Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 247 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1103 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 125: Chủ Nhân Của Tiểu Lục
ầu trời mênh mông không gợn một áng mây, lộ ra màu cam sáng bóng, bên trong sân, những đó hoa trắng tinh phiêu hạ, bay lả tả, nương theo cơn gió, rơi rụng xuống khoảnh sân, tạo thành một tầng trắng tinh, tựa như bông tuyết.
Trà xanh phiêu hương, hơi thở mang hương bạc hà thanh mát phản phất lướt qua má phấn, mang đến nhè nhẹ khoan khoái.
Rèm mi thật dài rung động, ưm hai tiếng rồi từ từ mở mắt, nhìn bốn phía xa lạ mà quen thuộc, nhất thời lại nghĩ mình vẫn còn trong mộng, lấy tay vỗ vỗ hai má của chính mình.
Đau!
“Y Y, nàng tỉnh rồi?”
Thanh âm dễ nghe của nam tử vang lên trên đỉnh đâu, cùng với những cánh hoa trắng muốt mềm mại, rơi xuống, cảm giác thư thái, thoải mái làm nàng nhịn không được thở dài.
“Lạc Dật ca ca!”
Đồng tử trong mắt xuất hiện một thân ảnh màu trắng, nàng nhíu nhíu mày, đột nhiên nhớ tới việc phát sinh đêm qua, nháy mắt trầm mặc, ngồi dậy, mới phát hiện nàng đang nằm trên một nhuyễn tháp.
Nhìn chung quanh, nơi nơi đều là đóa hoa trắng tinh, nhẹ nhàng bay xuống, giống như tuyết rơi, xinh đẹp đáng yêu.
Đây là sân nhà của Lạc Dật ca ca mà? Trong khoảng thời gian ngắn, nàng có chút mê mang, đêm qua rõ ràng là nàng đang ở Tiêu Hiên viên, sao bây giờ lại ở nơi này?
“Sau khi nàng ngủ, ta liền đem nàng đến nơi này, nàng rời khỏi nơi đó, là muốn tránh né, ta sẽ không miễn cưỡng nàng trở về.” Giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, Lạc Dật nhẹ giọng nói.
Đem là trà đã phơi khô cho vào ấm ngọc, châm ít nước sương đun sôi, động tác thuần thục, tao nhã, Lạc Dật tựa nhân tiên nhân, mọi thứ trên thế gian trần tục này dường như đều không ảnh hưởng đến hắn.
Tức khắc, hương trà thơm loan tỏa ra chung quanh, quyện với hương hoa, thanh tao lại nồng đượm, thơm mà không nồng, làm cho người ta có cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Y Y nhớ rõ, đây là hoa Thiên Âm, mà trà này cũng chính là cánh hoa Thiên Âm phơi nắng mà xao thành.
Ấm trà pha xong, Lạc Dật ngược lại không đổ trà vào chén, lại đổ vào khay trà bên cạnh. Giọt nước trà ấm nóng, trong vắt, rơi xuống khay ngọc vang lên tiếng “tí tách” dễ nghe, tựa như tiếng nói của hắn vậy.
Nàng cúi đầu nhìn, có chút khó hiểu trước hành động của hắn. Khay trà cũng đã đầy nước, chậm rãi tràn ra…
“Lạc Dật ca ca, đầy.”
Nàng lên tiếng nhắc nhở, nhìn khay ngọc ngập nước trà, thứ chất lỏng trong vắt, màu cam nhạt, không pha chút tạp chất, hương khí thanh tao…
Chẳng lẽ, cả đêm hắn cứ ngồi pha trà thế này?
“Trà, tuy là hảo trà (trà ngon), nhưng nếu người pha trà tâm thần không yên, không đem tâm tư chuyên chú đặt vào trà, pha ra cũng không còn trà ngon.” Thản nhiên nói, hắn đột nhiên thở dài, buông ấm trà.
Có chút đăm chiêu xem xét vết thương trên tay nàng, vẻ mặt mơ hồ.
“Lạc Dật ca ca, cám ơn của sự quan tâm của huynh, ta hiểu được huynh muốn nói cái gì… Bên trong hoàng cung, xa hoa mỹ lệ, dát vàng khảm ngọc, nhưng lại chẳng khác một cái lồng giam, trói buộc tất cả mọi người sống trong nó. Nếu bản thân không nghĩ biện pháp làm cho chính mình vui vẻ, thì chỉ có thể buồn rầu áp lực mà thôi.”
Đứng dậy, Y Y đi đến bên cạnh bàn đá, tọa hạ, nàng phất khai đóa hoa trước mặt, đôi mắt thẳng thắn tự nhiên nhìn về phía người đối diện.
Lạc Dật thùy hạ mi mắt, lại đem mở nắp ấm trà ra, cho vào thêm lá trà, đổ bọt nước trà, giống nhau điều hắn có thể làm, hiện tại cũng chỉ có như vậy mà thôi.
“Ta muốn nói, không phải ý này……” lại đem nước trà đổ vào khay trà…(_ _!)
Y Y khó hiểu, đưa tay cầm lấy ấm trà, mở nắp bình ra, vừa thấy, bên trong cơ hồ đã đầy ấp lá trà, không khỏi che miệng cười nhẹ, đem ấm trà vẫn chưa đậy nắp đưa cho hắn xem.
Lạc Dật có chút bối rối, nhưng nhìn thấy nàng cười, khóe môi cũng không tự chủ cong cong.
“Có thể nhìn thấy muội cười, thật tốt.”
Bàn tay hờ hững đặt trên đầu gối, nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc trước mặt, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, mê hoặc như ánh trăng mười lăm, làm cho người ta có cảm giác an tâm.
“Ngày hôm qua Y Y thất thố rồi…” Nàng ngẩn đầu, nhìn đóa hoa trắng tao nhã bay trong không gian, khóe miệng nhếch lên ý cười nhẹ nhàng, giọng nói nhỏ nhẹ, ôn nhu:
“Nhưng mà, muội là Y Y, là tiểu cường (con gián) đánh không chết, chút vết thương ấy thì có đáng gì?” Huy huy bàn tay bị băng bó, đôi mắt đen láy tỏa ra ánh sáng lấp lánh, bàn tay vì cử động mạnh mà ẩn ẩn đau, nhưng Y Y vẫn không quan tâm, khóe môi cố bật ra một nụ cười.
“Có đáng là gì?”
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của nàng, thấy nàng nhe răng nhếch miệng, không khỏi nhíu nhíu mày
“Tiểu lục không ở bên cạnh muội, quả thực lưu lại rất nhiều vết thương.”
“Huynh cũng biết tiểu lục? Nó là xà bảo bối của muội nha, vừa đáng yêu lại rất ngoan, còn có thể trị liệu vết thương, nhưng mà có chút kì quặc, mười năm cũng không dài được tý nào, chính là ngẫu nhiên tróc da thôi.” Nhắc tới tiểu lục, đôi mắt nàng lấp lánh ý cười, híp thành hình trăng non, khoa tay múa chân diễn tả tiểu lục dài ngắn, nói xong câu cuối cùng còn hận không thể chạy ngay về Long Quân điện, đem tiểu lục ôm tới cho hắn xem.
Cong khóe môi, Lạc Dật lắc đầu, ánh mắt tinh nhuệ, lộ ra cơ trí quang mang.
“Nó ba mươi năm mới có thể đột nhiên bạo dài, mười năm, đối với nó mà nói giống như ngủ đông một phen, cho nên hiện tại để nó ở bên cạnh muội cũng không sợ có gì phải lo lắng.”
Ba mươi năm? Y Y kinh ngạc há to miệng, có thần kỳ như vậy không? Bất quá, sự tồn tại của tiểu lục vốn cũng rất thần kỳ rồi.
“Lạc Dật ca ca, huynh tại sao lại biết về tiểu lục rõ ràng như vật?” Liền ngay cả Phù Vân Khâu Trạch đọc rất nhiều thư sách, có cả một tàng kinh các cũng không biết được điều này, LẠc Dật ca ca quả thực có thể biết hết mọi việc trên đời sao?
“Bởi vì nó là sủng vật của ta.” ánh mặt điềm đạm, hắn nhẹ nhàng cười nói.
Giao xà, một khi có chủ nhân, sẽ chỉ nghe phân phó của chủ nhân, tâm linh tương thông cùng chủ nhân, trung thực hộ chủ, vô luận là trở thành sủng vật hoặc là công cụ giết người, đều là ước mơ tha thiết của rất nhiều người.
“Cái gì?! Tiểu lục là xà của Lạc Dật ca ca? Vậy nó làm sao đột nhiên xuất hiện ở trong hoàng cung, chẳng lẽ, mười năm trước, huynh đã từng trở lại?” Vẻ mặt mờ mịt, nàng kinh ngạc hỏi.
“Mười năm trước, ta còn ở Lạc Hà sơn thượng tu luyện,” Hắn nhẹ lắc đầu, lại châm ít nước, cho vào vài lá trà, châm chén trà màu mật đào, nhẹ giong: (a thích pha trà nhỉ ^^)
“Nó có thể cùng ta tâm linh tương thông, chỉ cần ta ra lệnh, nó sẽ lập tức chấp hành. Mười năm trước, ta gieo một quẻ, biết muội có nguy hiểm, cho nên mới cho nó đến bên cạnh muội, cho dù là để nuôi làm sủng vật cũng không có vấn đề gì.”
“Huynh không sợ ta làm nó chết luôn sao?” Nghĩ đến một con rắn thế nhưng lại ăn độc mà sống, thật đúng là dọa người.
Lạc Dật ngẩng đầu, xem nàng tròn mắt, gương mặt thành thật, gương mặt ôn nhu dật ra ý cười, một lần nữa, đem chén trà đặt trước mặt nàng.
“Hết thảy tùy duyên.”
“Như vậy, huynh có thể tính được…duyên phận của muội ở nơi nào hay không?” khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt mất đi vẻ tươi tắn, vui vẻ, chỉ phúc nhẹ nhàng chạm vào chén trà ấm áp, ánh mắt mờ mịt.
Vươn tay đón lấy vài cánh hoa Thiên Âm bay xuống, hắn trầm mặc không nói, vuốt ve đóa hoa non nớt trong lòng bàn tay, đáy lòng một mảnh yên tĩnh, nhưng mà, khi nâng mi nhìn biểu tình buồn bã của nàng, trong lòng đột nhiên đau nhói. Tu hành lâu bao nhiêu, thuật pháp cường đại thì đã sao, hắn đúng là không áp chế được tình cảm trong lòng, nó cứ như con sóng ngầm, càng lúc càng mãnh liệt……
“Thiên Cơ, không thể tiết lộ.” Hắn nhẹ giọng nói, nâng chén trà, đem một cánh hoa màu trắng để vào trong đó, chuế ẩm.
Hương vị sáp sáp ở đầu lưỡi tràn ra……
Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường - Thiên Lạc Họa Tâm