Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 103
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1621 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Bổn Vương Không Ngủ, Ngươi Cũng Không Thể Ngủ
hiệt độ ban đêm luôn thấp hơn so với ban ngày rất nhiều, Bạch Tiểu Thố bị ném vào ao sen làm mồi cho cá do không kịp thay quần áo ướt, nên đến lúc chạng vạng đã phát sốt.
Sốt lên, cả người Bạch Tiểu Thố rất khó chịu, rất muốn lười biếng nghỉ ngơi, nhưng lại bị Mạc Thanh gọi đi hầu hạ Vũ Văn Tinh.
Bên trong phòng ngủ mờ tối, Vũ Văn Tinh cô độc nằm trên giường, một đôi mắt đen rét lạnh hơn cả cô tinh* mở to, không biết đang nghĩ gì. (*cô tinh: người cô đơn cô độc)
Bạch Tiểu Thố sợ hãi, rụt rè mò vào phòng Vũ Văn Tinh, đi một bước lại quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đề phòng.
Thật ra thì nàng chỉ sợ con rắn đáng ghét kia không biết ở đâu chạy ra, áp đảo nàng trên mặt đất để giày xéo.
“Bạch Tiểu Thố, ngươi lén la lén lút làm gì, còn không mau qua đây cởi áo ra cho Bổn vương?” Vũ Văn Tinh tập võ từ thuở nhỏ, đối với âm thanh càng thêm nhạy cảm, ngay cả Bạch Tiểu Thố đã nhón chân lên để không gây ra tiếng động, nhưng Vũ Văn Tinh vẫn phát hiện, hơn nữa còn rất không vui.
Nữ nhân đáng chết, bị ném vào ao sen làm mồi cho cá vẫn không nhớ lâu?
“Vương gia, ta tới đây, người đừ diendan ng tức giận!” Bạch Tiểu Thố rất sợ bộ dạng âm trầm, giọng nói ăn tươi nuốt sống của Vũ Văn Tinh. Ngay lập tức rất không có khí phách khom lưng cúi đầu, rón rén chạy đến trước mặt Vũ Văn Tinh, đôi mắt to tròn lo lắng nhìn chằm chằm bộ mặt không vui của hắn.
Tên siêu cấp đại biến thái này, bao giờ thì hắn mới đối xử với nàng không biến thái đây!
Phù, hôm nay con rắn kia không ngủ bên cạnh hắn, việc này cũng là nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Còn thất thần cái gì, không mau đỡ Bổn vương đứng dậy cởi áo ra đi ngủ!” Vũ Văn Tinh lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngu si của Bạch Tiểu Thố, mày kiếm không vui nhíu lại. “Nhanh lên một chút!”
Nữ nhân này quá ngu ngốc, nào có nha hoàn nào chậm lụt như này đây!
“A…….” Bạch Tiểu Thố rất không cam lòng đáp một tiếng, đôi môi nhỏ nhắn chu lên, không tình nguyện khom lưng thô bạo kéo Vũ Văn Tinh đang nằm trên giường dậy.
Loại chuyên cởi quần áo này nàng không muốn làm, dù gì thì nàng cũng là nữ nhân, cởi quần áo cho nam nhân có chút kỳ quái.
Gọi quản gia thay quần áo cho hắn không phải là tốt hơn sao?
Bạch Tiểu Thố bấn loạn nhìn chằm chằm Vũ Văn Tinh đang trừng mình, suy nghĩ xem rốt cuộc có nên cởi quần áo của hắn ra hay không?
“Bạch Tiểu Thố, không phải đến quần áo ngươi cũng không biết cởi chứ?” Hồi lâu thấy Bạch Tiểu Thố vẫn không nhúc nhích, Vũ Văn Tinh xem thường nói.
Bạch Tiểu Thố, Bổn vương xem như là đã đối xử tử tế với ngươi rồi, chả nhẽ ngươi còn muốn bổn vương nổi giận hay sao?
“Ai nói ta không biết cởi quần áo chứ!” Bạch Tiểu Thố không chịu được lời nói châm chọc của Vũ Văn Tinh, cái miệng nhỏ nhắn vểnh cao, đôi mắt tròn vo trừng lớn.
Tưởng ta không làm được sao, chỉ là cởi quần áo thôi, có gì khó chứ!
Đối với sự khiêu khích của Bạch Tiểu Thố, khóe miệng Vũ Văn Tinh càng cong cong châm chọc.
Nữ nhân này làm gì cũng hỏng bét, thật đúng là sợ nàng đến quần áo cũng không biết cởi!
Giờ đây, Bạch Tiểu Thố rất tức giận, đôi tay nhỏ bé nhanh nhẹn lục lọi trước ngực Vũ Văn Tinh, thật vất vả mới tìm được vạt áo phía sau eo, dùng sức kéo.
Cái loại quần áo cổ đại này giống như áo choàng tắm, chỉ cần nhẹ nhàng kéo, không phải sẽ mở ra sao?
Vũ Văn Tinh lạnh nhạt nhìn đôi tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố không chút kiêng kỵ lục lọi trước ngực, cảm thấy có một loại cảm xúc xông vào tim, gương mặt như ngọc có chút xấu hổ.
Nữ nhân chết tiệt này đang giúp hắn cởi quần áo ra, hay đang nhân cơ hội ăn đậu hũ!
Vũ Văn Tinh tập được võ công thì không thể g diendan ần nữ sắc, những năm gần đây hắn luôn cố giữ mình trong sạch, một nữ nhân cũng không chạm qua. Đối với hành động to gan của Bạch Tiểu Thố, ngoại trừ xấu hổ, thân thể lạnh giá kỳ lạ lại nóng lên.
“A, sao lại rối thành thế này rồi?” Bạch Tiểu Thố đau khổ phát hiện vạt áo không mở ra như nàng mong muốn mà còn rối đi, không gỡ ra được.
Bạch Tiểu Thố vừa thẹn vừa bực, khuôn mặt vì kìm nén tức giận mà đỏ bừng, ánh mắt khinh thường Vũ Văn Tinh nhìn nàng càng khiến nàng tức giận.
Không được coi thường nàng, chỉ rối một chút thôi, gỡ ra là được!
Bạch Tiểu Thố hừ một cái, lập tức cúi đầu, chui xuống bên hông Vũ Văn Tinh, ra sức gỡ rối.
Vũ Văn Tinh từ trên cao nhìn xuống cái đầu đen thùi lùi đang ở bên hông mình lục lọi, híp mắt khinh thường.
Nữ nhân này, ngu chết đi được!
Thỉnh thoảng cái gáy trắng nõn như ẩn như hiện trong mái tóc đen của Bạch Tiểu Thố lại lộ ra, khiến cho Vũ Văn Tinh miệng đắng lưỡi khô, trong cơ thể có một cỗ khí nóng xông thẳng xuống bụng.
Đáng chết, sao hắn lại có thể có phản ứng với nữ nhân ngu ngốc như vậy chứ?
Vũ Văn Tinh bực bội mím chặt môi mỏng, tuấn dung càng thêm lãnh khốc.
“Rốt cuộc cũng xong, mệt quá!” Sau một hồi vật lộn, Bạch Tiểu Thố cũng gỡ xong, lại còn cẩu thả đưa tay áo lên lau mồ hôi trên mặt, khó thở líu tíu nói.
Lăn qua lộn lại như vậy làm cho nàng thấy choáng váng, muốn ngủ.
Lắc lắc cái đầu muốn ngất xỉu, Bạch Tiểu Thố nhếch nhác đứng lên, cởi áo khoác của Vũ Văn Tinh xuống.
Áo trong trắng như tuyết dán lên người Vũ Văn Tinh, giống như lớp da thịt thứ hai trên người hắn, hấp dẫn vô hạn.
Nhưng đầu óc choáng váng của Bạch Tiểu Thố sao có thể bị mê hoặc, nàng liếc cũng không thèm liếc lấy một cái, hai mắt nhìn cằm chằm vào giường, cố gắng lên tinh thần mở miệng.
“Vương gia, quần áo cởi xong rồi, có thể đi ngủ chưa?”
Nếu nàng không được nghỉ ngơi, có thể sẽ chết người đấy!
Vũ Văn Tinh nghiêng đầu, không phát hiện trên mặt Bạch Tiểu Thố ửng hồng khác thường.
“Ngươi đứng đó, Bổn vương không ngủ được, ngươi cũng không thể ngủ!” Giọng nói Vũ Văn Tinh lạnh lùng không mang theo cảm xúc, đôi mắt lóe ra phẫn hận bi thương.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, cơn ác mộng đau khổ của hắn lại bắt đầu, người khác có thể thoải mái ngủ đến sáng, còn hắn lại phải mở to cặp mắt không có chút buồn ngủ nào đến khi trời sáng!
“Ta không……….” Bạch Tiểu Thố vừa nghe xong, lông nhím xù ra, ngón tay run rẩy chỉ vào chop mũi của Vũ Văn Tinh, muốn chửi, lại bị câu nói của Vũ Văn Tinh chặn miệng.
“Bạch Tiểu Thố, nếu ngươi dám nhục mạ Bổn vương, Bổn vương sẽ sai người đem Tiểu Thanh vào phòng, để Tiểu Thanh canh giữ cho Bổn vương ngủ!”
Được, nàng nhịn, nàng nhịn, được chưa?
Bởi vì nàng rất sợ rắn nha, cái tên siêu cấp đại biến thái kia cũng chỉ biết lấy chuyện này ra uy hiếp nàng!
Nhưng mà, ai ai cũng biết tên Vương gia biến thái này b diendan an đêm không ngủ được, sao lại còn bắt nàng phải thức với hắn?
Nàng rất muốn ngủ, rất mệt mỏi!
Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Sắc Thái Mộng Ảo