Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Mã Nô Tiểu Thiết(2)
“ Tương đương sao?” Đổng Phi nhãn đồng hơi nhíu lại nhìn sư tông thú đang bước đi, đột nhiên quát to:“ A Sửu, nhớ kỹ, ngươi là của ta….Chiếu cố tốt chính mình, ngày mai chúng ta lại đánh tiếp, đánh đến khi nào ngươi chịu phục mới thôi.”
Đám người Đổng Ngọc nghe được rất ngạc nhiên.
A Sửu, đây chính là nhũ danh của Đổng Phi a!
Thất Mã sư tông thú đang tập tễnh bước về phía đồng cỏ thì nghe tiếng hô của Đổng Phi, quay đầu nhìn thoáng Đổng Phi hí dài một tiếng, nhanh chân chạy như điên.
Đổng Phi cười nói:” Tương đương sao? Ngươi xem, ta ngay cả đi đều phải có người nâng, nó còn có thể tự mình chạy như vậy, kỳ thật ta đã thua….Đừng ôm ta, một con ngựa đã có ngạo khí như vậy, ta nhất định sẽ không thua nó.”
Đổng Ngọc vừa đi lên thì nghe thấy lời này của Đổng Phi.
Nang xua tay bảo cho gia tướng lui ra nói: “ A Sửu, tỷ tỷ mệt mỏi, giúp tỷ tỷ một lần, được không?”
Nói xong cũng không quản Đổng Phi đồng ý, cánh táy vòng qua thân thể hắn. Đổng Phi biết, Đại tỷ muốn hắn nâng thực ra là đang nâng hắn, Đồng thời hắn cũng hiểu được, lấy tình trạng của hắn bây giờ thật đúng là cần người nâng.
“ Đổng Tam, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ hạ trại ở đây, ngươi phái người bảo với lão phu nhân một tiếng.”
Đổng Viện phân phó cho quản sự xong, liền cười hì hì đối với Đổng Phi nói: “ A Sửu, tại sao lại lấy nhũ danh tặng cho nó?”
“ Đổng Phi cười nói: “ Nó vốn là xấu mà!”
“ Ngươi tiểu gia hoả này thật đúng là một tên liều mạng, bất quá ta đúng là lần đầu tiên thấy Sư tông thú, tính tình quả thật rất cương liệt.”
Đổng Phi nghiêm mặt nói:” Không phải là cương liệt mà là ngạo!”
Nói xong, hắn cúi xuống nói nhẹ: “ Kỳ thật ta cảm thất ta và nó rất giống nhau, Phụ thân không thích ta, nô bộc trong nhà đều sợ ta…….Còn nó? Cũng là giống nhau, mẫu thân không thích nó, bầy đàn không tiếp thu nó. Tuy rằng nó chỉ là một con ngựa nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nó thì ta có thể cảm nhận được nó rất giống ta …Chúng ta đều rất cô độc.”
Bàn tay Đổng Ngọc khẽ run lên nhìn Đổng Phi liếc mắt một cái, cũng không biết nói gì.
********************
Mục Trường rất nhiều nơi được bao quanh, gồm phân ra mấy chỗ, nhưng nói chung là rất đơn sơ, nơi ở của quản sự và các gia tướng ở thì chỉ dùng các tảng đá xây phòng, còn về bọn người nô lệ hạ đẳng thì ở chung với ngựa và những đống cỏ khô.
Quản sự đã sớm cho người dọn dẹp phòng sạch sẽ để nghênh đón đám người Đổng Phi.
Sau khi đi vào phòng thì Đổng Phi trước tiên nhìn thấy một tên khương nhân hài tử khoảng mười hai, mười ba tuổi đang chảy máu quỳ rạp dưới đất, xung quanh còn có mười mấy gia nô đứng nhìn.
Đổng Phi chau mày đi thẳng vào ngồi xuống, Đổng Ngọc cùng với Lục đi ra phía sau thay quần áo, trong phòng chỉ còn Đổng Phi cùng với Đổng Viện.
Đổng Phi hỏi: “ Thiếu niên ngoài cửa là ai?”
“ Thiếu gia, đây là người mà tiểu nhân vừa nói với ngài là Tiểu Thiết, Trước kia đầu sư tông thú đều là do hắn canh giữ, nhưng hôm nay do hắn ngủ làm cho sư tông thú chạy vào khu chăn nuôi, còn kinh sợ các vị tiểu thư, thật sự là đáng giận.”
Đổng Viện hừ một tiếng, “ Đích thực là đáng giận, Đổng Tam trước hết hãy phạt tên tiểu tử kia một trăm roi ….”
“ Tứ tỷ, tỷ muốn….”
“ A Sửu, ngươi đừng quản, nếu không phạt tiểu tử này, ta hôm nay sẽ không hết giận, Nếu Sư tông thú ngươi đã coi trọng, ta có thể bỏ qua, tóm lại cơn giận hôm nay phải nhổ ra, nếu không ta sẽ rất khó chịu.”
Quản sự có chút làm khó, hết nhìn Đổng Viện rồi lại Nhìn Đổng Phi.
Đổng Phi mặc dù là thiếu gia, nhưng không quyền không thế, ai cũng biết Đổng Trác không thích hắn. Nhưng Đổng Viện thì không giống với, đây chính là Đổng gia tiểu công chúa….Cho dù đắc tội với Đổng Phi nhưng đừng có đắc tội với Đổng tứ tiểu thư.
Đổng Tam cân nhắc một lần rồi phấn phó cho hạ nhân.
Đổng Phi có chút mất hứng: Ta đây còn đang muốn thương lượng với tứ tỷ, lão già ngươi có phải muốn đối nghịch với ta sao?’’
“ Đổng Tam, con mẹ ngươi, có phải điếc không? Ta nói, chờ một chút.”
“ Tứ tiểu thư nói …”
“ Chẳng lẽ ngươi nghe lời tứ tiểu thư mà không nghe lời Ta?”
Lời nói này vốn không có vấn đề gì,Nhưng Đổng Viện lại nghe thấy thì cảm thấy khó chịu. Đây là ý gì? Không phải chỉ là một tiểu khương nô thôi sao? Có cần quá phận như thế không?
“ A Sửu, ngươi nói gì?”
“ Ta muốn nói, ta đang muốn cùng tứ tỷ thương lượng, lão già này liền phân phó đi xuống, quả thức không để ta vào mắt?”
Đổng Phi cũng không có ý tứ gì, thuận miệng mà nói, không ngờ lại làm cho Đổng Viện mất hứng.
“ Đổng Tam không có làm sai, là ta phân phó cho hắn làm, hắn phải đi chấp hành.”
Đổng Phi có chút giận nói: “ Tứ tỷ, đây bất quá là một chuyện nhỏ, cuối cùng không phải tỷ không bị gì sao? nếu đánh một trăm roi, chỉ sợ tên tiểu tử này không sống nổi? Ta thay hắn cầu tỷ tỷ cho hắn một con đường sống,xem như bán cho ta một chút mặt mũi.”
“ Đây mà là việc nhỏ?” Đôi mày liễu của Đổng Viện dựng lên, cả giận nói: “ Thiếu chút nữa đã hại chết ta, đây mà việc nhỏ? Đổng Tam đánh thêm một trăm roi.”
Đổng Phi nổi giận, vụt đứng dậy.
“ Tứ ỷ, ngươi có ý gì?”
“ Ta có ý gì? Ta đang còn muốn hỏi ngươi có ý gì!”
Đổng Viện cũng phát hoả, Nói thật là nàng cũng không muốn cãi nhau với Đổng Phi, Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nàng đường đường là tứ đại tiểu thư của Đổng gia, lại bị đệ đệ của mình làm ngược ý, thật sự là quá mất mặt mà.
“ A Sửu, Nếu ngươi còn xem ta là tứ tỷ thì đừng lên tiếng.”
“ Tứ tỷ, ngươi nếu xem ta là đệ đệ thì tạm tha cho tiểu tử kia một mạng.”
Đổng Phi thực sự cũng không muốn cứu Tiểu Thiết, nhưng chính mình cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến hắn, Hơn nữa nếu không có Tiểu Thiết thì Sư tông thú làm sao chạy đến bãi cỏ, nếu như không đến bãi cỏ thì làm sao hắn thấy được?
Lại nói tiếp, việc này quả thật là chuyện nhỏ, nhưng bởi vì gã Đổng Tam kia làm cho sự tình có chút phức tạp, Đổng Viện trừng mắt nhìn Đổng Phi, chợt cắn răng, đột nhiên bước lại gần tên gia tướng đoạt lấy một thanh kiếm hùng hổ hướng đến chỗ thiếu niên.
“ Tứ tỷ….”
Đổng Viện giơ cao bảo kiếm hướng phía thiếu niên chém tới.
Đổng Phi lúc này cũng chạy tới, thấy tình huống như vậy vội vàng đẩy Đổng Viện ra.
Đổng Viễn cũng không có nghĩ đến. Đổng Phi vì một tiểu mã nô mà hướng mình động thủ, vì bất ngờ không kịp đề phòng liền bị xô ngã.
“ A Sửu!”
Đổng Phi cũng choáng váng, “ Tứ tỷ, đệ không cố ý!”
Đổng Viện đứng lên, vất kiếm xuống đất, nhìn Đổng Phi một lúc lâu rồi nước mắt mới tràn ra, khóc chạy đi ra ngoài.
“ Tứ tỷ….” Đổng Phi định chạy theo, rồi ngoảnh lại trợn mắt nhìn Đổng Tam nói: “ Mở trói cho hắn, chờ ta về xử lý sau.”
Nói xong hắn liền vội hướng phía mà Đổng Viện mới chạy ra.
Khi hắn đuổi đến thì Đổng Viện đã ngồi lên lưng tiểu hồng.
“ Tứ tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
“ Buông tay, ngươi quản ta làm gì?”
“ Tứ tỷ, trời hôm nay tới rồi, có chuyện gì chúng ta ngồi lại nói, tỷ cũng đừng một mình chạy loạn, lỡ xảy ra chuyện gì.”
Đổng Viện cả giận nói: “ Ta chết sống liên quan gì đến ngươi? Ngươi đi chiếu cố tên chết tiệt tiểu mã nô ấy, về sau đừng tới tìm ta!”
“ Tứ tỷ….”
“ Ta bảo ngươi buông tay!”
Đổng Phi gắt gao bắt lấy dây cương nói: “ Ta không buông!”
“ Nếu không buông tay thì ta sẽ không khách khí!”
“ Tứ tỷ, đừng làm ồn, có gì nói chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói có được không?”
Đổng Viện lúc này nào có nghe thấy Đổng Phi nói gì, Đổng Phi mấy lần ngăn nàng làm cho Đổng Viện giận tới cực điểm, Thấy Đổng Pphi không buông tay, nàng liền dùng roi ngựa quất trên người Đổng Phi.
Đổng Phi không nghĩ tới Đổng Viện sẽ xuất thủ, lập tức nhếch miệng một cái, bàn tay cầm cương buông lỏng ra.
Một roi này đánh trúng trên người Đổng Phi, Đổng Viện cũng hối hận, bất quá trước mặt nhiều người như vậy, nàng đâm lao phải theo lao. Thầm nghĩ “ Không sao, có gì về nói nãi nãi ra mặt …Hơn nữa, A Sửu cũng không trách ta.”
Nghĩ đến đấy, nàng liền phóng ngựa chạy đi.
Đổng Phi cười khổ đứng tại chỗ nhìn nàng dục ngựa đi, quay lại thì thấy một đám gia tướng đang đứng ngây ra như phỗng, lửa giận trong lòng lại một lần nũa trỗi dậy.
“ Nhìn cái gì? Còn không mau đuổi theo Tứ tiểu thư? Hộ tống nàng về nhà, nếu thiếu một sợi tóc, ta xé xác các ngươi.”
Bọn gia tướng lúc này mới như tỉnh mộng, liền đuổi theo, chỉ để Đổng Phi đứng lại một mình, một lúc sau mới cười khổ xoay người bước vào nhà đá.
Ngày hôm nay thật sự là không thuận a!
Ngựa còn không chọn được, ngược lại còn trở mặt với tứ tỷ.
Trên cánh tay tự nhiên đau nhức, trong lòng Đổng Phi nhảy dựng lên: Thời đại này thật sự là khó lăn lộn a.
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân