You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 416: Không Thành
rời đã tối!
Đối với Lưu Bị thì ngày này không thể nghi ngờ là sinh mệnh của hắn, một ngày dài nhất... Đúng vậy, dài dằng dặc.
Xuất phát vào giờ Thìn, hành quân cấp tốc đồng thời cũng mật thiết quan tâm đến các loại biến hóa của kinh triệu.
Nói thật thì một ngày này cũng không khiến tâm tình người khác thoải mái. Dọc theo đường đi, Lưu Bị không nhận được tin tức tốt gì, hơn nữa nhìn từ toàn bộ dấu hiệu, liên quân bại lui tại khu vực Lạc Dương, chẳng qua cũng chỉ là sớm muộn.
20 vạn đại quân...Cứ xong như thế sao?
Tuyển Phong quân đột phá lạch trời Hoàng Hà, từ Bình Âm, huyện Bình một đường mãnh công đại doanh của Hạ Hầu Uyên từ Bắc Mang tới Lạc Dương.
Hạ Hầu Uyên dựa vào Bắc Mang tử thủ không ra, dựa vào địa hình và địa thế dây dưa với Trương Cáp.
Nhìn từ hiện tại, cục diện giống như là tám lạng nửa cân, nhưng Lưu Bị lại rất rõ ràng, đây là một chiến dịch từ khi bắt đầu đã định trước là thất bại.
- Thiệu Tiên, cũng không phải ta không có lòng tin với Hạ Hầu tướng quân... Tam quan làm phản, đã cắt đứt đường vận lương của chúng ta. Dựa theo nghị định trước đó, trong đại doanh chỉ còn lại lương thực cho ba ngày. Lạc Dương đỡ hơn, có lương thảo 10 ngày. Nhưng cho dù cầm cự qua 10 ngày thì có thể làm được gì? Tam quan không đoạt lại, liên quân sớm muộn cũng sẽ rơi vào đại bại.
Trên đường hành quân Lưu Bị lo lắng nói chuyện với Cao Sủng.
Tư Mã Ý bị giết, Lưu Toàn hạ lạc không rõ. Lại thêm trước kia Quan Ninh Quan Bình chết trận, bên người Lưu Bị chỉ còn lại Cao Sủng. Có lẽ trong chém giết Cao Sủng hơn xa với Lưu Bị, nhưng nếu như luận nắm giữ thời cuộc, hắn còn kém nhiều lắm.
Cao Sủng nói:
- Chủ công cũng không cần nản lòng như vậy, chúng ta chỉ cần chiếm được Huỳnh Dương, bên Tào thừa tướng...
Lưu Bị nhịn không được nở nụ cười:
- Thiệu Tiên, ngươi cũng quá ngây thơ rồi. Hôm giờ Tào A Man tự thân khó bảo toàn, Viên Thiệu muốn đoạt Thanh Châu, Đổng tặc đánh kinh triệu, hắn giải quyết còn khó. Cho dù chúng ta chiếm được Yển Sư, nhưng tam quan không ở trong tay chúng ta, cũng chỉ có thể dựa vào Hứa Xương Tân Trịnh. Đường vận lương trải qua Huỳnh Dương Yển Sư hao tài tốn của không nói, này đường xá cũng không an ổn... Theo ta thấy, Tào A Man sớm muộn sẽ thỏa hiệp với Đổng tặc, chúng ta nhất định phải có tính toán trước.
Cao Sủng liên tục gật đầu, cũng có phần tán thành đối với những phân tích của Lưu Bị.
Đúng vậy, nhất định phải có tính toán trước. Cái gọi là liên quân, chẳng qua là một tòa thành trên bờ cát, căn cơ không vững chắc. Nói không chắc lúc nào tòa thành này sẽ sụp xuống, mà kết quả cuối cùng nhất định đáng sợ.
Chư hầu hội minh, nghe qua cũng rất hoành tráng, nhưng cho dù là người không có cảm giác với chính trị như Cao Sủng cũng biết, liên minh này không đáng tin một chút nào.
Một khi như lời Lưu Bị đã nói, Tào Tháo quyết định nghị hòa với Đổng Phi, trong đó không thể thiếu quân cờ làm vật hi sinh.
Ai sẽ bị làm quân thí?
Sợ là chưa đến cuối cùng, ai cũng không thể nói rõ.
Lưu Bị và Cao Sủng cũng không nói gì nữa, dọc theo đường đi tâm tình đều rất kém.
Thấy sắp đến Yển Sư, có thám mã đến báo: Đổng Phi tự mình suất lĩnh đại quân đã chiếm Yển Sư!
- Cái gì?
Lưu Bị hoảng sợ, đồng thời cũng giật mình: Đổng tặc động tác nhanh thật...Sao chiếm Yển Sư nhanh như vậy?
Cao Sủng hỏi:
- Chủ công, chúng ta nên làm gì đây?
Yển Sư bị chiếm, cũng ý nghĩa đường lui của liên quân kinh triệu đã hoàn toàn bị phá, đây tuyệt đối không phải là một tin tức tốt.
Lưu Bị trầm giọng nói:
- Có biết Đổng tặc có bao nhiêu binh mã không?
- Không rõ lắm, chỉ nghe nói, sau khi Yển Sư lệnh Trần Dung hiến quan đầu hàng, đã có ba đợt nhân mã tiến vào trong thành. Mỗi một nhóm nhân mã khoảng chừng trên dưới 2000... Nhưng tình huống nội bộ Yển Sư thì hiện nay cũng không quá rõ ràng.
Lưu Bị nhìn thoáng qua Cao Sủng:
- Thiệu Tiên, lập tức thúc đốc tam quân, tăng tốc tiến lên!
Ba vạn đại quân lại đề thăng tốc độ hành quân. Lưu Bị Cao Sủng đích thân lĩnh kỵ quân dẫn đường. Trước đó mặt trời lặn đã đến Yển Sư.
Xa xa nhìn lại, Yển Sư đứng sừng sững trên Bình Nguyên.
Dưới mặt trời chiều, tường thành sứt mẻ, đượm vẻ tan hoang. Một cây đại kỳ đón gió phất phơ trên đầu thành.
Nền đen chữ vàng, viết chữ "Đổng" to như cái đấu.
Nhưng trên đầu thành không thấy một bóng người, cửa thành mở rộng, liếc mắt có thể thấy con đường trống trải không người bên trong thành.
Tiêu điều trong gió lạnh, Đổng Phi hoành đao lập mã trên cầu treo.
Mặc bộ trọng giáp màu sơn đen, đầu đội Cửu đầu nữu sư tử tráo diện khôi, che hơn nửa khuôn mặt. Cưỡi Sư Tông Thú, cũng khoác trọng giáp, mâu quang năm màu yêu dị khiến người khác sinh ra cảm giác mê man. Một người con ngựa lẻ loi đứng ở trên cầu treo,, xung quanh không thấy một binh một tốt, thậm chí ngay cả tiếng ngựa hí cũng không nghe thấy.
Vắng vẻ, vắng vẻ như chết...
Lưu Bị Cao Sủng khi còn cách cầu treo còn 50 bước đồng loạt ghìm chiến mã lại.
Đổng gia tử này lại muốn giở trò gì đây?
******
Trống ngực Đổng Phi đang nhảy loạn.
Nói thật thì hiện tại y rất khẩn trương... Sau khi nghe nói đại quân Lưu Bị sắp đến, y nghĩ ra một chiêu như thế.
Bên trong Diễn nghĩa, Khổng Minh tiên sinh từng tại Nhai Đình giở một chiêu không thành kế, làm đại quân của Tư Mã Ý hãi lui.
Đổng Phi đương nhiên sẽ không tự đại đến mức đem bản thân làm Khổng Minh tiên sinh ở trong diễn nghĩa gần như yêu quái đó, cũng sẽ không đem Lưu Bị trở thành Tư Mã Ý. Tuy nhiên điều này cũng không gây trở ngại y chơi không thành kế một lần, nếu có thể thành công thì có thể kéo dài một số thời gian. Đổng Phi không có bản lĩnh của Gia Cát Lượng, nhưng y có danh khí Gia Cát Lượng không thể bằng được.
Hổ lang chi tướng!
Chỉ bốn chữ này đủ để khiến đối thủ sinh ra sợ hãi không nhỏ.
Về phần có thể thành công hay không... Đổng Phi không biết. Cũng chỉ có thử một lần, nếu như thất bại cũng không gây trở ngại cho y đánh ra khỏi vòng vây.
Khi Lưu Bị suất lĩnh đại quân đến, Đổng Phi đã làm tốt tất cả an bài.
Trong một năm Trần Dung làm Yển Sư lệnh đối với bách tính ở Yển Sư rất tốt, vì vậy cũng rất có nhân vọng. Do hắn đứng ra, trấn an bách tính trốn ở trong nhà, không được tự ý đi lại. Mà 3000 Nguyên Nhung sĩ cộng thêm quận quốc binh của Yển Sư, 4000 người phân tám đội, đi đi lại lại trong thành Yển Sư, làm ra hình dạng quân Quan Trung chủ lực đã đến.
Việc kế tiếp cũng chỉ mặc cho số phận.
Đổng Phi ngồi trên Sư Tông Thú, giống như một toà núi nhỏ đứng trên cầu treo.
Khi Lưu Bị xuất hiện, tim Đổng Phi đột nhiên tăng tốc. Đối mặt với kẻ năm đó bởi vì hiểu lầm mà đối địch Đổng Phi nói không nên lời là yêu ghét gì. Trên thực tế, cho tới bây giờ, Đổng Phi đối với Lưu Bị thủy chung còn có hiếu kỳ.
Một người như thế, lưng gánh ác danh phản tặc, nhiều lần bị đánh cho cùng đồ mạt lộ, nhưng nhiều lần lại đứng lên, còn biến thành chư hầu một phương như hôm nay.
Nếu như đặt tại hậu thế, tuyệt đối có thể viết thành một bộ tiểu thuyết.
Bất khuất, càng áp chế càng bền vững...Cái này có lẽ chính là miêu tả chân thực về Lưu Bị. Một người như vậy, ngươi có thể hận hắn, nhưng cũng đành phải tôn trọng hắn. Chí ít ở trong mắt Đổng Phi, Lưu Bị có thực lực đáng để y tôn trọng.
Đổng Phi trầm giọng nói:
- Lưu Huyền Đức, Ung Thủy từ biệt, đảo mắt đã 30 năm, vẫn khỏe chứ?
Lời nói vẫn mang ý trầm lạnh, có một loại cao ngạo chỉ người thượng vị mới có thể sở hữu. Theo đạo lý, Lưu Bị thấy Đổng Phi, là cừu nhân phải tức giận mới phải. Hai người loanh quanh cừu hận đã sâu không thể sâu hơn. Trương Phi chết ở trong tay Đổng Phi, lão bà bị cướp đi, lão nương hình như cũng chết trong tay Đổng Phi.
Cừu hận này cũng thật là khắc cốt minh tâm.
Nhưng không biết vì sao, trong nháy mắt khi nhìn thấy Đổng Phi, trong lòng Lưu Bị đột nhiên trở nên đặc biệt bình tĩnh.
Tính ra thì một lần gặp mặt cuối cùng của hai người là bên bờ Ung Thủy 13 năm trước.
Từ đó mặc dù Lưu Bị từng có giao phong với Đổng Trác, nhưng không chân chính gặp mặt với Đổng Phi.
Thoáng một cái đã qua 30 năm, lại khiến Lưu Bị sinh ra một loại cảm giác cảnh còn người mất. Hắn nhấc dây cương, dục ngựa tiến lên.
- 13 năm không gặp, Đổng hầu vẫn phong thái như trước!
Rất khó nói lúc này là cảm giác gì! Mặc dù Lưu Bị rất nhiều lần phỏng đoán cảnh tượng khi gặp mặt giữa hắn và Đổng Phi. Nhưng không nghĩ tới...
Đổng Phi thản nhiên nói:
- Lưu Huyền Đức, giữa ngươi và ta chắc hẳn cũng không có gì mà nói. Hiện giờ binh lâm thành hạ, mà trong tay ta lại không binh không tướng. Nếu như ngươi muốn chiếm Yển Sư thì phóng ngựa qua đây. Hy vọng sau khi ngươi chiếm Yển Sư, đừng họa đến bách tính... Có điều, nếu muốn vào thành, vẫn còn phải hỏi xem thanh bảo đao trong tay ta có đồng ý hay không. Đổng mỗ cung kính bồi tiếp.
Có đôi khi, ngươi càng nói thật, trái lại càng bị người khác hiểu lầm.
Bên trong thành Yển Sư giống như một tòa không thành, nhưng với Lưu Bị thì thành trì vắng vẻ đó lại là một cái bẫy.
Nếu như không phải trước đó có thám mã báo cáo, nói đại quân Đổng Phi đã vào Yển Sư, Lưu Bị nói không chừng thực sự sẽ đánh vào Yển Sư!
Nhưng hiện tại, hắn đã do dự...
Cao Sủng dục ngựa tiến lên:
- Chủ công, chúng ta đánh vào không?
- Không được!
Lưu Bị vội vã ngăn lại, trống ngực đập loạn, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Đổng Phi.
- Đổng Tây Bình không phải là mãng phu, thích lấy kì binh thủ thắng. Người này giảo quyệt như hồ, chúng ta phải cẩn thận.
Ba vạn đại quân đứng im ngoài thành Yển Sư.
Đối diện là Đổng Phi đồ sộ bất động. Đây là một cảnh tượng cực kỳ kỳ dị, trong ánh tà dương càng đượm một bầu không khí quỷ dị.
Lưu Bị khẽ giơ lên tay, thử đi tới mấy bước.
Ba vạn đại quân khẽ động, tim Đổng Phi thoáng cái nhảy lên cổ họng, lòng bàn tay ứng mồ hôi lạnh.
Bị nhìn thấu rồi sao?
Ý nghĩ chưa trọn thì liên quân lại ngừng đi tới.
Trời đã tối, trên đầu thành vẫn không có động tĩnh, mà liên quân phía Lưu Bị đã châm đèn dầu tùng lên.
Đổng Phi bắt đầu cảm thấy không nhịn được!
Loại giằng co kỳ quái này có đôi khi còn hơn cả một trận chém giết ngươi chết ta sống.
Đổng Phi giơ đao, lớn tiếng quát lên:
- Lưu Huyền Đức, Đổng Tây Bình ở đây, sao không buông tay đánh một trận?
Thanh như cự lôi, vang vọng trong trời cao không dứt. Đổng Phi trợn tròn mắt, đại đao trong tay lóe ra ánh sáng.
Dù là người gan lớn như Cao Sủng cũng bị tiếng quát này của Đổng Phi làm hết hồn.
Đây là hổ lang chi tướng? Đây là bạo hổ hùng phong thiên hạ vô địch trong truyền thuyết? Chỉ khí phách này ai dám chống đối!
Lưu Bị chậm rãi giơ mã sóc lên, nhưng chậm chạp không dám hạ lệnh.
Lúc này Đổng Phi lại gầm lên:
- Lương Châu Đổng Tây Bình ở đây, Lưu Huyền Đức có dám cùng ta đánh một trận!
Nói đến thì Lưu Bị coi như là người gặp qua cảnh đời, từ Trác Quận khởi binh đến nay, trong 16 năm giết người vô số, chiến dịch lớn nhỏ không một trăm cũng có tám mươi. Có thể nói, hắn gặp qua rất nhiều nhân vật khó lường.
Nhưng chưa từng có uy thế mà Đổng Phi cho hắn như ngày hôm nay.
Cũng khó trách, Đổng Phi đã cho Lưu Bị rất nhiều bài học... Năm đó trận đánh huyện An Hỉ, sau đó bờ Ung Thủy độc thân cứu giá.
Danh hiệu hổ lang chi tướng của Đổng Phi cũng không phải không có cơ sở, mà là uy phong giành được từ nhiều thắng lợi.
Tay Lưu Bị khẽ run, trong lòng cũng đã sinh ra ý lui.
Đổng Phi trợn tròn mắt, giận dữ hét:
- Lưu Huyền Đức, ngươi đã tới đây, chiến lại không chiến, lùi lại không lùi, là đạo lý gì?
Thật giống như sấm nổ vang trên bầu trời.
Tiếng la của Đổng Phi đã điều động khí trong đan điền, dùng hết lực toàn thân.
Có lẽ là vì phối hợp với uy thế tiếng quát của y, bên cạnh cửa thành Yển Sư tường thành đột nhiên ầm ầm đổ sụp xuống.
Bụi mù mịt, Lưu Bị mơ hồ thấy được hàn quang của binh khí lấp lóe trong khói bụi.
Thầm nghĩ không hay, trong thành quả nhiên có mai phục! Lưu Bị lập tức dục chiến mã quay đầu đi. Ba vạn đại quân đã bị thanh thế này chấn nhiếp. Thấy Lưu Bị hồi mã, cũng xoay người chạy ra xung quanh.
Cao Sủng đi theo sát phía sau Lưu Bị, trong lòng lại đang suy nghĩ: Nếu có thể hiệu lực dưới trướng nhân vật như vậy, dù chỉ một ngày, cho dù Sủng chết cũng không tiếc nuối
Không biết, trong nháy mắt liên quân bại lui, Đổng Phi đã thở phào một hơi.
Mồ hôi lạnh đã ướt đẫm áo lót...
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân