Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119: Giảo Nhục Kỵ (8)
Hoàng Trung cảm thấy có chút ngượng ngùng, Lý Nghiêm không phải là không có việc gì tự tìm phiền toái sao….Cửa thành người ta không bị công phá, chứng minh người ta có bổn sự inh. Hắn tất nhiên biết Lý Nghiêm đang nghĩ gì, nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh, mà vì việc nhỏ làm rối loạn trận tuyến thì Lý Nghiêm cũng không khỏi quá mức hẹp hòi.
Đổng Phi không để ý tới sự khiêu khích của Lý Nghiêm, quay đầu về phía Tần, “ Đại nhân, nếu hoài nghi Phi, Phi xin giao lại binh quyền.
“ Phi công tử chớ trách, hôm nay bên phía Chính Phương chết có chút thảm trọng, cho nên mới lỡ lời, chớ trách, chớ trách!”
Tần vội vàng khuyên giải, sau đó lạnh lùng nói: “ Chính Phươg, còn không mau xin lỗi Phi công tử?”
“ Lý Nghiêm thở dốc đứng lên, chấp tay nói: “ Mỗ lỡ lời!”
Đổng Phi cười lạnh nói: “ Chính Phương huynh giải thích, Phi không dám nhận, Phương huynh hôm nay ban tặng, ngày khác Phi nhất định hòi báo.”
Đám người Tần không khỏi cười khổ, nhưng lại không biết khuyên giải như thế nào.
Bàng Đức Công trầm mặc không nói, bất quá suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “ Bất quá tình huống hôm nay bên Phi công tử đích xác có điểm không bình thường.”
Đổng Phi biến sắc, thầm nghĩ: Lão nhân ngươi không phải muốn thêm phiền toái cho ta sao?
Hoàng Trung cầm chặt bảo kiếm, nhìn chằm chằm Đổng Phi. Mà Tân cùng Khoái Lương nghi hoặc nhìn Bàng Đức Công, có chút không hiểu ý tứ của hắn.
Bàng Đức Công cười nói: “ Phi công tử đừng hiểu lầm, ta không phải nói Phi công tử cùng phản tặc cấu kết, mà nói phản tặc hiện giờ đang dùng kế, bọn chúng mãnh liệt tấn công Tam môn, duy độc Bắc môn tấn công không quá mãnh liệt, nếu đổi người khác thì sẽ đối với người trông Bắc môn hoài nghi, nếu ngươi xử lý hắn tất khiến cho hắn bất mãn, không xử lý lại làm cho người khác sinh nghi, đúng như lời nói của Hán Thăng, đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta không nên rối loạn trận tuyến….Hơn nữa hôm nay bọn chúng không mãnh liệt tấn công Bắc môn, có thể hay không quân khăn vàng muốn tạo ra ảo giác cho chúng ta?”
Tần ngẩn ra, “ Xin Bàng công nói rõ.”
Bàng Đức Công nói: “ Áp lực Bắc môn hôm này không đủ, nhưng mà Tam môn lại cố hết sức, nếu đổi một cái chủ tướng, nói không chừng sẽ phân binh lực của Bắc môn điều động đến Tam Môn, mà Bắc môn bởi vì chiến sự không quá áp lực cho nên sẽ chủ quan, chờ thời cơ thành thục đột nhiên bọn chúng sẽ tấn công Bắc môn, Uyển huyện chắc sẽ bị công phá. Trương Mạn Thành quả thực có chút thủ đoạn.”
Đám người Tần nghe được, không tử chủ được nhất thời gật đầu.
“ Bàng công nói như vậy, quả thực có vài phần đúng.”
Lý Nghiêm cảm thấy mình vừa rồi có điểm quá phận, nhưng lại vì mặt mũi không thể hướng về phía Đổng Phi giải thích, nhịn không được hỏi: “ Bàng công, có phương pháp hoá giải không?”
Bàng Đức Công hỏi: “Phi công tử, trong tay ngươi còn có bao nhiêu nhân mã?”
Đổng Phi nói: “ Ngũ khê man nhân chưa xuất động, hơn nữa gia binh Hà lão thái gia đưa tới, hiện giờ có hơn hai ngàn người, trừ những người đó còn có khoảng một ngàn phụ nữ và trẻ em do Hoàng Thiệu chỉ huy, Hiện giờ đang ở trong thành tu kiến một toà Ủng thành*(1) lâm thời.
Trước kia Ủng thành chủ yếu là tu kiến ngoài thành, nhưng mà Đổng Phi lại kiến tạo trong thành, phù trợ phòng ngự.
Nghe Đổng Phi nói muốn ở trong thành tu kiến Ủng thành, đám người Tần ngẩn cả người, nhưng ngược lại, Bàng Đức Công và Lý Nghiêm nhãn tình sáng lên.
“ Phi công tử thoạt nhìn đã có chủ ý?”
Đổng Phi lắc đầu, “ Đây không phải là chủ ý của ta, là là chủ ý của lão Hoàng, nhưng trước mắt tài liệu không đủ, từ ngày hôm qua ta đã sai người dỡ bỏ nhà dân ở khu vực Bắc thành, đúng, dân chúng cũng không phản ứng, tương phản rất tích cực hiệp trợ chúng ta…..Tần đại nhân, ta đề nghị phát động dân chúng Uyển huyện phụ trợ phòng ngự, dù sao Uyển huyện nếu bị công phá thì mọi người đều không tốt, hơn nữa, nếu có sự giúp đỡ của dân chúng, ta nghĩ có thể làm cho thời gian chống đỡ của chúng ta dài hơn một chút.”
“ Kế này rất tốt…Tử Nhu, việc này do ngươi an bài.”
Tần do dự một lát, “ Bàng công, người còn chưa nói đến kế sách đâu?”
Bàng Đức Công cười nói: “ Không cần nói nữa, Phi công tử đã nghĩ ra phương pháp tốt nhất, không bằng để hắn giải thích.”
Hoàng Trung, Tần cùng với Khoái Lương đứng dậy, “ Xin công tử hãy chỉ điểm bến mê.”
Đổng Phi lúc này có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, hắn khom người nói: “Xin chờ một lát…:”
Hắn xoay người đi ra phòng nghị sự, sau đó sai thân binh đem mô hình đưa tới đặt trên bàn.
“ Đây là mô hình hôm qua Hoàng Thiệu nhờ thợ mộc trong thành làm tới, Đây là Ủng thành, đây là cửa thành, kế sách của lão Hoàng là như thế này….”
Đổng Phi chậm rãi nói, Đám người Tần cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi một đôi lời.
Chờ Đổng Phi nói xong, Bàng Đức Công cùng Lý Nghiêm đều kêu tuyệt. Bàng Đức Công cười nói: “ kế này nếu thành, có thể làm cho sĩ khí quân khăn vàng đại giảm, quá diệu, quá mức diệu…..Phi công tử, không nghĩ tới lão Hoàng bình thường không thích nói chuyện, thời khắc mấu chốt lại nghĩ ra được diệu kế như vậy. Hắc hắc, nhìn bộ dạng thủ hạ của Phi công tử, quả nhiên là tàng long ngoạ hổ a.”
Lý Nghiêm chăm chú nhìn Đổng Phi, trong ánh mắt cũng trở nên có chút không giống!
*****************
Trương Mạn Thành liên tiếp cho quân tấn công tam môn mỗi ngày, mỗi ngày binh lực hơn một vạn người, nho nhỏ Uyển huyện trong mười ngày này đã biến thành một cái máy xay thịt, mỗi ngày không ngừng cắn nuốt tánh mạng binh sĩ của song phương.
Phòng ngự Bắc môn, Đổng Phi giao cho Sa Ma Kha cùng Từ Hoảng, trải qua hơn mười ngày chiến đấu kịch liệt, tài năng của Từ Hoảng mới dần hiển lộ ra, đã bắt đầu lộ ra bản sắc của một danh tướng, hắn từ một người không có tiếng tăm gì, đến bây giờ đã là khách quen của phòng nghị sự.
Ngắn ngủi hơn mười ngày thời gian, Từ Hoảng đã chiếm được sự công nhận của mọi người, cũng chính vì như vậy, Đổng Phi cùng Điển Vi từ Bắc môn dời đến Chủ môn, hiệp trợ Tần phòng ngự. Không hề nghi ngờ, Tần là một vị quan tốt, nhưng mà ở bên trong đại chiến, một gã văn nhược thư sinh quả thực không phát ra tác dụng quá lớn.
Đổng Phi cùng Điển Vi vũ dũng đã chiếm được mọi người tán thành. Vừa đến Chủ môn, Tần liền đem quyền chỉ huy giao cho Đổng Phi, còn hắn lại đến hiệp trợ Khoái Lương, động viên dân chúng uyển huyện.
Toà thành đã biến thành một toà máu tươi, sền sền máu tươi đã ngấm vào tường thành, làm cho tường thành biến thành màu đỏ sẫm, khắp nơi đều có huyết nhục, gan, ruột, máu tươi còn đang chảy xuống, đám quân khăn vàng điên quồng trải qua hai mươi ngày chiến đấu, càng ngày càng phát ra sự hung hãn, không bao giờ….giống như lúc bắt đầu, không có phương pháp công kích, không bao giờ có người một mình tác chiến.
Đổng Phi bỏ xuống khôi giáp trầm trọng, thay vào đó là mặc vào quang khải giáp loại nhẹ, ngay cả giày cũng đổi thành giày rơm.
Hai tay múa may trảm mã kiếm, gào thét múa máy, làm ột tên tướng lãnh quân khăn vàng vừa mới bước lên tường thành bị chém thành hai nửa, sau dó xông lại sát tường thành, hai tay cầm lấy đầu thang, song chưởng dùng sức, phát ra một tiếng rít gào, “ Đi xuống cho ta!”
Thang trầm trọng bị đẩy ngã, năm sáu gã sĩ tốt đang ở trên thang bị rơi xuống, huyết nhục mơ hồ.
Hai chân ngâm trong vũng máu, mà Đổng Phi tựa hồ mất đi cảm giác, hắn chết lặng, hoàn toàn chết lặng.
Máy móc giết người, máy móc gầm rú…
Ngắn ngủi hơn hai mươi ngày, người hắn gầy đi một vòng.
Tình huống Điển Vi cũng không được khá lắm, vết thương trên đùi vốn chưa khỏi, hiện giờ lại càng thêm trầm trọng, đám khăn vàng giống như đám kiến tiêu diệt mãi không hết, không ngừng tấn công Uyển huyện, Đổng Phi cũng không nhớ rõ thời gian, cũng không nhớ rõ hắn rốt cục giết bao nhiêu người, hắn rốt cục hiểu được, ở trong thiên quân vạn mã tê giết, lực lượng con người quả thực là nhỏ bé.
Thật không biết Triệu Vân lúc trước xông vào đại quân Tào Tháo, sáu đó lại tê giết đi ra như thế nào?
Đang, đang, đang…..
Xa Xa có tiếng đồng la vang lên, sĩ tốt khăn vàng giống như thuỷ triều lui xuống, chỉ để lại một đám tử thi.
Những người chưa chết ở dưới thành kêu rên, tiếng tê giết lập tức tiêu thất, thay thế vào đó là một loại khí tức quỷ dị.
Đám người Tần tổ chức đội cứu viện vội vàng lên đầu tường thành, đem những khối tử thi quân khăn vàng ném xuống dưới thành, sau đó thu thập tử thi quan quân bỏ mình, đem đám quan quân bị thương vội vàng đi chữa thương, không khí phá lệ vội vàng.
Chân Đổng Phi mềm nhũn, ngồi xuống ở đống máu loãng, dựa vào vách tường thở dốc.
Xa xa, Điển Vi khạp khiễng đi tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Đổng Phi, trên vai trái của hắn còn bị cắm một mũi tên nhọn.
Có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, Đổng Phi nhìn Điển Vi, Điển Vi nhìn Đổng Phi, đột nhiên nở nụ cười.
“ Đại ca, bị thương?”
Điển Vi duỗi tay rút ra chi mũi tên, một cỗ máu tươi phun ra trên mặt Đổng Phi.
“Tiểu thương mà thôi, không sao cả, huynh đệ, đệ có sao không?”
“ Đệ?”
Đổng Phi cười cười nói: “ Còn sống, không sao cả.”
Cố gắng ngồi xoay lại, ánh mắt hướng từ lỗ châu mai nhìn xung quanh, chỉ thấy doanh trại đại quân khăn vàng đang dâng lên khói bếp.
“ Đại ca, hôm nay là ngày thứ bao nhiêu?”
Điển Vi đem đầu ngón tay tính một lần, “ hai mươi tám ngày, đã hai mươi tám ngày.”
“ Mẹ nó, Viện quân ngay cả tin tức cũng không có? Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? nếu cứ như vậy đi xuống, chúng ta chỉ sợ chống đỡ không được.”
“ Chống đỡ không được cũng phải chống, lão tử còn muốn sống sót, còn muốn nhìn đứa con chưa sinh ra, nếu tính ngày thì cũng không sai biệt lắm…..Hắc, hắc, huynh đệ, Ca ca có hai đứa con, ngươi thì sao? Như thế nào ngay cả một người vợ cũng không có?”
Trong đầu Đổng Phi hiện ra bóng dáng xinh đẹp của Đổng Lục.
“ Lần này trở về, ta nhất định thành thân!”
“ Đúng rồi, lần trước lão Hoàng nói Trương Mạn Thành sẽ phát động công kích Bắc môn, như thế nào đến bây giờ còn không có động tĩnh? Ta ngày hôm qua thấy lão Tam than thở, nói tình hình Bắc môn lúc thì khẩn trương. Lúc thì lỏng lẻo, không hiểu đến tột cùng đám phản tặc này muốn làm gì?”
Đổng Phi thì thào nói: “ Ta làm sao biết…ta hiện tại muốn về nhà, muốn nhìn thấy bà nội.”
“ Hắc hắc, còn là một hài tử a!”
Điển Vi cười cười nói, sau đó đứng lên chuẩn bị đi tuần tra tường thành, đó cũng chính là công việc của hắn cùng với Đổng Phi mỗi ngày, bất quá nhìn tâm trạng của Đổng Phi hôm nay, Điển Vi biết, chỉ sợ Đổng Phi không có tâm trạng để kiểm tra.
Vừa chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên từ trên trời truyền đến một trận tiếng vang.
Thần kinh Đổng Phi chấn kinh, xoay người đứng dậy, lớn tiếng gầm rú nói: “ Địch tập? Có phải hay không địch tập?”
Kỳ thật không chỉ mỗi Đổng Phi phản ứng như thế, mà ngay cả đám binh lính trên tường thành cũng có phản ứng tương tự.
Thanh âm kia cùng với tiếng trống trận rất tương tự, mỗi lần nghe thanh âm như vậy, thì đại biểu ột cuộc chiến bắt đầu.
Điển Vi tay vịn tường thành, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
“ Không phải địch tập, là sét đánh!”
“ Sét đánh?”
Đổng Phi ngẩng đầu, phát hiện sắc trời đột nhiên có chút hôn ám, mây đen quay cuồng, những tia chớp từ trong đám mây xuyên qua.
Đây cũng chính là tiếng sét đánh đầu tiên từ lúc đầu xuân.
Ở loại thời tiết này xem như rất bình thường, nhưng ở Đổng Phi xem qua lại có chút không giống.
Điển Vi thì thào lẩm bẩm: “ Thoạt nhìn buổi tối có mưa toa a!”
“ Đúng vậy. Trời muốn mưa!”
Lúc này có một con chiến mã từ đường lớn xông lên tường thành.
“ Phi công tử có đó hay không, Phi công tử ở nơi nào a?”
Đổng Phi kêu lớn: “ Ta ở chỗ này, có chuyện gì?”
Một gã thân binh từ trên chiến mã nhảy xuống, quỳ xuống vũng máu, “ Thái thú đại nhân có lệnh, mời Phi công tử tiến đến nghị sự.”
Thoạt nhìn không phải một mình mình nghĩ như vậy, đám người Bàng Đức Công hẳn là ý thức được!
Đổng Phi gật đầu, “ Nói cho Tần đại nhân, Ta lập tức tới ngay!”
Nói xong, lại kéo tay Điển Vi, nhẹ giọng nói: “ Đại ca, hôm nay huynh vất vả một lần, đệ nghĩ là mọi việc sắp chấm dứt.”
“ Chấm dứt? Cái gì sắp chấm dứt?”
Điển Vị nghe được câu nói không đầu không đuôi của Đổng Phi, trong lòng không khỏi có chút mạc danh kỳ diệu.
Nhưng Đổng Phi không thể trả lời vẫn đề của hắn, thậm chí không nghe hắn hỏi cái gì, đã nhanh chóng chạy xuống tường thành.
Ôm tường thành, nhìn bầu trời quay cuồng mây đen.
Linh cơ Điển Vi vừa động, tựa hồ có chút hiểu được ý tứ của Đổng Phi.
Đã xong, thật sự muốn xong sao?
“ Y Hộ binh và Chăm sóc binh đâu? mẹ nó, không phát hiện lão tử bị thương sao, nhanh lại đây băng bó cho ta, các ngươi chết cở chỗ nào vậy!”
Tiếng gào của Điển Vi mang theo đủ loại giọng, Hộ Binh và Chăm sóc binh là Đổng phi đối với những người phụ trách băng bó đặt tên.
Binh lính đầu tường nghe được cái giọng như vậy, nhất thời phá lệ an lòng, có không ít người thậm chí ha ha nở nụ cười.
Giữa không trung, tiếm sấm xuân nổ vang.
(1) Ủng Thành là một thành bao cửa thành chính, mở lối đi vào cạnh bên (nách). Muốn vào trong thành, phải qua cửa nách của Ủng Thành rồi mới quay một góc 900 để vào trong thành. Như vậy chức năng chính Ủng Thành là không cho vào thẳng cửa thành.
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân