We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 163: Bàng Gia Có Người Tên Là Lệnh Minh
ào chạng vạng tối Phi mới đến quận thành Lũng Tây.
Trời cũng đã sâm sẩm tối, trên tường thành lính gác đang đi đi lại lại. Đoàn người Đổng Phi ở rất xa đã có người đến gõ chuông trên lầu gác ở trên cửa thành.
Mang theo âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, tiếng chuông trang nghiêm vang vọng về phía chân trời.
Sau khi nghe thấy tiếng chuông Lý Tương Như lập tức mang theo người đến lầu gác trên cửa thành. Dưới ánh sáng yếu ớt của lúc chiều tối, chỉ thấy đoàn người dưới chân thành đều là khương binh mặc quân phục cùng màu.
- Dưới thành là người phương nào?
- Ta là người do Ngạc Hòa hào suất phái đến, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Lý đại nhân!
Nhân mã dưới thành, có người lớn tiếng trả lời. Khẩu âm đậm chất Khương nhân, nghe cũng không có chỗ nào đáng nghi.
Lý Tương Như nói:
- Ta chính là Lý Tương Như, Ngạc Hòa hào suất có chuyện gì?
- Đại nhân, việc này có quan hệ trọng đại, hào suất lệnh cho ta chỉ được bẩm báo với một mình đại nhân... Xin đại nhân mở cửa thành để chúng ta tiến vào.
Có phụ tá quan sát một hồi, không nhìn ra manh mối nói:
- Đại nhân, hình như không có chuyện gì.
- Đã như vậy để bọn họ vào đi!
Vừa nói chuyện, Lý Tương Như vừa chắp tay sau lưng, lén làm một ám hiệu.
Đợi nhân mã dưới thành tới gần, cầu treo cũng ầm ầm hạ xuống. Giữa lúc đó, đột nhiên Lý Tương Như hét lớn một tiếng: "Bắn cung!"
Chỉ một thoáng, tên bay xuống như mưa, nhân mã dưới thành một trận người hô ngựa hí, trở thành một đám hỗn loạn.
Cùng lúc, cửa thành mở rộng.
Một đạo nhân mã giết ra, dẫn đầu là ba viên Đại Tướng, rõ ràng là ba nhi tử của Lý Tương Như, Lý Khải, Lý Cố, Lý Phương.
Ba nhi tử của Lý gia, ở Lũng Tây nổi tiếng là dũng mãnh, vì thế mới có biệt hiệu Lý gia tam hổ.
Ba người này lao ra khỏi thành, tiếp đó giết về phía nhân mã của Đổng Phi.
Trên tường thành Lý Tương Như mắng: "Xuẩn tặc, nghĩ Lũng Tây ta không có người sao? Dám đến đây trá thành... Không ngờ ta cùng với Ngạc Hòa hào suất sớm đã có ước định, nếu như ngươi phụng mệnh hắn đến đây, há lại không dùng tín hiệu mà ta và hắn đã ước định từ trước?"
Đổng Phi vừa nghe, liền biết không ổn.
Nguyên tưởng lừa hắn mở cửa thành, lại không ngờ Lý Tương Như có thể gian xảo như thế.
Bất quá ngẫm lại cũng là bình thường, Lý Tương Như tốt xấu gì cũng xuất thân là "Hiếu Liêm", há lại bị lừa đơn giản vậy?
Một năm qua, liên tiếp chiến thắng, nên trong tiềm thức của Đổng Phi cũng có chút khinh địch. Đặc biệt thu phục được Cổ Hủ, càng làm cho hắn có điểm vênh váo đắc ý... Quả nhiên hắn đã quá coi thường anh hùng thiên hạ rồi. Nếu đã trá thành không xong thì cứng rắn mà đến đi.
Đang định thúc ngựa lên nghênh đón thì Điển Vi đã thúc ngựa lao lên trước, ngăn cản Lý gia tam hổ.
Đổng Phi gạt lông chim xuống, lớn tiếng quát lên:
-Lý Tương Như, may mà ngươi còn được gọi là danh sĩ. Ăn bổng lộc của triều đình, nhưng lại làm phản, quả thật là quân bại hoại giữa chúng nhân, giòi bọ của Đại Hán... Ngươi không chết thì thực ông trời không có mắt... Ngươi là loại bất trung bất hiếu, không biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ. Nếu để ta bắt được, nhất định không để cho ngươi chết tử tế.
Một trận thóa mạ này thực là chửi đến sướng khoái lâm li.
Đổng Phi nửa sĩ nửa trộm cắp, một bên giết địch, một bên đem mười tám đời tổ tông của Lý Tương Như ra mà mắng chửi, đến mức Lý Tương Như xấu hổ không chịu nổi, liên tục gào lên: "Giết chết bọn chúng, mau giết chết bọn chúng..."
Lúc trước tên dày đặc, nhưng cũng không tạo ra thương tổn quá lớn cho đám người Đổng Phi. Thuần một sắc mã khải, thuần một sắc lưỡng đương giáp, nhân mã mà Đổng Phi suất lĩnh, chính là cự ma sĩ tinh nhuệ nhất dưới trướng hắn. Nhân số tuy không nhiều bằng đối phương, nhưng khi dây dưa cùng một chỗ, lại giết cho vệ binh Lũng Tây liên tục bại lui. Điển Vi một mình ngăn cản Lý gia tam hổ, song kích múa như bay, đánh tam hổ như đánh với ba con mèo bệnh.
Lý Tương Như thấy tình huống không ổn, vội vã hô lớn: "Mau thu binh!"
Lời còn chưa dứt, phía sau đi ra một viên tiểu tướng, cầm đạo đao trong tay lớn tiếng quát lên: "Chúng ta đều là con dân Đại Hán, lẽ nào có thể hàng giặc? Lý Tương Như đáng chết... Nếu như các ngươi còn có lòng thẹn, nên theo ta giết chết phản tặc."
Một đao chém tới, chặt Lý Tương Như thành hai nửa.
Lý Tương Như có thể nào nghĩ đến mình ở trong nhà còn bị người đánh lén? Đầu lìa khỏi cổ...
Những thân binh liên quan lập tức vây quanh tiểu tướng, mà ở trên chòi gác, đại bộ phận đều là quân trấn giữ biên cương của nhà Hán. Bọn họ cũng không quá có chủ kiến, chủ tướng là ai, thì bọn họ sẽ đi theo người đó. Hôm nay chủ tướng đã chết, quan quân cũng đã đuổi đến chân thành, chính là thời gian thật tốt để rửa sạch tội danh.
Trong lúc nhất thời, trên lầu gác trở thành một đám hỗn loạn.
Dưới chân thành quận binh liên tiếp bại lui, Lý gia tam hổ đã bị Điển Vi chém bay hai người. Sau đó Điển Vi vung tay xuất ra một tiểu kích, đem con mèo bệnh cuối cùng đánh chết.
Đổng Phi dẫn theo nhân mã ào ào xông vào thành, không gặp quá nhiều chống cự...
Chiến sự giằng co chưa đến tàn nén nhang đã hoàn toàn kết thúc. Dưới trướng Đổng Phi tử thương chừng trăm người, trong khi đó quan quân trong quận thành tử thương có phần thảm trọng hơn.
Hoặc là bị người của Đổng Phi giết chết, hoặc là tự giết lẫn nhau. Còn có một số không may mắn, thậm chí còn chưa kịp hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã bị song phương giết chết, có thể nói cháy thành hại người vô tội. Đổng Phi ngồi nghiêm trên yên ngựa, nhìn một tiểu tướng từ trên lầu gác đi xuống. Đại đao trong tay hắn, nhìn qua vô cùng quái dị, nhưng lại rất quen mắt.
Giống như tị tử cổ nguyệt đao. Đây chính là binh khí mà Hoàng Trung từng sử dụng...
Không đợi Đổng Phi lên tiếng, tiểu tướng kia đặt đại đao xuống đất, quỳ một gối nói:
- Tội nhân Bàng Đức, bị kẻ gian che mắt khuất thân theo giặc. Hôm nay đặc biệt chém chết tặc nhân Lý Tương Như, khẩn cầu tướng quân trị tội.
A, Bàng Đức...
Đổng Phi xoay người xuống ngựa, thân thể đột nhiên run lên...
Giả bộ ung dung, đưa Độc Cước Đông Nhân Sóc cho người ở bên cạnh, sau đó nâng Bàng Đức dậy:
- Tướng quân chớ có như vậy, hôm nay ngài đã chém chết Lý Tương Như. Mà Phi cũng không phải tướng quân gì hết, chỉ là một kẻ không công danh, là con trai của thái thú Hà Đông, Tả Trung Lang Đổng Trác. Nghe phản tặc làm loạn, đặc biệt suất binh đến đây, lại không nghĩ rằng đại nghĩa quang minh, xứng lập công đầu lắm.
Dứt lời thì quay ra nói với mọi người:
- Tất cả mọi người đứng lên đi... Tin rằng triều đình chỉ truy cứu tên đầu sỏ, việc này không liên quan đến các ngươi.
Chức vị thái thú Hà Đông, thực ra rất bình thường, nhưng danh hiệu Tả Trung Lang, lại không tầm thường.
Mọi người đều là người Lũng Tây, Đổng Trác lại lập nghiệp ở đây, tự nhiên họ đều đã nghe nói qua. Đặc biệt một trận Toánh Xuyên, quả thực làm cho danh tiếng Đổng Trác lên đến đỉnh điểm. Mà Đổng Phi, cũng bởi vì một loạt sự kiện, thanh danh hiển hách.
Bàng Đức nghe thấy thế đại hỉ, trong lòng biết đây là người ta cấp cho hắn chút mặt mũi.
- Đại ân của công tử, ta xin ghi lòng tạc dạ.
Ý tứ của Đổng Phi rất rõ ràng, đó chính là đám người Bàng Đức không phải là tạo phản, mà là bị Lý Tương Như che mắt. Hôm nay đã biết chân tướng, lập tức giết Lý Tương Như. Từ lúc đó, những người này đều không có tội, thậm chí còn lập hạ được công lớn.
Tức thì, quận binh khắp thành vui mừng khôn xiết.
Nguyên bản địa vị của Bàng Đức ở quận Lũng Tây không tính là cao, chẳng qua chỉ là một môn bá mà thôi.
Cái gì là môn bá, nói đơn giản chính là một viên quan coi cửa, thủ hạ có hơn mười thú binh. Thấy Đổng Phi cư xử hòa ái dễ gần, mặc dù tướng mạo xấu xí, nhưng không có nửa điểm ngạo khí của con cháu quan lại. Hơn nữa danh khí của Đổng Phi cũng không nhỏ. Bàng Đức đã từng nghe qua, hôm nay được Đổng Phi ôn hòa nâng đỡ như vậy, trong đầu sao lại không kích động chứ?
Đổng Phi cũng làm việc rất sạch sẽ gọn gàng, phàm là người lúc trước thân Lý Tương Như đều bị chém đầu.
Ngược lại quan quân cấp trung hoặc thấp, thì kẻ thăng chức, người lên quan, đều cho bọn họ chút lợi ích. Bàng Đức cũng từ một cái môn bá, thoáng chốc biến thành quân ti mã của Đổng Phi, có thế nói là đạt được nhiều lợi lộc nhất, lập tức đi theo Đổng Phi đến phủ nha.Trên đường, Đổng Phi tựa như là vô ý hỏi:
- Bàng huynh đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi. Có tên chữ không?
- Bàng Đức, Bàng Lệnh Minh!
Đổng Phi thầm kêu một tiếng trong lòng: "Quả nhiên là hắn..."
Bàng Đức này là người ra sao? Trong chính sử ghi chép thế nào? Đổng Phi không nhớ rõ... nhưng trong Diễn Nghĩa Bình Thư, người này đã từng là tướng mạnh nhất dưới trướng của Tây Lương Mã Siêu, sau này quy hàng Tào Tháo, rất được Tào Tháo sủng ái.
Nhân vật có thể giao thủ với Quan Nhị Ca không phân cao thấp, tuyệt đối là dũng tướng.
Sau lại bị Quan Vũ dùng nước phá quân, cuối cùng bị bắt nhưng thề sống chết không hàng. Sau thậm chí còn vì Tào Tháo mà khóc hết nước mắt... Chỉ là Đổng Phi thật sự không ngờ, sẽ gặp Bàng Đức ở trong quận thành Lũng Tây, thật đúng là trời cũng giúp ta.
Trong ấn tượng của Đổng Phi, Bàng Đức không chỉ là một võ tướng, cũng là một kẻ am hiểu binh pháp.
Hôm nay, trong tay Đổng Phi thiếu nhất chính là nhân vật như vậy. Nhưng chỉ là sắp đặt như vừa rồi, tựa hồ chưa đủ.
Đổng Phi đã hạ quyết tâm, nắm chặt Bàng Đức trong tay.
Đoàn người tiến vào phủ nha thì ngồi xuống. Đổng Phi cùng Điển Vi ngồi ở ghế cao nhất, ghế cao nhất tiếp theo chính là Bàng Đức.
Có chút nhãn lực, đều có thể nhìn ra, lúc này một cái tiểu môn bá đang ôm chân người ta.
Bàng Đức tuy rằng liên tục từ chối, nhưng Đổng Phi kiên trì bắt hắn ngồi bên cạnh mình. Sau đó sai người báo cáo tình hình của quận thành Lũng Tây. Vừa nghe qua liền lấy làm kinh hãi.
Lý Tương Như ở quận thành Lũng Tây năm năm, dựa theo biên chế của Lũng Tây, có thể phân phối năm ngàn quận binh.
Nhưng trên thực tế thì sao? Trong quận thành chỉ có hai ngàn nhân mã, hơn nữa đại bộ phân là vừa mới được huấn luyện, có thể ra trận được, không tới một ngàn.
Cách ăn bớt công quỹ này quả thật cũng quá mức tàn nhẫn rồi.
Đổng Phi không khỏi cảm thấy có chút lo lắng. Hắn chỉ mang đến đây một nghìn người, trong đó có sáu trăm cự ma sĩ, dùng khi hắn xung phong, thực không thích hợp cho việc thủ thành.
Hiện nay, chuyện cần phải lo quả không ít.
Thứ nhất trong thành còn thân tín của Lý Tương Như hay không, thứ hai, đại quân Hoàng Trung phía Kim Thành có thể đến đây bất cứ lúc nào. Mà nhân mã tấn công Lâm Thao, theo cách nhìn của Đổng Phi là không có khả năng thành công. Lâm Thao không chỉ có nguồn cung cấp lính sung túc, lại còn có độc sĩ Cổ Hủ trấn giữ. Nhân mã Lang Khương, khẳng định khó có thể thắng lợi. Về phần người Thiêu Đương tập kích mục tràng, Đổng Phi lại càng không lo lắng. Tuy rằng binh mã mục tràng không nhiều lắm nhưng nếu muốn bảo vệ mục tràng lại không có vấn đề gì đáng lo ngại. Người Thiêu Đương am hiểu dã chiến không thiện công thành. Mà lão Vương Thiêu Đương là kẻ hữu dũng vô mưu. Sức chiến đấu của nhân mã dưới trướng của hắn, hai năm trước Đổng Phi đã từng được lĩnh giáo.
Mà nếu bại binh quay về đây, cũng sẽ tạo thành cục diện phức tạp. Việc cấp bách bây giờ, là phải bổ sung quân lính cho quận thành...
Bàng Đức đưa ra kiến nghị:
-Công tử, nhân mã trong thành tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không ít. Có thể chiêu mộ Khương nhân cư ngụ ở bản địa."
- Khương nhân?
Đổng Phi cau mày:
- Phản tặc đại bộ phận là Khương nhân. Khương nhân bên trong thành này có thể tin tưởng được sao?
- Công tử có điểm không biết. Khương nhân cư ngụ ở trong thành, đại bộ phân là di chuyển tới từ lâu trước kia, các thế hệ đều ở đây. Tuy nói là Khương nhân, nhưng bản chất lại rất ngưỡng mộ văn hóa của nhà Hán ta. Nếu lấy số tiền lớn ra chiêu mộ, hơn nữa lại vì bảo vệ gia viên, bọn họ nhất định sẽ nguyện ý... Công tử có thể sai người nói cho bọn họ biết, một khi Khương nhân công phá quận thành, tất nhiên sẽ điên cuồng giết chóc, điên cuồng giết người cướp của. Đến lúc đó gia viên của họ khó bảo toàn, ngay cả tính mệnh cũng sẽ gặp nguy hiểm... Công tử không ngại đưa ra những lời hứa tốt đẹp, những người đó chắc chắn sẽ đồng ý.
- Nhưng việc này cũng không thể giải quyết trong chốc lát được đúng không? Ta sao có thể ngay lập tức kiếm ra nhiều tiền tài như vậy chứ?
- Công tử yên tâm, Lý Tương Như làm thái thú ở đây năm năm, vơ vét vô số của cải, có thể dùng để khao thưởng.
Đổng Phi gật đầu:
- Vậy cũng được... Đại ca, việc này để huynh đi xử lý, Đổng Thiết đi theo giúp huynh, cần phải mau chóng giải quyết việc này. Lệnh Minh, ngoài trừ việc chiêu mộ Khương nhân bản địa ra, còn có biện pháp nào khác không? Thơi gian quá gấp rồi.
- Cái này...
Bàng Đức suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói:
- Còn một ít người nữa, chỉ là không biết công tử có dám dùng họ không?
- Ngươi cứ nói xem sao!
- Trong đại lao Lũng Tây giam không ít người. Đa số đều là vì khất nợ thuế má, còn một ít là tội phạm... Tổng số cũng có mấy trăm người. Lý Tương Như từng ban bố một đạo pháp lệnh, tên là Thục Tiễn Pháp. Chỉ cần là phạm nhân, cầm tiền đến là có thể chuộc tội. Chỉ là Lũng Tây là nơi lạnh khủng khiếp, bách tính còn chưa đủ ấm no, nào có nhiều tiền như vậy để chuộc tội? Kể từ đó, phạm nhân đầy trong lao trở thành mối họa... Nếu công tử nguyện ý, thì nghĩ cách chiêu mộ bọn họ.
- Cái này... Quả thực cần phải cân nhắc!
Đổng Phi trầm ngâm chốc lát, cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể làm được.
- Đồng thời còn có thể đem những phạm nhân này biến thành cảm tử đội. Nói rõ rằng nếu tham chiến thì tội trạng trước đây xóa bỏ, nếu như không chịu gia nhập xử trảm tại chỗ. Những người này tuy nói đều là những gia hỏa ức hiếp dân chúng nhưng lại rất sợ chết.
- Vậy theo như Lệnh Minh nói đi...
Đổng Phi lập tức phân phó xuống phía dưới, khiến cho người trong sảnh ai lấy bận bịu vô cùng. Sau đó hắn mang theo Bàng Đức ra khỏi phủ nha.
- Chúng ta cùng đến đại lao xem xét một chút. Lệnh Minh hiểu rõ tình hình nên những người vô tội cứ thả trước không cần lo lắng, đồng thời cũng bình định nhân tâm trong thành. Về phần những người khác, ha ha, để nói sau đi.
Bàng Đức vui vẻ đáp ứng, cùng với Đổng Phi đi đến đại lao.
Dọc theo đường đi, Đổng Phi hữu tình vô ý cùng Bàng Đức tán gấu một số chuyện. Tổ tiên của Bàng Đức này, quả nhiên là một trong tứ đại gia tướng của Mã Viện, là hậu nhân của Bàng thị. Chỉ là sau thời Mã Viện, bọn họ chạy khắp nơi. Tổ tiên Bàng Đức nguyên quán ở Lương Châu, cho nên cũng là trở về quê nhà. Từ trước đến nay, hầu hết người Bàng gia đều phục vụ trong quân đội, thậm chí từng có người theo Định Viễn Hầu Ban Siêu viễn chinh Tây Vực... Đến bây giờ chỉ còn lại một chi của Bàng Đức. Bàng Đức con có mẹ già, năm ngoái mới thành hôn, cưới một cô nương người bản địa.
Đổng Phi suy nghĩ một chút:
- Lệnh Minh, hôm nay Lương Châu rung chuyển, khẳng định sẽ có một hồi đại chiến. Mà Lũng Tây, tất nhiên sẽ trở thành chiến trường. Chỗ ở của mẫu thân và thê tử của ngươi thật sự không an toàn... Theo ta nghĩ, không bằng đưa cả nhà người đến mục tràng của ta đi. Đương nhiên, cái này phải do ngươi quyết định, ta cũng không miễn cưỡng. Có điều ta thấy, lão nhân gia khổ cực cả đời, nếu như không may xảy ra chuyện gì quả thực không hay chút nào.Mục tràng của ta cũng tính là nơi an bình, nãi nãi ta già rồi, cũng mong có người đến làm bạn.
Bàng Đức nghe vậy, vô cùng cảm kích.
Ở trong diễn nghĩa, Bàng Đức là một người rất khôn khéo. Chỉ tiếc hiện tại hắn vẫn còn là một thiếu niên, võ nghệ chưa thành, mà trên mặt tư tưởng, cũng chưa chín chắn. Hơn nữa Đổng Phi cũng nói không miễn cưỡng, trái lại làm cho Bàng Đức bớt đi vài phần cảnh giác. Đưa mẫu thân và thê tử đến mục tràng, đích xác là một phương pháp an toàn... Bàng Đức suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đa tạ công tử ưu ái, nhưng ta vẫn muốn trở lại hỏi ý của mẫu thân.
- Nên như thế... dù sao việc này cũng không quá gấp.
Đổng Phi cố gắng làm ra bộ dạng không hề gì, cùng Bàng Đức tiến vào trong đại lao.
Trong nhà giam này quả thật là quá nhiều người mà gây loạn. Đổng Phi hỏi qua loa vài câu, cũng hiểu đại khái tình hình.
Càng đi vào phía trong, số lượng phạm nhân lại càng ít.
Ngục tốt nói:
- Công tử, chỗ này đều là một ít trọng phạm, hầu hết là tội ác tày trời, chuẩn xử trảm.
Đổng Phi gật đầu, thầm tính toán trong lòng, làm sao sử dụng những tử tù này.
Ánh mắt trong vô thức đảo qua một gian tù thất, nhưng thật sự ngoài ý muốn lại phát hiện ra một trung niên nam tử.
Nhìn dáng dấp, thực không phải loại người mặt mày dữ tợn.
Trái lại, trong mắt Đổng Phi, người này nhìn qua có phong vị của một ít người siêu phàm thoát tục. Đặc biệt trong mắt người này lóe ra một loại quang mang. Quang mang loại này Đổng Phi đã từng gặp qua, chính là ánh mắt giống như Trương Cơ.
- Đó là ai?
Sắc mặt ngục tốt chợt trở nên vô cùng khó coi, có chút trắng bệch:
- Công tử, ngàn vạn lần đừng trêu chọc đến hắn, hắn là người điên đó.
- Người điên?
Bàng Đức ở bên cạnh mở miệng:
- Công tử, người này ta biết. Là nửa năm trước ta bắt được hắn. Người này ở tại mộ người ta, đào thi thể vừa mới chôn xuống lên, bổ đầu ra, rồi còn mở bụng nữa... Khi ta bắt hắn, hắn đang móc tim của một người chết. Lúc đó thẩm vấn hắn, hắn cãi lại nói rằng hắn là một lang trung.
Rất hiển nhiên, Bàng Đức đối với người này có chút sợ hãi.
Nghe qua quả thực là một người diên...
Đổng Phi xoay người định bước đi, nhưng đột nhiên hắn như nghĩ tới cái gì, do dự một chút, không để ý sự ngăn cản của Bàng Đức, đi tới tù thất mở cửa ra.
Nam nhân trong tù thất, búi tóc rối tung, quần áo cũng không chút chỉnh tề.
Khi thấy Đổng Phi, hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ánh mắt chợt sáng ngời, nhưng rất nhanh ảm đạm xuống.
Đổng Phi suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói:
- Lang trung, ngươi tên là gì?
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân