Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 295: Lương Châu Loạn (1,2)
hế cục hiện tại của Vũ Uy vô cùng hỗn loạn.
Dọc theo Hưu Đồ một đường hướng nam, Hưu Đồ, Tuyên Uy, Loan Điểu, Thương Tùng, một loạt thành trấn toàn bộ bị Trương Dịch quân chiếm giữ.
Không chỉ như vậy, sau khi Trần Đáo chiếm được vùng Tuyên Uy, theo trường thành Lương Châu một đường cuốn tới, đánh thẳng tới Thước Âm.
Thước Âm, tiếp giáp Hoàng Hà, lưng tựa vào sông Thước Âm, nằm chính giữa trường thành An Định và trường thành Vũ Uy. Nói chuẩn xác thì đây là cửa ra vào của Vũ Uy, cũng là một đầu mối then chốt nối liền Hà Tây và Lương Châu. Vì vậy có cách nói có được Thước Âm, sẽ có được Hà Tây.
Thành Thước Âm cao năm trượng, thành chắc tường dày, dễ thủ khó công.
Tướng thủ Mã Khuê là huynh đệ của Mã Đằng, vốn có danh xưng Mã gia đệ nhị nhân.
Không chỉ vì hắn đứng hàng thứ hai, bởi vì Mã Khuê thương pháp xuất chúng, kỵ thuật tinh tế. Ngoại trừ Mã Đằng, không ai có thể bằng.
Luận tính nết, Mã Khuê không cương liệt như Mã Đằng.
Tương tự như rất nhiều gia đình, luôn là một người cương mãnh, một người tâm tư tinh tế, huynh đệ hai người có thể nói là cực kỳ thân mật.
Mã Khuê 39 tuổi, có một con trai tên là Mã Đại, nhỏ hơn Mã Siêu chỉ ba ngày.
Tuy nhiên Mã Đại cũng không như những người khác từ nhỏ luyện thương, mà dùng một cây Cổ Nguyệt Đao, sát pháp dũng mãnh.
Hai cha con này đảm nhiệm chủ tướng Thước Âm, trấn giữ môn hộ Vũ Uy, là người Mã Đằng tín nhiệm nhất.
******
Đại kỳ mạ vàng thêu chữ "Mã" đón gió tung bay trên đầu thành Thước Âm.
Trần Đáo sắc mặt âm trầm, mím môi không nói một lời, hai mắt khép hờ. Toát ra sát khí khiến người khác sợ hãi.
Tay nắm chặt thành quyền, Trần Đáo nghiến răng nghiến lợi.
Đã 30 ngày rồi, quân Trương Dịch kiêu ngạo, không ngờ lại bị Thước Âm nho nhỏ này cản đường.
Tấm đại kỳ đó hình như là đang châm biếm hắn, phấp phới trong cơn gió lạnh. Trần Đáo cố gắng làm ình bảo trì ý nghĩ bình tĩnh. Thở hắt một hơi, hắn xoay người đi vào trung quân đại trướng.
Trong đại trướng, một bên là Đổng Khí Bùi Nguyên Thiệu, một bên là ba người Bàng Đức Trương Cáp Tô Tắc.
Ba người này sao lại ở đây?
Nói đến thì dài như cây vải...
Sau đại thắng Sóc Phương, Trương Cáp Bàng Đức bổ sung đủ nhân mã, như đinh đóng cột nói chuẩn bị binh xuất Sóc Phương, dọn sạch Hung Nô tại Mạc Bắc.
Nhưng không ngờ, Đổng Trác bị giết, An Định thất thủ.
Điển Vi và Sa Ma Kha bảo vệ đám người Thái Diễm Lưu Biện từ Lâm Kinh một đường vất vả, từ Đại Thành tái lui vào cảnh nội Sóc Phương.
Đổng Phi không hề có tin tức, khiến cho Trương Cáp Bàng Đức cũng không dám tự ý xuất kích.
Đồng thời Ngũ Nguyên bị Viên Thiệu chiếm lĩnh, khiến cho Sóc Phương thoáng cái đối mặt với giáp công của tam phương, Viên Thiệu Mã Đằng, còn có phản công đến từ Nam Hung Nô, cùng với đại quân Tiên Ti của Hô Trù Tuyền. Một lần lại một lần phát động công kích mãnh liệt tới Sóc Phương.
Phan Chương thủ Kê Lộc tái, Lăng Thao thủ Sa Nam. Bàng Dục tại Đại Thành tái, ngăn cản quân Mã Đằng tiến công.
Toàn bộ Sóc Phương thật giống như một con thuyền con giữa đại dương mênh mông, mỗi ngày đều đối mặt với nguy hiểm trùng trùng. Nếu không có Trương Liêu tại thành Thụ Hàng kiềm chế đại quân Hòa Liên, Từ Hoảng thật sự khó mà thủ vững Sóc Phương. Cũng may. Trương Dịch đã xuất binh.
Quân Mã Đằng đình chỉ công kích, khiến Sóc Phương được nghỉ một hơi.
Tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa là nguy hiểm đã qua, cả mọi người minh bạch, Đổng Phi một ngày không an toàn, Sóc Phương một ngày không an bình.
Thái Diễm, Lưu Biện, hầu như mỗi ngày đều ở trong phủ nha quận Sóc Phương, hỏi thăm tình huống mới nhất.
Đúng lúc này, Lư Thực đột nhiên đến Sóc Phương, bảo đám người Thái Diễm Lưu Biện toàn bộ đến Trương Dịch. Những người khác không tin được, nhưng Lư Thực thì lại khác, đó chính là lão sư của Đổng Phi.
Mãi đến lúc này đám người Thái Diễm mới hiểu được, thì ra từ lâu Đổng Phi đã chuẩn bị đường rút, thần không biết quỷ không hay chiếm lĩnh Trương Dịch. Lập tức, Trương Cáp Bàng Đức suất lĩnh Tuyển Phong quân, lấy Điển Vi Sa Ma Kha làm tiên phong, xuất binh từ Cao Khuyết, bảo vệ đám người Thái Diễm Lưu Biện, một đường đánh đến Trương Dịch.
Dương Đạo lại ở lại Sóc Phương, mặc cho Dương Tục khuyên bảo thế nào, cũng không thể nói hắn quay đầu.
Thái Diễm trước khi đi còn đặc biệt tới tìm Từ Hoảng.
- Từ tướng quân, phu quân ký thác kỳ vọng cao đối với tướng quân, xin tướng quân trấn giữ Sóc Phương, giữ lại cho Đại Hán ta một mảnh Niết bàn. An dân, truân quân không thể ngừng... Nếu như phu quân có gì ngoài ý muốn, tướng quân tự mình bảo trọng.
Ngụ ý chính là: nếu như tướng công ta chết, tướng quân có thể tự cầu sinh lộ.
Tuy nhiên ý ẩn dấu lại là: nếu như tướng công ta còn sống, tướng quân nên tiếp tục thuần phục tướng công nhà ta.
Đừng thấy Thái Diễm bình thường quản lý sự vụ, nhưng là người thông minh, biết rõ Sóc Phương này có tác dụng lớn thế nào đối với tương lai của Đổng Phi.
Lời này nói có huyền cơ khác, sao Từ Hoảng có thể không rõ?
Hắn liền quỳ xuống mà khóc rống:
- Chủ mẫu cứ yên tâm, có Từ Hoảng một ngày, Sóc Phương cũng chỉ có thể họ Đổng. Bất luận chủ công có an toàn hay không, Hoảng quyết không phụ ơn tri ngộ của chủ công. Từ Hoảng sống là thần của Đổng gia, chết cũng là quỷ của Đổng gia.
Cũng khó trách, đời này Từ Hoảng có thể nói là theo sự quật khởi của Đổng Phi mà bắt đầu.
Huyện Uyển huyết chiến, làm hắn thoát khỏi cái danh nô binh, còn gặp được Đổng Phi, từ một giáo úy bình thường tại Lạc Dương lo lắng không yên, nhảy một phát trở thành chư hầu một phương. Hôm nay, ở trên người Từ Hoảng đã in dấu của Đổng hệ rất sâu rồi.
Thái Diễm cũng rõ ràng, cái gì là có chừng có mực.
Có một số lời điểm đến là tốt rồi, mọi người đều là người thông minh, nói nhiều trái lại không hay.
Đồng thời, Lư Thực để lại một phong thơ, bảo Từ Hoảng nghĩ cách chuyển giao cho Trương đang cô lập tại thành Thụ Hàng.
Lữ Bố bại chạy tới U Châu, hiện giờ tại tái thượng chỉ còn lại một đạo nhân mã của Trương. Cần phải cho Trương Liêu đứng vững gót chân tại thành Thụ Hàng, bởi vì đó sẽ là một thanh lợi kiếm kiềm chế người Tiên Ti. Chỉ cần Trương Liêu tại thành Thụ Hàng, như vậy người Tiên Ti sẽ không thể làm ra động thái quá lớn. Dù sao, từ thành Thụ Hàng đến Đạn Hãn sơn cũng chỉ hai ngày lộ trình mà thôi.
Đương nhiên, Hòa Liên khẳng định sẽ không nguyện ý để một cây đinh như thế đứng ở tái thượng, cho nên nhất định sẽ trăm phương nghìn kế đối phó Trương Liêu.
Lư Thực không biết Trương Liêu, cũng không biết Trương Liêu rốt cuộc có bản lĩnh gì. Tuy nhiên hắn biết rõ ý nghĩa của Trương Liêu tại thành Thụ Hàng. Đồng thời cũng biết, nếu như Hòa Liên toàn lực đối phó Trương Liêu, Trương Liêu tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận được toàn bộ công kích của tộc Tiên Ti. Chí ít Lư Thực biết, chính hắn cũng không đối phó được.
Cho nên, một khi xuất hiện loại tình huống này, sự ủng hộ của Từ Hoảng có vẻ đặc biệt quan trọng.
Dựa vào Sóc Phương tổng cộng 50 vạn lưu dân cùng 120 vạn người Đê người Hạt, Trương Liêu hẳn có thể tại thành Thụ Hàng sống dễ chịu hơn.
Sau khi tất cả an bài thỏa đáng, Lư Thực mới đầy bụng tâm sự rời khỏi Sóc Phương.
Danh khí của Dương Tục quả thật rất lớn, nhưng ở trước mặt Lư Thực cũng nhất thiết phải biểu hiện ra đủ kính trọng. Luận danh khí, hắn không lớn bằng Lư Thực, luận học vấn, hắn cũng không so được với Lư Thực. Thậm chí luận bối phận, hai người đều từng cầu học tại môn hạ của Lý Ưng. Lư Thực bài vị trước Dương Tục, tính ra là sư huynh của Dương Tục, cho nên Dương Tục cũng không nói gì.
Khi Thái Diễm Lưu Biện đến Sóc Phương thì Đổng Phi đã tiến vào Nam Sơn, hoàn toàn không có tin tức.
Tuy nhiên Nhậm Hồng Xương lại bệnh rồi...
Cũng khó trách, vừa mới sinh con lại xảy ra chuyện này. Mặc dù Nhậm Hồng Xương vẫn cố gắng làm cho bản thân biểu hiện ra điềm tĩnh, nhưng vừa an toàn liền ngã bệnh ngay. Lại thêm lo lắng cho an nguy của Đổng Phi, nữ tử mảnh mai này suýt nữa bệnh không dậy nổi. Nếu không có Tế Từ ở bên cạnh chăm sóc, mẫu tử Nhậm Hồng Xương quả thật không dễ nói trước được.
Mọi người đều kiên trì chờ đợi tin tức của Đổng Phi.
Nhưng Bàng Đức và Trương Cáp lại không thể chịu nổi loại chờ đợi dài dằng dặc này...
Đổng Phi đối với hai người họ có ơn tri ngộ, tuyệt đối không thể mắt mở trừng trừng nhìn Đổng Phi vật lộn trong lúc nguy hiểm. Bàng Đức Trương Cáp vô cùng rõ ràng ý nghĩa quan trọng của công chiếm Vũ Uy, cho nên sau khi đến Trương Dịch hai người liền lập tức suất lĩnh nhân mã bản bộ đến đây hiệu mệnh.
Trần Đáo nhìn hai người này, âm thầm tán thán: chủ công quả nhiên là tuệ nhãn hơn người, hai người này vừa nhìn đã biết là có tài đại tướng.
- Chư vị tướng quân, Mã Khuê tử thủ Thước Âm, không cùng quân ta chính diện giao phong. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, sẽ cực kỳ bất lợi đối với quân ta.
Nói rồi hắn ngồi xuống:
- Mã Đằng đã xuyên qua lộ tuyến của chủ công, công chiếm Võ Đô, ý đồ đoạn tuyệt đường về của chủ công. Cho nên, chúng ta nhất định phải mau chóng chiếm lấy Thước Âm, cần phải khiến lực chú ý của Trương Mã chuyển dời đến phía Vũ Uy. Chúng ta đẩy mạnh một phần, Trương Mã sẽ thả lỏng đối với chủ công một chút. Chúng ta đánh càng mạnh, chủ công cũng càng an toàn.
Đạo lý mà Trần Đáo nói, đám người Bàng Đức sao có thể không rõ ràng?
Nhưng Mã Khuê kia giống một con rùa đen rút đầu, Thước Âm chính là mai rùa. Ngoại trừ cường công, thì quả thật không có cách nào khác.
Tô Tắc nhẹ giọng nói:
- Thước Âm dựa vào sông Thước Âm, ta vốn nghĩ tới dùng phương pháp thủy công, nhưng hôm nay mới đầu xuân, nước sông khô cạn. Muốn dùng thủy công, trừ phi đợi mùa mưa qua đi...
- Điều đó không thể, đó chẳng phải là kéo dài tới ba tháng? Chủ công chỉ sợ không chống nổi thời gian đó.
Trần Đáo còn có một câu chưa nói ra: ba quận Trương Dịch mặc dù bắt đầu kinh doanh từ trong năm Trung Bình, nhưng cơ sở cũng không tính dày. Đặc biệt là từ Trương Dịch mở rộng tới Tây Vực, đã tiêu hao đại lượng lương thực. Nếu như không thể mau chóng giải quyết chiến đấu, chỉ sợ Trương Dịch sẽ không duy trì nổi. Tây Vực còn chưa tính ổn định. Nhìn từ hiện nay, không thích hợp kéo dài thời gian quá lâu.
Sau khi nói xong, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Đúng lúc này, có sĩ tốt đến đây bẩm báo:
- Quắc Đình Hầu và Thiệu Đình Hầu áp giải lương thảo vật tư đã đến ngoài quân doanh.
- A, là đại gia cùng tam gia tới rồi!
Ai cũng biết, Điển Vi và Sa Ma Kha cùng Đổng Phi là bát bái chi giao, thân như huynh đệ.
Lúc trước, bởi con của hai người mới sinh, cho nên Thái Diễm không để cho họ xuất chinh. Chắc hẳn hai người này nhất định là không chịu cô đơn, cho nên mượn cơ hội áp giải lương thảo vật tư để ra chiến trường. Bọn Trần Đáo không dám chậm trễ, vội vàng đi ra ngoài đại trướng nghênh tiếp.
Sắc mặt của Điển Vi và Sa Ma Kha âm trầm như muốn nhỏ ra nước.
Sau khi được nghênh đón vào trung quân đại trướng, Điển Vi nửa híp mắt, trầm giọng nói:
- Thúc Chí, chiến sự của Thước Âm hiện tại thế nào?
- Không quá thuận lợi, Mã Khuê kia chết sống không chịu xuất chiến, mà Thước Âm thành chắc tường dày, cũng khó có thể công phá.
- Khó có thể công phá cũng phải công, dù cho tất cả mọi người chết hết, cũng phải đánh hạ Thước Âm chết tiệt này cho ta...
Sa Ma Kha đứng bật dậy, quơ nắm tay mà rít gào:
- Thúc Chí, ta nguyện xuất chiến, chiếm lấy thành Thước Âm.
Ai cũng biết, bởi An Định thất thủ, trong lòng Điển Vi và Sa Ma Kha phải gánh áp lực lớn thế nào.
Huynh đệ tín nhiệm mình, đã giao Lâm Kinh ình. Nhưng bởi vì mình sơ sẩy, không chỉ đánh mất Lâm Kinh, ngay cả Pháp Diễn cũng mất mạng.
Mỗi lần Điển Vi nhớ tới chuyện này liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Hôm nay nhị đệ sinh tử không rõ, còn mình chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, không góp được chút sức nào. Sao hắn có thể tiếp thu được kết quả này chứ?
Tuy nhiên Điển Vi bình tĩnh hơn Sa Ma Kha, biết đang ở trong quân, không thể nóng nảy.
- Sa Sa, câm miệng!
Điển Vi lớn tiếng quát:
- Đây không phải ở nhà, là ở trong quân... Ngươi quên những lời nhị ca ngươi đã nói với ngươi rồi sao? Việc trong quân tự có Thúc Chí quyết định. Nếu ngươi còn kêu gào, đừng trách ta đánh tiểu tử ngươi.
Sa Ma Kha tính tình nóng nảy, trời sinh cuồng ngạo. Cuộc đời chịu phục chỉ 2,5 người, một người là Đổng Phi, một người là lão tử hắn, còn một nửa người chính là đại ca Điển Vi.
Cố nén tâm tình nóng nảy, Sa Ma Kha giậm chân ngồi xuống.
Điển Vi đứng dậy, chắp tay nói với Trần Đáo:
- Thúc Chí, Sa Sa vừa rồi vô lễ, xin tha thứ.
Trần Đáo và Sa Ma Kha tiếp xúc không tính nhiều, nhưng coi như là vô cùng quen thuộc người này, nên trong lòng hắn cũng không có gì không vui.
Huống chi, Trần Đáo cũng sốt ruột.
Hắn gượng cười một tiếng:
- Đại gia đừng khách khí, tam gia chẳng phải cũng là lo lắng cho an nguy của chủ công đó sao. Mọi người đều là vì chủ công, không có gì mà tha thứ không tha thứ hết... Tam gia, ta cũng muốn không tính toán hậu quả chiếm Thước Âm. Nhưng vấn đề ở chỗ, vốn tích luỹ của chủ công cũng không dày, nếu đánh hết, cho dù chiếm được Thước Âm, thì làm sao hiệp trợ chủ công an toàn trở về chứ?
Sa Ma Kha nắm chặt tay, nặng nề thở ra một hơi.
- Thúc Chí đừng trách ta, ta chỉ là...
Lúc này Điển Vi lên tiếng:
- Thúc Chí, lần này trước khi ta tới đây, Tằng Thứ phái người đưa tới một nhóm phích lịch xa, có cải tiến không nhỏ so với phích lịch xa trong quân của ngươi trước kia... Hai huynh đệ ta lần này tới Thước Âm chính là vì thỉnh chiến.
Tằng Thứ, là tự của Hoàng Thiệu.
Trần Đáo nghe vậy liền nói:
- Đại gia, ngài đây là...
- Ta đã làm mất Lâm Kinh chủ công giao cho ta, nếu không thể chiếm lấy Thước Âm thì ta còn mặt mũi gì nữa? Ngươi yên tâm, ta sẽ không sử dụng binh mã trong tay ngươi. Lần này đánh Lâm Kinh, tự có nhân mã bản bộ của ta xuất chiến, nếu như không chiếm được Thước Âm, ta cầm đầu tới gặp.
- Mỗ gia cũng xuất động nhân mã bản bộ, xin Thúc Chí chấp thuận...
Xem chương mới tại truyen.org
Lời còn chưa dứt, đám người Bàng Đức đều đứng lên:
- Đại gia, tam gia, loại chuyện này sao để hai người đứng ra được.
Điển Vi đứng dậy, mắt hổ trợn tròn, trong mâu quang hiện lên hoàng mang lạnh lẽo.
- Lệnh Minh, Tuyển Nghĩa, hai người các ngươi muốn tranh với ta hả?
Luận hành quân chiến tranh, Điển Vi Sa Ma Kha không so được với Bàng Đức Trương Cáp. Nhưng nếu như nói dũng mãnh, ai cũng không so được với thân quân của hai người Điển Sa. Đó đều là nhân mã Đổng Phi y theo Cự Ma Sĩ đặc biệt huấn luyện ra. Có thể nói là cường dũng hiếm có trong quân.
Hơn nữa, Điển Vi bình thường cũng không có gì. Nhưng ai cũng biết, chọc giận hắn còn đáng sợ hơn cả chọc giận Đổng Phi.
Theo đạo lý, Trần Đáo thân là chủ soái, tự nhiên có thể cự tuyệt Điển Vi. Nhưng tình huống hiện tại là, Đổng Phi Đổng Phi sinh tử không rõ, hai con mãnh hổ Điển Vi và Sa Ma Kha đã sắp đến sát biên giới của tan vỡ. Nếu như ngăn cản nữa, thì khó nói sẽ xảy ra chuyện gì. Thôi thì đáp ứng, mình một bên quan chiến, chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lập tức Trần Đáo đáp ứng, do Điển Vi Sa Ma Kha xuất chiến.
Bàng Đức Trương Cáp là thê đội thứ hai, tùy thời thay thế cho hai người Điển Sa.
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân