"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Thị
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 101 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 914 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:01:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
HƯƠNG 20
Trong mơ mơ hồ hồ Tần Qua cảm thấy mình được ấm áp vây quanh, đau nhức ở tứ chi với thắt lưng tựa hồ cũng hơi giảm bớt một chút, cậu miễn cưỡng chống dậy mí mắt nặng nề, trước mặt không có ai, nhưng lại có một cánh tay vòng qua người cậu, tay kia thì đang dùng bọt biển bôi sữa tắm cho cậu. Cả người cậu đều bị người nọ ôm vào trong ngực, nghiêng đầu dựa vào trước ngực người nọ, dưới thân nơi bị điên cuồng chà đạp một đêm vẫn đang bị một cái lửa nóng đỉnh vào…
Cậu vừa nghĩ tới chuyện đã xảy ra đêm nay thì cả người vô lực, nước mắt cũng nhịn không được chảy xuống.
Bỗng nhiên cảm thấy ngón tay người nọ tựa hồ lại duỗi vào nơi bị tra tấn một đêm kia, Tần Qua kinh hoảng ngồi dậy, trên mặt còn mang lệ mà quay đầu lại: “Anh còn muốn làm sao?” Thanh âm đều run rẩy.
Lâm Hi Liệt nhíu mày: “Em tỉnh rồi?”
“Lấy ngón tay anh ra đi!”
“Mấy thứ bên trong phải lấy ra, nếu không sẽ sinh bệnh.” Người nọ vừa nói ngón tay lại tiếp tục động tác.
“Không cần!”
cheveuxnoirs.wordpress.com/
Người nọ tựa hồ tâm tình rất tốt: “Sao vậy, muốn đem thứ kia của ông xã giữ lại bên trong? Em lại không thể sinh đứa nhỏ.” Nhưng thật ra có rất nhiều phụ nữ muốn đem dịch thể của hắn giữ lại trong cơ thể, bất quá hắn không ngu xuẩn như vậy, không áo mưa cũng có thể bắn tinh bên ngoài. Mấy người phụ nữ đó cũng không phải cậu nhóc trước mắt này, không dễ dàng làm hắn mất đi khống chế như vậy.
“Anh… đồ khốn!” Tần Qua vừa tức vừa thẹn, mắt ngấn nước trừng Lâm Hi Liệt, vốn đã định hắn có nói gì cũng không để ý đến hắn, kết quả bị hắn làm hỗ loạn một trận như thế, hoàn toàn phá vỡ ý định của cậu.
Người nọ bỗng nhiên tiến đến bên tai cậu khàn khàn nói: “Em ngoan ngoãn để cho anh rửa sạch đi, em xoay đến xoay đi…” Kiên nhẫn của hắn vốn không tốt như vậy, hơn nữa đêm nay mới chỉ phát tiết một lần.
Tần Qua lập tức ngậm chặt miệng, quay đầu đi đưa lưng về phía người nọ, cứng ngắc không dám nói thêm câu nữa.
Một phòng yên tĩnh, ngược lại làm cho cậu càng thêm nhạy cảm với sự chuyển động của ngón tay người nọ, tựa như mỗi một động tác đều phóng đại gấp trăm lần, cậu có thể tinh tường cảm giác được người nọ đụng vào nội vách tường của cậu…
“Ô…”
Tựa hồ có chất lỏng ấm áp trong cơ thể chảy ra, thật sự cảm thấy rất thẹn … Mặt Tần Qua nóng đỏ lên, ngón tay người nọ vừa rút khỏi cơ thể cậu, cậu đã nhanh chóng tách ra ngồi sang đầu bên kia của bồn tắm lớn.
Lâm Hi Liệt cũng không tức giận, nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm, kéo cái khăn tắm vây quanh hông, tóc cũng không lau, lấy ra khăn tắm in hình ngây thơ lúc trước mua cho Tần Qua: “Đứng lên đi.”
“Anh đi ra ngoài…” Nửa đầu Tần Qua đều vùi ở trong nước.
“Hừ… Vừa rồi đều đã xem hết, còn muốn nhăn nhó cái gì?”
“…” Tần Qua vừa thẹn vừa tức mặt đỏ lên.
“Đi ra, nếu không anh bế? Hay là em muốn bị anh ôm?”
Tần Qua trừng hắn một cái, bất lực đưa lưng về phía hắn đứng lên. Nhưng cậu một chút cũng không chống đỡ được, cả người vô cùng đau nhức. Tay Lâm Hi Liệt run lên, mở ra khăn tắm, đem toàn thân Tần Qua bao lại. Tần Qua bắt lấy khăn tắm như chạy trốn đẩy cửa ra lại thấy phòng ngủ Lâm Hi Liệt, hiện trường mới xảy ra, đồ lót quần áo mỗi thứ một nơi. Cậu tìm nửa ngày mới tìm được quần lót, muốn mặc vào nhưng chân đều run lên, phía sau vẫn rất đau.
Thanh âm người nọ ở phía sau vang lên: “Đêm nay em không đi được, ngoan ngoãn ở lại đây đi.”
Cậu cũng không thèm nhìn, tiếp tục vội vã mặc quần lót, rồi lại muốn đi tìm sơmi, mới phát hiện quần áo đều đã bị người nọ xé hư. Cậu sợ run một chút, người nọ đi lên cướp đi áo trong tay cậu, ném tất cả quần áo trên mặt đất lên ghế, rồi đứng trước giường vỗ vỗ chăn.
“Tôi… Tôi phải đi về.” Cậu cũng không phải kẻ ngốc, sao lại cùng người vừa cường bạo cậu đồng giường cộng gối?
Người nọ nhíu mày: “Em có tin hay không anh lại làm em một lần? Làm đến khi em ngất xỉu?”
“…”
Bạo quân bạo quân bạo quân! Tần Qua dưới đáy lòng mắng hắn một vạn lần, đứng bất động.
Người nọ cuối cùng mất kiên nhẫn, tiến lên lấy ôm cậu ném lên giường, cởi bỏ khăn tắm, đắp chăn, rồi mới tắt đèn, cũng chui vào ổ chăn.
Tần Qua vừa mới nhích qua bên kia một chút, đã bị người nọ vươn tay kéo lại, lưng cậu dính sát vào ngực người nọ. Cậu vừa định kháng nghị, người nọ lại không kiên nhẫn nói: “Đã mệt vài giờ rồi, mau ngủ đi!”
Tuy rằng Tần Qua cảnh giác trong lòng, nhưng đêm nay quả thật quá mệt mỏi, nhắm mắt lại rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
cheveuxnoirs.wordpress.com/
Sáng ngày thứ hai khi thức dậy, lại vẫn duy trì tư thế tối qua. Chẳng qua đầu người nọ vùi vào cổ cậu, tựa như đang hôn cổ cậu.
Tần Qua mở to hai mắt thanh tỉnh trong chốc lát, suy nghĩ về những chuyện xảy ra tối qua, trong lòng lộn xộn cả lên.
Cậu nghĩ hắn là người tốt, cậu cho rằng bọn họ là bạn, kết quả hóa ra là cậu dẫn sói vào nhà! Không nghĩ tới người nọ lại ôm loại ý nghĩ này đối với mình… Không, có lẽ người nọ chỉ đơn thuần muốn làm cậu mà thôi, nếu không sao lại chưa xác định quan hệ đã trực tiếp cường bạo cậu… Sớm biết vậy… Sớm biết vậy nên nghe Đàm Tấn khuyên …
Bỗng nhiên ấm áp phía sau biến mất, người nọ xốc chăn xuống giường. Cậu vội vàng nhắm mắt lại, nghe thấy người nọ giống như đi ra cửa, một lát sau lại đi vào. Tiếng bước chân ngừng ở trước mặt cậu.
“Dậy ăn cháo.”
Cậu không tình nguyện mà mở to mắt, hạ quyết tâm mặc kệ người nọ nói gì đều hờ hững.
“Muốn giả ngu với anh đúng không.”
Người nọ cầm chén đặt lên tủ đầu giường, kéo cậu ngồi dậy, múc một muỗng cháo, thổi thổi rồi mới đưa đến trước mặt cậu.
Không để ý tới.
Người nọ lại đến gần môi cậu.
Vẫn không để ý tới.
Lâm Hi Liệt lập tức ăn một ngụm cháo, nắm cằm cậu muốn hôn lên. Tần Qua vội vàng nói: “Tôi ăn, tôi ăn.” Bưng chén lên ngoan ngoãn ăn sạch sẽ.
Người nọ giống như gặp được thời cơ, ngồi xuống mép giường: “Đừng giận, đựơc không?”
Cậu lắc lắc đầu.
Chuyện này không thể nói tha thứ dễ dàng như vậy được.
Người nọ nhíu mày: “Em không tiếp điện thoại của anh, để anh leo cây, còn đi loại nơi đó kiếm bạn tình…”
“Tôi không có đi kiếm bạn tình.”
“Hừ… Anh gặp chuyện như vậy thì tức giận không nhịn được…”
Tức giận nhịn không được là có thể tùy tiện cường bạo cậu sao? Hắn xem cậu là cái gì? Tần Qua không muốn nói thêm nữa: “Quần áo của tôi đâu?”
Lâm Hi Liệt đứng lên đem quần áo đưa cho cậu. Bộ quần áo kia đã nhờ vú Trương khâu lại nút, miễn cưỡng mặc được.
Tần Qua mặc xong, ra cửa muốn gọi taxi lại bị người nọ nhíu mày nhét vào Chevrolet. Lúc xuống xe lại cứng rắn đưa di động cho cậu. Cậu nghĩ muốn ném vào thùng rác, do dự nửa ngày, vẫn là thôi.
Đây là lần đầu tiên cậu đi trễ, tiết một tiết hai đều bỏ lỡ. Khi tiết học cuối cùng buổi sáng kết thúc thì Đàm Tấn xuất hiện ở cửa, lật qua lật lại mặt cậu nhìn xem, lại nâng tay cậu lên xem, mới hết hồn hỏi han: “Cậu… Tối hôm qua cậu không có việc gì chứ? Hắn có làm gì cậu không?”
“… Không có.”
“Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa gọi điện thoại cho ba cậu, bất quá loại chuyện này vẫn là đừng cho ông âý biết…” Chẳng lẽ muốn hắn nói cho chú Lâm, đứa con riêng của trùm xã hội đen chú ghét có ý với con chú, còn bắt cóc cậu ta?
“Cám ơn.”
Ái Hậu Dư Sinh Ái Hậu Dư Sinh - Yên Thị