Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Chương 40
T
rời mưa không ngớt Ánh Minh, Ánh Nguyệt và Ánh Linh lo lắng nhìn Ánh Dương đang mê man trên giường. Ánh Minh có chút tức giận cau mày
- Con bé Dương này sao lại thành ra như vậy?
Ánh Linh thở dài
- Bây giờ đứng đây nhìn nó có ích gì chứ? Sáng mai nó dậy hỏi thẳng nó là xong
Ánh Nguyệt lắc đầu
- Em muốn mặc kệ cho Dương tự giải quyết nhưng xem ra không được rồi
Ánh Minh gật đầu nói với Ánh Nguyệt
- Em định làm gì?
Ánh Nguyệt cười mỉm
- Hỏi cung
Ánh Minh không hiểu lắm nhưng cô tin Ánh Nguyệt là người thông minh nên cũng không hỏi thêm gì cả chỉ quay sang nói với Ánh Linh
- Mai em đừng đi đâu cả ở nhà với chị
Ánh Linh gật đầu
- Vâng em biết rồi
Ánh Minh nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ, cô bảo các em về phòng ngủ sau đó cũng về phòng của mình. Nằm một lát suy nghĩ về những chuyện sảy ra gần đây, Chuyện của cô vừa yên bình một chút thì Ánh Dương lại gặp sóng gió không biết sẽ còn chuyện gì nữa nhưng Ánh Minh luôn cảm thấy lo lắng không yên, suy nghĩ mãi cuối cùng Ánh Minh cũng mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại....
...............................
" Ring ring ring
" Tiếng chuông điện thoại reo vang phá tan không gian yên tĩnh vốn có của căn phòng, Quốc Tuấn nhíu mày ngồi vớ lấy chiếc điện thoại phá vỡ giấc giấc ngủ ngon lành của anh lầm bầm
- Ai gọi giờ này thế?
Nhăn mặt Quốc Tuấn cố gắng mở mắt nhìn tên người gọi, vừa nhìn thấy đã lập tức tỉnh ngủ ấn nút nghe máy giọng dịu dàng
- Alo Nguyệt hả?
Ánh Nguyệt thấy Quốc Tuấn rất lâu mới nghe máy nghĩ chắc anh vẫn đang ngủ nên có chút áy náy
- Em không làm phiền giấc ngủ của anh cứ?
Quốc Tuấn cười hì hì gãi đầu
- Không anh cũng dậy lâu rồi
Ánh Nguyệt có chút nghi ngờ nhưng anh đã nói vậy thì cô cũng không hỏi nhiều nữa, nhớ đến lí do mình gọi cho Quốc Tuấn, Ánh Nguyệt lại hỏi
- Hôm nay anh có bận gì không?
Quốc Tuấn cầm điện thoại cười nói
- Anh không bận gì cả, sao thế?
Ánh Nguyệt cười nhẹ
- Cũng không có gì đâu em muốn hẹn anh đi ăn thôi, và muốn hỏi anh vài chuyện nữa
Thiên Tuấn cầm điện thoại trong tay có chút ngơ ngẩn, đây là lần đầu tiên Ánh Nguyệt chủ động hẹn anh ra ngoài từ khi hai người bắt đầu hẹn hò.
Ánh Nguyệt thấy Quốc Tuấn không nói gì tưởng anh có việc bận nên có chút ngại ngùng
- Nếu anh bận thì không sao đâu
Quốc Tuấn lập tức trả lời
- Anh không bận gì cả, lát nữa anh sẽ tới đón em
Ánh Nguyệt mỉm cười
- Không cần đón em đâu chúng ta cứ hẹn ở nhà hàng đi, anh chọn nhà hàng rồi nhắn tin địa chỉ cho em.
Quôc Tuấn gật đầu
- Cũng được vậy hẹn gặp em lát nữa gặp
Cúp máy xong Quốc Tuấn lập tức bật dậy chuẩn bị đi hẹn hò...
..............................
Trong nhà hàng tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên Ánh Nguyệt từ xa đã Thấy Quốc Tuấn đang ngồi chờ cô, bước đến gần anh cô áy náy hỏi
- Anh chờ lâu không? vì kẹt xe nên em..
Ánh Nguyệt chưa nói xong thì Quốc Tuấn đã ngắt lời
- Đợi một chút cũng không sao mà, em ngồi đi đã
Ánh Nguyệt ngồi xuống ghế, sau khi gọi món Quốc Tuấn nhìn cô cười hỏi
- Em nói có chuện muốn hỏi anh mà, em hỏi đi
Ánh Nguyệt cũng nghiêm túc trở lại
- Em muốn biết Thiên Bảo gần đây có chuyện gì
Quốc Tuấn sững người một lúc mới nhíu mày trả lời
- Em hẹn anh là vì chuyện này?
Ánh Nguyệt thẳng thắn gật đầu
- Vâng
Quốc Tuấn thở dài nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã
- Ánh Nguyệt từ khi chúng ta quay lại với nhau đây là lần đầu tiên em hẹn anh ăn cơm vậy mà em lại hỏi về chuyện của người khác sao?
Ánh Nguyệt thấy anh so đo như vậy thì trong lòng cô có chút tức giận
- Tuấn, Ánh Dương là em gái của em gần đây vì anh Bảo nó rất buồn nên em chỉ muốn biết chuyện gì sảy ra thôi
Quốc Tuấn nhìn thẳng vào mắt cô anh nói
- Nguyệt có thật là chũng ta đang yêu nhau không?
Ánh Nguyệt nhíu mày
- Ý anh là gì?
Quốc Tuấn cười khổ
- Em biết không nhìn thấy Gia Kiệt và Thiê Bảo anh luôn ghen tỵ vì sao Ánh Linh và Ánh Dương luôn dịu dàng quan tâm tới người yêu của các em ấy còn em thì chẳng bao giờ quan tâm tới anh? Hôm nay khi em hẹn anh, anh còn nghĩ em muốn ở cùng anh nhưng không ngờ em hẹn anh là để hỏi chuyện của em gái em...
Ánh Nguyệt nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng
- Anh cảm thấy em không yêu anh, không muốn ở gần anh sao?
Quốc Tuấn gật đầu
- Đúng vậy Ánh Nguyệt anh yêu em nhưng anh cũng là đàn ông thấy bạn bè được bạn gái quan tâm như vậy anh cũng biết ghen tỵ
Ánh Nguyệt nhíu mày đứng lên khỏi chỗ ngồi nói với anh
- Nếu anh cảm thấy em không quan tâm anh, chăm sóc anh thì em nghĩ chúng ta nên suy nghĩ lại về mối quan hệ này xin lỗi đã làm mất thời gian của anh, em đi trước
Nói xong cô quay người bước đi, Quốc Tuấn nhìn theo bước chân Ánh Nguyệt cười mỉa mai
- Trong lòng em anh không có vị trí gì sao?
..................................
Ánh Nguyệt bước ra khỏi nhà hàng tâm trạng rất không tốt cô biết tính cách của mình đã không còn dịu dàng như trước đây nữa từ khi anh bỏ cô đi thì Ánh Nguyệt vui vẻ dịu dàng của anh đã chết rồi, cho dù bây giờ anh có bù đắp bao nhiêu hối lỗi bao nhiêu thì sự ra đi của anh năm đó vẫn khiến cô lo lắng sợ hãi, cô sợ một ngày nào đó anh sẽ lại bỏ đi không một lời tạm biệt...
Ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm Ánh Nguyệt chợt rơi nước mắt...
...................................
Sân bay...
Một cô gái tóc vàng xinh đẹp bước ra khỏi sân bay trên tháo chiếc kính râm để lộ ra khuôn mặt thanh tú Julie mỉm cười
- Quốc Tuấn em về rồi....
.....................................
Trong văn phòng Quốc Tuấn chán nản nhìn ra cửa sổ, lúc nãy khi ở nhà hàng anh cố tình nói nhưng lời đó là vì muốn Ánh Nguyệt thay đổi quan tâm anh một chút không ngờ cô lại nói anh nên suy nghĩ lại về mối quan hệ này. Bước ra khỏi văn phòng ngột ngạt Thiên Tuấn đi bộ trên con đường đông đúc bỗng nhiên một giọng nói xa lạ vang lên đằng sau
- Tuấn
Quốc Tuấn quay đầu nhìn cô gái trong chiếc váy đen bó sát nhìn một lát anh nói
- Xin lỗi cô gọi tôi?
Julie che miệng đi tới chỗ anh
- Là em Julie đây
Quốc Tuấn nhìn cô thật kỹ
- Julie à em về nước bao giờ thế?
Julie bất mãn vì sự thiếu quan tâm của Quốc Tuấn nhăn mặt
- Em về đây tìm anh mà anh lạnh nhạt thế sao?
Quốc Tuấn cười nhẹ
- Xin lỗi anh hơi bất ngờ thôi, mà em về làm gì?
Julie cười
- Tìm anh
Cô chạy tới ôm lấy cánh tay anh kéo đi
- Chúng ta đi ăn gì đó đi
Quốc Tuấn muốn gỡ tay Julie ra nhưng chợt sững người, anh thấy Ánh Nguyệt đang đứng trước mặt anh. Quốc Tuấn vội vàng gỡ bàn tay Julie ra, Ánh Nguyệt tới trước mặt anh
- Đây là cái mà anh gọi là quan tâm, gần gũi?
Julie nhìn cô gái trước mặt nhíu mày
- Cô là ai?
Ánh Nguyệt lạnh lùng hỏi lại
- Vậy cô là ai?
Julie hất cằm
- Tôi tên Julie sắp là bạn gái của Quốc Tuấn
Quốc Tuấn nhìn Julie bằng ánh mắt khó chịu còn Ánh Nguyệt thì có chút ngạc nhiên nhưng cô rất nhanh lại lạnh lùng nói
- Tôi là Ánh Nguyệt là bạn gái hiện tại của anh ta
Julie chừng mắt
- Cô là Nguyệt? bạn gái hiện tại của Tuấn?
Ánh Nguyệt nhìn Quốc Tuấn
- Từ giờ phút này thì không phải nữa phải không anh Tuấn?
Quốc Tuấn hoảng hốt kéo tay Ánh Nguyệt
- Em đừng hiểu lầm anh và cô ấy không có gì cả
Ánh Nguyệt cười lạnh nhạt quay lại nhìn anh
- Anh bảo tôi không quan tâm chăm sóc anh? anh có hỏi tôi lí do tại sao không? khi anh bỏ tôi đi 2 năm trước thì Ánh Nguyệt mà anh quen khi đó đã chết rồi, tôi bây giờ chính là lạnh lùng như vậy nếu không thể chấp nhận anh cứ nói tôi sẽ rút lui không một lời oán trách
Nói tới đây cô quay ra nhìn Julie
- Cảm ơn cô vừa rồi đã quan tâm bạn trai của tôi nếu sau này anh ấy chọn cô tôi sẽ đến chúc mừng hai người vì nói cho cùng chúng ta đã từng là bạn thân
Ánh Nguyệt dằn từng tiếng nhấn mạnh từ
" Bạn thân
" sau đó mỉm cười bước đi
QUốc Tuấn nhìn theo bóng dáng cô, rồi quay lại nhìn Julie
- Em về đi anh mệt, muốn về nhà...
Bầu trời lan tỏa từng tia nắng mùa thu ấm áp Julie nắm chặt tay khuôn mặt chàn đầy tứ giận
- Kim Ánh Nguyệt tôi sẽ không thua cô lần nữa, không bao giờ...
Trên con đường hai bên rợp bóng cây Ánh Nguyệt ngồi xuống một chiếc ghế đá nhặt một chiếc lá khô lên nhìn ngắm, cô không thích mùa thu vì mùa thu rất buồn và vì mùa thu năm ấy anh đã nhẹ nhàng bước đi bỏ cô lại một mình đối mặt với tất cả đau khổ, khó khăn. Ánh Nguyệt nhắm mắt lại một giọt nước trong veo chảy ra từ khóe mắt của cô, Ánh Nguyệt đưa tay sờ lên giọt nước ấy cười nhẹ
- Bạn trai tôi và bạn thân tôi có gian tình với nhau?
Ánh Nguyệt chợt bật cười, nụ cười đi cùng với nước mắt...
Bầu trời tối dần xua đi sự trong xanh vốn có của một buổi chiều mát mẻ, Bên hồ nước lóng lánh phản chiếu những ánh sáng vàng nhạt của đèn đường Ánh Minh và Ánh Dương ngồi cạnh nhau, Ánh Minh phá vỡ bầu không khí yên lặng
- Dương em có thấy gần đây Thiên Bảo có gì lạ không?
Ánh Dương nhìn ra phía xa ánh mắt đượm buồn gật đầu
Ánh Minh không quen dáng vẻ yếu đuối này của Ánh Dương có chút tức giận nói tiếp
- Chị vốn dĩ không muốn nói cho em nhưng thấy em như thế này chị rất không vui nên chị nói thẳng luôn, chị thấy Thiên Bảo đi cùng cô gái khác bọn họ còn rất thân mật nữa
Ánh Dương nghe xong có sững lại một chút nhưng lại cúi đầu thở dài
- Em biết
Ánh Minh nghe vậy thì đứng bật dậy hét lớn
- Em biết mà còn qua lại với cậu ta sao?
Ánh Dương ngẩng đầu kéo tay Ánh Minh xuống
- Chị bình tĩnh để em kể đã
Ánh Minh gật đầu ngồi xuống, Ánh Dương buông tay Ánh Minh ra tầm nhìn hướng ra phía mặt hồ gợn sóng bắt đầu nói
- Chị nghe em kể đã đừng hỏi gì vội sau khi em kể xong sẽ trả lời tất cả câu hỏi của chị
Ánh Minh gật đầu chăm chú lắng nghe, Ánh Dương cười nhẹ kể lại sự việc hôm đó.
................ flash back..................
Trên con đường đông đúc Ánh Dương đi dọc theo hàng cây lá đã ngả vàng nhắm mắt thở dài suy nghĩ tiêu cực gần đấy khiến cô mệt mỏi, Ánh Dương bước vào một quán cafe trang nhã ngồi xuống sau khi gọi đồ uống cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính ánh mắt dừng lại khi nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc một chàng trai và một cô gái nắm tay nhau cô gái ôm lấy cánh tay chàng trai mỉm cười hạnh phúc, chàng trai ấy là Thiên Bảo còn cô gái bên cạnh anh lại không phải là cô. Ánh Dương đứng dậy tính tiền sau đó chạy ra khỏi quán đến trước mặt Thiên Bảo cô muốn xác nhận rằng mình bị hoa mắt nhưng không phải chàng trai đó đúng là anh còn cô gái kia là ai? Ánh Dương nén cơn đau trong lồng ngực đưa tay chỉ vào cô gái nghẹn giọng hỏi
- Cô ta là ai?
Thiên Bảo rút tay ra khỏi bàn tay của cô gái kia nhưng anh không giải thích mà chỉ nói
- Anh xin lỗi
Ánh Dương nhìn anh mỉm cười nhẹ nhàng
- Em hiểu rồi thì ra là như vậy...
Thiên Bảo nhìn cô bằng snh mắt khó hiểu nhưng Ánh Dương vẫn chỉ mỉm cười bước qua anh. Chỉ có bản thân cô mới biết được những bước chân ấy nặng nề, đau đớn tới chừng nào. Đêm hôm ấy là lần đầu tiên Ánh Dương trải qua cảm giác đau đớn khi đó cô mới hiểu cảm giác của Ánh Minh khi Thiên Kỳ phản bội sự đau đớn của Ánh Nguyệt khi Quốc Tuấn rời đi và lì do Ánh Linh không chấp nhận tình cảm của Gia Kiệt và đêm hôm đó là lần đầu tiên trong đời cô đã say...
................. End flash back...................
Ánh Minh cầm tay em gái nhẹ nhàng an ủi
- Dương cậu ta đã đưa em về đêm hôm đó
Ánh Dương gật đầu
- Em biết. Và em cũng đã biết cô gái kia là ai, cô ấy là Cindy người anh Bảo đã yêu trước khi gặp em nghe nói họ lớn lên cùng nhau nhưng Cindy đột nhiên chia tay sau đó anh Bảo đi du học họ không gặp nhau nữa
Ánh Minh nhíu mày
- Thiên Bảo nói với em như vậy?
Ánh Dương lắc đầu
- Không anh Hoàng nói với em sự việc cụ thể em không hiểu lắm vì bọn em nói chuyện qua điện thoại anh Hoàng đang giải quyết chuyện của Hồng Anh
Ánh Minh nghe thấy tên Thiên Hoàng thì cảm giác có lỗi trào lên không biết Thiên Hoàng có ổn không? Ánh Dương thấy Ánh Minh đờ người ánh mắt mông lung thì lay lay cánh tay cô
- Chị sao thế? không khỏe hả?
Ánh Minh xua tay
- Không chị suy nghĩ chút thôi
rồi Ánh Minh nhíu mày nói tiếp
- Nhưng Thiên Bảo giải quyết ra sao?
Ánh Dương lắc đầu
- Em không biết nhưng em quyết định cho dù anh ấy có bỏ em chọn cô gái kia em cũng sẽ buông tay vì cho dù em có thể níu anh ấy lại nhưng nếu trái tim anh ấy vẫn ở bên Cindy thì người đau khổ cuối cùng cũng sẽ là em mà thôi
Ánh Minh nắm tay Ánh Dương nhẹ nhàng an ủi
- Dương em phải mạnh mẽ lên cho dù sau này không phải cậu ta em cũng có thể tìm được người khác yêu em, trân trọng em
Ánh Dương cười gật đầu
- Em hiểu cảm ơn các chị
Ánh Minh cười nhẹ xoa đầu Ánh Dương, một cơn gió lùa qua làm lay động mái tóc dài của Ánh Dương khiến cô run nhẹ một giọt nước rơi xuống đã nói lên tất cả cảm giác của cô lúc này không muốn chị gái thấy mình khóc Ánh Dương nhanh chóng lau đi giọt nước mắt vừa chảy xuống đứng lên chạy tới đi bên Ánh Minh, ánh đèn đường chiếu sáng từng bước chân hai cô gái.
..............................
Ánh Nguyệt ngồi trên giường tay cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông liên hồi giơ tay ném mạnh chiếc điện thoại vào tường khiến nó vỡ tan, ôm lấy chiếc gối căn phòng tối đen tiếng nức nở nho nhỏ vang lên khiến không gian yên tĩnh chở nên bi thương đượm buồn....
..............................
Quốc Tuấn cúi đầu vò mái tóc tới rối bời nhìn khung ảnh trên đầu giường, trong bức ảnh một chàng trai mặc đồng phục cầm chiếc bằng tốt nghiệp đứng bên cạnh một cô gái mặc bộ đồng phục màu xanh lam hai người cười thật vui vẻ, hạnh phúc. Bức ảnh đó chính là kí ức đẹp nhất của anh và Ánh Nguyệt vì sau đó anh rời đi nhưng anh không hiểu vì sao cô lại tỏ ra như là anh bỏ cô đi vậy, năm đó khi biết mình phải đi vì không muốn đối diện với những giọt nước mắt của Ánh Nguyệt, Quốc Tuấn đã nhờ người bạn thân duy nhất của cô Julie đưa cho Ánh Nguyệt bức thư trong đó ghi rõ số điện thoại và email của anh nhưng cô không hề liên lạc với anh. Cảm giác khó hiểu dâng lên Quốc Tuấn thấy rất lạ những lời Ánh Nguyệt nói hôm nay là ý gì? tại sao cô không hề liên lạc với anh 2 năm trước? và tại sao người duy nhất liên lạc với anh lại là Julie? làm sao cô ta biết số điện thoại và email của anh? hàng ngàn nghi vấn hiện ra Quốc Tuấn lồng ghép tất cả sự kiện với nhau anh quyết định phải tìm ra sự thật.........
End chap 40