In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 115: Giảo Nhục Kỵ (4)
Lời nói của Đổng Phi nếu đặt ở thời hiện đại xem như cũng không có gì, nhưng mà thời đại này, địa vị nữ nhân không cao, mắng Văn Sính ngay cả nữ nhân cũng không bằng, đừng nói Văn Sính chịu không nổi, mà ngay cả đám người Điển Vi bên cạnh cũng thấy được Đổng Phi có điểm hơi quá, đương nhiên cơ hồ có thể đoán được ý đồ của Đổng Phi, biết đó cũng vì cho Văn Sính tốt hơn, cho nên đám người Điển Vi thấy có chút quá, nhưng không có người nào ra nói chuyện.
Nhưng những người này làm như vậy khiến cho trong mắt của Vắn Sính liền biến thành đang cười nhạo hắn. Hắn vốn là một người cao ngạo, cho nên làm sao chịu được loại châm chọc này.
Văn Sính hét lên một tiếng, cầm lấy trảm mã kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, cũng không quan tâm chân bị thương, liền đứng dậy: “ Sửu quỷ, ngươi khinh người quá đáng….Văn Sính mặc dù không bằng ngươi, nhưng cũng không thể chấp nhận cho ngươi vũ nhục, xem kiếm!”
Nó xong liền giơ trảm mã kiếm hướng về Đổng Phi đánh tới.
Đổng Phi hừ lạnh một tiếng, sải bước lắc mình tránh ra, luận võ công thì hắn cùng với Văn Sính cũng sàn sàn như nhau, nhưng lực lượng của hắn lại lớn vô cùng. Hơn nữa thêm nhiều năm luyện ngũ cầm hí, cho nên thân hình phá lệ linh hoạt.
Hắn tránh được trảm mã kiếm, bàn tay hắn liền nắm lấy cổ tay Văn SÍnh nhẹ nhàng đánh ra một quyền, cái này goi là tứ lạng bạt thiên cân, nguyên lý này vốn là thái cực quyền, hoặc nói thái cực quyền của đời sau.
Mà Văn Sính thì đối với quyền pháp cũng chỉ là thô lậu, thân hình hắn lập tức bay lên không, lập tức rớt xuống đất tạo ra một trận tiếng vang.
Rất đau! Nhưng Văn Sính đâu qua tâm đến từng ấy thương tích, cuộc đời chưa bao giờ có sự khuất nhục như vậy, làm cho hắn quên đi đau đớn trên người, đứng lên, cầm trảm mã kiếm đánh về phía Đổng Phi, hắn như nổi điên, trong miệng liên tục rít gào.
Thân hình Đổng Phi nhẹ nhàng linh hoạt tại vòng kiếm quang chớp động, thỉnh thoảng còn châm chọc khiêu khích, làm cho Văn Sính suýt nữa thì hộc máu.
Trảm mã kiếm mang theo kiếm quang, Đổng Phi đã có điểm không kiên nhẫn, thời điểm Văn Sính đánh tới, hắn sử dụng chân đá ngang, sáu đó tay lại dùng nhất chiêu Bá vương trút giáp, chế trụ hai vai của Văn Sính, sau đó vất ra ngoài.
Phanh! Bụi đất bay tứ tung.
Toàn thân Văn Sính như nhũn ra, một thời gian không thể gượng dậy.
Đổng Phi nghiêm mặt nói: “ Văn Sính, ngươi có thể xem như có cứu chữa, ít nhất có thể bảo vệ tôn nghiêm của mình, hy vọng ngươi có thể bảo trì như vậy, nếu muốn tìm ta báo thù, ta tuỳ thời phụng bồi. ta nói cho ngươi điều này, nhân sinh khó coi không đáng sợ, chân ngắn một đoạn cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là tâm đã chết, người cũng xem như xong, nếu muốn người khác tôn trọng mình, trước hết mình phải tôn trọng mình.”
Hắn cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi sương phóng, ngoài ý muốn phát hiện là, Tần, Hoàng trung, Khoái Lương cùng với Bàng Đức Công đều đứng ở phía ngoài.
Lúc này Bàng Thống chạy ra, bắt lấy tay của Đổng Phi lớn tiếng nói: “ Đại A Sửu, ta hiểu được lời của huynh.”
“Vậy sao?”
“ Muốn người khác tôn trọn mình, trước hết mình phải tôn trọng chính mình….Huynh yên tâm, Tiểu A Sửu không bao giờ cảm thấy tự ti nữa.”
Bàng Đức Công vui sướng vạn phần, hắn vì đứa cháu này vì tự ti mà đau đầu không thôi, nhưng không ngờ lần này đi ra lại hiểu rõ được chuyện nay. Hắn tiến lên một bước nói: “ Phi công tử, Bàng mỗ hôm nay thụ giáo!”
Đổng Phi vội vàng hoàn lễ nói: “ Tiên sinh, Phi hồ ngôn loạn ngữ, quấy rầy tiên sinh.”
Không đợi Bàng Đức Công tiếp tục khách khí, Hoàng Trung cũng tiến lên thi lễ nói: “Phi công tử, Trung cũng muốn thay Trọng Nghiệp nói lời cảm ơn, ngày khác nếu Trọng Nghiệp có thành tựu, đều là nhờ công đức của Phi công tử hôm nay a.”
“ Hoàng đại ca, huynh khách khí!”
Đổng Phi hướng về phía Tần, “ Đại nhân, ngài muốn tìm ta sao?”
“ Đúng vậy, có quân tình muốn thương lượng cùng với Phi công tử.”
“ Nếu như vậy, đại nhân mời.”
“ Phi công tử, mời!”
Đổng Phi cùng với Tần sánh vai mà đi, ánh mắt của Khoái Lương nhìn Đổng Phi so với trước kia có chút không giống. Bàng Đức Công ôm lấy Bàng Thống, hướng về Khoái Lương nói: “ Tử Nhu, chúng ta cũng đi theo thôi.”
“ Tiên sinh, vị Phi công tử này….Ngài từ đâu tìm tới a!”
“ Việc này….Ha ha, kỳ thực trước kia ta không nhận biết hắn, khi ta ở Giang Hạ đón Quân Cống thì ngẫu nhiên Quân Cống nhắc tới người này, Quân Cống nói Hán Du tiên sinh đối với hắn có ấn tượng rất tốt, cho nên mới trới Trường Sa, lúc này mới quen biết với hắn.”
“ Quân Cống, Hán Du tiên sinh? Có phải là Bát Tuấn Gia Cát Quân Cống cùng với Từ Châu Trần Hán Du?”
“ Đúng là hai người này…” Bàng Đức Công cười gật đầu, đi vài bước đột nhiên nói: “ Tử Nhu, thái độ trong chốc lát phải chú ý một chút, Phi công tử chính là đệ tử mới nhận của Bá Dê tiên sinh, ngươi cũng không nên vỗ lễ a.”
“ Phi Bạch Tuyệt Luân Thái Bá Dê?”
Đầu óc Khoái Lương có điểm phản ứng không kịp, đi theo Bàng Đức Công lầm bầm: “ Nói như thế, Lương hôm qua chẳng phải thất lễ sao?”
Lúc này Hoàng Trung đã đi vào sân, trước tiên bắt chuyện với Điển Vi cùng Sa Ma Kha, sau đó nâng Văn Sính dậy.
“ Trọng Nghiệp, có sao không?”
“ Lão sư….Kia, gã sửu quỷ kia nhục ta như thế, ta thề phải giết hắn!”
Hoàng Trung thở dài, biết Văn Sính lần này còn chưa hiểu được sự khổ tâm của Đổng Phi. Người với người đích xác bất đồng, Văn Sính từ nhỏ đến lớn xem như thuận buồm xuôi gió, Mà Đổng Phi thì sao, hắn còn nhỏ hơn Văn Sính bốn tuổi, nhưng lại có một loại cảm giác phong sương, có lẽ bởi vì thời thơ ấu không giống với, cho nên mới để cho hai người này có tính cách khác nhau di sao?
Trong lòng Hoàng Trung rất cảm kích Đổng Phi, nhưng lại không thể nói ra, do dự một lần, Hoàng Trung âm thầm thở dài: Phi công tử, thật sự xin lỗi, Trung đành phải uỷ khuất ngươi một lần.
“ Trọng Nghiệp, ngươi muốn giết Phi công tử? Bằng vào bộ dạng này của ngươi, có thể sao?”
“ Ta nguyện tiếp tục theo lão sư học tập, không giết sửu quỷ thề không bỏ qua.”
Điển Vi cùng Sa Ma Kha trong lòng giận tím mặt, Hoàng Trung ngươi tai sao có thể làm như vậy? Ngay cả trí tuệ như bọn ta cũng hiểu được tâm tư của chủ công, ngươi sao lại không hiểu? Không nghĩ biện pháp giải thích thì thôi, rõ ràng còn thêm dầu vào lửa.
Sa Ma Kha nhịn không được đi tới quát: “ Tiểu bạch kiểm, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết nhị ca ta? Một bàn tay lão tử cũng có thể làm ngươi què.”
Ý là tốt, nhưng những lời này nói ra…..
Đổi lại một người, cho dù là Điển Vi đứng ra nói chuyện cũng sẽ không nói những ngôn ngữ như Sa Ma Kha. Nhưng Điển Vi khi đi ra lại bị Mã Chân kéo lại, mã Chân lại hiểu ý tứ của Hoàng Trung, cho nên đứng một bên không lên tiếng, chỉ để cho Sa Ma Kha đứng ra nói chuyện.
Văn Sính giận dữ, “ Sửu quỷ, ta liều mạng với ngươi!”
Cánh tay Hoàng Trung bắt lấy tay của Văn Sính, “ Trọng Nghiệp, ngươi hiện tại nên dưỡng thương cho tốt!”
Nói xong, hướng về Sa Ma Kha nói:” Sửu tiểu tử khinh người quá đáng, biết rõ Trọng Nghiệp hiện giờ có thương tích….Ngươi đã muốn làm anh hùng vạy thì để ỗ lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi, làm cho ta xem, huynh đệ của Phi công tử có phải anh hùng không.”
“ Lão tiểu tử, ta sợ ngươi sao?”
Sa Ma Kha đời này rất phục Đổng Phi, Điển Vi tuy là đại ca, nhưng còn không bằng.
Hoàng Trung nhìn gã có dung mạo xấu xí, nhưng Sa Ma Kha lại không biết Hoàng Trung lợi hại, cho nên không nói hai lời liền đánh về phía Hoàng Trung, lại bị một bàn tay của Hoàng Trung đẩy ra, làm cho Sa Ma Kha trực tiếo bị đánh ra ngoài, dính ở trên tường, nếu như người khác chắc bị phế đi, nhưng Sa Ma Kha da dày thịt nhiều cho nên lập tức đứng lên, miệng thì nói: “ Lão già, có chút khí lực, vừa rồi ta chủ quan, đên đây.”
Đến hay không đến giống nhau, Sa Ma Kha liên tục bị Hoàng Trung đánh cho không thở nổi.
Văn Sính nằm bên cạnh có chút không đành lòng, “ lão sư, chúng ta rời đi nơi này thôi…Ta không cần người của sửu quỷ kia chữa thương cho ta.”
“ Cũng được!”
Hoàng Trung từ biệt viện gọi hai gã người nhà, nâng Văn Sính đi ra ngoài, “ Đưa Trọng Nghiệp đến nhà của ta.”
Sau khi nhìn Văn Sính được đưa đi, Hoàng Trung lúc này mới xoay người hướng về Điển Vi, Mã Chân cúi người hành lễ.
“ Vừa rồi có chỗ đắ tội….Tính tình Trọng Nghiệp vừa cao ngạo lại cực đoan, nếu như nói ra chỉ sợ cô phụ sự hảo ý của Phi công tử.Vừa rồi…Tam công tử, vừa rồi Trung thật sự vô lễ, mong công tử bỏ qua cho.”
Sa Ma Kha lắc đầu nói: “ nguyên lai lão nhân ngươi vẫn hiểu được!”
“ Tam công tử trời sinh thần lực, nhưng tựa hồ đối với kỹ xảo vận dụng lực lượng không thuần thục, nếu Tam công tử nguyện ý, Trung quả thực có chút môn đạo, không biết Tam công tử có nguyện ý học hay không?”
Sa Ma Kha còn chưa kịp hiểu ý tứ của Hoàng Trung thì Điển Vi đã phản ứng. Lúc ở trên chiến trường, Điển Vi đã gặp qua thân thủ của Hoàng Trung, hơn nữa vừa rồi lại nhìn qua một phen, đối với bản lĩnh Hoàng Trung đã hiểu biết. Bổn sự người này so với ta thì cao hơn.
Điển Vi lập tức bước lên mấy bước, lôi Sa Ma Kha lên, chắp tay nói: “ Xin tướng quân vui lòng chỉ giáo cho.”
Đại ca đã chắp tay, Sa Ma Kha tự nhiên phải làm theo.
“ Lão tiểu tử, ta muốn học ngươi bổn sự vừa rồi làm cho ta bay ra ngoài, ngươi có bằng lòng dạy ta hay không?”
Hoang Trung cười ha hả, “ Chuyện này có đáng gì? Vừa lúc Đại nhân cùng với Phi công tử thương lượng sự tình, chúng ta không ngại đi diễn võ trường luận bàn một chút.”
“ Rất tốt, rất tốt!”
Điển Vi mừng rỡ lôi kéo Sa Ma Kha đi theo phía sau Hoàng Trung, hướng về phía diễn võ trường đi đến.
Mã Chân đảo mắt nhìn khoảnh sân trống rỗng, sững sờ trong chốc lát, sau đó tự nhủ: “ Chủ công, ngài tội gì phải như thế? Không duyên không cớ lại thêm một gã cừu nhân, đây chính là chuyện gì a, Thật sự là nghĩ không rõ.”
********************
Trong phòng nghi sự của huyện nha, Tần mời Đổng Phi cùng với Bàng Đức Công ngồi xuống.
“ Phi công tử, vừa rồi thám mã báo cáo, Tây Ngạc tinh sơn đã bị phản tặc công hãm, hiện giờ đang nghỉ ngơi tại chỗ và hồi phục, tuỳ thời có thể xuất phát. Theo thám báo, người lĩnh quân chính là một trong những đầu lĩnh của phản tặc, Nhữ Nam Trương Mạn Thành, bọn chúng đã tập kết mười lăm vạn nhân mã, muộn nhất ngày mai sẽ đến Uyển huyện, thanh thế phản tặc rất lớn,. muốn mời Phi công tử đến xem có đối sách không?”
Đổng Phi rùng mình một cái. Mười lăm vạn, hơn nữa lại cứng đối cứng? Loại chuyện này cho dù ngốc tử cũng có thể biết, chuyện này là không có khả năng.
Lại nhìn thấy Bàng Đức Công có bộ dạng không có biện pháp, tâm tình Đổng Phi cũng trầm xuống.
“ Uyển huyện có bao nhiêu binh mã?”
Tần cười khổ: “ Không đủ hai vạn bảy ngàn người, đay là tính cả những ngũ khê man nhân mà Phi công tử mang theo.”
Tâm tình Đổng Phi lại càng trầm trọng, “ Hiện giờ kế sách chỉ có hai biện pháp, tiếp tục ở lại Uyển huyện hoặc buông tha cho Uyển huyện.”
Tần lắc đầu nói: “ Uyển huyện tuyệt đối không thể buông tha cho! Tầm quan trọng của Uyển huỵện chắc Phi công tử cũng đã từ Bàng công biết, không cần nói năng rườm rà, uyển Huyện quan hệ tới sự an nguy của Nam Dương, nếu Uyển huỵện còn, Nam Dương còn; Uyển huyện Vong, Nam Dương không còn là giang sơn của Hán thất.
Đổng Phi đứng dậy, “ Một khi đã như vậy, Phi chỉ có hai chữ, tử chiến!”
“Phi công tử, giống như lời ngươi nói, ta cùng với Tần Thái Thú, Tử Nhu cũng nghĩ chỉ có chiến, nnhưng mặc dù như vậy, như thế nào để quyết chiến? Như thế nào mới bảo vệ cho Uyển huyện? đây mới là vấn đề chúng ta cần thảo luận.”
“ Phi không hiểu rõ đối sách lắm, chỉ cần đại nhân sai phái là được.”
Tần trầm ngâm một lát nói: “ Binh lực Uyển huyện bây giờ không đủ, quan quân triều đình không biết khi nào thì đến cứu viện, nhưng trước khi viện quân đến, chúng ta phải tử thủ Uyển huyện. Thỉnh công tử dẫn nhân mã của mình thủ một cửa thành, ta có thể cho công tử thêm một ngàn nhân mã, các loại vật tư đều có thể hướng Tử Nhu lấy, mong rằng công tử không cần từ chối.”
Trong lòng Đổng Phi thầm nói: đây là muốn cho ta chịu chết a!
Thuộc hạ chỉ có năm trăm ngũ man nhân, cho dù ngươi cho ta thêm một ngàn, vậy có tác dụng sao?
Nhưng hiện tai Đổng Phi cùng với Uyển Huyện giống như đã ngồi chung một chiếc thuyền, muốn cự tuyệt cũng rất khó. Cho nên Đổng Phi lập tức trả lời: “ Phi nếu còn sống, tuyệt không để ột tên phản tặc nào vào thành.”
Tần thở ra một hơi, “ như vậy làm phiền công tử.”
Bồn người ở trong phòng nghị sự thương lượng phương pháp thủ thành, đột nhiên ngoài phòng có người bẩm báo: “ Đại nhân, Hà lão thái gia phái người tới, mời đại nhân qua phủ dự tiệc.”
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân