There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 183: Tam Sửu Chiến Tam Anh (3)
hẳng qua, sát pháp của hắn dũng mãnh, chiêu số còn mang theo một loại man tính hũng hãn không sợ chết. Mặc dù Trương Phi hơi chiếm thượng phong, thế nhưng muốn thủ thắng, không trăm hiệp cũng không thể được.
Những người này là ai?
Chính là đoàn người Đổng Phi xuất phát từ Lâm Thao đến Lạc Dương.
Sau khi Đổng Phi quyết định đi Lạc Dương, lại cùng Giả Hủ thương nghị một phen, liền phái Đường Chu dẫn theo Thành Lễ và trăm Cự Ma Sĩ của Thành gia đi đến Lạc Dương trước để chuẩn bị. Đến Lạc Dương, chung quy không thể ở trong nhà Hà Tiến được. Đổng Phi cũng không muốn ăn nhờ ở đậu... Mà vẫn phải khơi thông một chút quan hệ, tự nhiên không thể thiếu thời gian chuẩn bị để liên hệ.
Đường Chu đi được ngày thứ ba thì Đổng Phi mới dẫn người rời khỏi mục trường Sắc Lặc xuyên.
Trong lòng đều rõ ràng mục đích của chuyến đi Lạc Dương lần này, Đổng Phi cũng không muốn mang theo 600 Cự Ma Sĩ của y đi cùng, dù sao cũng quá bắt mắt.
Vì vậy, chỉ dẫn theo Sa Ma Kha và hơn trăm người Ngũ Khê Man.
Vốn Đổng Phi cảm thấy dẫn theo những người này đã cũng đủ rồi. Nhưng trước khi đi Đổng Lục đột nhiên ầm ĩ muốn đi cùng Đổng Phi.
Ngẫm lại cũng phải, vừa kết hôn chưa đến một tháng, Lục Nhi đâu thể nào để cho hai người hai nơi?
Sau khi khóc lóc cầu xin một lúc, Đổng Phi rất bất đắc dĩ đáp ứng thỉnh cầu của Lục Nhi. Có điều một nữ hài tử như nàng đi cũng không tiện. Đổng Viện liền giao Hổ Nữ doanh cho nàng, đương nhiệm thống lĩnh Hổ Nữ doanh Nhậm Hồng Xương cũng theo Đổng Phi vào kinh.
Đằng Lệ Nhi thì không có thời gian, bởi Bùi Nguyên Thiệu và Đổng Khí đã bị Đổng Phi gọi trở về.
Kế tiếp, Bùi Nguyên Thiệu và Đằng Lệ Nhi muốn dẫn dắt đại bộ phận nhân thủ của Tướng Tố doanh đến Trương Dịch. Trong Tướng Tố doanh ở mục trường chỉ để lại trên dưới một trăm người, hơn nữa phần lớn là thợ mộc, cơ mật liên quan tới Tướng Tố doanh cũng không tính nhiều.
Hơn mười chiếc xe chở 20 bộ gia cụ, còn có vàng bạc vô số.
Đổng Mân nói, những thứ này đều là nước cờ đầu. Đến Lạc Dương rồi cũng đừng sợ xài tiền... Hôm nay tiêu 100 kim, ngài mai có thể kiếm về 1000 kim. Một chút tiền trinh không cần quá để ý. Nếu không đủ có thể bảo trong nhà hỗ trợ.
Thái độ hoa hoa công tử điển hình, nhưng nói cũng rất có đạo lý.
Đổng Phi nghe theo lời của Đổng Mân, quyết định sau khi đến Lạc Dương sẽ làm như vậy.
Dù sao thì số gia cụ này tặng đi cũng không đáng giá, thế nhưng nếu như làm buôn bán thương phẩm, cũng là một mối làm ăn không sợ lỗ.
Những lời phía trên là do Đổng Viện phát biểu.
Hiện tại Đổng Viện không múa đao múa thương nữa, nhưng bắt đầu yêu mến tiền vàng bạc.
Thậm chí lục lọi một số điển tịch của các tổ tiên đối với đạo kinh thương, mặc cho Đổng phu nhân quở trách thế nào, nàng cũng si tâm không thay đổi.
Làm thương nhân, ở thời đại này là một việc rất thấp kém.
Có điều Đổng gia trước kia cũng dựa vào cái này mà lập nghiệp. Mặc dù Đổng phu nhân quở trách, nhưng dù sao từ nhỏ nàng cũng lớn lên với người Khương, cũng không có quá nhiều quan niệm. Vì vậy sau khi quở trách vài lần thấy không hiệu quả, nàng cũng để Đổng Viện tự do đi làm.
Đổng Phi cũng không có trực tiếp đi Lạc Dương.
Y đi vòng Ký Châu, đầu tiên là đến quận Thường Sơn.
Nhớ Thường thắng tướng quân trong diễn nghĩa, Long ca đại danh đỉnh đỉnh chính là người ở nơi đó, cho nên chuẩn bị tới đó thử thời vận.
Nhưng Thường Sơn sao mà lớn, nhân khẩu đông đảo.
Muốn trong biển người mênh mông tìm một người, giống như mò kim đáy biển.
Càng quan trọng là Chân Định nhiều núi, có rất nhiều người sống dựa vào núi, nếu muốn đi từng thôn xóm một, không tám chín tháng, chí ít cũng phải nửa năm. Nhưng nếu như nửa năm Đổng Phi còn chưa đến Lạc Dương, Hà Tiến sẽ nghĩ sao?
Cho nên sau khi đến thăm một số thôn xóm, Đổng Phi cũng chỉ đành bỏ qua.
Dẫn người đến Lạc Dương nhưng lại gặp tuyết lớn. Di chuyển trên mặt tuyết vốn là một việc rất vất vả, ai có thể nghĩ đến, từ đâu chui ra một tên đại hán mặt đen đầu báo, bảo họ phải để ngựa lại.
Sa Ma Kha lớn lên tại phía nam, những trận tuyết lớn ở phương bắc thế này vốn không thích ứng. Lại còn thêm chia tay với Đan Tê yêu quý của hắn, trong lòng rất không thoải mái. Cũng khó trách, cưỡi một con trâu đến Lạc Dương, thật sự hơi...
Chẳng thà để lại mục trường, cho Đan Tê cùng sư tông thú tạm thời làm bạn.
Tên mặt đen lao ra, mở miệng liền mắng, không có chút đạo lý nào. Sa Ma Kha giận tím mặt, dục ngựa liền lao qua.
Mặc dù mã thuật không tính quá tinh thông, nhưng trên ngựa của Đổng Phi đều trang bị hai bàn đạp, đủ để cho Sa Ma Kha bù đắp điểm này.
Đổng Phi cảm thấy tên này rất quen mắt, mở miệng cái là tam gia...
Chẳng lẽ là Trương Phi? Vận khí này vị miễn cũng quá tốt rồi. Y chưa thấy qua tam tướng quân, nhưng trong diễn nghĩa tam tướng quân cũng tính là một người rất có đặc thù. Đây chính là nhân vật xếp hạng trong 10 võ tướng tam quốc. Đổng Phi đành phải cẩn thận hơn.
Tuổi tác của Sa Ma Kha dù sao nhỏ hơn Trương Phi, nhìn qua đã thấy hơi kém hơn.
Điển Vi nhíu mày, kẹp song kích muốn dục ngựa vọt ra.
- Tam đệ đừng luống cuống, ta tới giúp đệ!
- Các ngươi thật không biết xấu hổ, không ngờ lấy nhiều khi ít? Tam đệ đừng lo lắng, ta cũng tới!
Một mỹ nhiêm công (râu đẹp) mặt đỏ giục ngựa phi ra, đánh tới Điển Vi. Mỹ nhiêm công này cầm trong tay một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, ngựa nhanh đao lẹ.
Đổng Phi thầm kêu không hay:
- Đại ca cẩn thận, cẩn thận tam đao của hắn!
Lời còn chưa dứt, mỹ nhiêm công đã tới trước mặt Điển Vi, Thanh Long Yển Nguyệt Đao xẹt qua một đường vòng cung kỳ dị, giống như một đạo thiểm điện bổ tới Điển Vi...
Vì sao Đổng Phi la lên như thế?
Bởi vì liếc mắt y đã nhận ra, mỹ nhiêm công đó có lẽ chính là vị Quan Nhị Ca thiên lý đơn kỵ, nghĩa bạc vân thiên trong truyền thuyết.
Trong Bình Thư, đối với vũ lực của Quan Nhị Ca giải thích rất loạn.
Đặc biệt là vào giai đoạn đầu, Đổng Phi vẫn luôn khó hiểu vũ lực của Nhị ca rốt cuộc đạt đến tiêu chuẩn nào? Một đao giết Hoa Hùng, sau đó trảm Nhan Lương, giết Văn Sửu, hình như ngoại trừ không ở trong tay Lữ Bố Lữ Phụng Tiên đạt được chút lợi ích nào, hầu như là vô địch.
Nhưng một ngưu nhân vô địch như thế, lại đánh với Quản Hợi hơn mười hiệp mới thủ thắng.
Võ nghệ của Hoàng Trung rất inh.
Đổng Phi Phi đã kiến thức qua... Chí ít dưới tình huống hiện nay, Đổng Phi tự nhận không có khả năng là đối thủ của Hoàng Trung.
Nhưng vài chục năm sau, Hoàng Trung Trung đã tóc trắng xoá, người già khí suy.
Mà Quan Vũ đang trong thời kỳ cường thịnh, cùng Hoàng Trung cũng bất phân thắng bại. Cho nên Đổng Phi thật không rõ Nhị ca này rốt cuộc lợi hại thế nào.
Sau đó, cũng là anh sinh viên trong thôn nói, Nhị ca inh, inh tại ba đao đầu, lợi hại nhất chính là đệ nhất đao.
Tỉ mỉ ngẫm lại, lời này cũng không phải không có đạo lý.
Mặc dù Đổng Phi còn chưa thể khẳng định hán tử mặt đỏ đó chính là mỹ nhiêm công, nhưng xuất phát từ cẩn thận, y vẫn nhịn không được lớn tiếng nhắc nhở.
Không thể không nói, đệ nhất đao của Nhị ca thật là rất lợi hại.
Một đao đó không phải thân lâm kỳ cảnh, tuyệt đối sẽ không cảm nhận được ảo diệu trong đó.
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân