A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 173: Đêm Xuân Một Khắc Đáng Nghìn Vàng(3)
Sửu, nhanh lên, nhanh lên... Bằng không sẽ làm lỡ thời gian.
Đổng phu nhân ở bên trong phòng cũng cười ha ha. Đổng Chiếu đi bên cạnh nàng, nhỏ nhẹ nói:
- Nương, A Sửu làm được không?
- Sao ta biết!
Đổng phu nhân cười nói:
- Nếu không có Vương Cơ nói, ta căn bản không biết A Sửu còn có bản lĩnh như vậy đâu. Yên tâm đi, tứ tỷ của con có chừng mực.
Đổng Chiếu cũng cười, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Nàng vẫn ngứa mắt với Đổng Phi, chỉ là trong thời gian đại hỉ này nàng cũng sẽ không đi làm ác nhân.
Đổng Phi bực bội đến đỏ mặt, Sa Ma Kha ở phía sau khẽ nói:
- Lấy lão bà thì lấy lão bà, còn ngâm thơ làm cái chó gì. Sau này đánh chết ta cũng không cưới bà nương biết chữ...Bảo ta giết người còn được, ngâm thơ, giết ta còn hơn.
Những lời này dẫn tới mọi người cười to một trận.
Trong sân tràn đầy không khí vui mừng, phần nào xua tan đi cái rét mùa đông. Đổng Phi linh cơ khẽ động:
- Tứ tỷ, thơ đệ không làm được. Nhưng đệ hỏi tỷ, nhân sinh có tứ hỉ, tỷ biết không?
- Tứ hỉ?
- Cửu hạn phùng cam lộ, tha hương ngộ cố tri. Động phòng hoa chúc dạ, kim bảng đề danh thì...Đây có tính ứng cảnh không?
- Chậm đã!
Vương Cơ lại lên tiếng:
- Cửu hạn phùng cam lộ. Tha hương ngộ cố tri, động phòng hoa chúc dạ. Ba câu này cũng tính thoả đáng, nhưng kim bảng đề danh thì... Thiếp thân còn muốn lãnh giáo một chút, kim bảng là bảng gì, lại vì sao phải đề danh?
- A...
Đổng Phi nghe vậy liền cứng họng.
Cũng khó trách, thời đại này chưa có thuyết pháp khoa cử. Bốn câu nói này cũng là tục ngữ năm đó các lão nhân thường nói. Đổng Phi cũng rất có ấn tượng. Chỉ là y quên mất kim bảng đề danh thì là câu nói mới xuất hiện ở khoa cử thời đại nào.
Mọi người đang hồi tưởng lại ý của bốn câu nói này, nghe Vương Cơ hỏi đều nhìn Đổng Phi với ánh mắt khó hiểu.
- Cái này, cái này... Cái gọi là kim bảng. Kim bảng chính là thời cổ có người lập chiến công, khi muốn thăng quan sẽ khắc tên lên bảng làm bằng vàng, đưa tới cửa, để tỏ rõ vinh quang.
Hồi đáp không được, vậy ta sẽ tự biên diễn ra.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu, thì ra là có chuyện như vậy.
Nhưng giấu diếm được đám người Điển Vi, lại không qua được mắt Vương Cơ. Ngay cả Hoàng Thiệu, Đường Chu cũng đều vẻ mặt mơ màng.
- Cổ nhân có thói quen này sao? Vì sao ta không biết?
- Ngươi không biết thì thôi. Thời Tiên Tần, đâu chỉ có vạn quyển sách sách bị hủy. Ngươi dám nói ngươi đều lý giải hết các việc của cổ nhân không?
Dù sao đã quyết định tự biên tự diễn, Đổng Phi cũng ăn nói lung tung.
Quan hệ chung thân đại sự, y cũng không muốn đánh mất thể diện ở đây. Về phần đám người Hoàng Thiệu, mặc dù biết rõ Đổng Phi là già mồm át lẽ phải, nhưng lại không dám đứng ra. Không những như vậy, hai người này còn lập tức gật đầu:
- Chủ công nói hay lắm.
Hay cái đầu ngươi...
Vương Cơ thầm mắng một câu, nhưng lại không biết nên cãi lại thế nào.
Có điều ngẫm nghĩ lại một chút, bốn câu nói đó thật là có chuyện như vậy... Đã như vậy, coi như y quá quan đi.
Nhìn thoáng qua Đổng Viện, gật đầu.
Đổng Viện nghe không ra đúng sai, chỉ cảm thấy thú vị, rất vui. Thấy Vương Cơ gật đầu, nàng cũng không làm khó nữa, giơ tay ý bảo Hổ Nữ doanh tránh đường, cho đám người Đổng Phi đi qua.
Thở dài một hơi, thầm nghĩ: Xem như xong rồi!
Đổng Phi lạy mẫu thân, lại cử hành một phen nghi thức, lúc này mới xem như là có thể gặp tân nương.
Hai bà di dắt Đổng Lục đi tới cửa.
Đổng Phi đang muốn đi tới, lại bị Đổng Viện ngăn cản.
- A Sửu, muốn mang Lục Nhi đi, cũng không dễ đâu.
- Tứ tỷ lại muốn thế nào nữa?
- À...
Đổng Viện tròng mắt đảo quanh, Vương Cơ ghé qua thì thầm vài tai nàng hai câu. Đổng Phi không khỏi thầm kêu: không hay.
- Vừa rồi là vào cửa thơ, bây giờ là ra cửa thơ...Đệ thấy ngày hôm nay trang phục của Lục Nhi đẹp như thế, có phải là nên lấy tình cảnh này làm bài thơ để ứng cảnh hay không? Lục Nhi đừng nhúc nhích, lấy tư thế hiện tại cho A Sửu làm thơ đi.
Các cô nương của Hổ Nữ doanh cười ha hả.
Mà đám người Đổng phu nhân thì cười đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Sa Sa nói không sai, sau đó nhất định không thể cưới nữ nhân biết chữ làm vợ, bằng không sẽ bị dằn vặt chết! Đổng Phi cảm thấy không chỉ là nữ nhân không biết chữ, thậm chí khi kết hôn không thể để cho nữ nhân biết chữ xuất hiện.
Nhìn tư thế của các cô nương này, không làm ra thơ là đừng nghĩ mang Lục Nhi ra khỏi cửa.
Đổng Phi nhìn Vương Cơ:
- Tỷ tỷ, phiền tỷ đừng đưa ra chủ ý thiu thối nữa có được không? Ta cũng không phải là tài tử gì, nào có nhiều thơ như vậy mà làm...Thế này có được không, ta hát cho Lục Nhi một bài. Ta bảo đảm, các ngươi ai cũng chưa từng nghe qua.
Mắt Vương Cơ sáng lên:
- Được, nhưng nếu như bọn ta nghe qua thì không tính!
Lời thừa, các ngươi khẳng định chưa từng nghe qua.
Đổng Phi gãi gãi đầu, đằng hắng cổ họng, chuẩn bị tâm tình.
Nói thật thì kiếp trước cộng thêm kiếp này vẫn chưa có hát ở trước mắt nhiều người như vậy. Đời trước Đổng Phi thường hát tại sơn lâm, chỉ có chim thú trong rừng, khe suối trong núi nghe. Hát dưới trường hợp này thì vẫn là lần đầu tiên.
- Ngày xuân tươi đẹp đã tới, ca ca đôi chín ý a ngồi ở bờ sông. Gió xuân ý a thổi máy xay gió quay tròn. Hoa mai đỏ ý a nở nụ hồng, thủy thảo ý a xanh tươi... Máy xay gió ý a máy xay gió hát lên. Tiểu ca ca vì sao ý a không mở lời?
Giọng của Đổng Phi rất tốt, hơi khàn khàn, mang theo một chút từ tính của trung âm.
Ánh mắt Lục Nhi mị như tơ. Má phấn ửng hồng, không giấu nổi niềm hạnh phúc vô biên.
Đây là công tử hát cho ta, mặc dù y không làm thơ được, nhưng y đã hát cho ta, thực sự rất vui!
- Ngày xuân tươi đẹp đã tới, ca ca đôi chín ý a đã sắp tòng quân. Gió bắc ý a theo gió bắc xoay tròn, ca ca nhớ thương ý a Tiểu Anh Liên của ta. Máy xay gió ý a không ngừng cứ xoay, đã quyết tâm ý a nên đi mở lời...
Đây là một bài hát được lưu truyền rất rộng rãi tại hậu thế, Đổng Phi đã điều chỉnh đôi chút ca từ bên trong.
Nói thật thì ứng cảnh cũng không thể nói rõ. Chỉ là nó lại có một loại ý vị khác. Đổng Phi vừa ca vừa đi về phía trước. Đổng Viện, Vương Cơ, thậm chí Nhậm Hồng Xương cùng các cô nương của Hổ Nữ doanh không tự chủ được nhượng lại một lối đi.
Đi tới trước cửa, Đổng Phi vươn tay ra.
Đổng Lục không thể kiềm được, vươn tay, để mặc Đổng Phi cầm lấy. Mà Đổng Phi thuận thế kéo lại, lôi Đổng Lục ra cửa, hơi khom lưng một tay ôm lấy nàng vào lòng. Khiến cho Đổng Lục hét lên, nhưng hạnh phúc vùi đầu vào lòng Đổng Phi.
Các cô nương đều đỏ mặt...
Những nữ hài tử từng cảm thấy Đổng Lục gả sai người rồi, đột nhiên cảm thấy vô cùng ước ao.
Hành vi này của Đổng Phi không hợp lễ pháp, nhưng mỗi một động tác lại rất tự nhiên, khiến người tâm động.
Kỳ thật, gả cho công tử có lẽ thật sự không sai!
Khóe mắt Vương Cơ đỏ hoe, nhìn Đổng Phi ôm Đổng Lục đi ra ngoài.
- Phi công tử, xin hỏi máy xay gió là cái gì?
- A, cái này, cái này, cái này, là cái thứ gần giống như guồng nước hình rẻ quạt ấy...
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân