Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 227: Hàn Dữ Mã (5)
a đội nhân mã phân biệt chắn ba con đường, chỉ toàn là nữ binh.
Đường Kim Dung môn cùng đường Kiến Xuân môn mỗi bên có 500 câu tương binh, 50 người một hàng, khôi giáp sáng bóng, đằng đằng sát khí.
Trên đường Chính Dương thì có 400 kỵ binh.
Đều là trường thương Mã đao, tư thế oai hùng hiên ngang. Phía trước ba đội nhân mã đều có đại tướng dẫn dắt.
Nhân mã trên đường Kim Dung môn có Vương Song dẫn đội. Tam Đình Đại Khảm đao hàn quang lấp lánh, một con Thiết hoa lưu Tây Lương thuần huyết, thân khoác giáp thép, rất uy phong. Tướng lĩnh trên đường Kiến Xuân môn là ba viên nữ tướng. Nhậm Hồng Xương ở phía trước nhất, phía sau có Lý Tín và Tư Mã Hương Nhi. Mà chủ tướng kỵ quân trên đường Chính Dương chình ình là ác hán nổi danh Lạc Dương.
Chỉ thấy Đổng Phi cưỡi Tượng Long, thân khoác trọng khải, trong tay cầm Độc Cước Đồng Nhân sóc, mắt khép hờ.
Ở phía sau Đổng Phi, Đổng Thiết một thân kính trang, lưng dắt đôi Chiết Thiết đao, ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt thanh tú lúc này có vẻ đặc biệt dữ tợn.
Theo Đổng Phi dục ngựa, 400 kỵ quân hành động như một, đồng thời tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, câu tương nữ binh trên đường Kim Dung môn và đường Kiến Xuân môn cũng từ từ mà động. Tốc độ rất chậm, nhưng khiến người hết hồn.
Xoạt xoạt xoạt, bộ pháp chỉnh tề, tỏa ra sát ý nồng đậm.
Lộp cộp lộp cộp, trong tiếng vó ngựa tràn ngập khí tức kim loại lạnh lẽo, quanh quẩn trên con đường.
Các sĩ tử đang cạn chén cụng ly trên lầu cũng phát hiện ra việc bất thường. Vì sao chứ? Vốn trên con đường ngoài tửu lâu đang huyên náo, đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ. Có người thò người ra xem, nhịn không được la toáng lên.
- Chủ nhân, chính là tên này, hắn tham dự vào việc tập kích phu nhân.
- Nhậm Hồng Xương!
Đổng Phi quát lên chói tai. Nhậm Hồng Xương véo cung cài tên, nhắm ngay cái đầu thò ra cửa sổ tửu lâu, vù một tiễn.
Tiễn như lưu tinh...
Đổng Phi đồng thời dục ngựa phóng đi, chạy tới phía dưới tửu lâu.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, lợi tiễn xuyên thủng đầu sĩ tử đó, máu chảy thẳng xuống sàn nhà tửu lâu.
Đám người Vệ Tử không khỏi hốt hoảng, đột nhiên nghe được dưới tửu lâu có người gầm lên:
- Bọn kia trên tửu lâu, Đổng gia gia ở đây, còn chưa lăn xuống nhận lấy cái chết... Ta đếm ba tiếng, nếu như các ngươi không đi ra, ta sẽ xông lên giết người.
- Đổng giáo úy...
Sử A sải bước từ trong tửu lâu đi ra, vẻ mặt tươi cười chắp tay nói:
- Đổng giáo úy, mấy hôm không gặp, vẫn khỏe chứ?
- Sử đông chủ, hôm nay ta cũng không phải tới gây phiền phức cho người. Một lát nữa có tổn thất gì, ta sẽ bồi thường gấp đôi. Nhưng tốt nhất ngươi nhanh rời khỏi đây, bằng không ta nhận ra ngươi, nhưng sóc trong tay ta lại không biết nhận ra ngươi đâu.
Mắt Đổng Phi đỏ lòm, lóe ra hung mang của dã thú.
Trong lòng Sử A biết lần này Đổng Phi nổi giận thật rồi, thoạt nhìn là sắp xảy ra đại sự!
Âm thầm chửi bới đám sĩ tử ngu muội rồi hay sao? Biết rõ ác hán này là một hung nhân còn đi trêu chọc. Các ngươi trêu chọc thì thôi, mau nhanh chạy về Thái Học Viện của các ngươi đi, lại chạy tới Anh Hùng lâu này của ta, quả thật hại cả cá trong chậu.
Thế nhưng, Sử A lại không thể nói ra những lời này, chỉ có thể cười khổ:
- Đổng giáo úy, chuyện này ta cũng nghe qua đại khái rồi, thị phi đúng sai chúng ta cứ đặt một bên. Chỉ là Anh Hùng lâu của ta có một quy củ, phàm khách nhân bước vào Anh Hùng lâu của ta sẽ nhận được bảo vệ, bằng không... Sử A cả gan, xin đại nhân nể mặt ta, ngày sau lại giải quyết, có được không?
Đổng Phi cười lạnh:
- Sử A, ta chém mẹ ngươi, sau đó nói cho ngươi ngày hôm nay ta muốn uống rượu, ngày sau mới giải quyết, thế nào?
- Việc này...
Sử A không khỏi cười khổ lắc đầu, muốn nói cái gì nữa, nhưng thật sự là nói không nên lời.
Lúc này, Vệ Tử ở trên lầu lớn tiếng la:
- Sử A, nghe nói ngươi rất được Vương Việt chân truyền. Giết tên khốn đó, ta có thể xin ngươi đến Hà Đông làm quan.
Sử A rất chán ghét tên Vệ Tử này, nhưng quy củ đã định ra, hắn phải bảo vệ khách nhân chu toàn.
- Lấy kiếm đây!
Sử A khẽ quát, có bồi bàn bưng kiếm đi tới, đặt vào trong tay Sử A.
- Giáo úy đại nhân, chúng ta xưa nay không ân oán... Ngươi muốn báo thù, ta muốn giữ quy củ của Anh Hùng lâu này. Sử A chỉ có thể đắc tội thôi. Người trong lâu, ta nhất định phải bảo vệ, có điều động thủ đao thương không có mắt, đại nhân chớ trách.
Đã sớm nghe nói kiếm thuật của Sử A tuyệt luân.
Chỉ là sau khi tọa trấn tại Anh Hùng lâu, chưa từng người nào thấy qua Sử A động thủ.
Đám người Vệ Tử vừa sợ đồng thời lại hưng phấn. Có sĩ tử lớn tiếng nói:
- Sử A, đừng sợ, chúng ta hơn trăm người, hơn nữa Anh Hùng lâu của ngươi trên trăm kiếm thủ, lẽ nào sợ một đám nữ nhân sao? Chúng tiểu nhân, đánh ra ngoài cho ta!
Gia đinh chộp lấy vũ khí liền xông ra ngoài, chỉ nghe một tiếng quát:
- Bắn cung!
Vù vù --
Một loạt lợi tiễn bay ra, mười mấy gia nhân đứng mũi chịu sào lập tức ngã xuống trong vũng máu. Sau đó Vương Song lớn tiếng quát lên:
- Thập liên xạ, bắn cung!
Chỉ thấy câu tương nữ binh sớm đã đặt câu tương xuống, véo cung cài tên, một hàng bắn hết tự động lui về phía sau, hàng nữ binh phía sau lại bắn tên, sau đó lui ra phía sau, hàng nữ binh thứ ba nối tiếp đứng ra. Mười hàng nữ binh bắn hết một vòng, đội hình không loạn chút nào, thậm chí không tiến về phía trước một bước, vẫn đứng ở trên vị trí trước đó, cung tiễn buông xuống, người nửa ngồi chồm hổm.
Trên dưới một trăm gia nhân cũng đã biến thành con nhím, thi thể ngang dọc ngoài Anh Hùng lâu, không một người nào sống sót.
Sử A hít một hơi lạnh...
Các sĩ tử trên lầu cũng lạnh cả da đầu...
Những, những nữ binh này là Loan Vệ doanh thật sao? Chỉ nhìn một vòng liên xạ này, coi như là Vũ Lâm quân cũng chưa hẳn có thể so sánh được.
Sử A cầm kiếm càng chắc tay, trong lòng biết chuyện ngày hôm nay sợ rằng sẽ phiền phức rồi!
Sư phụ, đồ nhi cũng chỉ có thể làm hết sức...
Mẹ nó, ai nói Loan Vệ doanh chỉ là một đám ô hợp? Người kiểu gì, sẽ mang binh kiểu đó. Một con hổ điên, sao có thể dẫn dắt một đàn cừu chứ?
Đổng Phi lạnh lùng nói:
- Sử đông chủ, hiện tại dẫn theo người của ngươi rời khỏi đây, ta coi như cái gì cũng chưa xảy ra.
- Hảo ý của giáo úy đại nhân Sử A tâm lĩnh. Nhưng quy củ của Anh Hùng lâu là lão sư ta định ra, xin thứ cho Sử A đắc tội!
Keng một tiếng, bảo kiếm xuất vỏ.
Thanh Phong kiếm ba thước hàn quang lấp lánh. Sử A bay lên trời, một chiêu Trường Hồng Quán Nhật, Thanh Phong kiếm mang theo một vệt hàn quang đâm thẳng Đổng Phi.
Chỉ một kiếm này, đủ để biểu hiện bản lĩnh kiếm thuật thâm hậu của Sử A.
Kiếm khí ập vào mặt khiến Đổng Phi lấy làm kinh hãi, thầm nghĩ hảo kiếm pháp, múa sóc muốn nghênh đón.
- Chủ nhân, người này giao cho Tiểu Thiết đi!
Đột nhiên Đổng Thiết phía sau hét lên. Hắn lao khỏi ngựa, người tại không trung lăn mình ba vòng, Chiết Thiết đao keng xuất vỏ, song đao tại không trung đan xen, tay trái tay trái Khâu Lý đao quét ngang, tay phải Chiết Thiết đao lại một chiêu lực phách Hoa Sơn nhằm đầu chém xuống.
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân