Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174: Đêm Xuân Một Khắc Đáng Nghìn Vàng(4)
ầu Đổng Phi sắp nổ tung.
Sao lại nghĩ sai rồi, quên mất chuyện này. Tại thời đại tam quốc không có máy xay gió.
Có điều y sẽ không chịu dừng lại nữa, ôm Đổng Lục giống như chạy nạn.
Đám người Sa Ma Kha lúc này cũng vô cùng thức thời, ngăn cản đường của đám Đổng Viện.
- A Sửu chết tiệt, lại còn biết hát...
Mắt Đổng Viện cũng đỏ bừng, cắn môi nói:
- Nhớ đấy, quay lại cũng phải hát cho ta một bài... Hừ, đợi Văn Chính trở về, ta bảo hắn mỗi ngày hát cho ta, một ngày hát ít nhất ba lần!
Đổng Phi vừa mới bước ra cửa viện, suýt nữa té sấp mặt.
******
Bái thiên địa, bái tổ tiên, bái phụ mẫu, bái thân bằng...
Đổng Phi mang theo Đổng Lục giống như con bọ gập liên tục bái, bái cho đầu cháng váng, mọi người cũng choáng váng.
Thật vất vả mới đợi nghi thức kết thúc, Lục Nhi được mang vào phòng tân hôn chờ ở đấy.
Nhưng Đổng Phi lại không đi được.
Theo một tiếng quát to của Điển Vi:
- Chuốc say hắn!
Một đám đàn ông lập tức xông lên, từng người chúc mừng Đổng Phi. Ly rượu còn chưa đã, thay bằng một ly to ít nhất bốn lượng. Một ngụm một ly, ly đổ rượu hết, quả nhiên là phi thường náo nhiệt.
Lão phu nhân vui mừng, cười liên tục. Mặc dù bà không nhìn thấy cảnh tượng trong sảnh, nhưng có thể tưởng tượng ra được.
Chỉ mong A Sửu nhà ta càng lúc càng tiền đồ, tương lai con cháu Đổng gia đầy nhà, mới xem như là chân chính thịnh vượng phát triển.
Nữ quyến cũng tự thành một bàn. Tai nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, miệng thì cười liên tục.
- Tỷ tỷ làm sao thế? Hình như không vui...
Đổng Viện lưu ý thấy Vương Cơ từ lúc bắt đầu tiệc rượu giống như trở nên không vui, nói chuyện hay uống rượu đều không có tinh thần.
Vương Cơ cố vực dậy tinh thần:
- Ta đang suy nghĩ đến bài hát của Phi công tử.
- Bài hát của A Sửu?
Đổng Viện nở nụ cười:
- Tỷ tỷ, ta cũng không ngờ A Sửu hát hay như vậy. Trước đây ta dẫn hắn đi tham gia buổi tụ hội của người Khương, lần nào họ cũng hát, nhưng A Sửu lại chưa bao giờ tham gia. Hì hì, có điều bài hát đó hay thì hay, có gì mà phải nghĩ chứ?
Vương Cơ nói:
- Bài hát của Phi công tử thông tục dễ hiểu, mặc dù không quá văn nhã, nhưng rất có tình cảm. Hơn nữa làn điệu rất hay, có nhiều chỗ không phù hợp với âm luật lưu hành hiện nay. Nhưng nếu như nói đến lưu truyền thì lại càng thích hợp hơn. Chỉ là, ta nghĩ bài hát này lại có cảm giác ý vẫn chưa hết. Cũng không phải âm luật, mà là nội dung bài hát, hình như chỉ hát được một nửa.
- Sao?
Các nữ nhân vừa nghe vậy liền cảm thấy hiếu kỳ.
Đổng Viện càng tức giận giơ nắm tay:
- A Sửu chết tiệt, không ngờ còn giữ lại một nửa. Sớm biết như vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
- Cái này, hì hì, chỉ sợ cũng không trách được Phi công tử. Ta cảm thấy nội dung của ca khúc đó, nửa trên là nam nhân hát cho nữ nhân nghe, nửa dưới chắc là hát cùng nữ nhi. Ừm, giờ càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
- Vậy lát nữa bảo Lục Nhi hỏi tiểu tử thối kia xem, xem nửa dưới rốt cuộc có nội dung gì.
- Đúng rồi, Anh Liên là tự của Lục Nhi sao?
- Cái này....
Đám Đổng Viện hai mặt nhìn nhau:
- Không rõ lắm. Theo lý thì Lục Nhi cũng đã đến lúc có tự rồi. Nói không chừng là A Sửu lấy cho nó đấy. Bỏ đi, chúng ta đừng ở chỗ này vắt óc suy nghĩ... Vương Cơ tỷ tỷ, tỷ lớn lên ở Trung Nguyên, có lẽ chưa thấy phong tục của chúng ta ở đây. Chờ mấy ngày nữa, Lục Nhi hồi môn rồi chúng ta sẽ ép A Sửu hát...Ừm, phải hát một bài càng hay hơn mới được... Không, chí ít cũng phải hát mười bài.
Trong đại sảnh, Đổng Phi rùng mình một cái, mơ hồ nghĩ: lẽ nào uống nhiều rồi sao?
Bữa tiệc mừng này kéo dài đến nửa khuya.
Tuổi tác của mấy người lão phu nhân đã cao, đã rời khỏi từ sớm, để mặc cho đám Đổng Phi ầm ĩ.
Sa Ma Kha thở cả ra rượu, ôm lấy cổ Đổng Phi lớn tiếng khóc:
- Nhị ca, đại ca có gia thất rồi, huynh cũng có nữ nhân... Nhưng Sa Sa còn chưa có. Từ nhỏ đến lớn Sa Sa còn chưa chạm qua nữ nhân nữa chứ, hu hu hu!
Tên này rõ ràng là đã uống nhiều!
Đám Điển Vi phải mất rất nhiều công sức mới giật lại Sa Ma Kha được.
- Huynh đệ, nhanh trở về nghỉ đi... Lục Nhi muội tử chắc đang sốt ruột chờ đấy. Hì hì, hay là bọn ta đưa huynh đệ trở lại?
- Lượn đi, đừng cho là ta không biết các ngươi muốn làm gì. Ta không uống nhiều, tự ta có thể trở lại!
Đổng Phi cũng ngấm rượu rồi, lảo đảo đi ra ngoài đại sảnh.
Phía sau Sa Ma Kha còn đang hô to:
- Các ngươi đều có nữ nhân, vì sao Sa Sa lại không có nữ nhân, ta muốn nữ nhân, cho ta một nữ nhân!
- Được được được, đợi ngày mai sẽ tìm cho ngươi một nữ nhân...
Không nói đến trong đại sảnh, Sa Ma Kha say đến điên rồi. Đổng Phi đi ra ngoài đại sảnh. Một trận gió thổi qua, men rượu lập tức xông lên đầu.
Ngất ngưởng đi vào nội viện, bước đi lảo đảo, một bước ba lắc lư.
Rốt cuộc sắp kết hôn rồi!
Tích lũy cả hai đời nay, sắc dục vài chục năm thoáng cái phát tác, khiến Đổng Phi đã không khống chế nổi.
Nghĩ tới vẻ xinh đẹp của Lục Nhi, trong lòng liền có xung động vô hạn. Ta kết hôn rồi, ta rốt cuộc kết hôn rồi...
Đi vào viện tử, thấy trong phòng ngủ có ánh sáng nhẹ hắt ra.
Dục hỏa lủi thẳng lên đầu, Đổng Phi đẩy ra cửa phòng.
Ánh đèn u ám, thấy một bóng hình thướt tha đang ở trên tháp. Đổng Phi mắt say lờ đờ, trở tay khóa cửa lại.
- Lục Nhi, ta tới rồi...
Nói rồi Đổng Phi bước qua, một tay lấy ôm lấy chủ nhân của bóng hình đó. Bên tai vang lên tiếng hô khẽ, nhưng y cho rằng đây là Đổng Lục xấu hổ. Không đợi đối phương có phản ứng, Đổng Phi liền đẩy nàng ngã ra tháp. Lục Nhi kinh hãi, đứng dậy khỏi tháp muốn chạy trốn. Đổng Phi trước mặt đã cởi bỏ y sam, trần như nhộng đứng ở trước tháp, người trần truồng, dị vật ngẩng cao đầu.
Lục Nhi lại lần nữa kinh hãi la lên:
- Công tử...
Lời phía sau chưa kịp nói ra thì đã bị Đổng Phi ôm lấy, rồi hôn lên môi. Tiếng quần áo xé rách vang lên, mùi thơm thiếu nữ kích thích máu huyết của Đổng Phi tăng tốc, hóc môn đực trong đầu nhất thời phân bố nhanh hơn mấy lần.
Cảnh tượng trắng trẻo thật hấp dẫn, Đổng Phi ôm lấy thân thể phổng phao tỏa đầy mũi thơm đó.
Mông Lục Nhi rõ ràng cảm nhận được sự cương cứng của dị vật đó, khi ngón tay Đổng Phi lướt qua theo đường cong mạn diệu của nàng, trên người bỗng nhiên đổ mồ hôi nhẹ. Mồ hôi đó cũng thơm, làm cho Đổng Phi bị lôi cuốn. Thân thể tê dại, ngứa ngáy, có một loại sung sướng nói không nên lời, khoái cảm nói không nên lời.
Bầu ngực được đôi tay xoa bóp đã trở nên căng tròn, hai hạt nho màu hồng nhạt đã cứng lên.
Toàn thân xụi lơ ở trong lòng Đổng Phi, Lục Nhi đỏ mặt hai mắt mông lung, miệng khẽ thở gấp, phát ra tiếng rên rỉ mê người.
- Công tử, đừng mà...
Môi bị miệng khóa lấy, một tia tỉnh táo cuối cùng của Lục Nhi cũng biến mất theo.
Đổng Phi cũng nhịn không được nữa, liền đặt Lục Nhi xuống dưới thân mình. Chỉ nghe nàng đau đớn hét lên một tiếng, liền tiến vào một mảnh lầy lội trơn mát.
Cảm giác đó thật kỳ diệu...
Ấm ấm trơn tuột, khiến Đổng Phi thú tính đại phát, thân thể phập phồng mãnh liệt, sắc dục của hai kiếp sống trong nháy mắt bùng nổ.
Trong nhất thời, tháp lắc lư như động đất.
Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Đổng Phi, Lục Nhi xuân triều tràn lan, khoái cảm liên tục, dâm thanh không ngừng...
Một đêm động phòng hoa chúc tuyệt vời, quả nhiên là đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng.
Ánh nến leo lắt, lại chợt tắt. Trong phòng tối om, chỉ có âm thanh mê người như có như không, như dừng như nối tiếp, càng làm cho huyết mạch người sôi sục...
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân