Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1263 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 07:41:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Phụ Thân Là Người Cha Tốt(Nguyên Văn Là Tốt Cha)
dit: Yết Vạn Dương
"Diệp Băng Huyết." Giọng nói non nớt thanh nhã, làm cho hai tròng mắt của nam tử lại sáng ngời, trong mắt có chút không dám tin.
"Ngươi họ Diệp?" Nam tử lại hỏi, mày có chút nhăn lại, vẻ mặt đã chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh.
"Ngươi nhận thức ta. Hoặc là nói ngươi nhận ra đôi tử mâu bất đồng này." Băng Huyết lạnh lùng nhìn nam tử, tuy rằng là hỏi, giọng điệu lại thập phần khẳng định.
Băng Huyết đã có mười mấy năm làm sát thủ, nàng sớm đã biết quan sát cảm xúc cùng thần thái của người khác, hiểu biết rõ suy nghĩ của đối phương. Từ lúc nam tử chú ý tới đôi con ngươi của nàng, liền biểu hiện ra hành động cùng thần thái khác thường, chứng minh rằng hắn biết chút sự tình về đôi tử mâu này.
Nam tử nhẹ nhàng dựa vào vách tường phía sau, lẳng lặng nhìn Băng Huyết, thở dài một hơi. Đôi mắt nhìn Băng Huyết mang theo thương tiếc cùng hối hận.
"Có thể nói tên mẫu thân ngươi không?" Nam tử vô lực hỏi Băng Huyết, trên mặt mang theo sự mất mát cùng phiền muộn làm cho Băng Huyết thập phần khó hiểu.
"Diệp Khê Nhi." Không giấu diếm, trực giác nói cho Băng Huyết, đối với đại thúc mà nàng trong lúc vô ý mang về này, có thể tín nhiệm. Hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng. Băng Huyết đối với trực giác của mình cho tới bây giờ đều là tin tưởng.
Mà trực giác của nàng chưa từng làm cho nàng thất vọng, ở kiếp trước dựa vào nó mà nàng thoát chết nhiều lần. Băng Huyết biết, chỉ có làm cho vị đại thúc này hoàn toàn tin tưởng hơn nữa xác định chính mình là người mà hắn tin, mới có thể biết được nhiều về bí mật thân thế.
Cho nên hắn sẽ không giấu diếm cái gì. Mà lần này,trực giác của Băng Huyết lại đúng. Khi nam tử nghe được cái tên từ miệng Băng Huyết, hai tròng mắt ngập tràn ánh sáng. Cảm xúc vừa mới ổn định lại bùng nổ.
Đôi môi run run, nhìn chằm chằm vào Băng Huyết. Cho dù là lạnh lùng như Băng Huyết, đều bị ánh mắt nóng rực lại kinh ngạc kia nhìn đến phía sau lưng phát lạnh, có chút dựng tóc gáy.
"Có việc thì nói, đừng nhìn ta như vậy." Băng Huyết bất mãn nhăn mặt, giọng nói càng thêm lạnh băng. Nam tử thân thể lại run lên, lần này không phải vì kích động, là bị Băng Huyết đông lạnh. Có chút kinh ngạc nhìn tiểu cô nương nhỏ gầy trước mặt, nghi hoặc qua đi, còn lại là càng thêm đau lòng.
"Ai... Đứa nhỏ. Ngươi mấy năm nay nhất định thực khổ đi." Nam tử trong giọng nói tràn ngập hối hận cùng bất đắc dĩ.
"Ta gọi là Mặc Kình Thiên, là bạn tốt của phụ thân cùng mẫu thân ngươi. Cùng phụ thân ngươi lại là huynh đệ sinh tử chi giao. Theo lý, ngươi hẳn phải gọi ta một tiếng nghĩa phụ. Năm đó khi mẫu thân ngươi còn chưa có ngươi, chúng ta đã nói, về sau nếu bọn họ có đứa nhỏ, cũng gọi ta là phụ thân, nhận ta làm nghĩa phụ."
Như là nghĩ tới đi thời điểm thoải mái khó quên này, nét mặt Mặc Kình Thiên biểu lộ một cái tươi cười hạnh phúc. Cái tươi cười này bên trong tràn ngập ấm áp, ấm đến trong lòng Băng Huyết, làm cho nàngchậm rãi thu hồi hàn khí quanh thân.
Nghe hắn nhắc đến người quen thuộc nhưng lại xa lạ, làm cho tâm Băng Huyết có chút đau xót: "Cha ta là người thế nào?"
Mặc Kình Thiên chậm rãi nhớ lại, nhìn về phía Băng Huyết, trên mặt đầy từ ái: "Đứa nhỏ, nhớ kỹ phụ thân ngươi là một nam tử phi thường vĩ đại. Hắn dũng cảm, kiên trì, trọng tình trọng nghĩa, lại ân oán rõ ràng. Đối với địch nhân hắn có thể lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn. Đối với thân nhân, hắn có thể liều mình trả giá, không cầu hồi báo."
Nghe Mặc Kình Thiên nói về phụ thân, Băng Huyết mỉm cười, trong lòng đối với người phụ thân xa lạ này có chút tán thành. Không hổ là phụ thân của Băng Huyết nàng, tính cách giống nàng, nàng thích.
Nhìn Băng Huyết cười, tâm Mặc Kình Thiên có chút thả lỏng, hắn rất sợ, sợ đứa nhỏ trước mắt này bởi vì nhận hết tất cả đãi ngộ bất bình mà oán hận phụ mẫu của nàng. Hắn tuyệt đối không thể để đứa nhỏ quan trọng nhất trong lòng bọn họ lại hận bọn họ. Như vậy bọn họ nhất định sẽ rất đau, hắn như thế nào có thể tha thứ cho mình được.
"Băng Huyết, mẫu thân con nàng..." Mặc Kình Thiên muốn hỏi chuyện của người kia, nhưng lại sợ nghe chuyện mà hắn không thể đối mặt. Hắn sợ bản thân có thể hay không hỏng mất.
"Con không biết mẫu thân đi nơi nào, tam ca nói lúc con được hơn một tuổi, mẫu thân liền bỏ đi, không còn trở về." Băng huyết nhìn Mặc Kình Thiên, giọng nói vẫn tràn ngập băng hàn. Nhưng Mặc Kình Thiên lại có thể rõ ràng nghe ra sự bất đắc dĩ cùng mất mát.
"Bỏ đi..." Mặc Kình Thiên tâm lộp bộp một chút, thiếu chút nữa nhảy lên. Hắn không dám tưởng tượng người kia đi về nơi đó, lại hoặc là nói đây là ngoài ý muốn. Hắn thậm chí cái gì cũng không dám đoán. Trong đầu trống rỗng, sắc mặt lại càng ngày càng khó coi.
Băng Huyết khó hiểu nhìn Mặc Kình Thiên, khi nhắc đến mẫu thân của mình vì sao đại thúc lại có biểu tình kỳ quái như vậy, giống như nương đã chết.
Nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy. Theo trong lời nói của Mặc Kình Thiên, Băng Huyết có thể thấy được hắn là thật tâm yêu thương nàng. Thật sự đem nàng trở thành con của hắn, hơn nữa đối phụ mẫu của nàng là thật tâm đối đãi, sinh tử tương giao.
Mà trong lòng Băng Huyết sớm chấp nhận người trước mắt, tuy rằng thời gian bọn họ nhận thức còn ngắn, nhưng duyên phận chính là kỳ quái như vậy, không cần lý do. Nếu đã chấp nhận,vậy từ nay về sau, Mặc Kình Thiên chính là người Băng Huyết nàng sẽ bảo vệ.
"Mẫu thân rời đi nhất định là bất đắc dĩ. Băng huyết tin tưởng mẫu thân không có việc gì, nhất định là ở nơi đó đang nỗ lực. Cho nên Băng Huyết cũng sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không buông tha một tia hy vọng. Cuối cùng có một ngày Băng Huyết sẽ đem mẫu thân một cọng tóc cũng không bị thương trở về."
Mặc Kình Thiên nhìn vẻ mặt kiên quyết của tiểu Băng Huyết, lời nói non nớt lại mang theo lạnh như băng luôn luôn quấn quanh bên tai. Cho dù tiểu cô nương trước mặt chỉ có năm tuổi, cho dù tiểu cô nương trước mặt ngay cả ma pháp còn không có thức tỉnh, như người thường.
Nhưng Mặc Kình Thiên không chút nghi ngờ, tin tưởng nàng có thể làm được lời nàng nói. Bởi vì nàng là đứa nhỏ của bọn hắn a. Còn có cái gì là không thể đâu.
Ác Ma Rất Khuynh Thành Ác Ma Rất Khuynh Thành - Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu