I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Trí Bạch
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 314
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2365 / 21
Cập nhật: 2017-11-18 21:16:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 222: Quỳ Lạy
Cường Tử một tay xách thủ tướng Nhật Bản lên, sau đó từng bước đi về phía cửa chính toà kiến trúc phía trước. Mảng kiến trúc này xây dựng cách đây một trăm bốn mươi năm, bên trong thờ phụng rất nhiều anh hùng trong suy nghĩ của người Nhật Bản, hoặc là cũng có thể nói rất nhiều ma quỷ trong lòng người Châu Á. Chỗ này gọi là Tĩnh Quốc Thần Xã.
Rạng sáng, màn đêm vẫn còn chưa bị thay thế.
Trong cảnh không tìm thấy ánh đèn, sự tình không để cho người nào biết đang xảy ra.
Cường Tử mang theo thủ tướng tới nơi này, mục đích không cần nói cũng biết. Có lẽ trong lòng rất nhiều người Trung Quốc cũng có một phần cảm giác xót xa nhiệt huyết sôi trào, cho dù bọn con nít mới sinh đời nay đã dần dần xem nhẹ đoạn lịch sử kia, nhưng một loại đau xót và cừu hận in sâu trong lòng này, cũng không phải thời gian có thể hoá giải.
Chính như Trác Thanh Đế uất hận không sinh sớm được sáu mươi năm kia, cam chịu, buồn chán, phần nhiều là tiếc nuối và oán giận.
Thánh nhân có thể một nụ cười hoá giải ân cừu, nhưng tiếc rằng Thánh nhân trên đời này rất khó tìm thấy. Không cần nói cừu hận nước nhà, có biết bao nhiêu bạn thân thưở xưa vì mấy trăm mấy ngàn mấy vạn đồng bạc mà trở mặt thành thù cả đời không qua lại với nhau? Có biết bao nhiêu người bởi vì phụ nữ quyền cước ẩu đả thậm chí không chết không ngừng? Lại có bao nhiêu người vì dục vọng trong lòng chẳng những lừa gạt bạn bè thân thích thậm chí thủ túc tương tàn?
Thế giới này phần nhiều chính là hiện thực tàn khốc, đừng dùng lối suy nghĩ khiếm nhã tầm nhìn hạn hẹp để nhìn ra được tính toán chi li của người khác. Thánh nhân, chẳng qua là một loại sản phẩm tin đồn bậy bạ truyền đi không thể xác thực được. Bất kỳ trong suy nghĩ của người nào cũng cho rằng mình đứng về phía chính nghĩa, mà đối thủ của chính anh cho dù là đã bị anh tra tấn thương tích đầy mình anh cũng sẽ tự thấy rằng yên tâm thoải mái.
Cho nên, không cần phải vọng tưởng không thừa nhận thì có thể chôn giấu đoạn lịch sử đầy máu và nước mắt. Không cần vọng tưởng dối gạt thì có thể làm phai mờ cuộc chiến sinh linh đồ thán kia. Người Đức có thể chân chính đối diện lịch sử, sai rồi thì là sai, cũng không kiêng dè gì, cũng nói biết sai có thể sửa đổi trở nên tốt hơn nữa. Kỳ thật đây cũng là một câu nói chối bỏ trách nhiệm, cái tát không quất ở trên mặt anh, anh sẽ không cảm thấy đau. Nước mắt tủi nhục tóm lại là lúc chịu tủi nhục mới sẽ ứa tràn ở trong hốc mắt.
Cường Tử vốn không dự định tới chỗ này, chỉ muốn tra cho ra việc hắn muốn tra, giải quyết vấn đề hắn nên giải quyết, an tâm trở về nhà. Bởi vì nơi đó có phụ nữ, huynh đệ, còn có thân nhân kiểng chân trông ngóng hắn trở về hoàn hảo không tổn hại gì,
Nhưng tiếc rằng là, Ngô Tôn chết đi đã khiến cho Cường Tử mất đi tỉnh táo cũng lấy mất đi một phần tỉnh táo khác. Đối mặt với bóng đêm, bạn lựa chọn không đếm xỉa đến nó, hoặc là chờ đợi thời khắc buổi sáng tinh mơ đến. Không bằng phá tan bóng tối, sau đó nghênh đón mặt trời mọc lên soi sáng từ phương đông.
Trong tay hắn xách người đứng đầu một bước, chậm rãi tiến lên phía trước.
Mấy gã bảo vệ trước cửa còn đang vui đùa, nhìn thấy một người thanh niên khác thường nửa thân trên không mặc gì, một tay cầm kiếm, một tay kéo lê một người càng đi càng đến gần. Mái đầu tóc bạc của hắn ở trong gió đêm tung bay dập dìu, yêu dị mà tiêu sái. Nửa thân trên không mặc gì của hắn còn có vết máu lốm đốm, không biết tại làm sao nhìn từ xa có vẻ thật giống như một bức tranh hoa mai vẩy mực vẽ thành ngạo nghễ khoe sắc trong nỗi lạnh lùng cay đắng.
Bảo vệ tay cầm dùi cui dùng điện cao thế trước tiên từ căn phòng bảo vệ đi ra, chiều cao của gã bảo vệ này chừng hơn một mét chín. Trong đám đàn ông Nhật Bản thuộc vào loại xuất sắc, không biết nguyên nhân gì, chất lượng đàn ông đất nước này kém hơn rất nhiều so với chất lượng phụ nữ. Cũng không biết tại sao ở đất nước này, địa vị phụ nữ thật sự không được coi vào đâu.
- Đứng lại! Nơi này không phải chỗ tuỳ tiện ra vào, mời anh tránh xa!
Bảo anh dáng người cao lớn dùng dùi cui điện trong tay chỉ vào Cường Tử nói.
Tay trái của gã cầm dùi cui điện không ngừng gõ vào tay trái của mình. Vẻ khinh thường trên mặt và động tác từ trên cao nhìn xuống của gã đều hiện ra rõ ràng, gã là một người tự cho mình giỏi, hơn nữa còn có chút tự thương hại mình. Làm bảo vệ ở chỗ này, quả thật không phải một việc vặt mặt mũi dễ coi rồi.
- Tôi muốn đi vào.
Giọng nói Cường Tử bình thản.
Trên mặt của hắn không có một chút cảm xúc hiện ra, yên tĩnh như nước giếng.
- Tôi nhắc lại lần nữa, người trẻ tuổi, nơi này không phải chỗ anh tuỷ tiện là có thể đi vào. Nhất là buổi tối, nếu như anh không nghe lời, tôi khó thể bảo đảm sẽ không xảy ra việc không vui vẻ gì. Mặc kệ anh là người nước nào, đến nơi này vẫn coi như người phá hoại, tôi có chiều hướng không ngại sử dụng vũ lực.
Gã nói:
- Anh còn chưa có quyền lợi ra vào nơi này.
Cường Tử xách thủ tướng Nhật Bản trong tay nhấc lên cao, hắn nhìn thẳng đôi mắt bảo vệ kia, hỏi từng câu từng chữ:
- Không biết thủ tướng nước các anh muốn đi vào nơi này không biết có gặp phải ngăn trở nào hay không?
Thủ tướng Nhật Bản trên truyền hình cao hơn nhiều so với lãnh đạo một số nước lớn, thậm chí không kém hơn bao nhiêu so với tổng thống Hoa Kỳ. Bảo vệ này nhận ra thủ tướng, nhưng gã không tin vào đôi mắt của mình. Suy nghĩ đơn giản thế này, khi một người xách thủ lĩnh gia tộc kẻ khác, người muốn đi vào nghĩa trang gia tộc đó, ai cũng phải tưởng tượng ra một số thứ.
Bảo vệ cao lớn sau khi nhìn rõ khuôn mặt thủ tướng, há miệng kinh ngạc há miệng ra đủ để nhét vào một quả trứng gà. Gã dùng sức dụi hai mắt của mình, sau đó lần nữa xác nhận tỉ mỉ. Đúng vậy, người mà thanh niên đó xách đi như xách một con gà chính là thủ tướng đại nhân.
- Anh muốn làm cái gì!
Bảo vệ cao lớn vừa thiếu tự tin chất vấn Cường Tử, vừa thông qua máy bộ đàm bàn bạc với các quan viên nơi này. Người phụ trách chỗ này thời khắc đó đang nằm sấp trên người một cô gái xinh đẹp ngủ mê man như heo chết, sau khi nhận được bảo vệ trực ban ông ta lăn lông lốc ngồi dậy. Nhìn cô gái vẫn chưa thoả mãn thậm chí có một số nhu cầu quá mức bên cạnh mình này, gã phụ trách cười dâm đãng dùng sức ngắt hai cái trên cặp mông mềm mại mịn màng của cô gái xinh đẹp, sau đó mang theo thoả mãn đi về phía cửa ra vào.
Sở dĩ gã phụ trách này không nóng vội, bởi vì ông ta hiểu rõ hình trạng bảo vệ chỗ đó. Không riêng gì những nhẫn giả và võ giả có thể nhìn thấy rõ ràng trên bề mặt, mà ngay cả những tay trùm trong thế giới xã hội đen kia cũng cực kỳ xem trọng nơi này. Cho dù là phòng vệ của nhà riêng thủ tướng Nhật Bản, cũng thấp hơn một bậc so với nơi này.
- Mau thả thủ tướng đại nhân ra! Bằng không anh sẽ nếm mùi vị chế tài của pháp luật!
Cường Tử nhếch miệng, hắn căn bản xem thường tên bảo vệ cao lớn này, thậm chí ngay cả lời mói cũng lười nói ra. Có thủ tướng đại nhân trong tay, bảo vệ này ngay cả tư cách dẫn đường cũng không có.
- Tránh ra, hoặc là chết.
Giọng Cường Tử lạnh lẽo nói ra năm chữ này.
Bảo vệ cao to này bị khí thế bùng phát ra trên người Cường Tử chấn động kinh hãi có chút khó chịu, nhưng nhớ đến chức trách và những hiện diện âm thầm đứng ở sau lưng mình, gã lấy hết dũng khí chỉ vào Cường Tử quát lên:
- Đứng lại, tiến thêm một bước tôi sẽ không khách khí nữa.
Cường Tử căn bản là lười phải nói chuyện với gã, điểm dưới chân một cái đến trước người bảo vệ kia, khoảng cách giữa hai người gần đến mức dường như mặt sát vào nhau. Gã bảo vệ kia ngay cả một chút phản ứng cũng không có, đã bị Cường Tử sử dụng chuôi kiếm đập vào đầu hôn mê. Gã bảo vệ này quả thật vẫn có chút bản lãnh, nhưng chỗ này từ trước tới nay vẫn luôn thuộc về nơi chốn được coi trọng nhất của đất nước hắn ta, từ trước tới nay chưa từng có người đi đến gây náo loạn không coi ai ra gì như vậy. Bọn bảo vệ lười biếng quen thói, nào có thể đỡ được một đòn tấn công của Cường Tử?
Vừa đi đến trước cửa, sau vài tiếng động vang lên, bốn người mặc quần áo nhẫn giả màu đen ngăn ở trước mặt Cường Tử.
Nhẫn giả dẫn đầu nhìn Cường Tử giọng nói lạnh như băng:
- Mặc kệ anh xuất phát từ mục đích gì đến nơi này, bây giờ tôi cho anh biết, hoặc là rời khỏi, hoặc là chết!
Cường Tử dùng hành động thực tế trả lời gã, Trạm Lô Kiếm như sóng nước mê người lại mang theo kiếm ảnh sắc bén dị thường lướt qua, cái đầu đẹp đẽ to lớn của tên thủ lĩnh nhẫn giả này tách ra khỏi cần cổ của gã. Ba tên nhẫn giả còn lại không ngờ được đối phương bỗng dưng ác độc như vậy, không nói một lời đã động thủ giết người!
Chỗ này, về mặt ý nghĩa nào khác tương tự như toà nhà Quốc Hội, còn quan trọng hơn nhà riêng của thủ tướng. Những nhẫn giả giữ cửa này cũng nhận được mệnh lệnh như thế này, nếu như có người ôm lòng làm loạn, có thể lập tức giết chết!
Chỉ là, Cường Tử không hề cho bọn họ một chút cơ hội nào. Nhẫn giả bậc trung như thế này tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng trước mặt Cường Tử chiến ý đã bùng phát ra khắp toàn thân, chẳng bằng được kẽ móng tay.
Vứt bốn cái xác lạnh như băng xuống, Cường Tử nhấc chân lên, một chân đạp trên cánh cửa chính không vững chãi kia!
Ầm!
Ở trong đám mảnh vụn bay loạn khắp nơi, Cường Tử xách theo thủ tướng sải bước đi vào!
- Giết hắn!
Mười mấy bóng đen từ chỗ tối hiện ra, những nhẫn giả được giao nhiệm vụ không tiếc mạng sống bảo vệ nơi này đã bị sự ngạo mạn và điên cuồng của Cường Tử khơi dậy cơn tức giận thật sự.
Mười mấy người cùng vây xung quanh, không có một chút do dự ngay lập tức dùng chiêu sát thủ.
Xoạt!
Lại một cái đầu khác bay lên, mặc dù không hề phun ra quá nhiều máu tươi, nhưng cảnh tượng lúc này vẫn đầy máu tanh. Mười mấy nhẫn giả bậc trung căn bản không đủ để ngăn cản bước chân Cường Tử đi về phía trước, hắn như chiến thần trong truyền thuyết viễn cổ, tay cầm thanh kiếm sắc bén, từng bước giết từng người, máu tươi rơi vãi khắp nơi.
Mỗi một bước tiến về phía trước, sẽ có một cái xác ngã nhào bên chân Cường Tử. Ngay khi Cường Tử đi đến bên chỗ thờ phụng mười mấy cái linh vị tội phạm chiến tranh, nhẫn giả tập trung lại đã bị hắn chém giết không dưới ba mươi người!
Khi Cường Tử sải bước chuẩn bị tiến vào gian điện đường kia, sau lưng truyền ra một tiếng gầm giận dữ.
- Đứng lại! Đi một bước nữa đảm bảo ngươi chết không toàn thây!
Mấy người đuổi theo đằng sau Cường Tử đã kịp chạy đến, gã đàn ông trung niên mặc Ki-mô-nô dẫn đầu kia lửa giận đầy mặt. Quả đấm của ông ta nắm chặt, hận không thể một quyền đánh Cường Tử chia năm xẻ bảy.
Cường Tử căn bản là không để ý tới lời của ông ta, vẫn đi về phía trước như trước.
- Lên giết hắn!
Gã đàn ông trung niên ra lệnh một tiếng, bốn võ sĩ đi theo phía sau ông ta rút trường đao ra, lăng không mà chém về phía Cường Tử. Giới võ lâm Nhật bản, môn phái cũng không phải có ở khắp nơi, võ thuật uyên thâm giống như Trung Quốc. Có hai loại võ giả phổ biến nhất ở Nhật Bản, một là nhẫn giả, hai là võ sĩ.
Từ phía sau bổ sang là bốn võ sĩ, hơn nữa bốn người thực lực cũng không thể khinh thường xem nhẹ.
Kiếm quang bay múa, Cường Tử dùng thần kiếm trong tay nói chuyện.
Trong màn mưa máu, cánh tay cụt xương lòi ra rơi xuống mặt đất. Nội tạng, tứ chi, đầu văng khắp mọi nơi. Một con đường nhỏ rải đá vụn này đã biến thành màu đỏ.
Bốn võ sĩ cũng không cách nào ngăn chặn được Cường Tử, bốn người liên thủ lưu lại hai đường vết thương thật dài trên người Cường Tử, ngược lại bị Cường Tử thu lấy tánh mạng bốn người bọn chúng. Nhẫn giả vây xung quanh không ngớt, người ngã xuống không ngớt, một đoạn đường Cường Tử bước đi được mấy mươi mét, đã giết gần trăm người!
Khi hắn dùng chân đạp lên bậc thang điện đường, hắn cũng đã toàn thân đẫm máu, vết thương đầy người!
Võ giả trung niên rống giận một tiếng, đoạt lấy trường đao từ trong tay một nhẫn giả chém thẳng vào sau đầu Cường Tử! Cho dù ở bất cứ nước nào, cao thủ có tên trong các bảng tuy rằng đều có thực lực tuyệt đối, nhưng không có nghĩa là bọn họ thực sự đại biểu cho thực lực cao nhất của võ giả đất nước đó. Võ giả trung niên này tuy rằng chưa từng tiến vào hai bảng Kim Ngân, nhưng tu vi thực lực bản thân cũng đủ chống đỡ cao thủ Thiên Bảng!
Mười nhẫn giả dùng ám khí giúp đỡ tên dạy dỗ kiếm thuật cho Thiên Hoàng Nhật Bản này một đao chém trên bả vai Cường Tử. Gã nhe răng cười đè đao xuống, chợt phát hiện đao kia như lún vào trong đá không tiến thêm được chút nào nữa!
Cao thủ so chiêu, há để cho mình mất tập trung trong chốc lát?
Cường Tử liều mạng chịu lấy một đao, đổi lấy thời gian một phần trăm giây. Kiếm ảnh của Trạm Lô Kiếm chớp loé, kiếm phong xiên vào trong cổ họng võ giả trung niên!
Nhẫn giả còn lại đều bị cách chém giết hung hãn không sợ chết này của Cường Tử chấn động khiếp sợ, cho dù bọn chúng còn chưa có bỏ chạy, nhưng trong lòng đang run rẩy!
Lại giết hơn mười người, trên người Cường Tử đã nhìn không ra màu da thịt, màu đỏ như thấm vào trong cơ thể!
Cuồng cười một tràng, hắn đi vào điện đường kia, bóng kiếm lập loè, linh vị thờ phụng phía trên bị hắn một kiếm đánh ngã hết. Tiện tay vứt thủ tướng Nhật Bản ở trên mặt đất, Cường Tử một tay giết hơn trăm người tung người lên bàn thờ. Hắn đá văng tất cả mọi thứ xuống đất, sau đó một kiếm đánh gãy một cây cột, đặt ngay ngắn đoạn trụ gãy dài nửa mét kia ở giữa bàn thờ, hắn dùng kiếm làm bút, ở trên đoạn trụ khắc liên tiếp một hàng chữ lớn, nét chữ rồng bay phượng múa.
Linh vị của bằng hữu Ngô Tôn!
Toàn thân hắn đầy máu đi đến trước người thủ tướng Nhật Bản, giọng nói lạnh như băng:
- Quỳ xuống!
Ác Bá Ác Bá - Trí Bạch Ác Bá