Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95: Hoả Thiêu Bàn Long Cốc (1)
Trong cuộc đời của Gia Cát Lượng, việc gì là nổi tiếng nhất!
Lúc hắn chưa vào đời thiên hạ đã chia ba? Một mình đi Giang Đông tranh biện với lũ hủ nho? Hay là đăng đàn mượn gió Đông, bảy lần bắt Mạnh Hoạch, sáu lần tiến ra Kỳ Sơn, còn có đối mặt với đại binh của Tư Mã Ý đốt hương gẩy đàn sử dụng không thành kế? Không, những việc này đối với người thường tựa hồ có chút quá thần bí.
Ít nhất đối với Đổng Phi, việc nổi nhanh nhất của Gia Cát Lượng chính là việc dùng lửa.
Vừa xuất sơn, đã dùng lửa thiêu đồi Bác Vọng. Sau đó lại có đốt cháy Tân Dã, hỏa thiêu Xích Bích, ba lần sử dụng lửa trên đã đốt cho trăm vạn đại quẩn của Tào Tháo hồn phi phách tán. Bất kể lịch sử ghi lại như thế nào, trong cảm nhận của Đổng Phi, Gia Cát Lượng chính là một cao thủ dùng lửa.
Gia Cát cẩn vội chạy tới ôm Gia Cát Lượng ra xa đống lửa.
Đổng Phi nhặt cành củi khô trên mặt đất, đưa vào đống lửa, ngọn lửa lại lập tức hừng hực.
“Ba nghìn binh mã, cũng không thể chịu nổi một ngọn lửa a!”
Đám người Gia Cát Khuê ngẩn đầu lên nhìn Đổng Phi, lại thấy Gia Cát Lượng kêu a a trong lòng Gia Cát Cẩn, liền thông suốt.
“Ý của Phi công tử là......”
Đường Chu tiếp lời:“Phương bắc có tuyết lớn, nhưng tai Quảng Lăng từ đầu mùa đông đến giờ chưa hề có mưa. Cành khô khắp núi, đúng là vật rất dễ bắt lửa...... Chủ công, ý của ngài là đem bọn Thái Bình đạo tặc dẫn vào vùng đồi núi của Quảng Lăng, sau đó đem bọn chúng thiêu cháy?”
Tên Đường Chu này quả nhiên là người có tâm tư linh hoạt, giành trước nói ra ý của Đổng Phi.
Đổng Phi gật đầu,“Chỉ là địa hình phụ cận của vùng núi Quảng Lăng kia chúng ta lại không quá quen thuộc, chưa thể đưa ra cách nào để phóng hỏa.”
Vậy mà Vu Mĩ lúc đó đi vào, nghe được lời nói lúc sau của Đổng Phi, mở lời:“Phi công tử, tiểu nhân chính là người Quảng Lăng, đối với địa hình nơi đó rất rõ ràng. Ta nhớ rõ có một nơi rất thích hợp với kế sách của ngài.”
“Nga?”
Đúng là mới vừa buồn ngủ gặp chiếu manh,Đổng Phi mừng rỡ.
Vội vàng đứng dậy kéo Vu Mĩ tới, để Hoàng Thiệu đưa bản đồ,“Xin Vu tráng sĩ hãy chỉ điểm. Theo lời ngươi nói địa phương kia tột cùng là chỗ nào?”
Vu mĩ được yêu quá mà sợ, vội vàng gộp các dữ kiện ở quá khứ, lướt mắt trên bản đồ vài lần, gật đầu nói:“Bản đồ này được người vẽ rất chính xác, dường như tất cả dãy núi hay con sông đều được đánh dấu...... Ân, địa phương mà ta nói cũng đã được đánh dấu trong này.”
Ngón tay hắn chỉ lên một điểm,“Chính là nơi này, Bàn Long Cốc!”
“Bàn Long Cốc?”
“Vùng núi này hình vòng cung, trong cốc lại có rất nhiều cỏ khô. Hơn nữa địa hình nơi này rất kì lạ. Có thể che mưa gió, cho nên một năm bốn mùa đều rất khô ráo. Người địa phương tại Quảng Lăng đều rõ khi tới Bàn Long Cốc tuyệt đối không được nhóm lửa. Bởi vì chỉ cần một đóm lửa cũng có thể làm sơn cốc bốc cháy, cho nên cũng có người đem nơi đặt tên thành hỏa thiêu cốc.”
Đổng Phi liên tục gật đầu,“Chính là nơi này, chính là nơi này.”
Vu Mĩ tiếp tục:“Chỗ này rất bí mật, cho dù là dân địa phương cũng không quá nhiều người biết được chỗ này.”
Gia Cát Khuê vỗ đùi,“Một khi đã như vậy, chúng ta hãy chon nơi này đi.”
Hoàng Thiệu chau mày,“Địa điểm đã chọn được, cũng đã xác định được phương pháp, thậm chí nhân thủ cũng nhận được bổ sung. Vấn đề còn lại là...... Làm thế nào để đưa được ba ngàn quân Hoàng Cân lực sĩ tiến vào? Bọn họ không tới, kế sách sẽ không thành.”
Đám người Đổng Phi nghe xong lại tiếp tục trầm mặc!
Đúng vậy, Trương Trượng Bát, Đào Bình Hán đều là những nhân vật đứng đầu Thái Bình tặc. Chắc chắn sẽ không phải là người ngu xuẩn. Làm sao để dẫn bọn chúng vào đây?
Gia Cát Khuê sau khi trầm ngâm chốc lát, đột nhiên nói:“Ta có một kế. Có thể khiến giặc Thái Bình đi tìm chỗ chết.”
Đổng Phi vội vàng nói:“Xin được chỉ giáo!”
Gia Cát khuê hạ giọng, như thế nào, như thế nào nói qua một lần, đám người Đổng Phi nghe được liên tục gật đầu.
Nhưng khi gần kết thúc, Đổng Phi lại phát hiện một vấn đề:“Kế này của Quân Cống tiên sinh quá mức tinh diệu, nhưng này mấu chốt kế sách này là ở một người. Nếu Trương Trượng Bát và Đào Bình Hán không tin vào lời nói của người này, tất cả kế sách cũng chỉ là nói suông.”
Trong nhất thời, mọi người lại trầm mặc.
Khóe mắt liếc qua liếc lại, đột nhiên nhìn vào Chu Thương đang ngồi trong góc tường, ánh mắt Đổng Phi tự nhiên sáng ngời.
Theo ánh mắt của hắn mọi người đều nhìn theo, Đường Chu, Hoàng Thiệu còn có Gia Cát Khuê đều nở nụ cười, liên tục nói:“Chính là hắn, chính là hắn!”
Chu Thương bị những nụ cười tươi rói này làm cho sợ hãi, rúc vào góc sáng lớn tiếng quát to:“Các ngươi muốn làm gì? Không được chú ý ta. Ta không đi, ta tuyệt đối sẽ không đi...... Tên xấu xí kia có thể giết ta, ta cũng tuyệt không sẽ đi!”
Đổng Phi không để ý tới Chu Thương, cười nói:“Các vị, thành bại của kế hoạch lần này chỉ có thể phụ thuộc vào hắn.”
******
Ánh mặt trời ấm áp, bầu trời xanh thẳm ngàn dặm không có mây.
Mặc dù gió rất mạnh, thổi lên trên mặt giống như một lưỡi đao, nhưng đối với một người đã quen chịu cái lạnh khủng khiếp ở Tây Bắc như Đổng Trác, cơn gió nhỏ ấy không tính là cái gì. Cánh tay trần trụi, trong sân lão huy vũ một cặp tạ đá, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng la hét, mồ hôi theo thân mình chảy xuống, trên đầu bốc ra một luồng nhiệt khí, bị gió thổi qua, lập tức tiêu tán.
Già rồi, thật là không bằng trước kia!
Khi còn tráng niên, lão có thể ở trên ngựa nâng Tam Thạch kéo cường cung( ý nói là sức khỏe hơn người), hơn nữa có thể làm nhiều việc cùng một lúc mà không hề thấy mệt mỏi. Nhưng bây giờ, chỉ mới hoạt động vài động tác đả thở hổn hển. Thời gian không buông tha con người, Đổng Trọng Toánh năm đó tung hoành Tây Bắc bây giờ thật sự đã già!
Nhưng Đổng Trác tuyệt không chịu già!
Tin tức của nhi tử truyền đến, cho thấy hắn càng ngày càng trưởng thành.
Lão còn muốn cố gắng hơn, để trở thành một cây cổ thụ che mưa che gió cho con trai mình. Cho nên, hắn bây giờ không thể tự buông lỏng.
Điều làm cho Đổng Trác vui vẻ là con trai đã kết bạn được với đại nho sĩ đương thời, việc này đối với hoàn cảnh của Đổng gia chính là một cơ hội tốt. Có được sự thừa nhận của nhà đại nho học này chính là nguyện vọng cả đời của Đổng Trác. Nhưng bây giờ có thể thấy nguyện vọng đã không còn quá xa xôi. Nhớ tới thằng con trai xấu xí kia, trong lòng Đổng Trác đầy sự tự hào.
Thở dốc buông đôi tạ đá xuống, Đổng phu nhân mang theo một kiện cẩm bào đi tới, mang lên người Đổng Trác.
“Phu nhân, gần đây có tin tức gì của A Phi không?”
Đổng phu nhân phốc xuy nở nụ cười,“Trọng Toánh, gần đây thế nào chàng lại quan tâm đến A Phi a. Ha hả, chàng cũng biết là a Phi hiện giờ đang đi du lịch Trung Nguyên, hắn làm gì có nhiều thời gian rãnh? Yên tâm đi, nếu có lúc rãnh rổi hắn nhất định sẽ viết thư...... Nga, hôm qua Tứ nha đầu có nói đại muội trước kia đưa cho chàng bảy con Xích Thố, nó chắc sẽ lấy một con để cưỡi.”
“Hồ đồ!”
Sắc mặt Đổng Trác trầm xuống,“Nha đầu kia ngày ngày điên điên khùng khùng, cũng đã đến tuổi lập gia đình, suốt ngày lại vũ lộng đao thương, không có chút nào giống con gái? Nàng cũng thật là… có rảnh thì dạy nó đọc sách, học nữ công gia chánh. Đừng có cả ngày mơ mộng đến Xích Thố của ta.”
Đang nói, Lý Nho từ bên ngoài đi vào.
“Nhạc phụ đại nhân!”
“Văn Chính à”
Viện nhi đã thành thân nhiều năm, cũng đến lúc nên có hài tử, để nàng đứng đắn hơn”
Khuôn mặt tuấn tú của Lý Nho lập tức đỏ bừng.
Cũng may Đổng Trác không đi quá sau vào vấn đề này, khoác cẩm bào sải bước đi đến phòng khách. Lý Nho đi theo sau hắn, hình như đang nói ra suy nghĩ trong đầu. Đổng phu nhân thì tự giác đi tìm gia nô quét dọn lại thao trường vừa rồi.
“Văn Chính, có chuyện gì? Nói đi.”
Lý Nho ngập ngừng,“Nhạc phụ, chuyện này có quan hệ với a Phi”
Vốn Đổng Trác đang ngồi ngã người ở phía trên, nghe được lời của Lý Nho lập tức ngồi thẳng dậy,“A Phi xảy ra chuyện gì?”
“Ngài còn nhớ rõ người lần trước a Phi phái đến truyền tin tức không?”
“Đương nhiên nhớ rõ. Nga, người kia hình như kêu là……….?”
“Mã Tung!”
“Nga. Chính là Mã Tung!” Đổng Trác vỗ trán, nhìn Lý Nho với ánh mắt nghi hoặc:“Văn Chính, việc đó có quan hệ gì với a Phi?”
“Mã Tung dạo này thường xuyên gặp gỡ với tên họ Hoa, tiểu tế thường xuyên thấy bọn chúng uống rượu với nhau. Bản thân tiểu tế không phải lo lắng a Phi có tư tâm gì, mà là tên Mã Tung này đối với Đổng gia giao tình cũng không sâu, con chỉ sợ hắn...... Văn Khai là chính là đại tướng bên cạnh ngài, nếu Mã Tung là người do người khác phái tới, có phải hay không...... Tiểu tế nghĩ rằng nên tìm một việc gì đó cho hắn làm.”
Nói xong những lời này, trong lòng Lý Nho thầm nghĩ: A Phi huynh đệ, ngươi đừng trách tỷ phu a. Động tác này của ngươi, người sang suốt nhìn vào chắn chắn sẽ biết ngươi đang cố mượn sức của Hoa Hùng. Tuy rằng Nhạc phụ hiện tại không nghi ngờ. Nhưng kéo dài một thời gian chung quy sẽ sinh ra tâm tư không tốt...... Tên Mã Tung này thật sự không được việc. Muốn mượn sức người, thì làm sao có thể sử dụng thủ đoạn rõ ràng như vậy?
Đổng Trác nga một tiếng, cũng không quá chú ý đến việc này.
“Chuyện này ta cũng nghe nói. Mã Tung là đông hương của Hoa Hùng, nên có qua lại vài lần cũng là chuyện bình thương, không liên quan gi đến a Phi. Vợ ngươi cũng đã hỏi qua Lục Nhi, tại kinh thành Mã Tung đã quy hàng a Phi, sau đó lại cùng hắn liên tục chiến đấu ngàn dặm ngoài chiến trường, về lòng trung thành chắc không có gì phải lo lắng. Bất quá lời nói của ngươi cũng có chút đạo lý, để hắn rãnh rỗi như thế cũng thật không có chuyện gì tốt.”
Ánh mắt Lý Nho xoay đông, cười nói:“Con có nghe Viện nhi nói qua, Mã Tung này vài năm trước là một tiểu thương. Không bằng......”
“Có thể phái hắn đi xử lý quân nhu. Ân, ta đang muốn phái người đi Ngũ Nguyên mua một nhóm chiến mã, không bằng giao việc này cho hắn đi.”
“Ánh mắt của phụ thận thật sự sang suốt, để Mã Tung đi mua ngựa đúng là lựa chọn tốt nhất.”
Kết quả này chính là rất hợp với tính toán của Lý Nho.
Trước tiên có thể làm người ít hiểu biết như Mã Tung có một chức vụ, đồng thời giải trừ nghi ngờ của Đổng Trác, còn có thể giao hảo với a Phi, đúng là một công tam việc.
Đổng Trác tựa vào đệm, trầm ngâm trong chốc lác hỏi,“có tin tức gì của Đường Chu không?”
“Đã phái người tin. Chắc chắn là hắn đã hành động, nếu là có tin tức, cũng phải mất một hai ngày.”
“Ân, việc này không thể làm qua loa, nhất định phải tiến hành nhanh chóng.”
Đổng Trác muốn chắc chắn,“Tất cả lễ vật để tiến kinh đã chuển bị thỏa đáng chưa?”
“Đã chuẩn bị thỏa đáng.”
“Ân, lễ vật cho đại tướng quân và Trương Nhượng phải nhiều hơn một chút. Ngươi nói không sai tại những chuyện trên tốt nhất là ta không nên nhúng tay vào. Chuyện này ngươi phải gia tốc tiến hành, một khi Đường Chu trở về, chúng ta lập tức tiến kinh.”
“Tiểu tế hiểu được.”
Hai cha con sau khi bàn xong chính sự lại bắt đầu tán gẫu.
Câu chuyện của hai người bất tri bất giác lại rơi vào người Đổng Phi. Nói thật, đối với thời thơ ấu của Đổng Phi, Lý Nho và Đổng Trác cũng không quá rõ ràng. Bất quá Lý Nho có tốt hơn, có nhiều sự tình được Đổng Viện kể lại, nên hắn nói nhiều hơn một chút. Có một vài sự tình Đổng Trác đã nghe phu nhân nói qua, nhưng khi nghe lại hắn vẫn cảm thấy khá thú vị, cười không ngớt.
“Đại nhân!”
Hai người đang nói chuyện cao hứng, bổng nhiên một thủ vệ tiến vào báo cáo.
Đổng Trác cực kỳ mất hứng, sắc mặt âm trầm hỏi:“Có chuyện gì?”
“Đại nhân, ngoài cửa có một đám người nói là thủ hạ của Phi công tử, có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo.”
“A Sửu có tin?”
Nhãn tình Đổng Trác sáng lên, lập tức đứng dậy hỏi:“Mau cho bọn họ tiến vào. Không phải ta đã nói nếu là người của Phi nhi thì phải lập tức mang vào sao. Phế vật, thật sự là phế vật...... Văn Chính, A Sửu đột nhiên phái người báo tin, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Người này thật sự kì quái.
Hai phụ tử này luôn không hợp nhau, đối với gã con trai xấu xí kia luôn cảm thấy không vừa mắt. Nhưng hôm nay lại hòa hảo, huyết mạch tương liên và sự thân tình giữa phụ tử đã biến Đổng Trác thành một người cha đúng nghĩa. Sau khi thân vệ rời đi, hắn có chút sợ hãi hỏi.
Lý Nho cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể lấp liếm:“Chắc là không có việc gì đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, A Sửu dũng mãnh tuyệt luân, ta tin là không có người nào có thể làm khó nó.”
Bố vợ và con rể đang nói chuyện, bên ngoài phòng khách đã có một đám người tiến vào. Hai người dẫn đầu Đổng trác có thể nhận biết. Một người là thân tín của A Sửu, Đổng Thiết; gã còn lại gọi là Thành Lễ, hình như là do lão nương cấp cho A Sửu làm người hầu. Bất quá, ở giữa hai người có một nam nhân tuổi tác nhìn không nhỏ, lại có vẻ phong trần mệt mỏi, Đổng Trác không nhận biết được.
“Lão chủ nhân!”
“Lão chủ công!”
Đổng thiết, Thành Lễ cùng với nhóm cực ma sĩ nhất loạt quỳ xuống hành lễ.
Chỉ có lão giả vẫn đứng thẳng ngạo ngễ như trước. Hắn nhìn Đổng Trác đánh giá từ trên xuống dưới, Đổng Trác cũng nhìn hắn đánh giá.
Nói thật, phong phạm hai người lúc này không hợp mắt chút nào.
Một người khoác cẩm bào, lồng ngực để trần, long ngực màu đen có thể nhìn thấy được; Người còn lại có vẻ phong trần mệt mỏi, râu tóc hỗn độn, còn có cảm giác bần hàn. Nhưng khí độ lại khiến Đổng Trác cung kính.
Lý Nho để ý tới lão nhân, trong lòng thầm hỏi: Người này là ai?
Mà Đổng Trác lại đứng lên, chắp tay hướng lão nhân kia nói:“Tiên sinh này, tại hạ Đổng Trác, xin hỏi quý danh tiên sinh là gì? Vì sao đến đây?”
Trong đầu Lý Nho đồng thời cũng hiện lên một cái tên.
Không phải là hắn chứ!
Cuống quít đứng lên, khoanh tay cung kính đứng thẳng trong lòng đồng thời suy nghĩ: Lão thiên của ta ơi, nếu là hăn, có thể sao!
Đổng Trác còn đang kỳ quái với hành động của Lý Nho, đang chuẩn bị thấp giọng hỏi.
Nhưng lão nhân đã mở miệng. Chỉ thấy hắn hơi chắp tay:“Đổng Hà Đông, nghe đại danh đã lâu, hôm nay được gặp mặt quả thật may mắn. Lão phu chịu sự phó thác của đồ nhi là A Sửu muốn đến cầu viện Đổng Hà Đông. Vì chuyện gấp gáp xin được lượng thứ.”
“Tiên sinh là, là...... Bá tiên sinh?”
Ánh mắt Đổng Trác nhất thời trợn tròn, mà vẻ mặt của Lý Nho phía sau lại càng kích động, bước mau hai bước:“Đệ tử Lý Nho, bái kiến Bá tiên sinh!”
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân