Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 463: Ôn Hầu (1)
ừ năm Trung Bình thứ nhất, Lưu Bị Quan Vũ đào viên kết nghĩa, thoáng cái cũng đã trôi qua 20 năm.
Trong thời gian 20 năm Quan Công đi theo Lưu Bị, có thể nói trải qua vô số đau khổ, thủy chung không phản bội. Tam đệ Trương Phi vì che chở cho Lưu Bị tại bờ sông Ung Thủy mà bị bắt, cuối cùng chết vào tay Đổng Phi. Hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau, tuy không phải thân huynh đệ, nhưng hơn hẳn thân huynh đệ.
Lưu Bị chưa bao giờ dùng dùng lời lẽ nghiêm khắc như vậy để hạ mệnh lệnh!
Hiện giờ Quan Vũ cũng đã là người ngoài 40, có thể nào không nghe ra trong tấm giấy mệnh lệnh của Lưu Bị ẩn dấu vô tận lo nghĩ.
Chiến cuộc đến lúc này đã không thể xoay chuyển. Nếu không thể công phá phòng tuyến của Tào Nhân, mệnh vận sau này của Lưu Bị cũng có thể nghĩ.
Quan Vũ rất rõ ràng tâm tư của Lưu Bị. Có được Dự Châu là nhỏ, công hãm Hứa Xương, bắt Hán Đế Lưu Hiệp mới là ý đồ chân chính của Lưu Bị.
Lưu Bị hiện giờ mất cái gì?
Thiếu khuyết một thân phận danh chính ngôn thuận. Mặc kệ Hán Đế ở Trường An có chính thống hay không, Lưu Bị cũng không có có hội quay lại với Đổng Phi. Mà Hán Đế Lưu Hiệp tại Hứa Xương cũng không hỏi hắn có phải là Ngụy Đế hay không. Nếu có thể đạt được Lưu Hiệp, Lưu Bị sẽ có không gian thi triển quyền cước.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Lưu Bị biết rõ tất cả mọi việc xảy ra tại Quan Đông đều có thể là Đổng Phi an bài, mà vẫn có ý muốn liên thủ với Viên Thiệu đánh Tào Tháo. Chỉ cần có Viên Thiệu kiềm chế binh lực của Tào Tháo, Lưu Bị mới có thể có cơ hội công phá phòng tuyến Nhữ Nam, binh lâm dưới thành Hứa Xương, đoạt lại Lưu Hiệp. Đối với Lưu Bị mà nói, bất luận Lưu Hiệp có chính thống hay không, tóm lại chỉ là một lá cờ.
Có lá cờ Lưu Hiệp, Lưu Bị mới có khả năng đứng vững gót chân tại Kinh Tương, tại Từ Châu.
Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu sao? Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, Trên thực tế, từ sau khi Đổng Trác chết, thiên tử này không phải chỉ dùng để hiệp hay sao?
Đổng Trác làm như thế, Lý Giác Quách Tỷ làm như thế, Tào Tháo cũng làm như thế!
Nếu mọi người đều có thể làm như vậy, như vậy Lưu Bị hắn cũng có thể. Được làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay đều là như vậy.
Cho nên, Quan Vũ tại Nhữ Nam đã triển khai thế tiến công cực kỳ hung mãnh...
******
Giữa xuân năm Thái Bình thứ 5, đại địa Quan Trung dạt dào sức sống.
Kế hoạch của một năm chỉ tại mùa xuân! Trải qua mấy năm nghỉ ngơi, trên đại địa Tam Tần (Thiểm Tây) từ lâu đã không còn thấy dáng dấp hoang tàn như năm đó nữa.
Cùng lúc đó, từ Tam Hoàng Ngũ Đế tới nay, trên lịch sử Hoa Hạ lần đầu tiên khoa cử giật lại màn che.
Từ Tây Vực đến U Châu; từ Tây Xuyên tới Mạc Bắc.
Căn cứ vào pháp lệnh khoa cử Thừa Minh điện ban ra, châu huyện các nơi đều mở kì thi Xuân khuê. Xuân khuê lần đầu tổng cộng có hơn 32020 học sinh Tam Học. Cộng thêm sĩ tử từ các nơi đến, khoảng chừng hơn 5 vạn người tiến vào trường thi, tiến hành cuộc thi trong ba ngày.
- Cái gì? Tây Bình bị công phá rồi?
Đổng Phi ngồi ở trên đường, nhìn chiến báo trong tay mà nhịn không được lẩm bẩm.
Trần Cung nói:
- Mùng 6 tháng giêng, Quan Vũ tại khe Hắc Lư tích nước ba ngày, thủy yêm Bách Đình. Tướng thủ Tây Bình là Hầu Thành sau khi bị nhốt hơn mười ngày thấy viện quân không thể tiếp ứng, chỉ phải mở thành đầu hàng. Điện hạ, Tây Bình vừa mất, phòng tuyến của Tào Tháo tại Nhữ Nam cũng coi như xong rồi!
Niềm vui của Xuân khuê khai khoa bị tin tức thình lình xảy ra này đuổi đi mất dép.
Đổng Phi lẩm bẩm:
- Không nghĩ tới... Ta còn tưởng rằng Tào Nhân kia có thể kiên trì đến ba tháng. Không nghĩ tới đã không duy trì được nhanh như vậy... Không đúng, Quan Vũ tích nước tại Hắc Lư sao Tào Nhân có thể không cảm thấy? Còn có, Lưu Diệp kia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Trần Cung nói:
- Có người nói giữa Lưu Diệp và Tào Nhân có chút vướng mắc. Cuối năm ngoái, khi Quan Vũ đánh Chinh Khương Tào Nhân từng phái người cầu viện Lưu Diệp. Lưu Diệp thì sao, hắn cũng không phải không có động tác. Chỉ là trên đường cứu viện biết được Quan Vũ đột nhiên tập kích Định Dĩnh, Lưu Diệp lo lắng trúng kế, nửa đường lĩnh quân quay lại. Sau đó hắn từng phái người tiến hành giải thích với Tào Nhân. Nhưng theo mật thám nói, Tào Nhân rất không hài lòng đối với việc này.
Đổng Phi nhìn chằm chằm Trần Cung:
- Công Đài nghĩ thế nào?
- Ha ha, theo ta thấy, chẳng qua là kế ly gián mà thôi... Chắc hẳn Chinh Khương kia hay là Định Dĩnh chẳng qua là ngụy trang của Quan Vũ. Mục đích chân chính vẫn là muốn ly gián Tào Nhân Lưu Diệp. Cho nên dưới tình huống Tây Bình nguy hiểm, Định Dĩnh bị vây, Tào Nhân cũng không phái ra binh mã hiệp trợ. Ngược lại, sau khi Bách Đình cáo phá, Tào Nhân lại trách Lưu Diệp, đổ hết trách nhiệm lên người Lưu Diệp.
Tào Nhân...
Đổng Phi nhíu mày. Ở trong diễn nghĩa, Tào Nhân là một danh tướng, nhưng tạo được ấn tượng cho Đổng Phi lại là một thường bại tướng quân. Tuy nhiên, trong giao phong giữa Tào Tháo và Đổng Phi biểu hiện của Tào Nhân cũng không tính quá kém. Chí ít tại đại chiến Lạc Dương hắn có thể lấy chút ít binh mã ngăn cản công kích đại quân của Hoàng Trung hơn 10 ngày, đủ để biểu hiện ra tên đó cũng không phải một hạng người hư danh.
Không nghĩ tới lại là kẻ lòng dạ hẹp hòi?
Đổng Phi suy nghĩ một chút:
- Bách Đình cáo phá, Tây Bình quy hàng. Phòng tuyến của Tào Tháo tại Nhữ Nam đã tồn tại trên danh nghĩa. Ta phỏng chừng, hành động bước tiếp theo của Tào Nhân nhất định là bảo toàn binh mã, lui thủ tuyến đường từ Lâm Toánh tới Trường Bình. Nếu như ta phỏng đoán không sai, hắn tám chín phần mười sẽ vứt bỏ Lưu Diệp.
- Thần hạ cũng cho rằng như vậy.
- Vậy ngươi cảm thấy, Tào Tháo sẽ có phản ứng gì?
- Tào Tháo à, hiện giờ hắn tại Bộc Dương đánh túi bụi với Viên Thiệu, một chốc không thoát thân được. Hơn nữa, Nhữ Nam cáo phá, Hứa Xương nhất định sẽ có một phen rung chuyển... Lấy tính cách của Tào Tháo, nói không chừng sẽ binh hành hiểm chiêu, quyết chiến một trận với Viên Thiệu.
Quyết chiến!
Đổng Phi khẽ gật đầu, có phần tán thành đối với cái nhìn của Trần Cung.
Hơn nửa năm nay, thông qua buôn bán quân mã, Đổng Phi đã rút đi trên năm thành tồn lương của Ký Châu. Đồng thời, trong các giao dịch nhằm vào các chư hầu như Lưu Bị Tào Tháo cũng thu được lợi nhuận không ít. Nhìn tình huống hiện tại của Quan Trung thì thời cơ đã thành thục.
Hơn nữa, Xuân khuê đã khai khoa, tất cả tiến hành có phần thuận lợi.
Còn lại chính là đợi thi Hương tới. Một khi đệ nhất khoa này thành công, như vậy không đến mấy năm, học sinh thiên hạ sẽ quy hết về Trường An.
Có đúng hay không có thể...
Đổng Phi trầm ngâm một lát đứng dậy nói:
- Công Đài, ngươi lập tức về Thừa Minh điện lấy danh nghĩa của ta, truyền lệnh cho Hoàng Trung Văn Sính, Trương Cáp Trương Liêu, Hạ Tề Điền Dự, Trần Đáo Gia Cát Cẩn, cùng với Từ Vinh và Diêm Phố tại Tây Xuyên, nói là mệnh các quân chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời đợi lệnh xuất kích.
- Mặt khác, mệnh hành dinh Vị Nam thuộc Bàng Đức xuất phát từ Lục Hồn quan, truân binh tại Hiên Viên, Y Khuyết cùng Đại Cốc tam quan.
Trần Cung nghe được, vội vàng chắp tay tuân mệnh:
- Thần hạ minh bạch!
Cất bước Trần Cung, Đổng Phi tìm Đổng Thiết tới và giao một khối Cự Ma lệnh cho Đổng Thiết, sau khi dặn dò vài câu, Đổng Thiết lĩnh mệnh mà đi.
Cũng đã đến lúc rồi!
Đổng Phi khẽ xoa huyệt Thái Dương. Quan Trung đến nay đã yên lặng hơn 4 năm. Cũng đã đến lúc rồi phải làm một kết thúc rồi...
Nghĩ tới đây Đổng Phi lại đứng dậy, chuẩn bị tới Đỗ Bưu bảo một chuyến.
Mới vừa ra khỏi cửa thì thấy Đổng Ký vội vã đi tới:
- Phụ vương muốn đi ra ngoài hả?
Khi Đổng Ký nói có vẻ né tránh. Đây là chuyện trước đây chưa bao giờ từng có. Đổng Phi không khỏi ngạc nhiên.
- Bá Uy, có chuyện gì sao?
Hai chữ Bá Uy này là tự của Đổng Ký. Vốn năm Đổng Ký 18 vẫn còn chưa tới tuổi nhược quán, nhưng suy nghĩ đến hắn đã xuất sĩ, đồng thời bản thân Đổng Phi khi 15 tuổi đã có tự, nên y cũng không quá lưu ý đối với tuổi tác. Cho nên năm sau liền lấy tự cho Đổng Ký.
Sắc mặt trắng nõn của Đổng Ký hơi đỏ lên.
- Phụ vương, hài nhi có chút việc tìm ngài, không biết ngài có thời gian hay không?
Đổng Phi cười gật đầu:
- Thời gian thì cũng có, nhưng mà...Bỏ đi, con theo ta vào thư phòng rồi nói.
Hai phụ tử đi vào thư phòng. Đổng Phi ngồi xuống, nói với Tiểu Mộc Đầu đang thu dọn thư phòng:
- Đi, mang trà Võ Lăng của tam gia tới đây, pha hai ly trà.
Trà Võ Lăng này là đặc sản Man Khê tại Hồ Đầu sơn.
Hồ Chiêu cũng trong một cơ hội ngẫu nhiên phát hiện ra, đồng thời sau khi trải qua đun nấu có vị rất ngon. Những năm cuối Đông Hán trà vẫn chưa phổ biến, thậm chí rất nhiều người chỉ coi lá trà là một loại dược vật. Sau khi Hồ Chiêu phát hiện ra một công dụng khác của trà liền đưa tới cho Đổng Phi một phần.
Đổng Phi thì sao, bản thân cũng không phải rất yêu thích trà, chỉ là thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tệ.
Ngược lại Hoàng Nguyệt Anh và Thái Diễm lại rất thích. Đồng thời tự mình nghiên cứu, dùng lửa trong lò đun nấu, hiệu quả rất tốt.
- Được rồi, có gì thì mau nói đi!
Đổng Ký gãi gãi đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Là thế này... Hôm qua con đến Ôn Hầu gia vấn an, thẩm thẩm hỏi con, có mời quân hầu tới Trường An hay không?
Từ năm ngoái, cả nhà Lữ Bố đã đến Trường An.
Đổng Phi có phần khoản đãi người nhà này, đặc biệt cấp một tòa phủ đệ, tên là Vệ tướng quân phủ, cho gia quyến của Lữ Bố ở. Thời gian trước, Lai Oanh Nhi từng đưa nữ nhi Lữ Hân qua trước bái kiến Đổng Phi. Vốn việc bái kiến này nên do Nghiêm thị làm, chỉ là bởi vì sau khi Nghiêm thị đến Trường An mới phát hiện mình đã mang thai. Tính thời gian, hẳn là việc trước khi rời khỏi Nhữ Nam.
Đổng Phi và Lai Oanh Nhi coi như là bạn cũ, nói đến chuyện năm đó thổn thức rất nhiều.
Mà Đổng Ký thì sao, rất ấn tượng với Lữ Hân. Lữ Hân đã 14 tuổi, đã trổ mã duyên dáng yêu kiều. Nàng có vẻ quyến rũ của Lai Oanh Nhi, lại kế thừa anh khí của Lữ Bố. Đổng Ký vừa thấy Lữ Hân liền có vẻ không biết đâu là trời đất, rất hay đến Lữ gia làm khách.
Nghiêm thị hay Lai Oanh Nhi đều nhìn ra tâm tư của Đổng Ký.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, như vậy hình như cũng không tệ. Có thể kéo quan hệ với Đổng gia, như vậy toàn gia nhà họ cũng tốt hơn rất nhiều.
Đổng Phi loáng thoáng nghe được một số tin tức, nhưng cũng không có để ở trong lòng.
Thái độ giống như đối với nữ nhi Văn Cơ của y, Đổng Phi hy vọng con trai cũng có thể tìm được nữ nhân mình thích, sống đến trọn đời. Lữ gia...Nhà cửa kém cạnh một chút, có điều nhìn từ mặt khác, Đổng Phi Lữ Bố, tịnh xưng là hai con mãnh hổ trên đời này, cũng coi như không tệ.
Vì vậy, cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt cho qua...
Con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần bản thân Đổng Ký cảm thấy cao hứng, bản thân cảm thấy hạnh phúc, như vậy coi như cưới Lữ Hân thì có ngại gì?
Đương nhiên, hình như vẫn còn hơi nhỏ tuổi.
Đổng Phi nói:
- Ta chưa bao giờ nói qua không cho quân hầu tới Trường An. Nếu như quân hầu nguyện ý, ta cũng sẽ rất hài lòng. Nghĩ đó, ta cùng với quân hầu tại Lạc Dương rất tốt. Sau đó mặc dù đã xảy ra một ít hiểu lầm, nhưng không đáng gì. Nếu như hắn nguyện ý, tự nhiên có thể đến đây.
Nói đến đây Đổng Phi híp mắt lại.
- Bá Uy, thẩm thẩm là một người tính tình cao ngạo, tuyệt đối sẽ không hỏi ngươi loại chuyện này... Ha ha, là ai bảo ngươi tới hỏi?
- Cái này...
Sắc mặt Đổng Ký đỏ lừ.
- Được rồi, ngươi không nói ta cũng biết. Nha đầu Lữ Hân kia cũng không tệ, mẫu thân ngươi cũng rất thích nó. Nếu ngươi thích nó thì cứ theo đuổi là được, đừng có lén lút. Con trai của Đổng Phi ta thích nữ nhân phải quang minh chính đại, né tránh cái gì?
- Ngươi có thể đem lời vừa rồi của ta nói cho tiểu nha đầu đó... Còn có, trong nhà Ôn Hầu có một gia tướng tên là Cao Thuận, có phải thế không?
Đổng Ký ngẩn ra:
- Đúng là có người như thế. Nhưng hình như không biết nói thế nào...Sao phụ thân nhắc tới người này?
- Đó là một người rất giỏi!
Đổng Phi cười:
- Giao lưu với hắn một chút. Cao Thuận là người nếu chỉ nói về luyện binh, chỉ sợ sẽ không kém lão Khúc và Thúc Chí đâu.
Sau khi Đổng Ký nghe được mắt liền sáng lên...
****
Từ năm Thái Bình thứ 4 sau khi Lữ Bố đánh vào Nam Dương, tung hoành ba quận kinh bắc, trảm tướng đoạt quan, không người có thể ngăn cản Phi Hùng quân của hắn.
Đương nhiên, Lữ Bố cũng rất thông minh, không đi đánh chiếm những đại thành thị.
Dù sao không phải là cái tuổi huyết khí phương cương năm đó. Sau khi trải qua qua rất nhiều ngăn trở, Lữ Bố đã học được xem xét thời thế, lượng sức mà đi. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Bắc Địa ác hổ ngày xưa cũng trở nên càng lợi hại hơn, chí ít tại Kinh Châu không người có thể chống lại.
Chỉ lấy thị trấn, tập kích nhóm binh mã nhỏ của Kinh Châu, giết thám báo, chặn cướp lương đội.
Lữ Bố vốn am hiểu về kỵ chiến, hôm nay lại dung nhập vào chiến pháp của lưu khấu, đánh một thương đổi một nơi, cùng Kinh Châu quân vừa chạm liền rút.
Cho nên, tướng lĩnh của Kinh Châu quân cũng rất đau đầu vì việc này, nhưng lại bất lực.
Ám Bộ thám báo khắp thiên hạ, Đổng Phi tự nhiên có biện pháp liên lạc với Lữ Bố. Có điều Đổng Phi cũng rõ ràng tính tình của Lữ Bố. Thả cọp về núi, sao có thể tái ngủ đông chứ? Nếu như Lữ Bố tới Trường An, nhất định sẽ phải vứt bỏ binh quyền, điểm này Đổng Phi không nói, Lữ Bố cũng có thể rõ ràng.
Đổng Ký nắm trong tay Đốc Sát viện, hợp tác với Vương Mãi, tự nhiên có biện pháp liên hệ với Lữ Bố.
Nhưng Đổng Phi cũng có thể khẳng định, Lữ Bố tuyệt đối sẽ không tới Trường An. Đó là một nam nhân của gia đình, trong nội tâm lại chảy dòng nhiệt huyết hiếu chiến.
Bảo Lữ Bố tại Trường An làm phú gia ông, chị sợ còn khó chịu hơn cả giết hắn.
Tháng ba năm Thái Bình thứ năm, Xuân khuê yết bảng, chỉ điểm ra hơn 1600 tiến sĩ đến Trường An thi Hương.
Trong đó, có ba thành là sinh đồ đến từ vùng khác, còn lại đều là quốc tử tốt nghiệp từ Tam Học. Đối với một kết quả như vậy, toàn bộ những người dự thi hoặc là sẽ có chút thất lạc, nhưng không có gì để mà nói. Khoa cử Trường An tự nhiên là phải dựa theo hình thức mà Đổng Phi đặt ra để tiến hành khảo hạch. Trong số các sinh đồ có người văn tài xuất chúng, nhưng so với các đối tượng Tam Học nhằm vào bồi dưỡng thì có thua kém rất lớn.
Nhưng trải qua thử nghiệm lần này, cũng làm cho càng nhiều sinh đồ cảm thấy một tia hy vọng.
Người còn nhỏ bắt đầu suy nghĩ vào trong Tam Học cầu học. Dù sao, nhập Tam Học chỉ cần trải qua cuộc thi, không cần bất luận thủ tục gì.
Trong Thừa Minh điện Trường An, Thạch Thao cười ha ha nói:
- Xuân khuê lần này mặc dù chỉ có 1600 người thông qua khoa khảo, nhưng tại mặt khác đã hấp dẫn rất nhiều sinh đồ đến từ Quan Đông cho chúng ta. Dựa theo [Tam Học kỷ yếu] của Tăng Thứ đại nhân, khoa cử lần đầu tiên chưa hẳn sẽ có thành quả quá lớn, nhưng có thể thu được đề cao rất lớn cho chất lượng và số lượng của Tam Học quốc tử chúng ta.
Đổng Phi ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nhưng không nói gì.
Tăng Thứ chính là Hoàng Thiệu. Cựu thần tử theo mình vào Hoàng Cân chi loạn năm đó đã mất nhiều năm. Hắn không có bản lĩnh lớn, nhưng có thể bình tâm, suy nghĩ ra tác phẩm lớn như [Tam Học kỷ yếu]. Cả đời cũng không có lưu truyền thơ từ điển chương gì, nhưng ảnh hưởng đối với hậu thế sợ là ai cũng không thể bằng được. Hôm nay, Xuân khuê kết thúc, Đổng Phi càng thêm hoài niệm Hoàng Thiệu.
Trần Cung Cố Ung, lại thêm Mã Kiệu Lương Tập vừa mới điều vào Thừa Minh điện sau khi nghe những lời của Thạch Thao cũng rơi vào trầm tư.
Hồi lâu, Cố Ung thở dài một tiếng:
- Không ngờ, Hoàng Thiệu thanh danh không hiện, chỉ xuất thân hàn sĩ, nhưng có thể viết ra tác phẩm kinh điển như [Tam Học kỷ yếu]. Có bộ sách của hắn, giúp cho các thủ sĩ sau này của chúng ta bớt đi đường vòng rất nhiều... Ta không bằng Tăng Thứ rồi.
Cố Ung kia là người thế nào?
Nghiêm chỉnh xuất thân thế gia tử. Trong bộ khúc của Đổng Phi ít người có thể bằng được. Hiện giờ nói ra những lời này, coi như là một loại tán thành. Thật ra, trước khi ban bố pháp lệnh khoa cử, bất luận là Cố Ung hay là Trần Cung tóm lại vẫn co chút không phục. Bởi vì, sau khi ban bố pháp lệnh khoa cử, Đổng Phi lại tại Thái Học Viện và Quốc Tử Giám ở Trường An thiết lập một pho tượng, chính là pho tượng của Hoàng Thiệu.
Trần Cung tay vuốt chòm râu, nhìn danh sách từ các nơi đưa tới mà khẽ gật đầu.
- Tăng Thứ đại tài, thực không phải chúng ta có thể bằng được. Xuân khuê khoa khảo mặc dù chỉ tuyển ra 1600 người, cũng không có ích đối với tình huống hiện tại. Nhưng hắn làm cho tiểu lại trong phủ nha các nơi tăng thêm hơn 2000 người, không chỉ giải quyết các ghế trống của tiểu lại ở trong thôn, còn mở rộng cho chúng ta gần vạn sinh viên. Đợi Xuân khuê lần thứ hai mở ra vào năm sau, chỉ sợ sinh đồ thiên hạ sẽ không ngại vạn lý mà đến.
Tiểu lại ở thôn toàn bộ lấy Hương học quốc tử và sinh đồ tuổi già đảm đương...
Đổng Phi trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nói:
- Hoàng Vinh hiện giờ học hành thế nào rồi?
Hoàng Vinh, chính là con một của Hoàng Thiệu. Hiện giờ vừa mới thi vào Quận học Trường An, mới 8 tuổi. Tuy nhiên luận tư chất Hoàng Vinh cũng không tính rất tốt. Khi thi vào Quận học thành tích cũng khá bình thường. Tuy nhiên tiểu tử này có một sự chuyên cần nghiên cứu khiến người khác đành phải bội phục.
Trên điểm này, Hoàng Vinh rất tương tự với phụ thân đã qua đời của hắn.
Thạch Thao đem tình huống của Hoàng Vinh nói cho Đổng Phi. Đổng Phi trầm tư một lát mới lên tiếng:
- Quảng Nguyên, ngày mai sai người báo cho Hoàng Vinh, bảo hắn tới Mạc phủ của ta hiệu lực...Ừm, để hắn đảm đương môn hạ thư tá của ta đi. Tuổi của Lương Đạo cũng đủ rồi, theo ta cũng có thời gian, cũng nên đi ra ngoài trải nghiệm một chút...Ừm, để hắn đến Tây Xuyên phối hợp với Diêm Phố thống trị địa phương.
Những lời này nói rất hời hợt.
Nhưng mọi người trong Thừa Minh điện lại biết, đây là Lí Quỳ được trọng dụng rồi. Mà Hoàng Vinh thì sao, từ nay về sau cũng trở nên không còn bình thường.
- Mặt khác, tuổi của Cố Thiệu cũng không nhỏ, ta thấy cũng nên cho hắn đi ra làm việc rồi. Sư huynh, ngày mai để hắn đến chỗ Bá Uy làm việc đi. Vì việc Xuân khuê này không biết có bao nhiêu ngưu quỷ xà thần lẫn vào Trường An. Bên Bá Uy hiện tại nhân thủ đang thiếu nghiêm trọng, để Cố Thiệu đi giúp hắn một chút... Còn có, con trai Công Đài Trần Minh văn tài xuất chúng, đưa hết vào Đốc Sát viện làm việc.
Lời vừa nói ra, hai người Cố Ung Trần Cung kích động vô cùng.
Hiện giờ tất cả mọi người nhìn ra được Đổng Phi đang bồi dưỡng Đổng Ký, Tương lai nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lương Vương vương tử chính là Đổng Ký.
Cố Thiệu Trần Minh giúp Đổng Ký làm việc, đó chính là Thái tử đảng không hơn không kém. Thành tựu tương lai... Sợ là không thường.
Đổng Phi liên tiếp phát ra chính lệnh, Mã Lương bên cạnh đều ghi lại trong hồ sơ.
Đợi sau khi nói xong chuyện này, Đổng Phi lại nói:
- Hiện giờ Nhữ Nam bị công phá, Tào Nhân binh lui một đường từ Lâm Toánh tới Trường Bình, quân Từ Châu sợ là ít ngày nữa sẽ đánh vào Toánh Xuyên. Tào Tháo tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nghĩ đến sẽ phản kích Viên Thiệu không còn chờ đợi lâu nữa...Ừm, Công Đài và mọi người nên quan tâm vào chiến báo Quan Trung sắp tới... Mặt khác, thông báo cho Lục Tốn, kế hoạch của hắn rất tốt, có thể thực thi xuống.
Mã Lương lập tức ở bên cạnh soạn văn thư, rồi đưa đến trước mặt đám người Trần Cung.
Sau khi in lên đại ấn của Thừa Minh điện, Đổng Phi lại giao ấn tín Cự Ma lệnh cho Mã Lương, in lên công văn xong tự có Túc vệ nhận lấy.
- Mặt khác, chiến sự ở vùng Tam Hàn kết thúc đã lâu, do ai đến thống trị, các ngươi mau chóng chọn một nhân tuyển thích hợp rồi trình báo cho ta.
Trần Cung vội vã trả lời:
- Về chuyện thiết lập quận tại Tam Hàn chúng thần hạ đã có chủ trương...Người có phẩm hạnh tốt đẹp, tài năng xuất chúng, vả lại trung tâm với Lương Vương, tổng cộng có hai người. Trưởng sử phủ thừa tướng Triệu Tiển, chất phác mà hiếu học, từng nhậm chức trong phủ Hà Tiến đại tướng quân. Sau khi thái sư cầm quyền, Triệu Tiển tuy nhiều lần ngỗ nghịch, không được thái sư yêu thích, nhưng việc tấu ngôn tất cả đều nói đúng thực trạng.
- Sau khi thái sư chết, Triệu Tiển đến Tây Xuyên tị nạn, người này có thể đảm đương trọng trách.
Đổng Phi nghe vậy lại lắc đầu.
Triệu Tiển này nói đến cũng là một nhân vật có địa vị. Thời Hán Linh Đế được cử làm hiếu liêm, tài học xuất chúng, hơn nữa bản tính rất ngay thẳng.
Đổng Phi cũng không trách hắn sau khi Đổng Trác chết chạy đến Tây Xuyên tị nạn. Dù sao Đổng Trác không trọng dụng hắn, Triệu Tiển sợ cũng trong lòng có khúc mắc.
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân