Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 214: Lời Đồn Đãi Khắp Nơi(2)
ến nay Hán Đế chưa lập thái tử, hơn nữa hắn bất mãn với trưởng tử Lưu Biện, việc hướng vào thứ tử Lưu Hiệp có thể nói là cả triều đều biết. Chỉ là ngại Hà Tiến tay cầm binh mã thiên hạ, vì vậy không thể mở miệng. Đơn giản cứ kéo dài việc lập thái tử. Lẽ nào, đây là ý của Hán Đế? mượn Thái Bá Giai và Đổng gia thông gia, để lôi kéo binh mã trong tay Đổng Trác?
Nếu là như vậy, vấn đề đã có thể nghiêm trọng rồi!
Có đôi khi, con người chính là như thế.
Nếu trong lòng có quỷ, chuyện đơn giản, càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp.
Tào Tháo nhìn thoáng qua Viên Thiệu, trong lòng không ngừng cười nhạt.
Hắn đứng lên nói:
- Đại tướng quân, kỳ thật chuyện này cũng không nghiêm trọng như Bản Sơ nói đâu, Nội tình trong đó, Tháo cũng biết sơ sơ.
Hà Tiến vội nói:
- Vậy Mạnh Đức mau nói đi.
- Lúc trước, Tháo từng nghe nói Vệ gia tìm kiếm Thái gia nữ kia, hình như là Thái gia nữ trốn khỏi Vệ gia, sau đó mất tích mấy tháng. Sau khi trở về hồi năm trước, Thái ông vì tránh phiền phức đã dẫn Thái gia nữ đến thành Ngữ. Tại thành Ngữ cũng từng muốn tìm kiếm phu gia cho Thái gia nữ... Cũng không biết vì sao, sau đó chuyện này không giải quyết được gì. Tháo nghe nói, hình như Thái gia nữ đã mang thai rồi.
- Sao?
- Một ngày Đổng Tây Bình đang cùng ta uống rượu, nghe nói Thái ông trở về liền vội vội vàng vàng chạy đi bái kiến. Sau đó truyền ra tin tức hắn cùng Thái gia nữ đính hôn... Ha ha, Tháo cho rằng, đoạn Thái gia nữ mất tích đó rất có thể là ở chung với Đổng Tây Bình. Hai nhà vội vã đám hỏi, chắc hẳn bởi vì Thái gia nữ có thai thôi... Bằng không lấy tính tình của Thái ông, sao lại hội đồng kết thông gia với Đổng gia chứ? Chớ quên, hắn là người dám vỗ bàn ở trước mặt hoàng thượng.
Hà Tiến bừng tỉnh hiểu ra, nỗi nghi ngờ trong lòng biến mất.
- Vậy Mạnh Đức cho là chúng ta nên làm như thế nào?
- Sao không thuận nước đẩy thuyền? Chắc hẳn Đổng Tây Bình kia đang vì việc tìm người cầu hôn mà sứt đầu mẻ trán, nếu đại tướng quân chủ động nhắc tới, không phải vừa lúc bày tỏ với Đổng Lương Châu sao? Hiện giờ Đổng Lương Châu đang tác chiến với người Khương, sợ là không thể tới chủ trì hôn sự. Nếu đại tướng quân nguyện ý đứng ra, chắc hẳn Đổng Lương Châu nhất định sẽ vô cùng cảm kích đại tướng quân, vả lại còn bắc quan hệ với Thái Ung, còn thành toàn cho Đổng Tây Bình. Hổ lang chi tướng còn có thể không tận tâm hiệu lực cho đại tướng quân? Đây chính là mỹ sự một lần ba việc.
Viên Thiệu bên cạnh cười, nhưng cũng sinh ra một phần đề phòng đối với Tào Tháo.
Tào Tháo này thường ngày giả điên giả khùng, nhưng bất tri bất giác đã ngồi tới bên phải hắn. Sự tín nhiệm của Hà Tiến đối với hắn cũng là càng ngày càng tăng, ngày khác tất thành cái họa tâm phúc của mình... Hai người tuy có giao tình, nhưng Viên Thiệu vẫn nổi lên lòng nghi ngờ.
******
Không nói đến việc Hà Tiến đứng ra cầu hôn cho Đổng Phi.
Thái Ung quyết định gả cho gái cho Đổng Phi đã chọc giận hai người.
Một người là Viên Thuật Viên Công Lộ, một người khác lại là Vương Doãn đã bị Thái Ung làm mất hết thể diện.
Viên Thuật tự cho là rất cao, mời Vương Doãn cầu hôn, mặc dù có đã có dự định bị cự tuyệt, nhưng vẫn khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm giác mất mát.
Nhưng Thái Ung thà gả nữ nhi ột man phu ác hán, đã làm cho Viên Thuật không thể chấp nhận được.
Lẽ nào ta xuất thân đường đường tứ thế tam công, còn không bằng một kẻ mãng phu như ngươi, lương gia tử Lương Châu sao?
Mà Vương Doãn, càng cảm thấy nhục nhã ê chề.
Hai người gặp nhau uống rượu buồn.
Viên Thuật đột nhiên vỗ bàn mắng:
- Đổng Tây Bình chỉ là kẻ mãng phu, Thái ông bỏ ta mà chọn ác hán. Quả thật là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời ta.
Vương Doãn hậm hực:
- Công Lộ hà tất như vậy? Ngươi cảm thấy nhục còn ta thì không? Thái Bá Giai kia quá vô lễ, dám đuổi ta ra khỏi đại môn Thái phủ. Hôm nay, Lạc Dương này ai chẳng biết việc nhục nhã này của ta, ngay cả cửa ta cũng dám ra.
Mỗi người một câu trách mắng.
Đúng lúc này, có người sai vặt báo lại:
- Hai vị tiên sinh Hà Ngung và Hứa Du ở ngoài cửa cầu kiến.
- Mau mau ời!
Chẳng mấy chốc, Hà Ngung và Hứa Du đi vào phòng. Nhìn rượu và thức ăn trên bàn của hai người Viên Thuật, không khỏi đều nở nụ cười.
- Bá Cầu, Tử Viễn không phải là tới cười nhạo Vương mỗ đấy chứ?
Vương Doãn thấy hai người này tươi cười, không khỏi tâm sinh bất mãn.
Hà Ngung tự ngồi xuống, bảo gia nhân đưa rượu lên, sau đó tự châm ình một ly, uống một hơi cạn sạch liền thở dài một hơi.
- Công Lộ có loại mỹ tửu này, vì sao không nói sớm?
Viên Thuật cười mắng:
- Trong nhà của ta có rượu ngon, hai người các ngươi không biết sao?
Vương Doãn đảo tròng mắt, cười hỏi:
- Bá Cầu, Tử Viễn, hai người tới đây, có phải có chuyện gì không?
Hứa Du khẽ nhếch miệng cười, nhẹ nhàng gật đầu:
- Bây giờ bên ngoài đang rộn lên việc Thái Bá Giai vứt bỏ Công Lộ chọn lương gia tử, còn có Tử Sư bị đuổi ra khỏi nhà... Ha ha, hai ta vừa nghĩ, liền biết các ngươi nhất định ở chỗ này uống rượu. Vì vậy đăng môn bái phỏng, một là vì xin một ly rượu, thứ hai, chính là muốn chủ trì công đạo cho nhị vị.
- Công đạo gì?
Viên Thuật khẽ đảo tròng mắt hơi vẩn đục:
- Lẽ nào các ngươi còn có thể trút giận cho ta và Tử Sư sao?
Hà Ngung cười lạnh:
- Đâu chỉ trút giận cho hai người, ta đâu phải không bị Đổng gia tử kia làm nhục qua? Ngày ấy Trương Cử làm loạn, hắn tại chỗ làm ta mất mặt, đến nay vẫn còn bị người ta cầm lấy để nói chuyện, trong lòng ta cũng rất bất mãn. Hôm nay danh tiếng của Đổng Trác tại Lương Châu đang thịnh, đại tướng quân càng lúc coi trọng hắn hơn. Nếu Đổng Thái hai nhà kết thân, chỉ sợ thanh thế của Đổng gia sẽ càng lợi hại hơn... Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi và ta cũng sẽ bị bỉ phu Lương Châu đặt ở phía dưới, sẽ không có ngày xuất đầu.
Viên Thuật cũng không có gì, hắn xuất thân gia đình tứ thế tam công, dù thế nào cũng có chỗ đưng trong triều đình.
Nhưng Vương Doãn thì lại khác...
Nếu như thực sự xuất hiện tình huống mà Hà Ngung nói, đó chính là nỗi bi ai của kẻ sĩ. Lẽ nào, để cho thiên hạ danh lưu đi dựa vào một bỉ phu?
- Bá Cầu có chuyện, không ngại nói thẳng.
Vậy phải xem Công Lộ là muốn trút giận, làm Đổng gia tử kia xấu mặt, hay là muốn đem Đổng gia...
Viên Thuật đảo tròng mắt:
- Làm xấu mặt thì thế nào? Nhổ tận gốc Đổng gia thì thế nào?
- Nếu chỉ muốn làm Đổng gia tử kia xấu mặt, sự tình cũng đơn giản. Nghe nói hoàng thượng chuẩn bị vào ngày thu tế cử thành đại điển duyệt binh. Đổng gia tử kia không phải nắm giữ Loan Vệ doanh sao... Có thể hắn cũng xuất chiến, đến lúc đó Loan Vệ doanh do một đám nữ kỹ cấu thành, làm sao là đối thủ của bắc quân ta? Rơi vào thảm bại, danh hiệu hổ lang chi tướng của Đổng gia tử kia sợ rằng... hừ hừ.
Mắt Viên Thuật sáng lên, suy nghĩ một chút:
- Nếu như ta muốn nhổ tận gốc Đổng gia, thì làm thế nào?
- Việc này cũng không khó, then chốt phải xem ngươi có dám làm hay không.
- Bá Cầu, ý ngươi là gì?
Hứa Du lên tiếng:
- Lẽ nào Công Lộ quên rồi sao? Trong tay ngươi còn có một lưỡi dao sắc bén... Hiện giờ chính là thời cơ tốt.
- Lưỡi dao sắc bén?
Viên Thuật thoáng suy nghĩ, rồi chợt bừng tỉnh:
- Tử Viễn, ngươi có phải nói là Hoàng Phủ...
Không đợi Viên Thuật nói hết, Hứa Du đã ngăn cản hắn lại.
- Khi đó Bá Cầu kiến nghị Đổng gia tử nhập kinh làm con tin, vốn định cho Đổng Trác kia một bài học. Nhưng ai ngờ, sau khi Đổng gia tử nhập kinh, hành sự không kiêng nể gì cả cũng cho qua, nhưng hắn ngày càng càn rỡ. Tiếp tục thế này, chỉ sợ bên trong phủ đại tướng quân ngày sau sẽ không còn chỗ đứng cho kẻ sĩ chúng ta nữa. Nếu như không diệt trừ Đổng gia, tất thành tâm phúc đại hoạn.
Viên Thuật trầm ngâm hồi lâu:
- Chỉ là những người đó, thúc phụ không mở miệng, chỉ sợ ta cũng không dám vọng động.
- Hà tất phải cần những người đó đứng ra? Công Lộ chỉ cần sai người tại đầu đường cuối ngõ rải lời đồn, nói là kẻ giết chết Hoàng Phủ Tung có phần tương tự với Đổng gia tử... Tự nhiên sẽ có người đứng ra. Đến lúc đó, nước chảy thành sông, thái phó còn có thể lựa chọn thế nào nữa?
Vương Doãn nghe hiểu ngay...
- Bá Cầu, Tử Viễn, còn có loại chuyện này sao? Sao ta chưa nghe nói qua bao giờ.
Hà Ngung nói:
- Người biết được việc này cũng không nhiều, ngay cả đại tướng quân cũng bị qua mặt. Nếu không phải tên tuổi của Đổng gia tử kia càng lúc càng lớn, mơ hồ có thế áp chế không được, ta cũng sẽ không đưa ra kế sách này. Tử Sư, vũ phu cầm quyền, thì kinh học khó hưng, kẻ sĩ chúng ta sợ rằng đến lúc đó ngay cả tính mệnh cũng khó có thể bảo toàn... Hôm nay là lúc nên hạ quyết tâm.
- Ta rất tán thành lời Bá Cầu.
Nói đến đây Vương Doãn đột nhiên cười nhạt:
- Đổng gia tử hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đến lúc đó cũng muốn xem, lão già Thái Ung kia rớt đài thế nào...
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân