I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Mễ Nhạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 18 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1042 / 14
Cập nhật: 2017-09-25 04:47:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4.2
Editor: Thù Nhi
________________________________________
Khi nàng bước lên đài, Tiểu Lý nhanh tay nắm lấy đôi tay nhỏ bé. Thình lình một thân ảnh cao lớn xuất hiện, động tác rất nhanh đem nàng ôm lấy làm cho tất cả mọi người ngồi đây một trận choáng váng, bao gồm cả người bị ôm – Đường Tiểu Oánh.
“Tiểu Lý, tối nay tới phòng ta lấy tiền.” Tôn Hạo Trạch nói xong, ôm nàng ra ngoài không thèm ngoảnh đầu.
“Ngươi nếu hôn thật, còn có mệnh sống sao?”
“Nói cũng đúng.”
“Xem ra kế hoạch chúng ta thực thành công, ôn tuyền chi lữ đôi thứ sáu chính thức sinh ra nha!” Mọi người vui vẻ cười đùa.
Tổng tài đã lâu không gần nữ sắc, đoàn người còn không rõ ràng sao? Cho nên nhìn thấy hắn đặc biệt lái xe đưa Tiểu Oánh lại đây, mọi người trong lòng liền có quỷ. Xem Tiểu Oánh thỉnh thoảng nhìn tổng giám ánh mắt hữu tình nên mọi người quyết định hạ mãnh dược, kết quả biểu hiện, chiêu này quả nhiên hiệu quả.
“Làm chi cứ như vậy coi người ta như con mồi tha đi, thật đúng là ‘dã thú’ đúng như danh hiệu nha.” Tiểu Lý oán giận nói,“Bất quá người ta không quản mất hai ngàn, có vẻ muốn thân Tiểu Oánh muội muội.”
“Ta nghĩ người diễn đạt nhất đêm nay nhất định là ta. Xem ta vừa mới biểu diễn rất đạt, làm cho tổng tài hoàn toàn nhìn không ra.” Cao Tư Quân đắc ý nói, nàng vừa mới lấy là tờ giấy dính ở cạnh thùng.
“Không đúng, hẳn là ta.” La Duẫn Hàm cũng muốn tranh công. “Là ta cứng rắn lôi kéo Tiểu Oánh tới tham gia, quá trình thể hiện tự nhiên hoàn toàn không bị nàng phát hiện, cho nên ta mới là đạt nhất.”
“Là ta mới đúng.” Đoàn người quay lại nhìn Tề Diệc Như đứng ở cửa đột nhiên chen ngang, chỉ thấy nàng như trước một thân gợi cảm chậm rãi đi vào.
“Người diễn đạt nhất hẳn là ta, nếu không phải ta nói những lời này với Hạo Trạch ca, anh ấy sẽ không tin tưởng, đêm nay càng không thể đến tham gia hoạt động nhàm chán này, cho nên vị trí này cho ta hoàn toàn xứng đáng.”
“Hảo hảo hảo, các vị mỹ nữ đều là nhân vật diễn tốt nhất, công lao đều rất lớn,” Đại nam nhân Tiểu Lý bọn họ thực không hiểu này có cái gì mà thích tranh,“Quan trọng nhất là kế hoạch tác chiến chúng ta thành công!”
Mọi người vui vẻ vỗ tay hoan nghênh ăn mừng, lúc này có nhân hỏi:“Vậy trò chơi kia tiếp tục nữa hay không?”
“Đương nhiên tiếp tục!”
————————————–
“Tổng tài, anh muốn kéo tôi đi đâu?”
“Không biết.”
Cái gì? Người này……“Tổng tài, trước hết thả tôi ra được không? Tư vị thật không thoải mái.”
Tôn Hạo Trạch liếc nàng một cái.“Bữa tối chưa ăn cái gì vậy tư vị cũng sẽ không thoải mái?”
Hắn ôm nàng trực tiếp đi ra cửa sau khách sạn, đem nàng đặt trên ghế đá: “Thay đổi không khí một chút.”
Giờ phút này hắn đối tốt với nàng hay chỉ là ảo giác?
“Tổng tài, anh có biết anh kéo tôi rời đi như vậy sẽ làm mọi người hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Hiểu lầm cái gì? Hắn nói làm cho nàng không biết nên trả lời như thế nào. Đúng vậy, hắn không sợ bị hiểu lầm bởi vì hắn căn bản là không có ý gì, cũng sẽ không để ý có bị hiểu lầm hay không. Không giống nàng, loạn thất bát tao một đống ý tưởng.
Nàng nâng mi mắt nhìn bầu trời đêm, không biết có phchirdo đang ở trên núi cao hay không, nàng cảm thấy đêm nay sao đặc biệt sáng, đặc biệt đẹp.
Tôn Hạo Trạch nhìn nàng dưới ánh trăng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo toát vẻ nhu hòa, xinh đẹp bất khả tư nghị. Hắn có chút chần chờ mở miệng,“Về chuyện buổi chiều……”
“Tổng tài, anh không cần phải nói, hết thảy đều là tôi sai, là tôi suy nghĩ nhiều mới sinh ra hiểu lầm như vậy, nghĩ anh đối tốt với tôi…… Tóm lại tôi đã chỉnh lại cảm xúc của mình, anh không cần lo lắng, về sau tôi sẽ không để anh tức giận như vậy nữa.”
“Tôi có nói là tức giận sao?”
Ngữ khí hung lệ lãnh đạm làm cho hốc mắt Đường Tiểu Oánh thoáng chút đỏ, nàng lập tức nghiêng mặt đi.
“Tôi đang nói chuyện, làm chi quay mặt đi?” Tôn Hạo Trạch có chút thô bạo giữ lấy cằm nàng. Thế này mới phát hiện nàng khóc.“Cô khóc cái gì?”
Nàng cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào.“Tổng tài, thực xin lỗi, tôi nghĩ mình cần một chút thời gian mới có biện pháp sửa sang lại cảm xúc thật tốt, bây giờ anh cũng không cần để ý đến tôi. Giống hiện tại, tôi cũng không biết nguyên nhân anh ôm tôi ra đây làm gì, nhưng anh cứ như vậy tôi sẽ càng thêm miên man suy nghĩ, càng không thể hảo hảo sửa sang lại cảm xúc.”
Hắn vì sao lại ôm nàng ra đây?
Nói thật ngay cả chính hắn cũng không giải thích được, chỉ biết là hắn không muốn để cho người khác chạm vào nàng…… Rốt cuộc là từ khi nào hắn lại trở nên như vậy? Hắn biết rõ tất cả không phải lỗi của nàng bởi vì đều là hắn chủ động tới gần nàng.
Hắn hướng bên cạnh nàng ngồi xuống.“Cô thích tôi sao?”
“…… Ân.” Đường Tiểu Oánh hồi lâu mới gật đầu.“Nhưng là tôi sẽ nhanh sửa lại cảm xúc……”
“Cô thích tôi ở điểm nào?”
Không chút do dự, nàng nở nụ cười ngọt ngào: “Anh thực ôn nhu.”
Nàng choáng váng sao? Hắn mà ôn nhu? Buổi chiều không phải còn nói lời quá đáng với nàng sao? Mà giờ phút này nàng vừa khóc vừa cười nói hắn thực ôn nhu, lúc này ai dám nói nàng không đáng yêu, làm đau lòng người?
Hắn đoán có lẽ nàng đơn thuần nên hấp dẫn ánh mắt hắn, mặc kệ người khác đối xử như thế nào nàng cũng chỉ tươi cười ngây ngô đáp lại, làm cho người ta dỡ xuống phòng bị cảnh giác.
Hẳn là như vậy, hấp dẫn nhân sinh thật phức tạp. Hắn chủ động tới gần, cùng một chỗ với người đơn bào như nàng làm cho hắn cảm thấy thoải mái. Ngày đó ăn bữa tối ở cửa hàng nhỏ cùng nàng, có thể nói đó là bữa cơm vui vẻ nhất của hắn nhiều năm qua. Đã lâu trong lòng hắn không thấy khoái hoạt như vậy.
Có lẽ là từ lần đó tầm mắt hắn càng không rời được nàng, bởi vậy buổi chiều ở trong rừng rậm thấy nàng thần sắc biến đổi hắn khẳng định nàng có chuyện, quả nhiên, hắn không đoán sai.
Hắn giơ tay vuốt khuôn mặt nàng, có chút chần chừ. Không lẽ cứ để tiểu nữ nhân đơn thuần đáng yêu bị cuốn vào cuộc đời phức tạp của hắn sao? Nhưng tựa hồ hắn đã không thể nàng tha nàng.
Cho dù biết rõ như vậy lại nghĩ một đằng làm một nẻo, nhưng mà hắn cố không được, vẫn là hành động đi.
Hắn cúi đầu, hôn trụ môi nàng.
“Tổng tài?” Hắn đột nhiên hôn môi, làm cho Đường Tiểu Oánh thập phần ngạc nhiên, không biết nên phản ứng như thế nào.
Hắn cười hỏi:“Như vậy người khác sẽ hiểu lầm nhiều hơn sao?”
“Đương nhiên!” Nàng cũng vậy.
“Vậy cứ để cho người khác hiểu lầm đi, chúng ta hôn tiếp.” Hắn lại lần nữa che lấy đôi môi đỏ mọng mềm ngọt.
Môi nàng mềm mại đến bất khả tư nghị bộ, thưởng thức hương vị ngọt ngào này cảm giác tâm mình bị giam cầm đã lâu, một cỗ ấm áp vây quanh, chậm rãi hòa tan.
Tôn Hạo Trạch đem nàng ôm vào trong ngực hôn thật sâu.
Hắn nghĩ không ra cũng không nghĩ buông tay nàng. Chuyện trước kia sau này hắn sẽ cùng nàng nói. Từ nay về sau nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn mà thôi.« Xem Chap Cũ HơnXem Chap Mới Hơn »
Ác Ma Xấu Xa Lão Đại Ác Ma Xấu Xa Lão Đại - Mễ Nhạc