A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 169: Bổng Lộc Tam Bách Thạch (5)
êm đó, trong mật thất ở trong phủ đại tướng quân, Hà Tiến nổi trận lôi đình.
- Đổng Trác bắt nạt ta, Đổng Trác bắt nạt ta!
Ngồi trong mật thất vài người. Có chủ bộ Trần Lâm của đại tướng quân phủ, Ti Lệ giáo úy, đại tướng quân phủ Binh tào duyện Viên Thiệu, nguyên quốc tướng nước Tế Nam Tào Tháo vừa mới được gọi đến Lạc Dương đang chờ an bài, còn có đám người Hứa Du, Hà Ngung, Tuân Sảng.
*Binh tào duyện thuộc thái uý Đông Hán, chủ chiến sự, trật tam bách thạch.
Ngoài ra, còn có một gương mặt mới.
Người này là danh sĩ Hà Tiến mới mời chào, đồng thời là một trong những nhân vật của Tuân thị bát long, họ Tuân tên Du, tự Công Đạt.
Những người này lẳng lặng ngồi ở trong mật thất, không nói được một lời.
Đợi Hà Tiến phát hỏa xong, Viên Thiệu mới mở miệng:
- Đại tướng quân, hôm nay hoàng thượng đã hạ ý chỉ, sợ rằng muốn thay đổi đã không có khả năng. Có điều, Đổng Trác kia tại huyện Uyển chờ mấy tháng, chắc hẳn cũng sốt suột, mới có thể...
- Bản Sơ, đây là ngươi đang trách cứ ta sao?
Viên Thiệu hoảng sợ, vội vàng đứng dậy nói:
- Thiệu sao dám trách cứ đại tướng quân? Chỉ là thời gian trước khi Thiệu lao quân tại huyện Uyển, từng có buổi nói chuyện với Đổng Trác. Lúc đó hắn có phần cảm động và nhớ nhung đến những dìu dắt ngày xưa của đại tướng quân đối với hắn. Thậm chí nói, nếu như không có đại tướng quân, sẽ không có Đổng Trọng Dĩnh hắn. Có thể thấy được, người này vẫn nhớ đến tình bạn cũ, bằng không cũng không nói ra những lời như vậy.
Tào Tháo mở mắt ra, nhìn thoáng qua Viên Thiệu.
Hắn và Viên Thiệu quen nhau từ bé, sử dụng một câu nói hiện đại thì gọi là bạn từ nhỏ.
Nghĩ năm đó, hắn cùng Viên Thiệu tại Lạc Dương đều là người vũ dũng hào hiệp, cũng làm qua rất nhiều chuyện hoang đường.
Hắn gặp qua Đổng Trác, nói trong lòng thì còn rất có hảo cảm với Đổng Trác.
Khi cùng tâm phúc nhắc đến Đổng Trác, thậm chí Tào Tháo nói:
- Hiện nay triều đình thất chính, khiến thiên hạ đại loạn. Người có thể trợ giúp quốc gia vượt qua cửa ải khó khăn, theo ta thấy chỉ có hai người Lư Thực của Ký Châu và Đổng Trác.
Tuy nhiên hắn cũng không cho rằng Đổng Trác sẽ nói ra như vậy.
Vì sao Viên Thiệu phải nói tốt giúp cho Đổng Trác? Tào Tháo híp mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán. Hắn cũng rất lý giải đối với Viên Thiệu, người này danh tiếng tốt, nhưng lại hơi bướng bỉnh, tự xưng là xuất thân cao quý, khinh thường người trong hàn môn. Hôm nay hắn nguyện ý nói tốt ột lục quận lương gia tử, chỉ nói rõ một vấn đề, hắn có thể từ đó mưu lợi bất chính.
Chỉ là, Tào Tháo vừa mới gia nhập tiểu đoàn thể của Hà Tiến, cũng không tiện nói cái gì, sau đó cũng không phát biểu ý kiến.
Mắt Hà Tiến lóe lên:
- Đổng Trọng Dĩnh... Hắn thực sự nói qua những lời này sao?
- Thiệu sao dám lừa gạt đại tướng quân?
Hà Tiến ngồi xuống, tay vịn bàn, âm thầm suy nghĩ: lẽ nào, ta đã làm hơi quá đáng?
Ngẫm lại cũng phải, Đổng Trác kia tốt xấu cũng cứu phụ thân của hắn, nói đến thì Hà lão thái công có thể sống sót, có quan hệ rất lớn với phụ tử Đổng Trác.
Có lẽ, ta thật sự đã hơi quá đáng rồi!
Hà Tiến trầm ngâm chốc lát:
- Vậy chúng ta nên làm thế nào cho phải?
Viên Thiệu nói:
- Ngày hôm nay hoàng thượng đột nhiên thiết lập lại châu mục, nói rõ hoàng thượng đã có bất mãn với chúng ta, thậm chí có chút hoài nghi. Cho nên, hiện tại tốt nhất đừng đối nghịch với hoàng thượng, sẽ không có chỗ tốt gì với chúng ta hết. Hoạn quan là bởi thế mới được hoàng thượng sủng ái. Chúng ta không ngại cũng thuận nước đẩy thuyền, để Đổng Trác đi đánh với người Khương. Tuy nhiên chúng ta có thể bày tỏ với Đổng Trác, tỷ như tại các phương diện dành ột số tiện lợi, chắc hẳn Đổng Trác cũng sẽ rõ ràng ý tốt này của đại tướng quân.
- Kế sách hiện nay cũng chỉ như vậy thôi!
Tào Tháo đột nhiên miệng:
- Bản Sơ nói như vậy cũng không phải không có đạo lý. Nếu như tả trung lang tướng đánh thắng, không thể thiếu công lao của đại tướng quân ngài trợ giúp; Nếu hắn đánh thua, rất đơn giản...Hừ hừ, đem tội lỗi ném cho Thập thường thị, là họ đề cử Đổng Trác. Đến lúc đó đại tướng quân có thể lại xuất tay tương trợ, âm thầm kéo Đổng Trác một phát, hắn há có thể không quy phục?
Hà Tiến nghe vậy liên tục gật đầu:
- Mạnh Đức nói rất hay, rất hay.
Viên Thiệu nhìn thoáng qua Tào Tháo, thầm nghĩ: Tào Cát Lợi này nhìn qua đã hiểu chuyện hơn trước đây rất nhiều.
Lúc này Hứa Du lại đứng lên.
- Bản Sơ và Mạnh Đức nói đều có đạo lý. Chỉ là Đổng Trác kia là một con sói. Nếu như thế để hắn đắc thủ, chỉ sợ tương lai sẽ tạo thành uy hiếp đối với đại tướng quân. Cần biết, một con lang vương trở lại hang sói, khi trở ra, sẽ có thêm một đàn sói.
Viên Thiệu khẽ gật đầu:
- Tử Viễn nói cũng không phải không có đạo lý.
Đầu óc Hà Tiến còn chưa suy nghĩ kịp. Lúc thì cần dùng, lúc thì phải phòng bị, trong bụng những người này sao lại quanh co như thế chứ?
- Vậy các ngươi nói phải làm thế nào?
- Để cho sói biến thành chó trông cửa, biện pháp tốt nhất chính là buộc cho nó một sợi dây.
Tào Tháo không thích loại ví dụ này của Hứa Du. Tốt xấu người ta cũng đã lập đại công cho triều đình, Hứa Tử Viễn ngươi có là cái thá gì? Ghét hiền ghen tài sao? Cái loại chỉ biết núp trong xó tính toán người khác, còn so sánh người ta với chó trông cửa?
Chẳng qua hắn không tiện mở miệng.
Thứ nhất, Hứa Du cũng coi như bạn cũ, thứ hai, đám người Hà Tiến, Viên Thiệu nhìn qua có vẻ rất tán động.
Trong mật thất cũng chỉ có Tuân Sảng cùng Tuân Du không có phản ứng, giống như lão tăng ngồi thiền không nói được một lời.
- Sợi dây mà Tử Viễn nói là...
- Ta nghe nói, dưới gối Đổng Trác hiện nay có một đứa con, cũng chính là Đổng Phi được gọi là hổ lang chi tướng. Sao không gọi y đến Lạc Dương? Có người nói, Đổng Trác rất sủng ái đứa con này. Có hổ lang chi tướng đó tại Lạc Dương, Đổng Trác chỉ sợ là...Hừ hừ, hắn muốn ngỗ nghịch với đại tướng quân cũng phải suy nghĩ kĩ mới làm, dù sao con của hắn đang ở trong tay đại tướng quân.
Đây là muốn con tin!
Hà Tiến chau mày, thầm nghĩ: làm như vậy có thể khiến cho Trọng Dĩnh mất hứng hay không?
Nhưng hắn lại nghĩ: Nếu hắn thật tình quy thuận ta, bảo con của hắn tới chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần hắn không phụ ta, ta sẽ bảo vệ con của hắn vinh hoa phú quý, bình an vô sự. Có câu là không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ gõ cửa mà.
- Đây cũng là một diệu chiêu!
Viên Thiệu gật đầu:
- Chỉ là lấy danh nghĩa nào để hổ lang chi tướng kia nhập kinh chứ?
Hà Ngung đột nhiên lên tiếng:
- Quan không thể quá lớn, nhưng phải cho Đổng Trác cảm giác được, đại tướng quân coi trọng hắn. Chức vụ quan trọng không thể cho hắn, đồng thời lại bắt người này có thể làm việc cho đại tướng quân. Bản Sơ, phải ủy khuất ngươi một chút rồi.
Viên Thiệu ngẩn ra:
- Ủy khuất ta?
Nói đến thì quan hệ giữa ba người Viên Thiệu, Hà Ngung, còn có Hứa Du rất tốt.
Trước khi Viên Thiệu còn chưa xuất sĩ, hai người này đã cùng hắn tương giao kết bạn, cũng tính cực kỳ mật thiết. Vì vậy, Hà Ngung nói cũng không khách khí.
Hắn trầm ngâm một chút:
- Mời Bản Sơ nhượng lại chức Binh tào duyện, cho hổ lang chi tướng kia làm.
Binh tào duyện, là trưởng lại phân phối cho đại tướng quân phủ, chủ quản tư binh của đại tướng quân phủ. Ở trong triều đình, chức quan này cũng không tính là gì. Có điều quan trọng nhất là ở chỗ, chức trách chủ yếu của Binh tào duyện là bảo vệ an toàn cho phủ đại tướng quân.
Hứa Du nói:
- Bá Cầu, chức quan này là tam bách thạch, thằng bé đó có người nói mới 15 tuổi.
- 15 tuổi thì làm sao?
Hà Ngung nói:
- Tư binh của phủ đại tướng quân này đều hiệu mệnh đại tướng quân, nó không mang đi được. Nhưng chức chủ quan của phủ đại tướng quân này coi như là nói rõ với Đổng Trác, đại tướng quân tín nhiệm hắn thế nào. Chỉ là không biết Bản Sơ có sẵn lòng ủy khuất một chút hay không?
Viên Thiệu vốn không hài lòng cho lắm, nhưng nếu Hà Ngung đã nói ra, hắn cũng không có biện pháp.
Viên Thiệu lập tức cười nói:
- Đều làm việc cho đại tướng quân, có cái gì ủy khuất hay không chứ. Mà hổ tử của Đổng gia kia chắc hẳn cũng sẽ không ủy khuất chức quan Binh tào duyện này đâu.
Hà Tiến liên tục gật đầu:
- Bản Sơ quả nhiên là người rộng rãi... Đã như vậy, chiếu theo Bá Cầu nói đi làm đi.
Đoàn người thương lượng thỏa đáng, sau đó đều tự cáo lui rời đi.
Viên Thiệu ở ngoài cửa đuổi theo Hà Ngung, nhỏ nhẹ nói:
- Bá Cầu, vì sao ta phải giao ra quan chức Binh tào duyện?
- Chỉ Binh tào duyện thôi, có thể đặt trong mắt ngươi được sao?
Hà Ngung cười nói:
- Lúc trước ngươi đi huyện Uyển, chẳng phải cũng là vì mượn hơi Đổng Trác hay sao. Đại sự cho Viên gia ngươi, lẽ nào chút ủy khuất ấy cũng không chịu nổi.
Viên Thiệu cả kinh nhìn Hà Ngung.
- Bản Sơ chớ kinh hoảng, tâm tư của thái phó đại nhân ta xem trong mắt, đặt ở trong lòng. Ngươi và ta tương giao nhiều năm, ta sẽ không hại ngươi, trái lại nguyện ý trợ giúp ngươi một tay. Triều đình thất chính, có lẽ đã đến lúc làm một số thay đổi rồi.
- Bá Cầu...
- Động thái này của ngươi, thứ nhất có thể kết giao với Đổng Trác, thứ hai, cũng có thể để cho đại tướng quân thiếu nợ ngươi một nhân tình.
- Xin Bá Cầu nói tỉ mỉ.
- Ta nghe người ta nói, hiện giờ hoàng thượng có bất mãn với cấm quân và bắc quân, dự định lập tân quân khác. Nếu như tân quân thành lập, sao không xin đại tướng quân mưu cầu một chức vị cho ngươi? So với làm trưởng lại tại phủ đại tướng quân, sao thống khoái bằng nắm giữ quân mã chứ? Hôm nay ngươi lui một bước, ngày khác đại tướng quân nhất định sẽ đưa ngươi tiến hai bước. Giữa tiến lui này, Bản Sơ minh bạch chứ?
Viên Thiệu vái chào thật sâu:
- Bá Cầu đại tài, thiệu vô cùng cảm kích.
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân