We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79: Lý Nho Chi Mưu
uang Hoà tháng mười, năm thứ ba ở Hà Đông.
Tinh thần Lý nho toả sáng hướng về phía Thái thú phủ đi tới, tâm tình của hắn cực kỳ thư sướng. Thê tử đi tới làm cho những ngày buồn khổ của hắn rời xa. Nhớ ngày đó, Đổng Viện ở Lâm Thao, tuy hắn có gia cũng như không có. Muốn cùng đồng nghiệp đi phong hoa tuyết nguyệt nhưng lại sợ Đổng Trác biết được, lại sợ rơi vào trong tai của Đổng Viện, đó là tự huỷ tương lai của hắn a. Hồi tưởng lại những ngày gian khổ, quả thật đúng là gian nan.
Hiện giờ thê tử đã đến, tuy rằng như trước vẫn điêu ngoa, nhưng theo năm tháng tuổi càng ngày càng lớn, đặc biệt do đại tỷ mất đi làm cho Đổng Viện thay đổi không ít, nàng giống như thay đổi tính, càng biết lưu luyến những gì đang có.
Gia có kiều thê, cho nên đến nơi phong hoa tuyết nguyệt làm cái gì? Nghĩ tới phong tình của kiều thê, bàn chân của Lý Nho giống như dẫm bông, người cứ phiêu phiêu, giống như đang bay.
Vừa vào Thái thủ phủ thì thấy tiếng cười của Đổng Trác vang lên sặc sụa.
Lý Nho ngẩn ra: Đã xảy ra chuyện gì mà cứ nhiên lão đại nhân cười thoải mái như vậy? Hắn đi vào đại sảnh thì thấy Đổng Mân, Đổng Hoàng, còn có Đổng Phu nhân ngồi ở bên trong, Đống trác ngồi phía sau trường án, khuốn mặt đầy sự hớn hở.
Đổng Mân nhìn qua rất kích động, Đổng Phu nhân lại mang trên khuôn mặt niềm tự hào. Mà Đổng Hoàng cho dù cực lực che dấu, nhưng không thể nào che dấu sự ghen tỵ trong nội tâm của hắn. Bất quá hắn còn cố gắng tươi cười, nhưng nụ cười muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.
Tất cả đều là người một nhà cho nên quy củ cũng không nhiều lắm.
Lý Nho chắp ta cười cười hỏi: “Nhạc phụ, có sự tình gì mà làm cho ngài vui vẻ như vậy?”
“Vui quá mức, vui quá mức!”
Đổng Trác đưa tay lên trường án, cầm lên một phong thư, “A Sửu phái người truyền tin đến đây.”
“A Sửu phái người truyền tin?”
Lý Nho ngẩn ra, nhưng xuất phát từ thói quen, cẩn thận hỏi: “Là ai đưa thư tới? Có tin cậy được hay không?”
“Tin cậy, đương nhiên là tin cậy!”
Đổng Trác cười nói: “Là thủ hạ của A Sửu, mà người này nương của ngươi cũng cũng biết, người này gọi là Mã Tung, nghe nói là lúc A Sửu ở Kim thành thu phục, hơn nữa là đồng hương với Văn Khai. Nương của ngươi đã xác định qua, lúc này hắn đang ở phía dưới nghỉ ngơi. Đúng rồi, A Sửu còn đưa cho Mã Tung mang theo một ít lễ vật, nói là đưa cho Viện nhi, trong chốc lát ngươi trở về, thuận tiện mang về cho Viện nhi.”
Lý Nho lúc này mới yên tâm: “Tiểu tể tất nhien là tuân mệnh… A Sửu mang đến tin tức gì tốt mà ngài vui vẻ như thế?”
Đổng Trác đem lá thư cho Lý Nho, Lý Nho cẩn thận mở ra, nhìn lướt qua một lúc mới đột nhiên ngẩng đầu.
“Phụ thân, đây không phải là bút tích của A Sửu….”
“Đương nhiên không phải của A Sửu, ngươi xem lạc khoản (tên người viết thư) phía dưới xem.”
Lý Nho lúc này mới để ý đến lạc khoản có viết Phi Bạch tuyệt luân bốn chữ, hắn đầu tiên là ngẩn ra, trong đầu lập tức dần hiện ra một người. Hắn lại cẩn thận đọc lại nội dung thư một lần nữa, lúc này mới thất thanh kêu lên: “Đây, đây cứ nhiên là thư của Thái Bá Dê tiên sinh?”
“Đúng là của Thái Bá Dê.”
Đầu của Lý Nho có điểm choáng váng. Thái Bá Dê, cứ nhiên là Thái Bá Dê?Thái Bá Dê là ai? Đây chính là nhân vật được sĩ tử trong thiên hạ tôn sùng, cùng với Trịnh Huyền được xưng là Kinh học nhị tông sư. Đừng nhìn thấy Lý Nho xưa nay đối với danh sĩ không để vào mắt, nhưng đối với Thái Ung thì hắn phát ra từ nội tâm tôn kính, thậm chí khi thời điểm Thái Ung soạn ra phi bạch thù thì hắn cũng đã lùng kiếm một thời gian. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, phong thư trên tay đúng là của Thái Ung tự tay viết, đúng là người mà hắn tôn kính nhất viết, sau một thời gian không kiềm chế được, hắn cầm thư trong tay lại run rẩy không ngừng, qua hơn nửa ngày cũng không nói được câu nào.
“A Sửu không hổ là con trai của Đổng Trác ta, vừa mới ra khỏi cửa thì đã được Thái tiên sinh ưu ái, tốt, thật sự rất tốt.”
Đổng Trác luôn miệng xưng tốt, rung đùi đắc ý, thoải mái cười to, thậm chí không để ý đến người bên cạnh.
Đổng Phu nhân cười nói: “Nhìn chàng mừng rỡ thành cái bộ dạng gì? A Sửu được Thái Bá Dê tiên sinh ưu ái thì cùng với chàng có quan hệ gì, ở Hà Đông kinh doanh nhiều như vậy còn không ra cái gì? Ta thấy đây là A Quyên ở hoàng tuyền bảo hộ A Sửu mới đúng.”
Đổng Trác tuy xấu hổ, nhưng vì xuất phát từ nội tâm kính trrọng phu nhân cho nên liên tục gật đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy, chính là như thế….Thúc Dĩnh, ngươi phái người truyền tin cho Hào Phóng, nói hắn đem phần mộ A Quyên tu sửa một lần. Đúng rồi, nói với hắn truyền tin cho nương, nói với nương là A Sửu được Thái đại sư ưu ái, nương tất nhiên là vui vẻ.”
“Vâng!”
Ánh mắt Đổng Hoàng giống như phun ra lửa, sự ghen tỵ trong lòng khó mà biểu đạt ra. Đổng Phi được xem trọng thì đại biểu cho hắn càng ngày càng mất đi ưu thế, tuy rằng Đổng Trác vẫn như trước đối với hắn quan ái, nhưng trong tâm lại bắt đầu hướng về Đổng Phi, việc này đối với Đổng Hoàng từ nhỏ được cưng chiều mà nói, hắn làm thế nào mà tiếp thụ?
A Sửu, A Sửu…. Chết tiệt gã sửu quỷ, hắn có cái gì tốt? Cứ nhiên có loại vận khí như vậy, sớm hay muộn ta muốn nhìn xem ngươi còn vận khí như thế nữa không!
Lúc này Lý Nho cũng bắt đầu phản ứng.
“Nhạc phụ, sự việc trong thư của Bá Dê tiên sinh ngài thấy thế nào?”
Đổng Trác thu hồi nụ cười trên mặt, “Văn chính, ta cho người tìm ngươi là vì chuyện này, chiếu theo lời của Bá Dê tiên sinh thì thái bình giáo có lòng muông dạ thú, kế hoạch của chúng ta có phải hay không có thể bắt đầu rồi? Còn có, quân cờ kia tình huống như thế nào? Gần đây có từng đưa tin không?”
Vừa nói đến chính sự, Đổng Phu nhân lập tức đứng dậy.
“A Tú, ngươi theo ta đi mang giúp mấy thứ đến cho tứ muội một chuyến đi sao…Văn Chính, lễ vật của A Sửu ta sẽ mang đến cho tứ muội?”
“Làm phiền nhạc mẫu đại nhân.”
Đổng Hoàng không muốn đi, đây tuyệt đối là cơ hội tốt để đánh vào trung tâm của Đổng Thị. Nhưng thoạt nhìn, bất kể Đổng Trác, Đổng Phu nhân, Đổng Mân hay Lý Nho đều chưa có ý tiếp nhận hắn vào trung tâm của Đổng thị.
Trong lòng hắn đại hận nhưng không thể chậm trễ, theo Đổng Phu nhân đai ra đại sảnh, lúc đi ra cửa, không cam lòng quay đầu nhìn về phía Đổng Trác, nhưng làm cho Đổng Hoàng thất vọng chính là Đổng Trác cũng không có chú ý đến hắn. Bất qúa Đổng Trác không chú ý nhưng không có nghĩa là người khác không chú ý. Lý Nho cảm thấy được Đổng Hoàng trong mắt toé ra sự oán hận, đợi cho Đổng Phu nhân mang theo Đổng Hoàng rời đi, không khỏi do dự nói: “Nhạc phụ, A Tú gần đây có điểm không đúng, ngài phải lưu ý một chút.”
Lời này Lý Nho vừa nói ra, nhưng trong lòng có chút không yên, cho tới nay Đổng Hoàng cùng với Đổng Phi đang trnah giành, không biết Đổng Trác trăm năm thì Đổng Gia sẽ thuộc về ai? Vì chuyện này Đổng Viện đã biết bao nhiêu lần sửa trị Lý Nho. Hiện nay đem những lời này nói ra thì chứng tỏ hắn đã lựa chọn phụ tá cho Đổng Phi, không quản Đổng Phi có hay không được việc, nhưng Lý Nho hôm nay đã không thoát khỏi sự suy nghĩ của Đổng Trác, để lại dấu vết của Đổng Phi. Nói cách khác, từ giờ khắc này trở đi, Lý Nho hắn là người của Đổng Phi, từ bây giờ hắn phải vì Đổng Phi mà tiến hành mưu hoa.
Vì cái gì mà hắn lựa chọn như vậy? Lý Nho mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không muốn thừa nhận cũng không được: là do lá thư của Thái Bá Dê. Nguyện vọng lớn nhất đời này của Đổng Trác là được sĩ phu thừa nhận, nhưng hiện tại cho dù hắn đã là Thái thú cùng với ty hầu giáo uý, gần tương đương với tướng quân, nhưng ở phương diện sĩ phu lại không có chút thu hoạch, Nhưng Đổng Phi làm được! Hắn được Thái Ung ưu ái thì cũng như đã bước được một chân vào sĩ phu đại môn. Đây đối với Đổng gia mà nói thì quả thực rất trọng yếu. Đương nhiên về các phương diện khác là địa vị của Đổng Phi ở Đổng gia không ngừng đề cao. Chẳng những được chiêu lãm một tổ thân quân, lại làm lành với Đổng Trác, đây không thể nghi ngờ là nhân tố trọng yếu Lý Nho lựa chọn, còn nữa thì chính là sự ảnh hưởng của Thái Ung, nói chung Lý Nho chính là môn đồ của Thái Ung, hơn nữa lại là loại môn đồ cực kỳ trung thành, cho nên dựa vào những điểm này đủ làm cho hắn quyết định.
Sắc mặt Đổng Trác có chút âm trầm. Sau một lúc lão mới thở dài một hơi, “Cũng được, Phù Phong hiện tại đang thiếu một chức đô uý, ngày mai để cho A Tú đi thôi.”
Phù Phong là một huyện trực thuộc của Ty hầu giáo uý, nói thiếu thì thiếu, nói không thiếu cũng đuợc. Cư như vậy cũng đại biểu cho địa vị của Đổng Hoàng ở Đổng Phủ mất đi hoàn toàn, nói dễ nghe là thăng quan, nó khó nghe ….Đó chính là lưu đày.
Đổng Trác nhẹ nhàng bâng quơ xử lý xong Đổng Hoàng,sáu đó ánh mắt có chút ngưng trọng, “Văn chính, lá thư này của Bá Dê tiên sinh ngươi thấy thế nào?”
“Chủ công!”
Nếu là đàm luận chính sự thì Lú Nho cũng thay đổi cách xưng hô, “Đường Chu hiện tại ở thái bình giáo rất có địa vị, ta xem đã có thể hành động, ta lập tưc sai người thông tri hắn để hắn lấy danh sách trộm ra, bất quá việc này….Ngài sau khi chờ được Đường Chu thì hãy đích thân mang theo danh sách đến Lạc Dương tiếp cận đại tướng quân, Bá dê tiên sinh tựa hồ có điểm biết là có liên quan đến mười phường thị, mà ngài không nên ra mặt đối nghịch với mười phường thị, hãy để cho đại tướng quân đứng ra nói chuyện thôi.”
“Nga? Đây là vì sao?”
“Theo Nho thì mười phường thị lần này mặc dù nguyên khí đại thương, nhưng lại không động được căn bản, hoàng thượng đối với đám người Trương Nhượng cực kỳ tin cậy…Mà đại tướng quân có địa vị như ngày hôm nay cũng do cấu kết với đám người Trương Nhượng, đừng nhìn hiện tại nhìn thấy hắn cùng với Trương Nhượng giương cung bạt kiếm, nhưng Nho dám khẳng định, ở thời điểm cuối cùng đại tướng quân nhất định giải hoà với Trương Nhượng, nếu chủ công đứng ra thì sẽ làm cho đầu giáo của đám người Trương Nhượng hướng về phía ngài…..Một khi đã như vậy, không bằng bán cho đại tướng quân một cái nhân tình, mà đối với chúng ta cũng có chỗ tốt.”
Đổng Trác suy nghi một hồi lâu mới vỗ ta một cái: “Lời này của Văn Chính rất hợp với ý ta, cứ làm như thế.”
Cũng tại thời điểm Đổng Trác cùng với Ly Nho bàn mưu thì ngoài cửa Quận doanh của Hà Đông có một tráng niên nam tử bước đến.
Tay hắn cầm một phong danh thiếp, cung kích giao cho vệ binh trông cửa.
“Nhờ đại nhân bẩm báo cho Hoa Hùng tướng quân, nói có đồng hương Mã Tung đến cầu kiến!”
Vệ binh bất quá chỉ là một gã Đô bá nho nhỏ, nào được xưng hô là đại nhân thế này? Nghe người nọ xưng hô hắn như vây, trong lòng nhất thời mừng rỡ, đồng thời ở danh thiếp trong tay hắn còn có thêm một gói tiền to. Hoa Hùng ở nơi này là chủ tướng, cho nên vệ binh cũng không dám chậm trễ. Được chỗ tốt lại bán thêm một chút tình cảm, nói không chừng ngày sau thăng chức rất nhanh, chắc có lẽ nhờ vào chuyện này.
“Vậy sao, tiên sinh ở chỗ này chờ, ta lập tức vào thông báo cho tướng quân.”
Vệ binh chạy như bay vào quân doanh, không đầy một lát thì trở về, trên mặt mang theo vài phần cung kính, hắn đi đến trước mặt mã Tung, nhúng tay hành lễ nói: “Vị tiên sinh này, tướng quân ời.”
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân