Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1311 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:34:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Họp Báo
áng hôm sau, chưa đến 7h30’ sáng, trong phòng họp báo dưới tầng một của tập đoàn Thần Long đã không còn chỗ ngồi. Phóng viên chen chúc nhau tranh giành vị trí thuận lợi, vì hôm nay có thể họ phải cố gắng lấy được thông tin có thể nói là nổi bật nhất của nền tài chính nước Y trong suốt 20 năm qua, nhưng họ đến sớm hay muộn thì đúng giờ mới bắt đầu nội dung họp báo.
Người đàn ông đứng trong căn phòng gần đó, là phòng camera thu lại mọi góc độ trong căn phòng, nhưng ánh mắt anh ta lại không quan tâm điều đó lắm, mà nhìn về phía màn ảnh quay khung cảnh bên ngoài tập đoàn, ngón tay xoa xoa, cái cằm lởm chởm râu của mình. “ Hoắc Thiếu cậu đoán xem bên kia có xuất hiện không?” châm một điếu thuốc, vắt chân lên bàn, hút một hơi, nhả ra một ngụm khói trắng.
Chỉ thấy bên đầu dây kia, cậu nhóc nào đấy đang đút cháo hành cho bảo bảo nhỏ của mình, đầu nghiêng một bên, khuôn mặt vừa nghe câu hỏi của anh ta chợt hóa lạnh rồi trở nên dịu dàng ngay lập tức mĩm cười nhìn cô nhóc nhỏ. “ Có.” Buông một chữ như vậy rồi lấy nước ấm kề đến môi anh đào của cô nhóc.
Người đàn ông cười ha hả, không phải không tin lời cậu nói mà là cảm thấy vì sao lần nào cậu cũng đoán đúng như vậy anh ấy còn tưởng. “ Hoắc thiếu à, cậu có phải là con sâu trong bụng mấy lão già ấy không vậy?” Lúc đầu nghe đến kế hoạch của cậu thành lập công ty, sau đó là tập đoàn ngầm, rồi dần dần phát triển thành siêu tập đoàn, anh cứ tưởng đó là một thứ hảo huyền và mất ba tháng liền luôn cười cậu, nhưng những chuyển biến sau đó thì thánh thần dường như cũng đứng về phía cậu rồi.
“ Không phải là biết rõ, mà nó nên như thế. Suy nghĩ của hồ li thì chỉ cần đặt mình vào đầu hồ li mà nghĩ.” Cậu nhóc vừa nói vừa săn sóc cho cô nhóc nhỏ, đáng lẽ chuyện này không đến tay cậu, nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt nhỏ khổ sở, cậu là để mình tự tay làm, để cô nhóc chỉ có thể biểu hiện sự đau đớn đỏ trước mặt cậu. Mất kiên nhẫn với người đàn ông đầu dây bên kia. “ Chốc nữa, nối máy của Tô tổng với ta.” Rồi cúp máy, để lại trăm mối nghi ngờ cho người đàn ông kia.
Chẳng lẽ Hoắc Minh Long cậu muốn nói chuyện với lão ta???
Đúng tám giờ, tất cả phóng viên trong phòng họp báo đều chuẩn bị tinh thần chiến đấu, chỉ cần chộp được tin tức thiết yếu thì sẽ có thể nổi trội hơn các tờ báo khác, đi đầu nguồn tin nóng hổi kéo theo món lợi không hề nhỏ, đừng nói là phóng viên ngay cả cô biên tập viên của đài truyền hình cũng không thể không có chút lo lắng cùng hồi hộp, ai nói là biên tập viên đài quốc gia thì hơn đâu chứ, ngay bây giờ tại đây, có thể vì một mẫu tin mà người xâu kẻ xé. Kinh nghiệm đầy mình như cô cũng không chịu nổi khung cảnh hỗn loạn đó.
Bên trong một người đàn ông bước ra, chỉ thấy người này mặc vét đen, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc chỉ cần quét mắt không khí nhao nhao nhất thời im bật. “ Chào các vị, tôi là tổng thư kí bên cạnh Tổng giám đốc hôm nay sẽ đứng ra trả lời những câu hỏi của các vị. Bây giờ, buổi họp báo bắt đầu, không biết có vị nào đưa ra câu hỏi…” Lời nói vừa dứt bên dưới liền có người đứng lên, phán ứng này không phải tự có.
“ Không biết tổng giám đốc là ai???” Này là một người đàn ông trung niên hơi ốm, mang túi xách quay chéo, trước sóng mũi là chiếc kính cận hơi xệ. Người có thể ‘ẩn’ hình rồi đột nhiên xuất hiện không tiếng động liền oanh tạc như vậy, theo kinh nghiệm gần mười lăm làm báo của ông ta, chuyện này e là trong các đại gia tộc có biến nên người này tự động tách ra khỏi, vốn có căn cơ liền phất lên.
Người thanh niên mặt đồ vét ngồi phía trên, bàn tay đan vào nhau, nhìn về phía người đàn ông nói. “ Về chuyện này, tôi không có quyền được tiết lộ.”
Bên dưới một người phụ nữ da đen ngâm, cầm giấy bút đứng lên ngay tiếp lời. “ Vậy không biết là tập đoàn sẽ chính thức hoạt động là khi nào và bao giờ?” người ta đã muốn dấu tên thì không cần đoán cũng biết là chưa tới thời cơ, về điểm này ngày khai trương tổng công ty, đầu não tập đoàn cũng không phải không có chứ.
“ Về điểm này tôi có thể trả lời như sau, ngày bắt đầu làm việc tại đây dự kiến là ngày 1/8, nhưng trên đây chỉ là dự kiến sẽ có thay đổi sau.” Lôi nho nhã đáp lời người phụ nữ, trong lòng hi vọng mọi chuyện sẽ đúng theo kế hoạch của cậu ta, ít ra như vậy thì anh sẽ không dùng cái mặt nạ này lâu dài nữa.
1/8? Có nghĩa là một tháng sau, người này còn chờ điều gì nữa? Cô phóng viên đài truyền hình chớp lấy thời cơ vội đứng lên hỏi. “ Tập đoàn Thuần Long đã ra mắt thị trường, vậy không biết cơ chế là như thế nào?” Đa số tập đoàn lớn hiện nay đều là kinh doanh theo cổ phần kêu gọi nhà đầu tư cùng góp vốn và chia lợi nhuận theo vốn đầu tư đó, vì phần lớn là tập đoàn đại gia tộc Tô thị, Diệp thị, … cũng là những mô hình tiêu biểu như vậy. Lấy Tô Phong là ví dụ lão thật ra cũng chỉ chiếm có hơn 40% cổ phần công ty.
Nhắc tới điểm này, liền nói đến điểm đáng sợ của Hoắc Minh Long, năm đó trong tài khoản mà Hoắc Mạnh Hùng đưa cho cậu chỉ có tất thảy là 10 vạn nhưng nhiều con số không lấy tốc độ ánh sáng dần dần xuất hiện. “ Tổng nội bộ công ty chúng tôi không chia cổ phần. Có nghĩa là 100% cổ phần công ty đều là của Tổng giám đốc chúng tôi.” Lời này nói ra ngay lập tức toàn bộ mọi người đều im lặng.
Có thể nói vị thế tập đoàn Thần Long lúc này còn là tập đoàn đứng thứ năm trong ngũ đại tổng, nhưng mỗi tổng giám đốc chỉ chiếm một phần cổ phần, có nghĩa là so với tổng doanh thu toàn tập đoàn chính là bị chia nhỏ đi. Nhưng không nói một lời, tổng giám đốc tập đoàn Thần Long cư nhiên lại nắm trọn điều này so ra còn có phần nổi trội hơn.
Trong nhóm người, một gã phóng viên hơi cao to, sau khi suy tính kỹ liền đoán là, người có thể chi số tiền không lồ để xây tòa cao ốc này, có thể chiếm 100% cổ phần công ty, thì hết năm phần là vay ngân hàng rồi. “ Không biết vị tổng giám đốc các anh vay tiền ở ngân hàng nào?” giọng nói còn có chút mỉa mai, giống như: Thì ra là vay ngân hàng, làm sao so được với các tổng tập đoàn được.
Híp mắt nhìn người đàn ông đó, con ngươi hơi lóe lên sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng: “ Không biết vị phóng viên này nghĩ như thế nào? Nhưng tổng giám đốc chúng tôi hiện thời không có ít định sẽ vay ngân hàng.” Sau đó gởi lại một ánh mắt lạnh đầy miệt thị, lời nói vừa dứt sau đó toàn trường ồ lên rồi nhìn kẻ kia cười ha hả… Đúng là có nhiều người không tự lượng sức mình.
Nói vậy người đứng đằng sau tập đoàn này chiếm 100% cổ phần, không vay ngân hàng, không rõ dang tính, cô biên tập viên truyền hình vừa lẩm nhẩm, sau đó lại nhanh hơn người khác một bước đứng lên hỏi. “ Vậy không biết tổng giám đốc Thuần Long là người ngoại quốc?” chỉ những nhà đầu tư nước ngoài mới có thể chi mạnh tay như vậy, mặc dù nền kinh tế nước Y hiện thời là lớn nhất châu Á, nhưng không phải ở phía Tây ( ý là những nhà kinh doanh thuộc châu Mỹ và châu Âu ) cũng không thiếu sao, thậm chí là vùng Trung đông với những ông trùm dầu mỏ, …
“ À, cô yên tâm, tổng giám đốc chúng tôi là người nước Y.” Nước Y sở dĩ nắm phần lớn thị phần tài chính Châu á bởi vì các CEO nước Y cực kì bài xích yếu tố ngoài, không những vậy vào những năm 70 của thế kỉ trước khi mà những nhà đầu tư nước ngoài tàng dư của chiến tranh thế giới lần thứ hai còn bám rễ thì họ sẳn sàng liên kết để đẩy toàn bộ ra ngoài, huống hồ bây giờ. Cô biên tập viên hơi lúng túng, hơi nghiêng đầu xin lỗi. “ À, cảm ơn anh đã giải đáp thắc mắc.”
Lại có thêm vài người đứng lên hỏi thêm hai ba câu nữa, thì bên đầu tai nghe của Lôi truyền đến âm thanh có chút kệch cỡm quen thuộc của Mộ Lăng. “ Tiểu Lôi mấy lão già kia tới rồi, thật là nể mặt Hoắc …” Vài câu mỉa mai chưa kịp nói hết thì người đàn ông đang tiếp chuyện bực bội lạnh lẽo phun ra ba chữ. “ Chuyện chính!!!” anh vốn đã mất kiên nhẫn với đám phóng viên này lắm rồi, lại còn có người rảnh rỗi loi nhoi bên tai sao???
Đừng nhìn thân phận Mộ Lăng mà nói, thật ra thằng nhóc thua mình năm tuổi này không phải dạng vừa đâu, trong lòng anh còn có chút kính nể, nhưng điểm đáng sợ nhất không phải anh ta mà là người phụ nữ đi theo anh ta. Mộ Lăng hồi tưởng đến khuôn mặt ma mị, quỷ dị, đẹp đẽ, sởn gai óc đó, có lúc anh không hiểu nổi vì sao người vợ hiền lành dịu dàng có thể làm bạn tốt với cô ta được. “ Được rồi. Hoắc Thiếu muốn nói chuyện với Tô Phong.” Nói rồi cúp ngay, anh nhạy cảm thấy rằng khí lạnh từ đầu dây bên kia truyền đến thật lãnh a…
Lời nói của Mộ Lăng vừa dứt, thì bên ngoài bốn chiếc xe hàng hiệu mới ra lò cùng thuộc một hãng xe Cadilac liền dừng trước cửa vào tập đoàn không nói một lời đồng nhất đi về phía phòng họp báo. Người đàn ông đi đầu khuôn mặt già nua có chút nếp nhăn, con ngươi lại lóe lên sự cơ trí, khóe môi không động nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy hơi nhếch lên một chút… Chỉ nhìn bên ngoài cũng cho người thấy được người này là một kẻ khó đối phó, nhất là khí phách lão luyện đó chỉ cần là người thông minh liền hiểu nên dựa dẫm vào một người như thế này.
“ Tập đoàn Thần Long tổ chức họp báo, Tô tổng tôi cũng muốn đến nghe một chút có được không?” Người đàn ông vừa bước vào phòng, giọng nói bình thản không lớn không nhỏ, nhưng đủ khiến cho toàn phòng họp báo im phăng phắc, tất cả phóng viên ngay lập tức ngoái đầu nhìn lại, người đó không sai chính là Tô Phong.!!!
“ Tách tách!” Nhiều người còn nhanh tay chụp ngay vài tấm ảnh, tập đoàn Thần Long này vừa ra mắt thì các tập đoàn lớn liền không ngồi yên được rồi. Người của tầng lớp thượng lưu có lợi hơn những người bình thường khác ở điểm đầu có phải thông minh, ngay cả kia họ giở trò đê tiện thì người ta vẫn thấy họ là những người có văn hóa. Cũng giống Tô Phong này chẳng hạn. “ Không biết có làm phiền đến vị tổng thư kí này không?” Hồ ly thì vẫn là hồ ly, nếu Lôi nói không thì chẳng khác nào không nể mặt ông ta, trong giới kinh doanh quan trọng nhất là mặt mũi, mất đi cũng như mất hết tất cả, mà người đàn ông này lại còn là ông vua của nền tài chính hiện thời ngay cả thủ trưởng cũng nể mặt ông ta ba phần. Nhưng tất nhiên ngai vàng này cũng sẽ không tồn tại lâu…
Nhướng mày nhìn lão, khuôn mặt Lôi đanh lại lạnh lùng phun ra chữ. “ Có.” Trong mấy năm qua lăn lộn trong giới hoắc bạch lưỡng đạo làm sao anh không nhìn ra mánh khóe nhỏ đó, nhưng đối với lão già này không cần để lại nhiều mặt mũi cho lão quá. “ Bất quá, nếu Tô tổng…” Nhìn theo đoàn người kéo theo sau ông ta có cả, Diệp Chính, Hoa Trắc Vinh và An Bình đúng là có mặt cả bốn tổng giám đốc. “ À, Diệp tổng, An Tổng và Hoa Tổng đã đến rồi, tổng giám đốc chúng tôi cũng không đành đuổi các vị về. Lấy ghế!!!” Đúng là không chừa lại chút mặt mũi gì.
Bốn người mặt xanh mặt đỏ ngồi vào hàng ghế được chuẩn bị, Hoa Trắc Vinh là tổng giám đốc đứng thứ tư trong top hiện thời nhìn bộ dáng của anh không vừa mắt, đừng nói là một tập đoàn mới xuất hiện, nghe đến danh bốn tập đoàn này, người thông minh liền biết nên bám vào, cái gì mà không đành đuổi các vị về, chả khác gì tát vào mặt bọn họ. “ Vị tổng thư kí này, tổng giám đốc anh cũng thật có mặt mũi đấy, không biết chúng tôi có được gặp?” Ông ta cũng muốn xem tên nhãi ranh nào có thể đào tạo ra một tên tổng thư kí không hiểu thế thái như thế.
Đẩy gọng kính, Lôi hơi nâng mắt cười lên nhìn vị Hoa tổng kia, ánh mắt lại không có chút nhiệt độ nào. “ Rất tiếc các vị đã đến đây, nhưng tổng giám đốc hiện thời không có ở tổng công ty.” Muốn gặp? Chưa có đủ lễ thì chưa, nhất là hạng người không biết lượng sức mình như Hoa Trắc Vinh này.
“ Anh!!!...” Mẹ nó, tổng giám đốc các người còn có mặt mũi hơn ta sao. Hoa Trắc Vinh nộ khí, nhưng lại bị An Tổng bên kia trấn an. Ánh mắt An Bình như có như không dừng trên người Lôi rồi dời đi, trong thâm tâm ông ta biết, những tổng giám đốc ở đây xét về khí thế thì chỉ có Diệp tổng và Tô tổng có thể so sáng với vị tổng thư kí ở đây, nhưng người này thế mà chỉ là cấp dưới, vậy người đứng trên cậu ta e là ngay cả Tô Phong cũng không đấu lại, thu hồi tầm mắt,lần này nền tài chính nước Y biến động hẳn không nhẹ. “ Vâng, vậy không biết vào lần tới An Bình tôi rất mong có hi vọng được gặp tổng giám đốc Thần Long thấy đầu không thấy đuôi của anh.” Ngay cả hai chữ ‘An tổng’ cũng không nói mà trực tiếp xưng là An Bình đủ cho thấy, người đàn ông này coi như nhún nhường trước một bước rồi.
Nghe lời này, Hoa Trắc Vinh kinh ngạc rửa tai lại lần nữa cũng là lời này. Trong bốn người bọn họ lão xếp sau An Bình, người đàn ông họ An này lại là người có mắt nhìn người nhất, chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể phân biệt được kẻ này có thể xứng với giai cấp như thế nào, nhưng nếu xét về khả năng mưu lược lại thua Tô Phong một bậc, về tính toán lại thua Diệp Chính một bậc, cho nên đứng thứ ba. Người kia nghe ông ta nói vậy ánh mắt cũng không thể kiềm nén kinh ngạc, cánh nhà báo càng có cơ hội săn tin nóng sốt.
Nhưng mục đích chính họ đến đây chính là muốn hạ vị thế của tập đoàn Thần Long này, đi tay không trở về không phải là thói quen của hồ ly, nhất là Tô Phong. “ Tổng thư kí anh nói, Tổng giám đốc các anh không ở đây, vậy có thể nối máy để tôi nói vài lời với người đó được chứ.?” Nói như vậy dễ nghe chính là làm quen thăm hỏi, nói khó nghe chính là ra oai phủ đầu. Quan trọng chính là tất cả mọi người ở đây tất nhiên không biết giữa họ nói cái gì nhìn phiến diện chính là dựa trên phản ứng của Tô Phong mà đoán, nếu thấy ông ta cười nói vui vẻ, chính là tốt đẹp đi, thấy ông ta hầm hầm tức giận chính là tổng giám đốc bên kia không nể mặt ông ta, sau nữa công ty này có biến cố gì, thì Tô thị vươn tay ra thu mua liền danh chính ngôn thuận, không bị nói là chèn ép này nọ còn được khen là cứu vớt công ty trước bờ vực phá sản. Nhưng quan trọng là thủ đoạn này lại không bị vạch trần dễ dàng, chỉ là hôm nay phản ứng ông ta chắc không thể tức giận được rồi…
Không biết suy nghĩ của Hoắc Minh Long là gì, nhưng Lôi vẫn nối máy, còn nở nụ cười hòa nhã không tới đáy mắt. “ Tô tổng đã có lòng muốn nghe giọng nói của tổng giám đốc chúng tôi như vậy rồi, không giúp là không nể mặt Tô tổng rồi.” Chỉ là lời nói không dễ nghe lắm, lại không bới móc được gì.
Lão hồ ly kia cũng không săm soi làm gì, phớt lờ đi, còn có ý rộng lượng của bậc trưởng bối đối với kẻ hậu nhân. “ Cậu nói vậy tôi thực cũng muốn gặp trực tiếp tổng giám đốc đấy.” Nói rồi tiếp lấy điện thoại đã được nối máy sẵn.
Ở đầu dây bên kia, Hoắc Minh Long vừa đắp chăn cho cô nhóc nhỏ xong, đặt một cái thơm lên trán, sau đó mới bước ra ngoài, vào thư phòng nghe điện thoại.
“ Alo.” Giọng nói trầm thấp, rõ ràng hơi khan, đặc trưng của tuổi vị thành niên vang lên, vừa pha một phần non nớt, lại có một phần thành thục, lạnh lẽo lại có phần khí thế hơn người.
Nhíu mày, Tô Phong kinh ngạc không thôi vì người tiếp điện thoại này lại là nhóc con, nhưng cái loại chất giọng sỏi sự đời đó làm ông ta bần thần một chút. Theo phán đoán của ông ta, người đứng bên đầu dây bên kia nghe điện thoại cùng lắm cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, khí chất trầm ổn hơn người, khiến ông ta có chút nghi ngờ. “ Cậu là Thần Long tổng giám đốc?” Người này còn quá trẻ, trẻ đến mức ông ta không thể tin được càng không thể chấp nhận được.
Đầu dây bên kia không trả lời ngày mà hỏi ngược lại. “ Tô tổng?” Ánh mắt xanh lơ bắt đầu tối sầm sâu thăm thẳm, không xinh đẹp một cách dịu dàng như khi nhìn cô nhóc mà có thêm phần sắc bén, khó nắm bắt được lại khiến cho người ta không dời mắt đi được, hấp dẫn đến ma mị.
“ Là tôi. Cậu là …” Một lần nữa khi ông ta nghe thấy lời này lại càng cảm thấy dường như đúng chính là cậu rồi, nhưng lý trí 56 năm lại không khiến ông ta thừa nhận điều đó, quá khó tin. Một người có thể đứng trong nhóm năm vị tổng giám đốc lớn nhất của nước Y, lại là một thằng nhóc. Đừng nói là ông, lời này nói ra không ai có thể tin được.
Khóe môi Hoắc Minh Long hơi nhếch lên, con người ta là vậy nhiều chuyện đã rõ ràng ngay trước mắt lại cố tình giả vờ không biết. “ Ông đoán xem tôi là ai?” Muốn gặp người gặp rồi lại không tin, đúng là tức cười mà.
“ Là cậu.” Không muốn tin thì Tô Phong cũng không tin được rồi.
Kéo ngăn tủ gỗ bên dưới cái bàn trong thư phòng, Hoắc Minh Long lấy ra một tờ giấy, nhìn hai chữ TÔ PHONG được kí bên dưới với nét chữ hữu lực rõ ràng, nụ cười trên khóe miệng càng sâu lại càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo tới tận tâm can. “ Tô Tổng nói ra thì ông vẫn có một món nợ với tôi đấy.” Bên trên tờ giấy có ba chữ to đề “Giấy nợ”.
“ Hả? Cậu đang đùa…” Tôi hay sao? Lời nói còn chưa tròn câu thì đầu dây bên kia lại truyền đến ba chữ khiến ông ta sửng sốt không thôi.
“ Nam Thiên cảng…” Mất kiên nhẫn với ông ta cậu buông một câu. “ Tô Tổng tôi có việc bận không thể tiếp.” Rồi cúp máy ngay. Sau đó quay trở về phòng của mình, thấy bóng dáng nhỏ kia đã thức dậy từ bao giờ, sau cơn ác mộng, Thuần Hi Thiên vẫn khó ngủ như vậy, khuôn mặt nhỏ thất thần, đến khi cậu đến bên cạnh, lo lắng nhìn mình mới bật ra một câu hỏi. “ Long, làm sao để bảo vệ một người?” Cô nhóc muốn bảo vệ cậu, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó của cậu, rất không muốn nhìn thấy… Nhưng làm cách nào?
Bảo vệ? Hoắc Minh Long mỉm cười, lúc này trông cậu vẫn dịu dàng, khuôn mặt chỉ lộ ra trước mặt cô nhóc. “ Muốn bảo vệ một người thì phải MẠNH!” Giống như muốn bảo vệ ba ba, cô nhóc thì cậu phải thật mạnh, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót.
“ Ừm…” Tiểu Thiên lơ đãng đáp lại rồi thiếp đi lần nữa.
Hoắc Minh Long hơi cười, xoa đầu cô nhóc. Cậu không biết rằng, tiểu bảo bảo cậu nuôi dưỡng có một ngày sẽ mạnh, sẽ khó đối phó, để có thể bảo vệ cậu đứng bên cạnh cậu, đứng trên đỉnh cao.
Tại Phòng họp báo, sắc mặt của Tô Phong không tốt lắm, khi nghe cậu nói đến địa điểm đó, không ai quan tâm đó là ở đâu, chỉ có mình ông ta biết, chỉ có mình ông ta hiểu rõ, thằng nhóc mà ông ta vừa tiếp chuyện không phải người mà ông ta đấu lại được.
Một năm trước, tại Nam Thiên cảng...
Trong một chi nhánh chính của tập đoàn Tô thị, không khí lặng ngắt như tờ. Tô thị là một tập đoàn tài chính lớn tại châu Á chiếm gần 30% thị trường tài chính khu vực, nắm giữ lượng tiền khổng lồ được phân phối đến các chi nhánh là các ngân hàng chi nhánh trên nhiều nước xung quanh và mạng lưới khá dày ở nước Y, người ta gọi ông ta là ông vua tài chính không chỉ đơn thuần tiền trong tay ông ta lớn mà hơn hết là khả năng làm tiền sinh tiền. Từ các dịch vụ tài chính thu lợi nhuận đến các chính sách đối ngoại mở rộng thị trường đều rất dứt khoát và chuẩn xác.
Bây giờ đây người đàn ông được xem là vua này lại đang ngồi thất thần trong phòng làm việc, mắt nhắm chặt, thần thái lộ rõ vẻ mệt mỏi. Đối với ngành tài chính mà nói, tiền vốn là thứ đánh giá tất cả, nhưng trên hết để muốn thu hút được đồng tiền thì người như ông ta phải có uy tín ới khiến người ta tin tưởng mà giao tiền ình được, nhưng lần này Tô Phong gặp phải vấn đề nan giải rồi.
Hít một hơi sâu, nhấn một số điện thoại, chất giọng khàn khàn, lộ rõ sự mê man. “ Tiểu Lâm, cậu thông báo bên Vưu tổng hiện thời không chuẩn bị đủ tiền nói ông ấy chần chờ một hai..." ngày trước đã. Câu nói còn chưa hết câu thì một người đàn ông mặt áo đen, nghiêm chỉnh bước vào, nhưng nhìn tác phong có lẽ rất vội, cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Ông ta hơi nhíu mày nhìn người tổng thư kí Trình thân cận của mình vào mà không gõ cửa, rõ ràng đây không phải là có chuyện rất gấp sao. “ Tiểu Lâm có chuyện gì?” Người này theo ông mười năm, xét về thông minh chỉ dưới ông một bậc là cánh tay trái của ông ta,khi làm việc gì cũng dứt khoát và chuẩn xác. Chẳng lẽ...
“ Tổng giám đốc, bên Vưu tổng đã không chịu ngồi yên, họ bắt chúng ta phải làm theo hợp đồng không thôi sẽ kiện ra tòa, mà người Vưu thị đã vây quanh tổng tập đoàn rồi.” Nói đến đám người họ Vưu kia, đúng là không nể mặt mà, trước kí kết đã kì kèo này nọ, bây giờ có chút sự cố liền đục nước béo cò, lão tổng Vưu thị kia cũng thật đáng ghét, đây chính là ép người trắng trợn.
Xoa thái dương, hơn mấy mươi năm qua nào có xảy ra chuyện như vậy. Vốn trước đó Vưu thị kí hợp đồng với Tô thị gởi vào ngân hàng tất thảy là 40 tỷ, chiếu theo lãi mà lấy theo từng tháng, vậy mà đột nhiên ba ngày trước người của Vưu thị lại đến tìm ngay còn nói là cần gấp. Tô Phong đúng là không ngờ tiền vận chuyển vốn trước giờ trót lọt vậy mà lần này tự dưng gặp cướp biển... “ Ầm.” Ông ta tức đến mức đập tay mạnh vào bàn làm việc, nhưng khoan... cướp biển? Mẹ nó lão già họ Vưu kia không phải là cấu kết với cướp biển gây khó khăn cho lão chứ. “ Quá lắm mà!!!” Chuyện này nếu bị vạch trần thì chắc chắn Tô Thị sẽ nhanh chóng rơi vào tình trạng khủng hoảng, thậm chí là phá sản trong nay mai, không có tiền xoay xở là chuyện nhỏ, mất uy tín trong thị trường mới là lớn, giờ một số tiền lớn làm sao lại có thể rơi trên đầu ông ta được đây...
“ Reng reng.” Đúng lúc này điện thoại vang lên, hôm nay gặp vấn đề này, đừng nói là ông ngay cả mọi người khác tâm tình cũng không vui nổi. Theo ông ta đoán chắc là người bên tổng tập đoàn gọi tới nhờ ông ta giải quyết mọi chuyện đây mà, đúng là vận số cứ tiếp nối. Điện thoại reo một lượt rồi tắt, bên ngoài chi nhánh có một thiếu niên đứng trước cửa, tay mang theo một túi xách hơi nặng, cả khuôn mặt bị áp trong bóng tối không nhìn ra biểu tình, cậu ta cười cười nói với hai thanh niên bảo vệ đứng trước cổng. “ Các anh có thể đưa cái này cho tổng giám đống Tô được không?” Cậu ta chìa một lá thư ra, cũng không quan tâm hai người kia có đồng ý hay không liền xoay người cất bước đi.
Đến lúc bóng dáng cậu ta đi xa, thì hai người bảo vệ mới tỉnh người, cũng không biết lấy đâu ra lòng tin với một thằng nhóc, mà chạy vội vào trong phòng truyền lá thư đến tận tay của Tô Phong. Lão hơi nhíu mày nhìn lá thư trong tay, dựa vào chất liệu giấy thôi cũng là loại giấy thượng hạng, tẩm nước hoa mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, không nói chi xa chỉ là một lá thư này thôi cũng đã có giá mấy chục ngàn, là của hãng Hallmark, vì sao người đó lại gởi nó đến đây vào giờ phút này. Bên trong lá thư chỉ là một tờ giấy nhìn hai chữ to lớn trên đó là “ Giấy nợ” là một bản hợp đồng cho vay soạn sẵn đầy đủ chi tiết, mà điều khiến ông ta nghi ngờ hơn kia chính là số tiền nợ đúng bằng 40 tỷ, kèm theo một lời nhắn ngắn gọn.
“ Ông kí vào giấy nợ, sáng sớm đúng 8 giờ sáng lại trước cổng căn nhà số 23 phố Hoa Ban, có tất thảy 40 tỷ đã được chuẩn bị sẵn dưới gốc cây trong cái túi màu đen. Còn việc làm sao đưa tờ giấy này tới tay ta, yên tâm lúc ông lấy tiền thì giấy nợ sẽ đến nơi cần đến.”
Nhìn dòng chữ mạnh mẽ, dứt khoát, hữu lực, cơ hồ còn có cảm giác lạnh lẽo từ tay người viết truyền đến, hiện giờ có thể nói, đây dường như là cơ hội cuối cùng để cứu vớt công ty, số tiền 40 tỷ này không hề nhỏ, nhìn lại bản giấy nợ, đôi mắt nhanh chóng lóe lên tia sửng sốt, vì phần trăm lãi là 0, vậy có nghĩa là số tiền này chỉ cần hoàn trả theo đúng là được. Trong mấy mươi năm làm ăn kinh doanh, Tô Phong chưa từng biết người nào lại không muốn thu tiền lời như vậy, mà theo tính toán này thì người đó biết rất rõ chuyện xảy ra với Tô thị hôm nay. Vậy là ai?
Sáng hôm sau, đúng 8 giờ sáng, Tô Phong cho tổng thư kí của ông là Tiểu Lâm đến địa điểm hẹn, quả nhiên, ở đó đã có sẵn một túi xách màu đen chính là túi mà theo lời bảo vệ nói cậu nhóc kia mang theo, nếu không phải là vì có lá thư đó, không ai tin số tiền lớn đó lại được để công khai ngay dưới một cái cây ven đường như vậy được. Tiểu Lâm cúi người, mở túi ra, toàn là những tờ mệnh giá 2000* ( * tiền giấy ngoại tệ của Đài Loan lớn nhất là 2000 đài tệ ), kiểm tra kĩ lưỡng bằng kinh nghiệm hơn mười năm làm trong ngành này, Tiểu Lâm chắc chắn rằng đây chính là tiền thật. Nhìn sang xung quanh không phát hiện bất kì ai, mới cầm theo túi xách xoay người bước đi, tất nhiên, ám vệ của Tô gia ẩn thân trong bóng tối không rời đi, theo lệnh của Tô Phong họ phải ở lại để biết người đứng sau giao tiền là ai, nhưng đáng tiếc đến giữa trưa vẫn không có người xuất hiện liền trở về.
Trong căn phòng làm việc hôm trước, Tô Phong thất thần nhìn vào giấy nợ trên bàn, ông trước giờ làm việc rất không muốn mắc nợ người khác, đặc biệt là một kẻ thần thần bí bí như thế này, không biết liệu người đó có đem tiền lại đúng chỗ hẹn không, ông ta cũng chỉ có thể cầm cự đến giữa trưa hôm nay thôi, loay hoay cần tờ giấy nợ, cuối cùng hạ bút kí hai chữ “TÔ PHONG” lên giấy, ông không biết người đứng sau này có mưu mô chước quỉ, có khả năng hô mưa gọi gió như thế nào nhưng lần này phải nợ cậu ta một ân tình rồi.
“ Reng... Reng.” Tiếng chuông điện thoại reo vang.
Theo phản xạ tự nhiên Tô Phong nhất điện thoại lên nghe máy, bây giờ bất cứ cuộc điện thoại nào gọi đến số máy này đều quan trọng cả, có thể là người đó gọi đến là từ Tổng công ty, chỉ là...
“ Thưa tổng giám đốc tiền đã nhặt được, là tiền thật nhưng không phát hiện ai cả. Chuyện này...” Tiểu Lâm trước giờ mới đối mặt với một người kì quặc như vậy, nếu bây giờ Tô Phong qua cầu rút ván thì liệu người đó có chịu thua lỗ 40 tỷ, ván cờ này, theo anh ta chẳng khác nào cầu may cả, nếu gặp phải người ăn cháo đá bát chẳng phải là thua thiệt về mình sao, người này suy nghĩ cũng thật khác người. “ Tổng giám đốc chuyện này xử lý thế nào đây...”
Đúng hẹn như vậy, cúi người nhìn xuống tờ giấy nợ trên bàn, thì nó đã...
Không còn ở đó...
Ra tay nhanh như vậy, ngay dưới mũi của ông ta, dõi mắt ra nhìn xung quanh, không thấy bóng người dù chỉ là một tàn ảnh, người này, ông ta nhìn không thấu được. “ Đem tiền về tổng công ty giải quyết chuyện Vưu thị đi, giấy nợ người đó đã lấy đi rồi...” Ngay cả khi ông ta kịp nhận ra...
Khi đem tiền đến tổng công ty bên ngoài đã vây kín người, Vưu Tổng giám đốc hả hê nhìn cục diện trước mắt, ngàn vạn lần lão ta không ngờ, Tiểu Lâm vừa bước vào liền kêu thu ngân kế toán lại, kiểm tra tiền bạc, trả lại tiền cho lão ta, nhưng chưa hết, bên dưới mớ tiền là một xấp hình chụp vụ trao đổi của ông ta với tên cầm đầu đám cướp biển, mà người đó còn rất chu đáo gởi cả một video clip HD quay lại cuộc trao đổi của lão ta với đám người kia, thực sinh động rõ nét a...
Về chuyện xảy ra sau đó, tất nhiên Tô Phong, Tô thị không bỏ qua dễ dàng rồi...
Bây giờ, tổng giám đốc Thần Long lại nói với Tô Phong những lời như vậy, khiến ông ta không thoát khỏi một trận kinh tâm, nên đấu hay hòa là chuyện nan giải, người này thật sự khó lường trước nên, quan sát rồi đi bước kế tiếp vậy.
Đưa điện thoại lại cho Lôi, Tô Phong ông ta cười cười, không khách khí, không tự cao. “ Tô Tổng tôi đã nói chuyện qua với tổng giám đốc các anh, rất hợp ý ta, không biết tổng giám đốc Thần Long có rảnh thì sắp xếp cho tôi một cuộc gặp mặt.” Mọi người trong phòng trừ An tổng giám đốc đều kinh ngạc, nhưng nể mặt ông ta cũng không dám đàm luận gì nhiều.
Một năm trước, tại Nam Thiên cảng...
Trong một chi nhánh chính của tập đoàn Tô thị, không khí lặng ngắt như tờ. Tô thị là một tập đoàn tài chính lớn tại châu Á chiếm gần 30% thị trường tài chính khu vực, nắm giữ lượng tiền khổng lồ được phân phối đến các chi nhánh là các ngân hàng chi nhánh trên nhiều nước xung quanh và mạng lưới khá dày ở nước Y, người ta gọi ông ta là ông vua tài chính không chỉ đơn thuần tiền trong tay ông ta lớn mà hơn hết là khả năng làm tiền sinh tiền. Từ các dịch vụ tài chính thu lợi nhuận đến các chính sách đối ngoại mở rộng thị trường đều rất dứt khoát và chuẩn xác.
Bây giờ đây người đàn ông được xem là vua này lại đang ngồi thất thần trong phòng làm việc, mắt nhắm chặt, thần thái lộ rõ vẻ mệt mỏi. Đối với ngành tài chính mà nói, tiền vốn là thứ đánh giá tất cả, nhưng trên hết để muốn thu hút được đồng tiền thì người như ông ta phải có uy tín ới khiến người ta tin tưởng mà giao tiền ình được, nhưng lần này Tô Phong gặp phải vấn đề nan giải rồi.
Hít một hơi sâu, nhấn một số điện thoại, chất giọng khàn khàn, lộ rõ sự mê man. “ Tiểu Lâm, cậu thông báo bên Vưu tổng hiện thời không chuẩn bị đủ tiền nói ông ấy chần chờ một hai..." ngày trước đã. Câu nói còn chưa hết câu thì một người đàn ông mặt áo đen, nghiêm chỉnh bước vào, nhưng nhìn tác phong có lẽ rất vội, cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Ông ta hơi nhíu mày nhìn người tổng thư kí Trình thân cận của mình vào mà không gõ cửa, rõ ràng đây không phải là có chuyện rất gấp sao. “ Tiểu Lâm có chuyện gì?” Người này theo ông mười năm, xét về thông minh chỉ dưới ông một bậc là cánh tay trái của ông ta,khi làm việc gì cũng dứt khoát và chuẩn xác. Chẳng lẽ...
“ Tổng giám đốc, bên Vưu tổng đã không chịu ngồi yên, họ bắt chúng ta phải làm theo hợp đồng không thôi sẽ kiện ra tòa, mà người Vưu thị đã vây quanh tổng tập đoàn rồi.” Nói đến đám người họ Vưu kia, đúng là không nể mặt mà, trước kí kết đã kì kèo này nọ, bây giờ có chút sự cố liền đục nước béo cò, lão tổng Vưu thị kia cũng thật đáng ghét, đây chính là ép người trắng trợn.
Xoa thái dương, hơn mấy mươi năm qua nào có xảy ra chuyện như vậy. Vốn trước đó Vưu thị kí hợp đồng với Tô thị gởi vào ngân hàng tất thảy là 40 tỷ, chiếu theo lãi mà lấy theo từng tháng, vậy mà đột nhiên ba ngày trước người của Vưu thị lại đến tìm ngay còn nói là cần gấp. Tô Phong đúng là không ngờ tiền vận chuyển vốn trước giờ trót lọt vậy mà lần này tự dưng gặp cướp biển... “ Ầm.” Ông ta tức đến mức đập tay mạnh vào bàn làm việc, nhưng khoan... cướp biển? Mẹ nó lão già họ Vưu kia không phải là cấu kết với cướp biển gây khó khăn cho lão chứ. “ Quá lắm mà!!!” Chuyện này nếu bị vạch trần thì chắc chắn Tô Thị sẽ nhanh chóng rơi vào tình trạng khủng hoảng, thậm chí là phá sản trong nay mai, không có tiền xoay xở là chuyện nhỏ, mất uy tín trong thị trường mới là lớn, giờ một số tiền lớn làm sao lại có thể rơi trên đầu ông ta được đây...
“ Reng reng.” Đúng lúc này điện thoại vang lên, hôm nay gặp vấn đề này, đừng nói là ông ngay cả mọi người khác tâm tình cũng không vui nổi. Theo ông ta đoán chắc là người bên tổng tập đoàn gọi tới nhờ ông ta giải quyết mọi chuyện đây mà, đúng là vận số cứ tiếp nối. Điện thoại reo một lượt rồi tắt, bên ngoài chi nhánh có một thiếu niên đứng trước cửa, tay mang theo một túi xách hơi nặng, cả khuôn mặt bị áp trong bóng tối không nhìn ra biểu tình, cậu ta cười cười nói với hai thanh niên bảo vệ đứng trước cổng. “ Các anh có thể đưa cái này cho tổng giám đống Tô được không?” Cậu ta chìa một lá thư ra, cũng không quan tâm hai người kia có đồng ý hay không liền xoay người cất bước đi.
Đến lúc bóng dáng cậu ta đi xa, thì hai người bảo vệ mới tỉnh người, cũng không biết lấy đâu ra lòng tin với một thằng nhóc, mà chạy vội vào trong phòng truyền lá thư đến tận tay của Tô Phong. Lão hơi nhíu mày nhìn lá thư trong tay, dựa vào chất liệu giấy thôi cũng là loại giấy thượng hạng, tẩm nước hoa mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, không nói chi xa chỉ là một lá thư này thôi cũng đã có giá mấy chục ngàn, là của hãng Hallmark, vì sao người đó lại gởi nó đến đây vào giờ phút này. Bên trong lá thư chỉ là một tờ giấy nhìn hai chữ to lớn trên đó là “ Giấy nợ” là một bản hợp đồng cho vay soạn sẵn đầy đủ chi tiết, mà điều khiến ông ta nghi ngờ hơn kia chính là số tiền nợ đúng bằng 40 tỷ, kèm theo một lời nhắn ngắn gọn.
“ Ông kí vào giấy nợ, sáng sớm đúng 8 giờ sáng lại trước cổng căn nhà số 23 phố Hoa Ban, có tất thảy 40 tỷ đã được chuẩn bị sẵn dưới gốc cây trong cái túi màu đen. Còn việc làm sao đưa tờ giấy này tới tay ta, yên tâm lúc ông lấy tiền thì giấy nợ sẽ đến nơi cần đến.”
Nhìn dòng chữ mạnh mẽ, dứt khoát, hữu lực, cơ hồ còn có cảm giác lạnh lẽo từ tay người viết truyền đến, hiện giờ có thể nói, đây dường như là cơ hội cuối cùng để cứu vớt công ty, số tiền 40 tỷ này không hề nhỏ, nhìn lại bản giấy nợ, đôi mắt nhanh chóng lóe lên tia sửng sốt, vì phần trăm lãi là 0, vậy có nghĩa là số tiền này chỉ cần hoàn trả theo đúng là được. Trong mấy mươi năm làm ăn kinh doanh, Tô Phong chưa từng biết người nào lại không muốn thu tiền lời như vậy, mà theo tính toán này thì người đó biết rất rõ chuyện xảy ra với Tô thị hôm nay. Vậy là ai?
Sáng hôm sau, đúng 8 giờ sáng, Tô Phong cho tổng thư kí của ông là Tiểu Lâm đến địa điểm hẹn, quả nhiên, ở đó đã có sẵn một túi xách màu đen chính là túi mà theo lời bảo vệ nói cậu nhóc kia mang theo, nếu không phải là vì có lá thư đó, không ai tin số tiền lớn đó lại được để công khai ngay dưới một cái cây ven đường như vậy được. Tiểu Lâm cúi người, mở túi ra, toàn là những tờ mệnh giá 2000* ( * tiền giấy ngoại tệ của Đài Loan lớn nhất là 2000 đài tệ ), kiểm tra kĩ lưỡng bằng kinh nghiệm hơn mười năm làm trong ngành này, Tiểu Lâm chắc chắn rằng đây chính là tiền thật. Nhìn sang xung quanh không phát hiện bất kì ai, mới cầm theo túi xách xoay người bước đi, tất nhiên, ám vệ của Tô gia ẩn thân trong bóng tối không rời đi, theo lệnh của Tô Phong họ phải ở lại để biết người đứng sau giao tiền là ai, nhưng đáng tiếc đến giữa trưa vẫn không có người xuất hiện liền trở về.
Trong căn phòng làm việc hôm trước, Tô Phong thất thần nhìn vào giấy nợ trên bàn, ông trước giờ làm việc rất không muốn mắc nợ người khác, đặc biệt là một kẻ thần thần bí bí như thế này, không biết liệu người đó có đem tiền lại đúng chỗ hẹn không, ông ta cũng chỉ có thể cầm cự đến giữa trưa hôm nay thôi, loay hoay cần tờ giấy nợ, cuối cùng hạ bút kí hai chữ “TÔ PHONG” lên giấy, ông không biết người đứng sau này có mưu mô chước quỉ, có khả năng hô mưa gọi gió như thế nào nhưng lần này phải nợ cậu ta một ân tình rồi.
“ Reng... Reng.” Tiếng chuông điện thoại reo vang.
Theo phản xạ tự nhiên Tô Phong nhất điện thoại lên nghe máy, bây giờ bất cứ cuộc điện thoại nào gọi đến số máy này đều quan trọng cả, có thể là người đó gọi đến là từ Tổng công ty, chỉ là...
“ Thưa tổng giám đốc tiền đã nhặt được, là tiền thật nhưng không phát hiện ai cả. Chuyện này...” Tiểu Lâm trước giờ mới đối mặt với một người kì quặc như vậy, nếu bây giờ Tô Phong qua cầu rút ván thì liệu người đó có chịu thua lỗ 40 tỷ, ván cờ này, theo anh ta chẳng khác nào cầu may cả, nếu gặp phải người ăn cháo đá bát chẳng phải là thua thiệt về mình sao, người này suy nghĩ cũng thật khác người. “ Tổng giám đốc chuyện này xử lý thế nào đây...”
Đúng hẹn như vậy, cúi người nhìn xuống tờ giấy nợ trên bàn, thì nó đã...
Không còn ở đó...
Ra tay nhanh như vậy, ngay dưới mũi của ông ta, dõi mắt ra nhìn xung quanh, không thấy bóng người dù chỉ là một tàn ảnh, người này, ông ta nhìn không thấu được. “ Đem tiền về tổng công ty giải quyết chuyện Vưu thị đi, giấy nợ người đó đã lấy đi rồi...” Ngay cả khi ông ta kịp nhận ra...
Khi đem tiền đến tổng công ty bên ngoài đã vây kín người, Vưu Tổng giám đốc hả hê nhìn cục diện trước mắt, ngàn vạn lần lão ta không ngờ, Tiểu Lâm vừa bước vào liền kêu thu ngân kế toán lại, kiểm tra tiền bạc, trả lại tiền cho lão ta, nhưng chưa hết, bên dưới mớ tiền là một xấp hình chụp vụ trao đổi của ông ta với tên cầm đầu đám cướp biển, mà người đó còn rất chu đáo gởi cả một video clip HD quay lại cuộc trao đổi của lão ta với đám người kia, thực sinh động rõ nét a...
Về chuyện xảy ra sau đó, tất nhiên Tô Phong, Tô thị không bỏ qua dễ dàng rồi...
Bây giờ, tổng giám đốc Thần Long lại nói với Tô Phong những lời như vậy, khiến ông ta không thoát khỏi một trận kinh tâm, nên đấu hay hòa là chuyện nan giải, người này thật sự khó lường trước nên, quan sát rồi đi bước kế tiếp vậy.
Đưa điện thoại lại cho Lôi, Tô Phong ông ta cười cười, không khách khí, không tự cao. “ Tô Tổng tôi đã nói chuyện qua với tổng giám đốc các anh, rất hợp ý ta, không biết tổng giám đốc Thần Long có rảnh thì sắp xếp cho tôi một cuộc gặp mặt.” Mọi người trong phòng trừ An tổng giám đốc đều kinh ngạc, nhưng nể mặt ông ta cũng không dám đàm luận gì nhiều.
Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng - Tử Vy Bạch Sắc