To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 501 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Kim Thành Phá Khương (1)
Đổng Phi đã nghe nói qua tên này. Bình thư không phải đã nói, Tây Lương Mã Siêu chính là hậu nhân của Phục Ba tướng quân sao?Mã Siêu là ai? cũng không cần phải lắm lời.Đổng Phi đi vào thời đại này cũng nghe người ta nói đến tên của Mã Viên, Nghe nói thời đại tranh giành giang sơn thì Mã Viên chính là thuộc hạ của Lưu Tú, hai người sở hướng vô địch, là một người rất oai phong.
Nhưng Đổng Phi không nghĩ tới người nhà của mình lại có quan hệ với Mã Viên.
Ít nhất tại Bình thư Tam quốc Diễn Nghĩa, Viên khoát đại sư cũng không nói là người nhà họ Đổng có liên quan với Mã Viên.
Bình thư chiến sách? Nghe ra còn rất mơ hồ.
Không ở thời đại tam quốc ngươi vĩnh viễn không hiểu muốn đọc sách là cỡ nào khó khăn, Không nói thời này giấy cũng chưa có, đại bộ phận sách đều là bằng thể tre làm ra, Hơn nữa sách do các thế tộc môn phiệt khống chế, nếu người bình thường muốn đọc sách là cực kỳ khó khăn, Mặc dù Đổng gia tại Lâm Thao rất có địa vị, trong nhà cũng có chút tàng thư nhưng những thư đó đại bộ phận là Đổng Phi không thích thậm chí ghê tởm, nếu biết được sống lại thì đời trước đọc ít kinh thư thì chắc sẽ sống thoải mái ở thời đại này.
Thành Phương nói: “Lão chủ công cả đời trên lưng ngựa chỉ lưu lại từng này di vật. Lúc trước ở dưới trướng của lão chủ công gồm có tứ đại danh tướng bao gồm: Thành, Bàng, Nghiêm, Hoàng. Mà Thành chính là tổ tiên chúng ta, sau này được lão chủ công ưu ái cho giữ bảo khố của lão chủ công. Sau khi lão chủ công qua đời, không ngờ lại không được Quang Vũ Hoàng đế cho hạ táng, dưới cơn nóng giận tổ tiên chúng ta lập tức mang theo mấy thứ này lưu lại.”
“ Thành, Bàng, Nghiêm, Hoàng?”
Lại thêm một sự kiện mới mẻ, Đổng Phi không khỏi có chút tò mò.
“ Nhưng ba nhà sau thì lâu nay không thấy tung tích, chúng ta cũng không biết bọn họ đi nơi nào. Dù sao lão chủ công năm đó thân mang tuyệt nghệ tung hoành sa trường không ai địch nổi, Thương, Đao, Chuỳ,còn có cả binh pháp được người đời gọi là tứ tuyệt”
Thành Phương chỉ vào hai chiếc rương trên xe nói: “Đây chính là tâm Huyết về binh pháp của lão chủ công.”
“ Vậy thùng còn lại?” Đổng Phi tò mò hỏi.
“ Năm đó lão chủ công có Tứ đại gia tướng, Thương thì Mã thị hậu duệ sở lưu, Đao thì được ba nhà Nghiêm, Bàng, Hoàng đoạt được, còn lại là Chuỳ thì thuộc về tổ tiên ta, trong cái rương này chính là Phục Ba tướng quân lưu lại Kim Chuỳ.”
Thành Phương bước lại chiếc xe mở ra từng chiếc rương.
Trong đó hai cái rương là chứa đầy thẻ tre, còn cái rương còn lại thì nhìn thấy một đôi Đại Chuỳ nhìn rất doạ người.
Vì cái gì nói doạ người? Bởi vì nhìn đại chuỳ rất doạ người.Đuôi chuỳ ước hừng dài khoảng sáu thước, được tạo bằng sắt kèm theo những hình hoa văn rất đẹp, nhìn kiểu tạo không khác gì mấy thời hiện đại.Đầu chuỳ là cái hình trứng,được gắn thêm mười bốn cái gai giống như hình thoi.
“ Cái chuỳ này tên gọi là gì?”
“ Lão chủ công gọi nó là Lôi Úng Kim Chuỳ?”
Đổng Phi có cảm giác hoang đường. Lôi Úng Kim Chuỳ? Tên này nghe rất quen thuộc a!
Có cuốn Bình thư viết về > cùng với > ở trong đó đều có xuất hiện là một người hảo hán thời Tuỳ Đường tên là Lý Nguyên Phách, Lôi Cổ Úng Kim Chuỳ là vũ khí của hắn,nhưng tại sao Lôi Cổ Úng Kim Chuỳ lại xuất hiện trong thời tam quốc?
Đổng Phi liền nhảy lên xe, duỗi tay muốn xách lên Đại chuỳ.
Hắn đối với khí lực của mình rất có lòng tin, nhưng khi cầm hai cái Đại chuỳ cũng không có chút nhúc nhích, Khuôn mặt của Đổng Phi có chút đỏ, Không biết Đại chuỳ năng bao nhiêu cân mà Đông phi Muốn nhấc mà cũng không có chút xê dịch?
Hắn lập tức dùng hai tay, cố gắng hết lực lượng trong cơ thể miệng thì quát lên một tiếng cuối cùng cũng nhấc được đại chuỳ.
Nhưng nhấc là nhấc, còn đừng có nói chuyện múa máy, ngay cả đi đều thành vấn đề, Hắn thở ra một hơi thả Đại chuỳ xuống, đại chuỳ vừa rơi xuống làm cho chiếc xe bị vỡ vụn, đại chuỳ lăn trúng mấy cái rương lạp tức đều bị đánh rơi xuống mặt đất.
“ Gia gia, chuỳ này không biết nặng bao nhiêu?”
“ Chuỳ phía tay trái nặng một trăm năm mươi cân, còn chuỳ tay phải …Ha ha, nặng một trăm chín mươi tư cân.”
Đầu Đổng Phi ông lên một tiếng, giống như nằm mộng!
Ba trăm bốn mươi bốn cân? Trong tam quốc diễn nghĩa nói Thanh Long Uyển nguyệt đao của Quan nhị ca mới có tám mươi hai cân, mà đại chuỳ này lại nặng hơn ba trăm cân?
Nếu nói đến Lực Vương, chỉ sợ Mã Viên mới xứng đáng là Lực Vương a.
Đại chuỳ của Lý Nguyên Phách nặng một ngàn sáu trăm cân, trên cơ bản là bị loại bỏ, tác giả quá thồi phồng.
Nhưng một đôi đại chuỳ này nặng hơn ba trăm cân bày trước mặt, Đổng Phi cũng bắt đầu có cảm giác vô lực.
Một đôi đại chuỳ như vậy, ai có thể múa nó?
Thành Phương đi đến bên người Đổng Phi vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:” Đây là đôi chuỳ mà gia tộc chúng ta bảo quản hơn một trăm năm, không ai có thể xách lên, ngươi năm nay còn không đến bảy tuổi không ngờ có thể đem đại chuỳ này nhấc lên, chờ đến khi trưởng thành chắc chắn có thể sử dụng.”
“ Nhưng hiện tại….”
“ Đừng lo lắng, nãi nãi của ngươi đã sai người đi tạo một đôi tiểu chuỳ nặng năm mươi cân theo kiểu dáng đại truỳ này, Còn đây là là lão chủ công để lại ba mươi sáu đường chuỳ pháp được gọi là Hận chuỳ, ta đưa cho ngươi bảo quản hy phong ngươi đừng cô phụ uy vọng của lão chủ công.”
Đổng Phi đờ đẫn gật đầu, nhìn chằm chằm vào đôi Lôi Úng Kim Chuỳ nặng hơn ba trăm cân mà trong lòng phát lạnh.
Nếu ngươi có thể sử dụng đôi chuỳ này thì chắc là ngươi là yêu quái hoặc thân tiên a!
**********************************
Đổng Phi càng ngày càng thêm vất vả.
Ngoại trừ mỗi ngày kiên trì tập luyện Ngũ Cầm Hí để tăng thêm khí lực, Buổi sáng còn phải đọc sách với ba vị lão sư, Buổi chiều thì ở trong thư phòng nghe Thành Phương đọc binh pháp của Mã Viên lưu lại, Đến buổi tối thì tập luyện Hận chuỳ.
Mỗi ngày như vậy trôi qua, nếu không phải thân thể Đổng Phi rất tốt cộng với tư tưởng và nghị lực của người trưởng thành thì thật sự là rất khó kéo dài.
Thành Phương không biết dùng chuỳ, cho nên Đổng Phi chỉ có thể dựa vào ba mươi sáu hình vẽ để luyện tập.
Thành Phương cũng không hiểu binh pháp, sở dĩ lão cần làm là ngồi trong phòng đọc nội dung trên thẻ tre. Dù sao mấy thứ này cũng không thể để người ngoài biết, Nếu một khi bị người biết binh pháp của Tướng quân Phục ba đang có trên đời thì có trời mới biết sẽ mang đến phiền toái gì.
Trừ những thứ đó ra, trong di bảo của Phục Ba thướng quân còn có cả bản đồ Tây Vực.
Đổng Phi nhìn xong liền ném về bên cạnh. Đó chính là Bản đồ lúc Phục Ba tướng quân đánh giặc tại Tây Vực lưu lại, không có tác dụng gì. Bất quá Đổng Phi cũng không dám vất nó, liền cẩn bản đồ vào cái hộp gấm rồi bảo Lục Y bảo quản.
Mấy ngày sau Đổng Trác mang theo Lưu Phụ trở lại Lâm Thao.
Tiếp mấy ngày sau nữa, Đổng Trác lên đường khởi hành đi đến chỗ nhận chức là Hà Đông.
Đổng Gia ở Lâm Thao sau khi trải qua một hôi ồn ào thì bây giờ đã hồi phục sự yên tĩnh của ngày xưa. Cuộc sống của Đổng Phi rất phong phú, đặc biệt là nãi nãi đã thuê người đánh cho hắn một đôi thiết chuỳ nặng năm mươi cân để tặng hắn.Làm cho hắn cực kỳ thích thú.
Đổng Viện cũng không đi theo Lý Nho đi Hà Đông mà là cùng lưu lại Lâm Thao.
Cuộc sống của nàng cũng trôi qua rất nhàn nhã, suốt ngày tìm Đổng thị cũng với tỷ tỷ Đổng Chiếu tâm sự, còn rảnh thì đi tìm đệ đệ A Sửu nói chuyện.
Còn những thời điểm không có việc gì thì dẫn một đám gia tướng cưỡi kỵ mã chạy ngoài săn bắn.
Đổng Hoàng thương thế cũng đã khỏi hẳn, lại không dám ở nhà. rất nhanh liền đi Hà Đông làm việc dưới trướng của Đổng Trác.
Trải qua sự tình như vậy, Đổng Hoàng trở nên rất thành thật.
Đổng Trác gởi thư nói, Đổng Hoàng mỗi ngày đều ra quân doanh hoặc tìm người tập võ, nếu không thì sẽ đọc binh thư.
Không ngờ Ác bá Đổng Hoàng vừa đi lại lòi ra một Đổng Viện, Nhưng Đổng viện cũng không làm gì quá đáng, nhiều nhất chỉ là cưỡi ngựa quá nhanh đụng phải sạp bán hàng, hơn nữa mỗi lần gây chuyện đều có một người thiếu niên rất xấu đứng ra bồi thường, cho nên thanh danh Đổng Gia cũng tốt lên rất nhiều.Mà thiếu niên cực kỳ xấu kia chính là Đổng Phi.Tại vì hắn biết, Đổng Viện không có ý xấu, chỉ là tính cách hơi giống Đổng Trác, hơn nữa thích làm cái gì thì làm, hơn nữa gây chuyện thì nàng cảm thấy rất thú vị. Nếu không nàng làm người khác bị thương rồi nói Đổng Phi ra mặt nhận lỗi, về phần Đổng Viện Luôn giải thích là: “Tại bọn họ chứ không phải ta.”
Mấy năm nay, tiểu chuỳ trong tay Đổng Phi từ năm mươi cân đã biến thành một trăm năm mươi cân, thể trạng cũng trở nên khôi ngô, mới muời hai tuổi mà thân cao tám thước( Khoảng 1m80) Vai gấu eo hổ, nhìn qua thực có chút giống Đổng Trác lúc trẻ, Tướng mạo không biến hoá nhiều lắm, nhưng theo cái đầu tăng trưởng thì khuôn mặt cũng dần to ra, ít nhất không có khó coi như lúc bảy tuổi.
Đổng Phi không thích buộc tóc, cho nên đại đa số thời gian đều buông ra.Cũng chính vì bộ dáng này cho nên nhìn hắn giống như một đầu sư tử, con ngươi dài và nhỏ mang theo một chút tinh quang, trong mắt của Đổng thị thì A Sửu ngày càng cao thâm khó lường.
Nếu nói trong Đổng phủ ai có uy tín nhất?Thì Nhất định là Lão Phu nhân cùng với Đổng thị……..Nhưng nói nếu như người trong phủ sợ ai nhất? Không thể nghi ngờ chính là Đổng Phi, Một trăm năm mươi cân tiểu chuỳ, ngay cả Ngưu Phụ cũng không qua được mười hiệp. Toàn bộ Đổng Phủ…..Không, Phải là toàn bộ Lâm Thao không có người nào đối thủ của Đổng Phi.
Đổng Phi uy vọng càng ngày càng lớn thì tỳ nữ là Lục Y cũng theo đà mà nước lên thuyền lên.Trong mắt của Lục Y, Đổng Phi chẳng những là chủ nhân của nàng, mà chính là thần hộ mệnh của nàng, Có một lần nàng xuất môn mua đồ bị mấy tên du côn đùa giỡn. Về nhà Lục Y khóc lóc kể cho Đổng Phi, vị thiếu chủ nhân giống như một đầu sư tử không ngờ lại đơn thương độc mã, một người một ngựa chạy ra, đi tìm nhóm du côn ở Lâm thao thu thập một lần, cuối cùng cũng tìm được mấy tên gia hoả kia.
Kết quả tự nhiên là…….Bị Đổng Viện buộc sau Đuôi ngựa kéo mấy vòng thì chết.
Sau khi chuyện này phát sinh. Đổng Phi bị lão phu nhân giáo huấn một trận, sau đó cũng thì cũng bỏ qua. Nhưng người cả thành đều biết Tuy Đổng Trác đi rồi, nhưng địa vị của Đổng gia ở Lâm Thao tuyệt đối không để cho người ta khiêu khích. Hai người ma vương của Đổng gia làm cho người ta cảm thấy sợ hãi,Ngay cả Huyện uý Lâm Thao cũng điều tra cho có tính tượng trưng, điều tra một chút rồi trả lại cho Đổng Phi một danh hiệu trừ bạo an dân.
Đổng Phi biết, Chức quan của Đổng Trác càng lớn thì càng giống sự phát triển của lịch sử.Hắn từng đã nhờ Đổng Viện cảnh cáo Đổng trác một lần, không ngờ lại bị Đổng Trác thoá mạ. Cũng khó mà trách được, Đổng Trác bây giờ rất đắc ý, làm sao có thể nghe một điều hắn không thích, hơn nữa lại là một tiểu nha đầu hồ ngôn loạn ngữ?Bất đắc dĩ Đổng Phi càng phải khắc khổ học tập, lại càng khắc khổ luỵện võ công.
Hắn không phải không nghĩ tới, thừa dịp loạn khăn vàng, quần hùng chưa nổi dậy muốn đi mời một số kỳ nhân. Nhưng mấu chốt ai sẽ theo hắn? Cha hắn mặc dù là Thứ sử Hà Đông, nhưng trong mắt đại đa số kẻ sĩ thì chính là một kẻ quân nhân thô bỉ. Nếu không phải cha khéo léo, một bên nguyện trung thành với Đại tướng quan Hà Tiến, một bên thì đút lót cho hoạn quan, thì chỉ sợ ngay cả Thứ sử Hà Đông cũng không làm được. Đối với điểm này, Đổng Phi nhìn rõ ràng hơn bất cứ người nào trong nhà.
Thơì gian Đầu năm triều đình đã xảy ra điềm xấu.Tháng sáu, hơn mười trượng hắc khí bay vào Ôn Đức Điện làm cho Hán Đế hoảng sợ bỏ chạy. Tháng bảy cầu vồng xuất hiện ở Ngọc Đường, làm cửu châu Tam Xuyên vị vỡ toang.
Hán Đế lên triều hỏi quần thần, Nghị Lang Thái Ung nói: “Đây là thải hồng từ bầu trời rơi xuống, chính là ông trời cảnh cáo, gà mái hoá hùng, đây chính là hoạn quan tham gia vào chính sự.”
Nhưng không nghĩ tới, Thái Ung lần này dâng sớ lại bị hoạn qua Trương Nhiên nghe được, liền cho người vu hãm Thái Ung, May mắn Thái Ung lại sĩ nhân rất có uy tín hơn nữa trong triều có không ít người nói giúp, vì thế bị buộc cáo lão hồi hương.
Từ đó, Trương Nhiên, Triệu Trung, Hạ Uẩn, Quách Thắng, Tôn Chương, Tất Lam, Lật Tung, Đoạn Khuê, Cao Vọng, Trương cùng, Hàn Khôi, Tống Điển mười hai người quy tụ kết bè kéo cánh làm việc xấu,Được người ta gọi là mười hai phường thị.Trong đó Hán Đế đối với người đúng đầu mười hai phương thị là Trương Nhiên rất tôn kính, thậm chí xưng là “ A Phụ” để cho trương Nhiên muốn làm gì thì làm.
Mà cùng một năm, Cự lộc nhân Trương Giác, Trương Bảo, Trương Lương ba người tự xưng là vào núi hái thuốc gặp được Nam Hoa lão tiên ưu ái, được ban ba cuốn >. Từ đó Trương thị huynh đệ chế tạo bùa chú, mở phòng thuốc chữa bênh, tự xưng là “ Đại Hiền Lương Sư.”
****************
Đổng Phi đầu tóc rối mù, mặc một bộ áo choàng ngồi trong phòng. Mặc dù là ngồi, nhưng cực kỳ giống một đầu hùng sư, ánh mắt hơi nhắm lại, tựa hồ giống như đang ngủ gục.Nghe đựơc Lục Y báo cáo ánh mắt Đổng Phi mở ra. Hắn buông thẻ tre trên tay nhìn Lục Y hỏi.
Lục Y liên tục gật đầu, thời tiết cũng không tính là nóng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vì kích động mà trở nên đỏ bừng.
“ Thiếu gia, Ngài cũng nghe được thanh danh của Đại hiền lương sư?”
Tại sao lại không có nghe qua, Bình thư mặc dù sơ lược bình loạn giặc khăn vàng, Nhưng đại danh đỉnh đỉnh Đại hiền lương sư làm sao hắn có thể không biết? Đúng là lão gia hoả này tạo phản cho nên giang sơn hán thất suy sụp từ đó.
Trương Giác rốt cục đã xuất hiện!
Nói cách khác, loạn khăn vàng sắp bắt đầu rồi.Trong lòng Đổng Phi nặng trịch, có loại nói không ra lời đè nén. Loạn khăn vàng qua đi, cũng chính là Cha đến lúc toả sáng…. Cũng chính là thời kỳ tập hợp anh hùng trong thiên hạ. Đổng Phi rất rõ ràng, Đổng gia kỳ thực đã bước một chân vào vực sâu.Nãi nãi, tỷ tỷ, còn có Lục Y trong trường tai nạn kia sẽ bị người ta giết.
Đổng Phi hận chính mình, vì cái gì mình mới mười hai tuổi?Ba năm, vì cái gì không lý giải được Phục Ba binh pháp, Bộ hận chuỳ cũng không có luyện thành?Còn có bao nhiêu thời gian để cho hắn chuẩn bị đâu?
Tâm tư của hắn tất nhiên Lục Y không có khả năng biết được.
Nàng còn kích động nói:” Bất quá Đại hiền lương sư còn chưa tới, nhưng đồ đệ của ngài đã đến hai người, đang bày bán phù chú.”
Phải làm cái gì bây giờ, mặc dù mình không có bổn sự gì, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn phương hướng lịch sử đi vào quỹ đạo a. Không vì cái gì khác, vì nãi nãi cùng với tỷ tỷ cho nên hắn phải hành động.
Đổng Phi hạ quyết tâm nói:” Lục Y, phiền toái ngươi đi tìm tỷ tỷ qua cho ta.”
“ Là tứ tiểu thư sao?”
Đổng Phi gật đầu nói:” Gọi nàng lập tức tới ngay, nói A Sửu có chuyện vô cùng trọng yếu muốn thương lượng với nàng.”
Từ khi đi theo Đổng Phi, Lục Y rất hiếm khi thấy vẻ mặt ngưng trong của tiểu chủ nhân. Nàng có một chút do dự liền tiến đến đặt phù chú trước mặt Đổng Phi:“Thiếu gia, đây là phù chú Lục Y vì ngài cầu. Ngài mỗi ngày luyện công đọc sách thật vất vả, Lục y cầu lá phù kia hy vọng có thể trợ giúp thiếu gia một ít. Nô tỳ bây giờ đi tìm Tứ tiểu thư.”
Lục Y vội vàng rời đi. Đổng Phi nhíu mày nhìn là bùa trước mặt, khuôn mặt khẽ nhíu lại.Đại hiền lương sư quả nhiên lợi hại. Ngay cả Lục Y là nha đầu của hắn cũng sùng bái đối với Đại hiền lương sư như thế. Ngẫm lại, trong Bình thư có nói, thời điểm Trương Giác tạo phản, thì bát châu rung chuyển cũng không phải không có khả năng. Có trời mới biết lá phù này là vật gì, tiểu nha đầu có ý tốt, chỉ là ……Đổng Phi vất lá phù trên mặt đất tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Chờ một lúc lâu cũng không thấy Đổng Viện qua, tâm tư có chút rối loạn Đổng Phi liền đặt thẻ tre trên bàn rồi bước ra khỏi phòng.
“Thiếu gia, không tốt, đại sự không tốt!”
Đúng lúc này, Lục Y và hai tên gia tướng lảo đảo chạy tới, hai tên gia tướng vừa thấy Đổng Phi liền chạy lại quỳ sụp xuống “Thiếu gia, Tiểu thư bị người bắt đi, tiểu thư bị người bắt đi.”
Đổng Phi chợt ngẩn ra,“ Ngươi chậm rãi nói, tiểu thư bị ai bắt đi?”
“ Tứ tiểu thư bị người bắt đi rồi!”
Đổng Phi nghe được, khuôn mặt nhất thời tím lại, hắn một cước đá ngã tên gia tướng, một tay bắt lấy cổ một tên còn lại: “Ngươi nói cái gì? Tứ tỷ bị người ta bắt đi? Là ai bắt nàng? ở Lâm Thao ai không biết chết sống như vậy?”
“ Thiếu gia,người nắm nhẹ một chút, nếu không hắn không thở được!”
Tay của Đổng Phi có bao nhiêu lực, Huống chi trong tình huống cấp bách suýt đem tên gia tướng kia bóp chết.Cũng may Lục Y đứng bên cạnh nhắc nhở Đổng Phi mới buông lỏng tay, giận dữ hét: “Nói nhanh, Tứ tỷ bị ai bắt đi?”
“ Khương nhân, là khương nhân!”
Đổng Phi ngẩn cả người, “ Khương nhân? Làm sao có thể… Người nào không biết, thủ lĩnh Khương nhân chính là huynh đệ tốt của cha ta, làm sao có thể bắt Tứ tỷ?”
“Thật là Khương nhân, bất qua không phải Linh khương. Bọn họ ăn mặc rất cổ quái, giống như không phải Khương nhân bản địa.”
Đi tới thời đại này, Đổng Phi mới biết, Được gọi là Khương nhân kỳ thật cũng chia ra rất nhiều loại.Có Khương nhân du mục, Khương nhân trồng trọt…….Tỷ như ở gần Lâm Thao có một bộ lạc Khương nhân du mục.
Nếu là Linh Khương bắt đi tứ tỷ thì Đổng Phi không cần lo lắng.
Nhưng khi nghe tên gia tướng nói bắt đi Đổng Viện không pghải Linh khương thì tâm lập tức hoảng loạn.
“ Nghe bọn họ nói, Nghe bọn họ nói hình như là Kim Thành Phá Khương.”
“ Kim Thành Phá Khương?” Đổng Phi bắt đầu thấy đầu như to ra, hắn chưa bao giờ nghe tên bộ lạc này, nhưng đã bắt đi tứ tý thì cho dù thiên vương lão tử đều không được. Đổng phi xoay người vào phòng cầm tiểu chuỳ, hướng tên gia tướng quát: “Có biết họ dừng chân chỗ nào?”
“ Biết, biết….”
“ Chuẩn bị ngựa,, mang ta tiến đến doanh địa của Khương nhân. Lục Y lập tức thông tri tỷ phu của ta, nói hắn xuất binh cứu tứ tỷ, còn nữa, nói tỷ phu thông báo cho thủ lĩnh của Linh khương làm cho hắn qua lãnh địa trợ giúp.”
“ Thiếu gia, còn ngài?”
“ Ta đi tìm lũ gia hoả này, Nhớ kỹ không được nói cho nãi nãi biết, vạn nhất làm cho nãi nãi thương tâm,ta sẽ không thể tha thứ ình.”
Lục Y gật đầu: “Nô tỳ đi ngay.”
Sớm đã có người dắt chiến mã tới, Đổng Phi phi thân lên ngựa, đối với tên gia tướng còn đang đúng ngẩn kia quát: “Còn không dẫn đường.”
Ác Hán Ác Hán - Canh Tân