Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Truong Nguyen
Số chương: 129 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1470 / 2
Cập nhật: 2018-08-18 10:50:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80
dit: Phương Thiên Vũ
Tư Minh Dạ cùng Kiều Bối Nhi vừa rời khỏi, Lục Mạn Nhã liền đưa mắt nhìn một người làm, người làm đó gật đầu, đi đến góc phòng lấy di động ra lén lút gọi một cuộc điện thoại, chỉ đơn giản nói một câu,“Đã ra ngoài!” Sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại.
Hôm qua sau khi cùng Vũ Văn Lạc tranh cãi, Lục Mạn Nhã rất tức giận, nói đến cùng đều là vì Kiều Bối Nhi. Nếu không phải cô, Vũ Văn Lạc cũng sẽ không làm trái ý bà, lại càng không chịu trách nhiệm với Kiều Tịch Nhan khi đã xảy ra quan hệ làm Kiều Tịch Nhan mất hết mặt mũi, nên bà muốn Kiều Bối Nhi biến mất.
Tổ chức U Minh Điện với Ám Dạ bà không có cách nhưng Hồng Bang là một bang phái nhỏ, bà có thể liên lạc.
Kỳ thật vốn bang chủ Hồng Bang không tính nhận cuộc trao đổi này vì đoạn thời gian này Hồng Bang toàn lực chú ý U Minh Điện, chuẩn bị từ vũ khí đến hành động. Đương nhiên không có tinh lực gì, hơn nữa cũng không muốn vì nhỏ tổn thất lớn, vạn nhất có gì ngoài ý muốn thì không thể bù đắp nổi, nhưng vấn đề lại xảy ra trên ảnh chụp kia.
Vì trước kia Kiều Bối Nhi đều dịch dung nên đương nhiên không thể dùng ảnh chụp trước nên lúc Lục Mạn Nhã truyền ảnh chụp mới qua, hơn nữa lại không cẩn thận chụp dính Tư Minh Dạ, bang chủ Hồng Bang vừa nhìn thấy ảnh chụp kia lập tức thay đổi chủ ý.
Với lại trước đó hắn mới nhận được tin Tư Minh Dạ về biệt thự thẩm vấn một người phụ nữ. Sau đó lại có một người phụ nữ bị bắt về biệt thự, nội gián nói cho hắn biết Tư Minh Dạ nhất định sẽ mau chóng về biệt thự gặp người phụ nữ kia nên hắn quyết định bố trí mai phục ở giữa đoạn đường từ nhà Vũ Văn đến biệt thự. Hắn nói với Lục Mạn Nhã khi Tư Minh Dạ ra ngoài thì thông báo với hắn một tiếng, về phần Kiều Bối Nhi, hắn sẽ giúp bà loại trừ.
Lục Mạn Nhã cũng không có ý thức được có vấn đề gì vì Kiều Bối Nhi cùng Tư Minh Dạ ra ngoài. Lúc Tư Minh Dạ ra ngoài thì thông báo hắn, cũng tương đương với nói với hắn Kiều Bối Nhi ra ngoài.
Trong xe, Kiều Bối Nhi tựa vào trong lòng Tư Minh Dạ, chơi đùa bàn tay to của anh, lắc đầu thở dài,“Vốn Lãnh Nguyệt Tâm kia cũng không tệ lắm!” Đáng tiếc a! Phụ nữ ghen tị thật đáng sợ!
Tư Minh Dạ hôn lên trán cô một cái, đang muốn nói gì xe đột nhiên lắc lư rồi “Két” một tiếng ngừng lại, người lái xe phía trước đã chết vì bị trúng đạn giữa hai đầu mày.
Vì Tư Minh Dạ hiện tại thân phận là tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế mà không phải điện chủ U Minh Điện nên lái xe chỉ là người thường.
Kiều Bối Nhi bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, híp mắt nhìn bốn phía, cười lạnh,“Dạ, chúng ta bị bao vây rồi!” Tay trái nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn trên ngón trỏ bàn tay phải, ánh mắt mang theo vài phần khát máu.
Tư Minh Dạ ánh mắt lạnh như băng dọa người, hôn trên môi Kiều Bối Nhi một cái rồi nhẹ giọng nói,“Cẩn thận một chút!” Sau đó một tay kéo người lái xe ra, lên ngồi ở vị trí lái.
Xe giống như tên rời cung nhanh chóng vọt về phía trước, Kiều Bối Nhi cũng không biết từ đâu lấy ra hai cây súng. Chỉ cần súng bóp cò nhất định sẽ có người trúng đạn, không phải bị thương, mà là tử vong, tuyệt không lãng phí một viên đạn.
Tư Minh Dạ câu môi cười,“Em sao biết trên xe có súng?”
Kiều Bối Nhi nhíu mày,“Trực giác!”
Phía trước một loạt xe cản trở đường đi nhưng Tư Minh Dạ vẫn như cũ không quan tâm mà chạy về trước. Tốc độ không giảm mà lại tăng, không có chút ý định dừng lại, mắt thấy sẽ đụng nhau nhưng sắc mặt không chút thay đổi. Kiều Bối Nhi cũng không quan tâm có thể bị đâm chết hay không, chỉ không ngừng nổ súng, giải quyết người theo ở phía sau, đồng thời còn phải chú ý người phía trước. Mắt thấy xe sẽ đụng nhau, những chiếc xe phía trước lại đột nhiên tránh ra.
Tư Minh Dạ lạnh lùng nhếch môi, so ai không sợ chết hơn!
Xe xông ra ngoài thì tốt rồi, tuy người ở phía sau theo nhiều nhưng chỉ cần không bị vây quanh ở trong là tốt rồi. Giải quyết những người này chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Kiều Bối Nhi vừa nổ súng ở phía sau vừa cười nói,“Dạ, kỹ thuật của anh tốt lắm!” Luôn có thể đúng lúc tránh đi viên đạn bay tới, ngoài ra muốn tránh cũng không được.
Tư Minh Dạ cười cười, dịu dàng nói,“Cẩn thận một chút.” Tuy biết cô thân thủ không kém hơn anh nhưng vẫn lo lắng cô không để ý mà làm mình bị thương.
Kiều Bối Nhi gật đầu, sau khi dùng hết đạn thì cầm súng trong tay ném đi, đưa tay sờ nhẫn rồi trực tiếp đem nhẫn làm súng, rung đùi đắc ý cảm thán nói,“Vẫn là này dùng tốt hơn!”
Cô nghiên cứu rất lâu cũng không biết rõ nhẫn này rốt cuộc có nguyên lý gì, nhưng món vũ khí này quả thực dùng rất tốt. Tầm bắn so với súng lục xa hơn, tốc độ so với viên đạn nhanh hơn nên lúc làm nhiệm vụ cô đều mang nó theo. Nhưng này cũng chỉ là cảm giác, vì trên thực tế nhẫn này căn bản không có bắn ra gì cả, cô nghiên cứu qua người chết do chiếc nhẫn này gây ra vốn không tìm thấy miệng vết thương.
Có lẽ kỹ thuật lái xe của Bùi Diệc tốt nên Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt tới sớm hơn người mà An Thụy phái tới. Bọn họ đi theo tuyến đường Tư Minh Dạ đi, tình hình dọc theo đường đi thật sự làm người ta không biết nói cái gì cho phải.
Nam Cung Liệt trừng đôi mắt to nhìn tình hình bên ngoài xe, nuốt nuốt nước miếng,“Xem ra lão đại giống như không cần chúng ta hỗ trợ!” Bùi Diệc đồng ý gật đầu.
Xe chạy một khoảng cách liền có thể thấy một chiếc dừng bên đường, trong xe đều là người chết. Bùi Diệc lắc đầu nói,“Xem ra Hồng Bang lần này toàn quân bị diệt!”
Nam Cung Liệt dựa về sau, nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Diệc hỏi,“Cậu nói là ai động thủ?”
Bùi Diệc đem tốc độ xe thả chậm một ít, nhìn người chết trong một chiếc xe bên cạnh, lắc đầu nói “Nhìn không ra, xuống tay gọn gàng hoàn toàn không cho người ta cơ hội thở gấp, lão đại cùng chị dâu nhỏ đều có thực lực này.”
Bùi Diệc trực tiếp lái xe hướng về biệt thự, một đoạn đường phía sau đã không còn nhìn thấy trong xe đầy người chết nữa.
Trong phòng khách biệt thự, Kiều Bối Nhi ngồi trên đùi Tư Minh Dạ, ôm một ly sữa. Nhìn hai người vào thở dài nói,“Ác thật, thật không đáng tin a! Bị người đuổi giết như vậy lại không có một người tới cứu mạng.”
Nam Cung Liệt run khóe miệng,“Chị dâu nhỏ, là chị với lão đại ra tay quá nhanh!” Bọn họ vừa nhận được tin tức liền chạy đến không phải sao? Kết quả cư nhiên không kịp, người An Thụy phái tới lại càng không nói, nửa đường trực tiếp quay trở về.
Bùi Diệc nhìn Tư Minh Dạ một cái, do dự nói,“Lão đại, tôi hoài nghi U Minh Điện có nội gián”. Kỳ thật chuyện nội gián là khó lòng phòng bị, bang phái khác cũng đều có cơ sở ngầm của U Minh Điện, tính ra U Minh Điện đã xem như là tốt hơn rồi.
Tư Minh Dạ gật đầu, Lãnh Dạ Bạch lên tiếng nói,“Liệt, trước cậu bảo người đưa người của Hồng Bang tới đi!”
Nam Cung Liệt bóp bóp nắm tay, trên mặt trẻ con là nụ cười khiến người ta lông tóc dựng đứng,“Tôi phải đi thẩm vấn!” Tề Tường ở Hồng Bang địa vị không thấp, chuyện nội gián hắn rất có khả năng biết.
Bùi Diệc nhíu mày, cũng đi theo. Kiều Bối Nhi đem sữa uống xong liền kéo Tư Minh Dạ đứng dậy,“Dạ, chúng ta đi xem Lãnh Nguyệt Tâm.”
Lãnh Nguyệt Tâm bị trói trên giá, nhìn hai người ôm nhau xuất hiện trong mắt liền hiện lên chút ghen tị, nhưng lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Kiều Bối Nhi nhìn cô ta bộ dáng lạnh như băng, nhíu mày hỏi,“Cô rất muốn tôi chết?”
Lãnh Nguyệt Tâm nhìn cô một cái, không chút che giấu nói,“Đúng!”
Kiều Bối Nhi cười cười, biết rõ còn cố hỏi “Vì sao?”
Lãnh Nguyệt Tâm nhìn thoáng qua Tư Minh Dạ, ánh mắt phức tạp, không trả lời vấn đề của Kiều Bối Nhi nhưng nguyên nhân vì sao mọi người đều rõ. Kiều Bối Nhi ngửa đầu nhìn về phía Tư Minh Dạ,“Dạ, anh nói xử lý như thế nào?”
Tư Minh Dạ cũng không nhìn Lãnh Nguyệt Tâm một cái, thản nhiên nói,“Giao cho Lam Tư đi!”
“Lam Tư?” Kiều Bối Nhi nháy mắt mấy cái, không hiểu được.
Tư Minh Dạ trực tiếp ôm cô đi ra ngoài. Lãnh Nguyệt Tâm nhìn bóng dáng của anh, hai tay nắm chặt, trong lòng một trận đau đớn. Nước mắt làm hai mắt mơ hồ, cô chỉ biết muốn cái gì thì bản thân phải tự đoạt lấy, nhưng cô không biết có nhiều thứ, cho dù cố gắng như thế nào cũng không chiếm được.
Kiều Bối Nhi xoay người ôm Tư Minh Dạ, vẻ mặt tò mò,“Chuyện tra tấn không phải đều là Nam Cung Liệt làm sao?”
Tư Minh Dạ dừng lại cước bộ, cúi đầu hôn lên cánh môi mịn màng của cô, nhấm nháp một lúc mới buông cô ra,“Lam Tư cần chuột bạch.”
Hết chương 80
Ác Ma Chi Sủng Ác Ma Chi Sủng - Nhược Thủy Lưu Ly Ác Ma Chi Sủng