạ, Lạc Dật ca ca, huynh là thần, ở thế kỷ 21, tiểu cường, chính là con gián.”
Thế kỷ 21, là quốc hiệu mà nơi trước đây nàng từng sống sao? Hắn nhíu nhíu mày, “tiểu cường” cùng con gián lại có quan hệ gì?
“Phải không? Xem ra, muội ở bên kia cũng tốt lắm.” Ôn nhu cười, khó khi nhìn thấy được bộ dáng nàng kích động như thế.
Về phần thế kỷ 21 gì đó, tiểu cường cùng con gián, đối với hắn mà nói hoàn toàn không quan trọng, trọng yếu chính là nàng, Ngân Nhi của hắn, hiện tại là Y Y.
Nghe được hắn nói như vậy, nàng ngược lại trầm mặc, chậm rãi ngồi xuống, một tay vỗ về cổ cầm.
“Ta không nghĩ như vậy, càng lúc càng cảm thấy, cuộc sống mà mình từng trải qua ở đó thật mơ hồ, cứ như một giấc mộng, nhưng mà, ở nơi này, ta ngược lại cảm thấy, nơi này mới là thật, cho dù nam tôn nữ ti, buổi tối chỉ cần nến không cần điện, nhưng mà, ta thực thích nơi này.” Nàng chua sót nhìn hắn, mình quả thật biến thành tiểu cường rồi, vô luận là hoàn cảnh gì đều có thể thích ứng.
“Nghĩ như vậy cũng thực bình thường.” Hắn nhỏ giọng nói.
“Cái gì?” Nàng không nghe được hắn nói gì, chỉ thấy khóe môi duyên dáng của hắn giật giật, nhưng lại không phát ra âm thanh gì, có lẽ do tiếng mưa bên ngoài quá lớn, nên đã át luôn tiếng nói rồi.
“Không có gì, nghĩ không ra thì đừng suy nghĩ nữa.” Hắn lắc đầu, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của nàng.
Cũng không nghĩ nhiều, Y Y có chút nôn nóng, bất an nhìn mưa vẫn rơi không ngừng, không biết Phù Vân Khâu Trạch không thấy mình trở về, có lo lắng mà phái người đi tìm hay không.
Lặng lẽ liếc mắt nhìn Lạc Dật một cái, thấy mái tóc bị mưa làm ướt của hắn cũng đã khô ráo, lại ngượng ngùng nhờ hắn đưa mình trở về, nhưng mà chân lại đang bị thương, nàng cũng không thể tự mình sờ soạng trở về, làm sao bây giờ đây?
Huống hồ, mi mắt của nàng cũng càng ngày càng nặng, mặc dù lấy tay day day ình thanh tỉnh một chút, cũng không khá hơn, cứ từ từ khép lại…
“Lạc Dật ca ca, ta thật……” Nàng lẩm bẩm, nói còn chưa xong, cả người đã “Oành” một tiếng ngã xuống bàn đặt cổ cầm.
Đứng lên, nhẹ nhàng, thong thả bước qua, rất sợ làm nàng giật mình tỉnh giấc, nhưng mà, nàng cũng sẽ không tỉnh lại ngay bây giờ được, hắn đã không chế tất cả, chỉ là….
“Thực xin lỗi, Y Y, điều duy nhất mà Lạc Dật ca ca có thể làm, đó là cởi bỏ tiền duyên kiếp trước uội mà thôi…… Hảo hảo ngủ đi.” Hắn nghiêng đầu, nhìn về cái bàn đặt trong phòng trong, đó là quẻ thượng mà mình vừa đoán được……
Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường - Thiên Lạc Họa Tâm