"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1311 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:34:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Đại Chiến
hững ngày này, Hà Tiêu trãi qua đầy khó khăn. Không phải là ông ta chưa từng nghĩ đến khả năng là Hoắc Minh Long che dấu người của mình, nhưng không ngờ số lượng và thực lực lớn như vậy, hơn cả là lại còn ẩn nắp rất sâu. Thực tế là hiện tại ông ta dần nhận ra mình đã rồi hoàn toàn không thể tin tưởng bất kỳ ai bên cạnh mình nữa ngay cả đó là Vũ Kiệt đi chăng nữa. Cảm giác luôn có nguy hiểm chực chờ, Hà Tiêu như cảm thấy trong bóng tối luôn có rất nhiều ánh mắt chờ kịch hay đang nhìn chằm chằm mình, có một vài người đã im lặng không tiếng động rời khỏi ông ta vì họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, còn lại chỉ là những con người đầy cơ hội bất cứ lúc nào cũng có thể một nhát đâm phía sau mình vì cục diện trước mắt này đã sớm nghiêng về một phía mà đó không phải là ông ta.
Nhiều trận đánh nhau đã nổ ra khắp các địa bàn của Bang Hắc Long, nhưng phần thắng dường như không nằm trong tay người của mình, nhân lực trong tay Hà Tiêu đã tiêu hao phần lớn, phần còn lại chỉ còn đủ để đánh cược một ván cờ cuối cùng. Trong đầu ông ta suy nghĩ rất đơn giản, đánh rắn thì phải đánh đầu, chỉ cần trong cuộc chiến ngày mai ông ta có thể thủ tiêu được Hoắc Minh Long thì coi như mọi chuyện đã được dàn xếp xong. Nhưng nghĩ thì dễ làm thì khó, ông ta cũng biết rõ điều đó là khó khăn như thế nào. Muốn tìm một con đường lui ình, Hà Tiêu không suy nghĩ nhiều mà liền đến gặp gã đàn ông kia.
Lần này, gã không gặp mặt ông ta mà chỉ cho người truyền vài lời đến ông ta. “ Nếu Thất bại thì vẫn còn con đường lui cuối cùng dành cho ông.” Lời này nói ra là đầy dụng ý. Con đường lui cuối cùng, e là với một người đã bị đẩy đến đường cùng như Hà Tiêu có lẽ sẽ nghĩ theo nghĩa khác với những gì mà gã sẽ làm với ông ta, mà nghĩa khác ở đây chính là, nếu thất bại gã sẽ đồng ý thu nhận ông bên người. Thật sự lời này có dụng ý đó thật sao???
Thấy câu trả lời như vậy, trong lòng Hà Tiêu cũng coi như tìm được một chút an tâm, ông ta biết con người một khi đi đến đường cùng sẽ suy nghĩ rất nông cạn, cũng biết mình cũng săp đi đến đường cùng cho nên cần một thứ gì đó để phòng thân. Nhìn lại quán bar một lần ông ta lại rời đi.
Trong lúc đó, một người đàn ông mặc đồ vét đen nắp gần đó liền gọi báo cho đầu dây bên kia. “ Không có.” Giọng nói rõ ràng mạch lạc, nghiêm túc xen lẫn một chút kính trọng.
“ Không có sao???” Âm thanh lạnh lẽo thanh lãnh truyền đến, người thiếu niên nghe điện thoại khuôn mặt thoáng thâm trầm, con ngươi lam sâu không lường được khẽ lóe lên. “ Ừm.” Rồi lại tự mình đáp lại một câu như vậy. Có một số người rõ ràng ngu ngốc lại tưởng rằng mình rất thông minh, Hà Tiêu này cũng là một người như vậy. ( Tác giả: Đố mọi người không có cái gì? )
Ngay sau đó, Hà Tiêu trở lại địa bàn của mình, tập họp tất cả đàn em dưới tay, chuẩn bi luôn rất nhiều vũ khí, đạn dược, cùng bản đồ, chọn một vị trí thuận lợi trong những địa bàn chung của hai thế lực, ông ta và Hoắc Minh Long, mà địa điểm thuận lợi cũng chỉ có một nơi duy nhất nằm ngay biên giới giữa hai phe, lại là một trong những địa bàn làm ăn rất tốt trước đây khu Long Tiền.
Chọn xong ông ta liền cho người viết một lá thư tuyên chiến để gửi đến Hoắc Minh Long. Trong lòng không tin có bao nhiêu phần thắng trong lòng ông ta âm thầm cười lạnh, nếu ông ta không thắng thì đã sao, chuyện này cũng nằm trong dự tính của mình, chỉ cần có thể khiến cậu tiêu càng nhiều người vào trận chiến này gã đàn ông kia không sớm thì muộn sẽ nhanh chóng đem người đến thu dọn tàn cuộc. Đến lúc đấy, không sợ Hoắc Minh Long này không phục tùng dưới tay.
Lá thư nhanh chóng được đưa đến tay Hoắc Minh Long, khóe môi lạnh bạc của cậu khẽ nâng lên cười nhạt, đừng cho rằng cậu không biết những suy tính trong đầu ông ta nhưng như vậy thì đã sao, điều ông ta biết về cậu còn ít lắm. Còn về phần gã đàn ông kia cậu cũng có thể đoán được năm phần người đó là ai và cũng chuẩn bị một phần quà rất hậu cho ông ta rồi.
Bên ngoài trời mưa tí tách, bầu trời phủ một màu đen âm u chết choc, giờ này mới năm giờ chiều nhưng trong bán kính 1 km mọi hàng quán các quán ăn, các chủ cửa tiệm buôn bán các quán bar lân cận đều im lìm cả ngay cả những người gần đó cũng sớm dọn đi nơi khác hoặc lánh nạn ở một địa điểm xa nơi này. Ngay cả trong không gian cũng yên tĩnh đến đáng sợ, không khí sực một mùi rất đặc trưng trước một trận chiến đó là mùi huyết khí.
“ Đoàng!!!” Một phát súng vang lên, người ta không nhìn thấy gì ngoài âm thanh đó nhưng trong bóng tối và một góc khuất, có một kẻ đã chết. Đây còn là một lời báo hiệu, mọi thứ đã bắt đầu, từ các góc tối lân cận từng tốp người đông đảo đồng loạt tập trung ra quảng trường trung tâm của toàn bộ khu Long Tiền này. Lúc đầu là vài mươi người, dần thành vài trăm người và con số lên quá 1000 ngàn người. nhưng đó chỉ là trực diện, còn vài người vẫn còn lẳng lặng nhìn cục diện trong bóng tối.
Khi con số đã lên đến con số 2000 thì một đợt kình phong thổi đến, không khí im bặt, hơi thở chết choc lan tràn, bàn tay tất cả bọn họ đều đặt sát bên đùi, bởi vì ở đó đã cài sẳn một khẩu súng sớm lên nòng. Nhưng họ không vội kịch chiến, bởi vì trước mỗi trận chiến nào từ trước đến nay đều có một màn dạo đầu cả.
Lẫn trong đám người Hà Tiêu bước ra, con ngươi vẫn sáng và dường như vẫn tinh anh như ngày nào, chỉ có ông ta biết trong lòng mình lúc này đang lo lắng ra sao. Một trận chiến sớm biết đã không có phần thắng thì mười phần tinh lực sớm đã dành cho đường lui của mình, con người ông ta rơi vào bước đường cùng thì sẽ ích kỉ đến cực hạn, do vậy chính bản thân Hà Tiêu cũng không quan tâm một phút tới đây, những người từng sát cánh bên cạnh ông ta đặt niềm tin và coi ông ta như anh em sẽ có kết cục như thế nào, chỉ cần ông ta rút lui an toàn mọi thứ không còn là điều quan trọng nữa.
Liếc nhìn bộ dáng run run của Vũ Kiêt bên cạnh mình, ông ta ra hiệu. “ Kiệt, tôi trông cậy vào cậu.” rồi ném một ánh mắt an tâm hệt như hình ảnh về một người đàn ông từ ái và thân thiện như ông ta trước giờ vẫn còn hay đóng kịch, một vở kịch mà đến giờ phút này ông ta không còn rõ đâu mới là con người thật của mình.
Trán Vũ Kiệt tươm ra một tầng mồ hôi mỏng, trong bốn người Bang Hắc Long có thể nói Vũ Kiệt chỉ chịu thua hai người duy nhất một là Hoắc Mạnh Hùng hai là một người vốn dĩ rằng đã chết.
Nhưng trong thời điểm này, đột nhiên lão cảm thấy rất kinh hãi. Bởi vì từ lúc từ trong góc khuất bước ra, Vũ Kiệt đã cảm nhận thấy một ánh mắt cực kỳ quen thuộc, mang theo hơi thở lạnh lẽo của chết choc, người mà nếu theo đúng kế hoạch năm đó thì người mà lão cảm thấy kia vốn đã chết. Vâng, người đó là Lôi. Năm đó một tay lão ta đã bày kế khiến Lôi rơi vào cái bẫy mang danh phản bội buộc Hoắc Mạnh Hùng không thể không xử lý anh, nhưng tất nhiên mọi thứ đã không xảy ra… như những gì họ đã dự tính.
Quét mắt nhìn một lượt, Vũ Kiệt vừa bước ra khỏi đám người của mình thì một giọng nói như đến từ địa ngục cất lên.
“ Lão Kiệt, đã lâu không gặp.”
Trong lúc đó, tại một góc phòng bar sang trọng nơi mà gã đàn ông giao dịch với Hà Tiêu kia, có một bóng dáng nho nhỏ đang thiêm thiếp ngủ. Tác dụng của thuốc mê làm Thuần Hi Thiên thần trí mê man tác dụng cũng dần giảm, cảm giác cho cô nhóc thấy đây không phải căn phòng ngủ của mình, muốn mở mắt ra nhưng mi mắt nặng trĩu. Cổ họng khô khốc, cô nhóc he hé mắt nhìn sang xung quanh thấy một cốc nước đặt đầu bàn, vừa định với tay lấy thì bị một bàn tay nhỏ khác giật lấy rồi hất tất cả nước xuống sàn.
“ Ha ha, mày khát nước như vậy sao? Nhưng thật tội nước đổ hết rồi.” Giọng nói non nớt chanh chua vang lên trên đỉnh đầu, Tiểu Thiên hơi ngước mắt nhìn chỉ thấy một bóng dáng nho nhỏ mờ mờ, đang nhìn về phía mình bằng ánh mắt không hề thân thiện, trong ánh mắt ấy có sự ganh ghét, đố kị, ác độc mà một đứa trẻ mới mấy tuổi đầu không nên có. Mái tóc màu nâu sẫm được thắt bím gọn gàng, cài một chiếc kẹp hình con thỏ màu hồng nhạt, vận một chiếc váy màu xanh lơ có thắt nơ phía sau và khuôn mặt cô gái nhỏ đó đẹp như tranh vẽ, mắt ngọc mày ngài tinh tế chỉ trừ đôi mắt kia. Nhưng giọng nói của cô gái này rất quen, dường như Tiểu Thiên đã nghe qua ở đâu rồi… “ À, chắc mày không biết, à không, nhớ ta đâu nhỉ?” lại là cái giọng trẻ con ấy.
Trong đầu Tiểu Thiên miên man suy nghĩ, chỉ chưa đầy một phút sau, cô nhóc liền nhớ ra chủ nhân giọng nói này là ai, môi khô gắng gượng nói ra ba chữ. “ Hà Doãn Doãn.” Thì ra đây chính là cô nhóc lần đó. Xoa xoa mắt, nhìn sang phía cô gái nhỏ kia bóng dáng cũng dần rõ ràng, lại nhìn vũng nước dưới sàn, ắt hẳn cô gái này sẽ chẳng để yên ình uống nước – Tiểu Thiên nghĩ.
Nhìn bộ dáng chẳng thèm quan tâm đến mình, rồi lại thờ ơ nói ra cái tên kia, cô gái nhìu mày, sau đó khóe môi kéo lên thành một nụ cười nhạt. “ Không ngờ mày vẫn nhớ.” Đáp lại một câu như vậy, cô ta bước dần về phía Tiểu Thiên cười hết sức gian ác. Bây giờ cô nhóc yếu ớt đến nỗi nói chuyện còn khó khăn, muốn gây khó dễ không khó. “ Ta vẫn nhớ ngày đó vì mày mà người kia đến cả nhìn cũng không thèm nhìn ta. Vì khuôn mặt này phải không?” cô ta rút cây kẹp tóc trên đầu xuống kề sát khuôn mặt nhỏ của Tiểu Thiên, kéo chốt, “ Xoạt!” một mãnh lưỡi lam loe ra bên đầu cây kẹp tóc.
Đây là món đồ chơi mới của cô ta, còn chưa kịp thử. Nói đoạn giơ tay định rạch lên má Tiểu Thiên thì một người đàn ông mặt vét đen từ ngoài bước vào. “ Tiểu Thư, lão gia có lệnh, không được động đến con tin này.” Sau đó nắm lấy cây kẹp tóc cài lại đàng hoàng lên tóc của cô gái kia.
“ Thật?” Cô ta nghi ngờ hỏi.
“ Vâng.” Người đàn ông mặt áo đen nghiêm túc trả lời. Anh ta không phải không biết, tiểu công chúa này tính tình vốn đã biến chất từ lâu, nhưng không ngờ đến mức này, một cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi đầu mà bụng dạ đã độc ác như vậy rồi. Nghĩ đến, anh ta không khỏi rùng mình…
“ Hừ!” Cô gái bất mãn hừ mạnh, trước giờ cô ta không phải không dám cải lại lời của cha mình, nhưng chỉ cần bốn chữ ‘còn giá trị lợi dụng’ điều này cho thấy, không đến phiên cô ta thì cha cũng sẽ không để yên cho Tiểu Thiên. Chỉ có điều cô ta không biết rằng, những lầ trước khi ông ta nói ra bốn từ đó kế hoạch đều thuận lợi còn lần này e là không dễ dàng như vậy…
Thấy bóng dáng cô gái nhỏ kia đã khuất xa người đàn ông mặt vét đen mới nhìn sang phía Tiểu Thiên, miễn cưỡng rót cho cô nhóc một cốc nước rồi cũng rời khỏi. Trách nhiệm của anh ta thì cũng chỉ có vậy… chỉ là cô nhóc nhỏ này rất giống một người, từ thần thái đến cách cư xử, rất giống với người phụ nữ, đế vương trong giới mỹ phẩm… ( Tác giả: Lại hé một tí… )
Tại quãng trường Long Tiền, một bầu không khí im ắng đến nghẹt thở, Vũ Kiệt sửng sờ, đúng hơn là gã đã đơ người khi nghe lại giọng nói này. Không phải anh đã chết hay sao? Không phải là đầu đã đứt lìa luôn hay sao? Tại sao lại nghe lại giọng nói này? Vì sao? Đột nhiên gã cảm thấy hết sức hoảng sợ, hoảng sợ vì gặp lại người đàn ông đó, cảm giác giống như oan hồn đội mồ sống dậy tìm đến gã báo thù. Nói cho hay là cao thủ đứng thứ ba trong Bang nhưng thực sự so với hai người còn lại khoãng cách còn rất xa.
Trong đám người, Lôi cười nhợt nhạt bước ra, cũng không sử dụng dịch dung nữa, mấy năm nay vì che dấu bản thân vì che dấu khuôn mặt này, vì một ngày như hôm nay, anh đã phải mang chiếc mặt nạ da người mấy năm ròng, từ hôm nay anh không cần dùng đến nó nữa. “ Vũ Kiệt, ông vẫn như vậy?” Khóe môi Lôi nhếch lên cười lạnh.
“ Sao… sao… anh vẫn còn sống?” Gã lắp bắp hỏi. Điều này chứng minh điều gì? Đột nhiên gã hiểu ra mọi thứ, nhìn về phía Hà Tiêu vẫn im lặng không nói một lời nào, chỉ thờ ơ nhìn, đến giờ phút này, Vũ Kiệt mới nhận ra mình đã sớm bị người ta đưa vào tròng.
Nhìn sang phía Hà Tiêu đang ung dung đứng phía sau Vũ Kiệt, con ngươi đen của Lôi chợt lóe lên ý cười, người mà anh muốn tận tay xử lý nhất là ông ta, luôn cả người đứng sau ông ta, gã đàn ông đó, nhưng ông ta chết thì sao chẳng có thể bù đắp được hết những gì mà ông ta đã gây ra. Chỉ có cách sống không bằng chết mới có thể khiến ông ta trả giá chân chính cho những điều mà ông ta làm, mà nếu muốn người muốn chết không được sống cũng không xong, Hoắc Minh Long hẳn có cách hay hơn anh nhiều. Ánh mắt dời về phía của Vũ Kiệt. “ Bây giờ còn quan trọng sao?” Nói rồi cũng không chần chờ, một quyền đấm thẳng vào mặt gã.
Con ngươi Vũ Kiệt khẽ đảo, vừa vặn tránh né, nhưng lực dưới chân còn chưa kịp huých lên, thì bụng truyền đến một cú đau nhức, sau đó là… “ Răng rắc.” đá một cú vào bụng gã, Lôi nắm lấy cổ tay còn đang giơ giữa không trung của gã nhẹ nhàng bẽ gập sau đó ném một quyền vào mặt gã, rồi tung cú đá khiến thân thể của gã bay ra xa rồi đập vào bức tượng đài ngay trung tâm quãng trường, ngay đến thét cũng không thể thét lên được. Nói thì lâu nhưng làm thì nhanh, một loạt hành động lưu loát, nhanh và dứt khoát người nhìn chỉ thấy tàn ảnh, lúc tỉnh người thì Vũ Kiệt đã xong rồi.
“ Phụt!” Chỉ kịp phun ra một ngụm máu sau đó ngất đi. Đám người dưới tay Vũ Kiệt lạnh tóc gáy, nhanh như vậy sao? Mỗi người đều tự mình lau mồ hôi, lão đại còn không trụ được quá 30 giây, thế còn bọn họ. Mà người này mới chỉ đứng thứ hai vậy thực lực của Tiền bang chủ còn đáng sợ như thế nào? Nếu bây giờ bỏ tối theo sáng có còn kịp không???
Thu chân lại, Lôi nhìn Hà Tiêu lạnh nhạt nói. “ Bắt đầu đi!”
“ Khoan đã!!! Cậu ta đâu?” Trong tình huống này Hoắc Minh Long còn không chịu xuất hiện? Chẳng lẽ cậu ta đã biết kế hoạch của mình? Hà Tiêu nhìn sang xung quanh tìm một ánh mắt đang nhìn chầm chầm mình, đáng tiếc không tìm thấy, cậu có thể ở tất cả mọi nơi, vậy làm sao ông ta có thể rút lui một cách an toàn đây. Không được…
“ Thiếu gia đang chờ ông.” Chẳng đợi ông ta chần chờ người của hai bên đồng thời tiến lên.
Sau đó là một trận chiến kịch liệt, trong trận đấu một người đàn ông lặng lẽ rời khỏi, bỏ lại mọi thứ, phản bội lại mọi thứ…
Trong một góc tối không xa quãng trường Long Tiền lắm, một thiếu niên yên lặng ngồi đó, ánh mắt cậu nhìn vào trong màn chiến đấu hỗn loạn, sạch sẽ đến mức dường như máu tánh sự bon chen dành giật cái chết kia chẳng liên quan gì đến cậu, ánh mắt hư vô nhưng lại khiến người ta có cảm giác như cậu đang tìm một thứ gì đó. Không sai, cậu đang tìm một người…
Tình thế ngày càng không ổn, bên kia Vũ Kiệt từ đầu trận đấu đã bị đánh cho đến không còn hơi sức để thở, người bên cạnh bản thân cũng ngày càng yếu dần và không cầm cự được lâu. Vốn Hà Tiêu nghĩ trong một trận đấu quan trọng như thế này hẳn cậu phải xuất hiện nhưng đáng tiếc thay là tới ngay cả một tàn ảnh cũng không nhìn thấy, điều này khiến ông ta một lần nữa lại phải lựa chọn con đường đi cuối cùng ình.
Từ trận kịch chiến xuyên qua đám người đang đánh nhau hết sức kịch liệt bản thân ông ta cũng nhìn thấy thành quả bao nhiêu năm ròng của mình trong một giây phút sẽ bị hủy hoại tất cả, bất giác bóng dáng một người phụ nữ và một cô gái nhỏ hiện lên trong mắt ông ta, lồng ngực chợt bóp nghẹn. Nhưng ngay sau đó khung cảnh lố lăng của người phụ nữ lại hiện lên trong đầu ông ta, trên người không một mãnh vãi che thân, đang cùng triền miên với một người đàn ông mà ông ta đã từng rất rất rất tin tưởng, trong lòng cảm thấy đắng chát, chua xót, uất hận … nhưng hơn hết ông ta sợ hãi, tức giận và run rẫy trước sự phản bội phũ phàng ấy, sự phản bội bởi những người ông ta thương yêu và tôn kính. Đến nỗi mất hết lí trí để sự giả dối che mờ tất cả. ( Tác giả: Tính ra thì Hà Tiêu này cũng bị người khác thiết kế mà thôi.)
Khi một chân đã bước khỏi trận hỗn chiến thì đột nhiên có một cánh tay nắm lấy vai ông ta, khiến bước chân ngừng lại, thì cùng lúc đó một viên đạn vừa vặn xẹt ngang ngay trước mặt ông ta, dường như còn cuốn theo một cơn gió nhỏ trước chop mũi ông ta ngay thôi. Đến khi giật mình nhìn lại, nếu không có người đó hẳn viên đạn này đã xuyên vào đầu ông ta rồi, nhưng đến khi quay đầu lại nhìn thì bóng dáng người đó chẳng còn thấy đâu. Trong đầu ông ta văng vẳng một giọng nói quen thuộc. “ Quay đầu.”
Liệu còn có thể quay đầu được sao? – Ông ta cười giễu, sau đó lại sửng người nhìn lại một lần nữa, vẫn chỉ là một trận chiến hỗn loạn, rồi xoay người chạy thật nhanh đi.
Nhíu mày, cậu thiếu niên cười nhợt nhạt…
Vào lúc này, Hà Tiêu chỉ còn duy nhất một con đường mà thôi. Chạy thẳng một mạch đến bãi đậu xe gần đó, rồi lên xe chạy thật nhanh về đến quán bar kia, trước cổng vẫn là người đàn ông mặt áo đen lần trước, anh ta lạnh nhạt nhìn qua một lượt Hà Tiêu sau đó mới để ông ta đi vào trong. Chính bản thân anh ta cũng thấy có nhiều điều không ổn, chỉ trách sự minh mẩn của Hà Tiêu lúc này đã bị mài mòn đến không còn gì nữa rồi. Nhưng điều này không phải là do ông ta tự tìm đến sao, nếu đến cuối cùng biết được những gì mình làm kia vốn vì từ lâu đã bị trở thành một con cờ dưới tay người khác, hẳn ông ta sẽ rất tức giận.
Vẫn trong phòng bar đó, gã đàn ông kia vẫn đang rất nhàn nhã hút một điếu xì gà, làn khói tỏa ra man mát, trên mặt không có biểu tình gì, trên người vận bộ vét đen sáng lên khi ông ta nhổm người ngồi dậy nhìn trực diện vào Hà Tiêu đang đứng trước mặt mình. Khóe môi gã hơi câu lên, đặt điếu xì gà lên đồ gạt, gã cười bảo. “ Mọi chuyện thế nào rồi.” Câu này cũng không hẳn là một câu hỏi, bởi vì vào lúc này gã không cần người điều tra thì cũng biết kết quả là như thế nào, bởi Hà Tiêu đang ở đây.
“ Thực hiện lời hứa.” Hà Tiêu cũng không muốn dây dưa nhiều với gã, từ đầu hợp tác với gã cũng là vì có chung một người muốn đánh bại, nhưng bây giờ ông ta không có nhiều cơ hội như vậy nữa huống hồ đã bại dưới ta Hoắc Minh Long rồi, chẳng còn con đường nào khác dành cho ông ta.
Nhếch môi, cũng không sai biệt lắm với những gì gã dự định. Khuôn mặt gã ngay lập tức biểu lộ sự cợt nhã, nếu nói về độ trở mặt như lật sách, có lẽ gã là người giỏi nhất. “ Lời hứa gì?” Dụi tàn điếu xì gà, gã hồ nghi nhìn Hà Tiêu, quả thật người đàn ông mà gã nhìn biểu tình ngay lập tức sượng lại, gân căng cứng, đôi mắt vẫn đục. Bây giờ gã cách Hà Tiêu kia chỉ có hai mét, nếu để ông ta động thủ, gã chẳng có đường nào khác đành đấu tay đôi với ông ta, chỉ là gã hiện tại không muốn dính líu gì với tên đàn ông này chút nào. “ À, đường lui của ông.” Thấy người trước mắt đang sắp bùng phát gã mới buông một câu như vậy.
Liếc nhìn gã, Hà Tiêu im lặng không nói…
“ Hà lão đầu à, ông hẳn biết kết cục trong tay Hoắc Minh Long kết cục còn khó chịu hơn cái chết mà phải không?” Giọng điệu của gã đàn ông bắt đầu có chút dáng vẻ là đang thương lượng. “ Bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn? Như vậy coi như tôi không tiệt đường ông rồi phải không?” Ngã người thoải mái ra sao với tay lấy cốc rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm. Gã biết Hoắc Minh Long này có đủ độc, đủ thâm, đủ tàn nhẫn để khiến người khác tìm đường chết trong chỗ sống, thủ đoạn tuyệt đối không nhân từ, nhìn dáng vẻ hơi run lên của Hà Tiêu khi gã nói câu đầu cũng hiểu được đôi phần.
Gã nắm chắc mười phần là Hà Tiêu sẽ…
“ Được, hai lựa chọn đó là gì???” Có một loại hành hạ còn đáng sợ hơn roi đòn, bóc mòn con người từ tận tâm can, khiến người khác chỉ hận không thể tự kêt liễu bản thân, đó là tra tấn tinh thần. Hà Tiêu từ sớm cũng đoán được, gã đàn ông này sẽ chẳng còn chừa lại con đường lui dễ dàng ình, nhưng ông ta biết, từ lúc mở đầu kế hoạch cuối cùng này rồi thì chính bản thân đã tự biến mình thành con cờ trong tay gã. “ Dẫu gì thì kết cục của tôi cũng là cái chết!” Chết vốn không đáng sợ…
“ Ha ha ha…” Gã đàn ông cười lớn, đừng nghĩ gã không biết suy nghĩ trong đầu ông ta, cười, gã cũng không có ngu ngốc như vậy. “ Người kia sẽ cho ông chết sao?” chỉ bằng việc thiết kế hãm hại tiền bang chủ bang Hắc Long, là cha của Hoắc Minh Long đã đáng để ông ta chết ngàn vạn lần, không những thế còn động đến điểm yếu thứ hai của cậu, cô nhóc đó, chết là quá dễ dàng với ông ta rồi. “ Hà Tiêu chắc hẳn ông cũng biết nguyên nhân vì sao mà mình thuận lợi đến đây.” Tất nhiên là vì cô nhóc kia vẫn không an toàn về tay Hoắc Minh Long cho nên cậu chỉ có thể thả cho Hà Tiêu một đường sống.
“ Nói thẳng!” Vậy ra là quả thực ông ta cũng đã bị chính kẻ đã hợp tác với mình đẩy xuổng vực, cũng phải thôi, gã đàn ông trước mắt này cũng là một kẻ vụ lợi đến cùng cực. Hà Tiêu ông cuối cùng cũng có ngày này, chỉ là… so với gã, ông ta vẫn hận một người hơn. Tất nhiên đối với tất cả những gì liên quan với người đó ông ta nhất quyết phải hủy hoại cho bằng được hoặc chí ít khiến cho người mà người kia coi trọng chịu đau khổ.
Nhìn thấy lệ khí trong mắt Hà Tiêu, gã đàn ông này có chút nuối tiếc, nhưng như vậy thì đã sao, dù gì cũng chỉ là một con tốt thí trong cả một bàn cờ. Gã cười nói. “ Bây giờ, nếu ông đưa cho tôi một phần của khế ước, tôi sẽ cho ông chết một cách thoải mái. Hoặc là ông có thể đem con nhóc kia đi, chỉ cần ông có thể khiến cho thằng nhóc kia suy sụp tinh thần một thời gian, tôi cam đoan nếu kế hoạch của tôi thành công, tôi sẽ giải thoát cho ông.” Không phải ông ta rất hận người kia sao? Chỉ cần giao ra một phần khế ước thì ắt hẳn mọi thứ sẽ danh chính ngôn thuận hơn.
Đúng là Hà Tiêu rất hận người đó, nhìn sang gã đàn ông trước mắt đang cười đầy tính toán nhìn mình, ông ta sẽ để gã thuận lợi đạt được mục đích một cách dễ dàng như vậy không? Còn về phần giải thoát? Tức cười mất hết tất cả rồi thì cần giải thoát để làm gì? Nhưng chí ít, không phải con nhóc đó là bảo bối của Hoắc Minh Long sao? Nhìn con nhóc đó thống khổ, ông ta cũng thoái mái chút. " Đưa cô nhóc đấy cho tôi!"
" Được, tôi có chuẩn bị một chỗ trú ẩn cho ông. Địa điểm ở đây." Gã ra hiệu với người đàn ông áo vét đen phía sau lưng đem một khẩu súng bạc đưa cho Hà Tiêu nói rồi ra hiệu cho anh ta dẫn Hà Tiêu đi theo lối hành lang phía sau.
Khi bóng dáng Hà Tiêu vừa khuất, gã nhấp thêm một ngụm rượu rồi nói với phụ tá đứng bên cạnh mình. " Sáng mai gửi cho Cậu ta địa điểm đó." Rồi đứng dậy theo lối đi tắt rời khỏi quán bar kia, ở đó đã có một chiếc BMW đợi sẵn.
" Cậu ta sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?" - Phụ tá nhìn gã đàn ông hỏi, vốn dĩ không ngờ đến người trong tay Hoắc Minh Long đã sớm vượt xa những gì họ dự tính thậm chí, nếu mai này thực sự hai phe cậu và gã đàn ông này đấu với nhau thì kết quả một mất một còn khó phân thất bại.
" Không. Chỉ là không phải lúc này." Trút bỏ sự tự tin lúc nói chuyện với Hà Tiêu, gã đàn ông nhíu mày nói ra một câu như vậy.
Chiếc xe chuyển bánh rồi mất hút trong ánh đèn.
Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng - Tử Vy Bạch Sắc