Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Trí Bạch
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 314
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2365 / 21
Cập nhật: 2017-11-18 21:16:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 163: Không Chơi (1)
rần Tử Ngư nâng cổ tay trắng nõn xinh đẹp lên nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe tương đương giá một chiếc Porsche, thời gian hiển thị là sáu giờ ba mươi hai phút chiều. Cô ta ngồi ở trên ghế thưởng thức trà, nhẹ nhàng nói với Lý Nham:
- Chúng ta phải đi rồi, tôi cũng không muốn rơi vào trong tay người ta lần thứ hai.
Nói xong cô đứng lên sửa sang quần áo của mình, vấn chiếc khăn Hermes gọn gàng trên cổ. Cô mang ánh mắt hết sức khiêu khích làm cho Lý Nham có chút không thoải mái, đó là một loại cảm giác bị người ta khám phá rõ ràng nhục dục của thế giới nội tâm.
- Ha ha, có thể tự cho rằng đúng, nhưng ngàn vạn lần đừng ngu ngốc với đối thủ hoặc ngay cả với minh hữu. Đây không phải một thói quen tốt, tiểu đệ đệ.
Trần Tử Ngư cười nói.
Tiểu đệ đệ, ba chữ, như có thâm ý.
Lý Nham đứng lên, thoáng có chút mất tự nhiên lập tức bình phục lại. Hắn không phải một người bộ dạng giả tạo cho nên không bị người ta khám phá ra còn làm bộ làm tịch, như vậy rất không khôn ngoan. Khẽ cười một tiếng có chút tự giễu nói:
- Cô khi đối mặt với tôi tại làm sao luôn thông minh như vậy?
Khoé miệng Trần Tử Ngư mím lại, không có trả lời.
Lý Nham theo phản xạ liếc nhìn tách trà đã cạn sạch, khẽ nói:
-Đúng thật, cần phải đi rồi. Việc hắn am hiểu nhất cũng thích làm nhất, hình như chính là phản kích.
Trần Tử Ngư rất ưu nhã cầm lấy túi xách tay của mình cười uỷ mỵ, xoay người rời đi. Lý Mặc từ chỗ này rời đi đã được một giờ, không có tin tức trở về chỉ có thể nói rõ một việc. Ngồi chờ chết việc này ai cũng sẽ không thích, điều đó và ôm cây đợi thỏ là hai khái niệm. Ý nghĩa của ôm cây đợi thỏ là nói, anh có thể đợi một con thỏ mập mạp còn có chút ngu độn đụng vào gốc cây thêm đồ ăn cải thiện bữa ăn cho gia đinh anh, là điềm vui. Ý nghĩa của ngồi chờ chết thì sao? Cho dù kẻ đến thật sự chỉ là con thỏ, con thỏ ấy cũng có thể chơi đùa con sói đến chết.
Trần Tử Ngư lần đầu tiên đối mặt trực tiếp với Cường Tử có thể nói thua tan tác, điều tra nguyên nhân không phải do mình mà là ở đối thủ biết quá rõ mình, sau khi chịu thiệt lần đầu nếu như không nhớ lâu vậy cũng không có tư cách theo người ta chơi bời, hơn nữa trò chơi này một chút cũng không thú vị, còn là vấn đề chọn lựa, bốn chữ khái quát chính là anh chết tôi sống, hai chọn một.
Lý Nham nhìn chăm chú bóng lưng Trần Tử Ngư cười, nụ cười có chút mập mờ. Hắn đối với cô gái này cảm thấy rất vui vẻ, đêm qua còn mơ đến cô ta, mộng xuân.
- Sau này đừng gọi tôi là tiểu đệ đệ, bàn bạc một chút được không?
- Được! Ta thay cô ta đồng ý với anh.
Bỗng nhiên bất ngờ có chuyện xảy ra!
Trần Tử Ngư và Lý Nham gần như cùng lúc cứng đờ thân thể, hai người đã một trước một sau đi đến cửa căn phòng bất ngờ không sải bước tiếp được nữa. Đặc biệt là Lý Nham, vẻ mặt của hắn trong nháy mắt cứng lại giống như tượng đá.
Xoay người qua cứng đờ, Lý Nham nhìn thấy trong ghế sô pha mình vừa mới còn ngồi đó, có người rất thoải mái ngồi lên, nụ cười của người này sáng rỡ, không đắc ý không cao ngạo ngang ngược cũng không có phát tán ra khí chó má rồng ngồi hổ cuốn gì, chỉ là ngồi ở chỗ đó, rút ra một bao Trung Nam Hải bốn đồng vẻ mặt mê mẩn.
- Không ngờ anh hiểu rõ tôi như vậy, phản công… Hai chữ này thật hay, anh vừa nói như vậy tôi theo đó thành cao nhân đắc đạo, hoặc cũng là tướng quân bách chiến bách thắng rồi hay sao?
Cường Tử hít một hơi thuốc lá nói.
Lý Nham phát hiện mình có chút sợ hãi người này, yêu nghiệt không thể giải thích này chui đâu ra hù doạ người, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
- Anh…
Lý Nham thực ra muốn hỏi hắn là thế nào vào đây được, nhưng đột nhiên cảm thấy vấn đề này rất ngu ngốc bởi vậy nuốt trở lại, Đến hoàn cảnh này, vào đây bằng cách nào có vẻ đã không phải mấu chốt.
- Tôi từ cửa sổ vào đây, anh không khoá…
Cường Tử có chút ái ngại nói.
Hắn nói:
- Tôi thực ra muốn gõ cửa sổ, nghĩ gõ cũng không nói rõ được tôi có tính lịch sử nên cũng bỏ đi cho rồi. Anh khoan hãy nói, leo hai mươi chín lầu có chút mệt mỏi.
- Anh là người sao?
Lý Nham nhịn không được rốt cuộc hỏi một câu nhảm nhí, tuy rằng giọng điệu không mãnh liệt nhưng mang một chút đần độn. Điều đó thật giống như so với anh chơi trò chơi một mình đã được nguyên bộ trang bị cực phẩm hơn nữa còn thêm nữ thần chúc phúc, vốn cho là thắng lợi mình nắm chắc kết quả đụng phải một trò chơi cấp độ cao nhất là một ngàn cấp hắn leo lên xông một ngàn cấp, không biết được là một kẻ nào khác vượt qua rồi, anh còn bình tĩnh được nữa không?
Đây cũng không phải là việc gặp được việc dọa người ta mất hứng như vậy, mà là bản thân đối thủ của anh không thuộc về người thế giới này. Bò thẳng một mạch hai mươi chín lầu trên kính cửa sổ, đây là việc con người làm sao?
Cường Tử rất chân thành trả lời:
- Đúng! Từ trong ra ngoài đều đúng.
Trần Tử Ngư không xoay người cũng không quay đầu, cô ta đứng cứng ngắc tại chỗ như một tác phẩm hoàn mỹ nhất do bậc thầy điêu khắc ra. Một chút cũng không nhúc nhích, bóng lưng xinh đẹp lại hơi có vẻ xác xơ.
Lý Nham xoa huyệt thái dương nói:
- Có chứng minh của ngành y không?
Hai kẻ cừu địch ra vẻ sống chết không thể chung đụng, thế mà vẫn có tâm tình nói giỡn.
Cường Tử lắc đầu nói:
- Thật sự không có, nếu không anh đợi tôi chốc lát tôi đi làm một phiếu mang đến? Cam đoan toàn diện, được không?
Lý Nham bật cười nói:
- Không cần, trở lại truyện chính nha, Mặc thúc… Bỏ đi, kế tiếp anh dự định như thế nào đối phó chúng tôi?
Giọng nói có chút cam chịu, dường như chấp nhận.
- Đừng có bộ dạng đụng phải lưu mạnh phản kháng không được nhắm mắt lựa chọn bừa như vậy, không giống đàn ông. Thân phận người như anh đây nếu như không có mấy tên cao thủ bảo vệ, ông cố nhà anh chịu yên tâm để cho anh ra ngoài sao? Vẫn nên liều mạng một lần, bằng không sẽ có chút tiếc nuối, không phải sao?
Cường Tử vặn tắt lửa điếu thuốc trong tay trong gạt tàn thuốc, quét mắt nhìn Trần Tử Ngư đứng cứng ngắc ở trước cửa.
- Phụ nữ thì bỏ đi, súng đồ chơi trong bao của cô kia thật sự không có tác dụng gì đối với tôi. Phát súng đầu tiên bắn không trúng tôi vậy cô hẳn hiểu rõ kết cục là cái gì. Đương nhiên, cô cũng có thể thử liều mạng một lần, tôi không có ý khinh thường phụ nữ.
Thân thể Trần Tử Ngư run rẩy nhè nhẹ một thoáng, tay cô ta lập tức vô lực rủ xuống.
Chỉ là vẫn không xoay người, dường như là không dám đối mặt Cường Tử bỗng dưng tăng lên khí thế lẫm liệt.
Lý Nham nhẹ gật đầu nói:
- Anh là quân tử, phụ nữ quả thật không nên chen vào trong cuộc chiến hận thù. Một khi liên luỵ đến phụ nữ hận thù đó sẽ thay đổi mùi vị, thành cũng tốt bại cũng tốt đều không có được phần thoải mái kia.
Y nói với Trần Tử Ngư:
- Trần tỷ, tôi vẫn luôn muốn gọi cô một lần như vậy. Tôi chưa hề thay mặt anh trai tôi xin lỗi cô. Nếu như may mắn tôi hôm nay không chết… Sau này đừng gọi tôi là tiểu đệ đệ nữa, bởi vì… Tôi muốn theo đuổi cô.
- Cô đi đi!
Y nói.
Trần Tử Ngư bóng lưng yếu ớt lần nữa run lên nhè nhẹ một thoáng, nhưng vẫn cố chấp không nhúc nhích như cũ.
Cường Tử đứng lên nói:
- Đi thôi, thừa lúc cơ hội khó có được tôi bị Lý Nham tiểu tử này cảm động. Tôi không có sức chống cự đối với phụ nữ xinh đẹp việc này tin tưởng hai người cũng điều tra ra được rồi, không đi tôi quả thật không dám chắc mình có phải cầm thú vừa đến đã trước gian dâm sau giết người hay không nữa.
Trần Tử Ngư vẫn không nhúc nhích, ra vẻ không chán nản không cảm xúc.
Lý Nham cười khổ một tiếng nói:
- Xem ra bất kể là anh hay là tôi, đối với nữ nhân chắc chắn không có biện pháp tốt gì.
- Anh cảm thấy anh là đang mở rộng lòng ôm lấy sự thiện tâm từ bi sao? Hay là căn bản xem thường tôi ả phụ nữ này? Anh là đang bố thí hay là đang thương hại? Phổ độ từ hàng cũng tất phải chiếu cố tôi ả phụ nữ đê tiện tàn hoa bại liễu này à, tôi không đi. Trừ phi anh giết tôi rồi mang xác của tôi ra ngoài!
Trần Tử Ngư rốt cuộc xoay người, cô ta trợn trừng mắt mà nhìn Cường Tử, không kiêng nể gì cả.
Cường Tử nhún vai nói:
- Tôi không có tấm lòng Phật kia, cô có phải tàn hoa bại liễu hay không cũng không liên quan tới tôi. Tôi sở dĩ cho cô đi chẳng qua là bởi vì tôi không nỡ xuống tay giết chết phụ nữ. Tôi không phải thiện nam tín nữ việc trảm thảo trừ cân tôi không ngại làm. Cô kiên cường như vậy tôi cũng sẽ không kiêu ngạo, giết thêm cô không phiền phức gì, thật đấy.
Ác Bá Ác Bá - Trí Bạch Ác Bá