Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Trí Bạch
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 314
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2365 / 21
Cập nhật: 2017-11-18 21:16:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 152: Thỏa Mãn
hu Lâm Nhã hạ cửa xe xuống, cười tủm tỉm mang theo ba phần hung dữ nói:
- Tiểu tử kia, còn muốn chơi trốn tìm với cô, có phải muốn bức cô nổi điên?
Cường Tử ngớ người, chảy nước miếng tự tát vào mồm.
- Một chị chu từ trên trời rơi xuống…..
Một tiếng sói rú lên, xa xa mấy con chim sẻ trên cây chớp mắt rơi xuống sau đó bay đi, kinh hãi rụng cả lông vũ. Mắt Cường Tử trợn to giống dái bò… á lộn, như quả trứng gà, không giấu được vẻ mặt háo sắc.
- Em hát lại lần nữa cô nghe?
Chu Lâm Nhã tay chống cằm, trên cửa xe dáng vẻ mê hoặc người khác hỏi một câu dễ thương hiền lành. Hai gò má hoàn mỹ của cô ấy cùng đôi má ửng hồng, hai mắt híp lại giống như một vầng trăng. Đường viền khóe miệng làm rung động lòng người, một vành môi xinh đẹp trời sinh của cô trước nay chưa bao giờ bôi son, nhìn giống như một đại yêu tinh gây họa chúng sinh.
Chỉ là Cường Tử thấy kinh hồn bạt vía khi nghe thấy những lời trong câu hỏi của cô
ấy, hắn ý thức được ngậm miệng lại dừng tiếng sói rú, lập tức làm ra vẻ ngoan ngoãn hai tay chống cằm làm ra vẻ một đứa trẻ con, làm như hắn rất ngây thơ. Thực ra dựa vào lời nói của Cường Tử để hình dung bản thân hắn, thật sự hắn rất tinh khiết, tinh khiết đồi trụy…
Quả nhiên, linh cảm Cường Tử trở thành sự thật.
Tay còn lại mà Chu Lâm Nhã giấu sau lưng quả nhiên đang nắm vũ khí gây sát thương, không phải là một vũ khí gây sát thương bình thường, là vật nguy hiểm nhưng cũng dễ thương, nằm ngoài sát khí mọi người dự đoán, một bóng, tròn trịa, bên trong chứa đầy nước……
Sau khi Cường Tử sửng sốt một hồi ngay lập tức trúng đạn, ở trên đảo Yên Hà thành phố Nhật Chiếu tỉnh Sơn Đông tđã tránh né vô số viên đạn của địch bây giờ đã tan biến triệt để. Hắn trố mắt nhìn quả bóng nước tạo thành một vòng cung đẹp nện lên trán, phù một tiếng, sau khi quả bóng nước vỡ tan thì một trận mưa xối xả trút xuống đầu, chiếc áo Cường Tử mua hai trăm đại dương mặc trên người trở thành chiếc áo mưa, tuy không phù hợp lắm.
Cường Tử phát hiện từ bên ngoài tới bên trong người đều ướt hết, không những là áo ngoài, cả cái quần đùi da bên trong.
Chu Lâm Nhã bắn ra một viên, khí phách lẫm liệt!
- Tiểu tử kia, biết thế nào là họa từ cửa miệng chưa?
Cường Tử lau nước trên mặt một cái, sau đó phun một cái phốc, nước trong miệng giống như nước tiểu phun ra… mái tóc bạc trắng của hắn ướt sủng dính trên phía sau lưng, bây giờ thì có một chút dáng vẻ nữ nhi rồi.
- Quả bóng này chẳng ra sao, thật không rắn chắc. Để ta giới thiệu một chút cho cô biết, thực ra dùng bao cao su thổi làm quả bóng thú vị hơn, có đủ độ đàn hồi!
Vẻ mặt muốn ăn đấm của Cường Tử, còn giả làm ra vẻ đạo mạo trang nghiêm.
- Vậy sao? Xem ra lúc ở trong trường học đi ra cô đã chuẩn bị sẵn hai hai viên đại pháo cô đúng là có khả năng dự toán trước, nhưng xem ra dùng loại đồ vật này đối phó với em không đẳng cấp lắm, lần sau cô cho em một cái to hơn được không?
Chu Lâm Nhã giương tay, lại một quả bóng nước quăng ra, chuẩn xác vô cùng, tiếp đến lại là tiếng gào thét đập vô trán Cường Tử. Lần này Cường Tử có chuẩn bị trước, giơ một tay lên chụp quả bóng nước. Hắn cố ý khoe khoang chút bản lĩnh, tay phải đem quả bóng chứa đầy nước nâng vào trong tay, tay trái cong ngón tay búng quả bóng ra!
Nhìn ngón tay mạnh vô cùng nhưng lại không phá vỡ quả bóng, lại làm cho quả bóng trong tay hắn không ngừng xoay tròn. Tay trái Cường Tử liên tục chạm quả cầu, quả cầu trong tay phải Cường Tử xoay càng lúc càng nhanh, quả bóng nước xoay liên tục bắt đầu biến hóa hình dạng, Cường Tử dùng tay trái ấn lên quả bóng, quả bóng xoay tròn liền biến thành hình hồ lô.
Cường Tử nhếch miệng với Chu Lâm Nhã, vênh cái mồm lên khoe khoang.
Chu Lâm Nhã cười phì một tiếng, nghiêng nước nghiêng thành.
Cường Tử lại dùng sức làm quả bóng xoay nhanh hơn, hắn dùng nội kình từ đan điền đẩy ra đưa vào quả bóng. Dưới tác động của nội công quả bóng bắt đầu tự động biến đổi hình dạng, trong lúc xoay chuyển tạo ra đủ các hình dạng mới lạ. đến lúc cuối khi quả cầu trong tay hắn cố định một hình dáng, Chu Lâm Nhã say mê nhìn mấy giây đồng hồ.
Đó là một trái tim.
Cường Tử ngừng xoay quả cầu nước lại, sau đó cẩn thận cất quả bóng nước đi.
- Cái này không thể phá vỡ, nếu vỡ thì tim cũng vỡ theo.
Hắn nói với ý nghĩa sâu xa.
Chu Lâm Nhã trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Dùng một quả bóng nước thì có thể gạt được cô? Cô nhớ có người nào đó còn nợ cô một bữa cơm. Nợ một năm rồi, bây giờ không biết có nên tính lãi không.
- Được thôi.
Cường Tử móc đóng tiền lẻ từ trong túi ra đếm.
- Ba mươi ba đồng rưỡi, đủ không?
- Đủ rồi!
Chu Lâm Nhã cười ha ha nói.
- Đi xe audi A8, mà trong túi chỉ có ba mươi ba đồng rưỡi, làm sao tán gái.
Cô ta nói giọng châm chọc.
Cường Tử nhếch miệng nói:
- Em hoàn lương rồi, rất lâu rất lâu rồi không có nhìn trộm con gái đẹp tắm, cũng không có tán tĩnh ve vãn gái đẹp.
Vẻ mặt hắn đạo mạo nghiêm trang.
- Bây giờ em thích bị người khác tán….
***
- Đến nhà em ngồi chơi?
Cường Tử nói.
- Được thôi.
Chu Lâm Nhã đồng ý một cách rất sảng khoái.
Cường Tử áp mặt vào cửa xe nhìn Chu Lâm Nhã:
- Cô giáo Chu cô không sợ vào nhằm hang cọp sao?
- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?
Hỏi lại bị hỏi ngược lại, ắt có thiên cơ.
Cường Tử đi trước dẫn đường, nhưng hắn nghi ngờ Chu Lâm Nhã sớm đã biết chỗ ở của hắn. Dáng vẻ phong cách bề ngoài cô giáo Chu như một nữ hoàng xinh đẹp, trong lòng Cường Tử muốn có được nhưng lại không dám để lộ. Kêu hắn mặt dày mày dạn mở miệng nói ra những câu nói đùa không ảnh hưởng gì thì còn được, nếu giống như hồi trước kêu hắn nói cô giáo Chu em thích cô, thì có chút khó khăn.
Nếu ở vào một năm trước, Cường Tử sẽ phóng túng không kiêng nể gọi cô giáo Chu em thích cô, mặt Chu Lâm Nhã chỉ biết ửng đỏ sau đó cười cười, coi như không có chuyện đó xảy ra. Nhưng một năm sau gặp lại, nếu Cường Tử thật sự có thể nói bốn chữ này, chính Chu Lâm Nhã cũng không biết sẽ xử lý ra sao.
Thật ra Cường Tử không phải là không dám?
Một năm trước hắn có thể nói ra được, vì lúc đó hắn không có gì phải lo nghĩ. Nhưng bây giờ thì khác, hắn đã có được quá nhiều, trách nhiệm cũng lớn. Không nói đến mấy trăm huynh đệ bị bỏ ở Liên minh chấp pháp Trung Hoa thành phố Đông Đỉnh, không nói tới Bùi Nhược vì lời hứa với mình giữ lại cái đuôi ngựa, cũng không nói tới Tôn Văn Văn có chuyện quan hệ vợ chồng với mình, đơn giản mà nói hắn có thể cho Chu Lâm Nhã một cuộc sống hạnh phúc không, thật giống như khe núi sâu khiến Cường Tử khó có thể vượt qua.
Đôi khi trách nhiệm của một người đàn ông có thể đè cụp xương sống của một nam tử hán cường tráng hơn với bất cứ chuyện gì, hoặc có lẽ vì một bữa cơm no cho cả gia đình, một giấc ngủ ngon. Hoặc có lẽ vì một cục gôm, một trang giấy trắng cho con. Hoặc vì để cho bố mẹ an dưỡng tuổi già vợ con có thêm tiền để tiêu xài, hoặc vì loài người không đoán trước trong xã hội nhưng lại khiến con người tự tìm tới cái chết nguyện một tình yêu cuồng dại không hối hận.
Cường Tử đã có được tình yêu, nên mới biết được giá trị quý báu của tình yêu.
Chu Lâm Nhã là người trong lòng hắn tôn trọng như thần tồn tại sự nhu mì cao quý thánh thiện, hắn ngưỡng mộ, thậm chí trong lòng còn có chút ý nghĩa xấu xa, nhưng sẽ luôn trân trọng yêu quý người mà hắn ngưỡng mộ, tình nguyện không đụng chạm và cũng không chôn vùi loại tình cảm tinh khiết này ở trong tay hắn. Có thể nói, hắn đối với Chu Lâm Nhã, phần nhiều là sùng bái.
Nhưng còn Chu Lâm Nhã thì sao? Trong lòng cô ấy nghĩ gì?
Trong lòng Cường Tử cũng nhiều lần có suy nghĩ rất xấu xa, có phải cô giáo Chu từ sớm đã thầm yêu trộm nhớ hắn hay không? Hắn là chàng trai anh tuấn khôi ngô phóng khoáng, cô là người con gái cao quý trang nhã thùy mị, không nói là thanh mai trúc mã cũng được coi là trai tài gái sắc chứ bộ. Nhưng đây chỉ giới hạn lúc hắn háo sắc, lúc mà hắn còn háo sắc.
Không phải Cường Tử luôn nói, hắn không thích soi gương, vì hắn quá đẹp trai rồi, một khi hắn soi mình vào gương thì hắn sẽ dập đầu xúc động.
Tâm lý AQ ai cũng có, người bị đánh luôn có ảo tưởng sẽ có một ngày mình sẽ báo thù thành công, đem cái tên đánh mình đó dẫm hắn dưới chân ngước nhìn trời huýt gió, tốt nhất là hướng lên trời cười nói thêm vài câu ngang ngược nói hai lời nói côn luân hào hùng can đảm.
Cường Tử từng tuyên bố, người không có ảo tưởng là người thực vật, sống như chết. Còn người có ảo tưởng nhưng không dám làm, tốt nhất nên vào bệnh viện tâm thần sống cuộc sống an nhàn.
Cho nên, hắn cho rằng có ảo tưởng thực hiện được mới là vương đạo.
Cuối cùng Cường Tử cũng không thấy xấu hổ khi dùng ba mươi ba đồng rưỡi trong túi mời Chu Lâm Nhã ăn bữa thịnh soạn, thật ra hắn có tiền, ngoài một lần vung một số tiền sáu tỷ cho Chu Bá Tước và Triệu Long Tượng đăng ký một công ty bất động sản ra, Cường Tử vẫn còn hai tỷ đồng để ở trong ngân hàng.
Nhưng, hắn cho rằng dùng số tiền đó mời Chu Lâm Nhã bữa cơm không mấy quang vinh lắm.
Thánh thiện như một nữ thần, làm sao có thể dùng đồng tiền dơ bẩn dính đầy máu được? Đây chính là quan niệm trong lòng Cường Tử, để hắn hồi tâm chuyển ý thật là một chuyện hơi khó.
Cường Tử chọn một buổi sáng tinh mơ ở một khu phố nhỏ bình thường một căn nhà có hai phòng ngủ một nhà bếp lớn tự tay nấu, có chút buồn cười người phụ trách đi chợ là Chu Bá Tước chủ động mời Chu Lâm Nhã cùng đi mua. Lúc đi cùng nhau, mặt ửng đỏ tay chân bức rứt không tự nhiên giống như một nam sinh mới biết yêu.
Đây cũng chưa kể là cái gì, nghe nói nữ thần trong lòng Cường Tử sáng hôm nay sẽ đến Nhất Phẩm. Ngay cả một người bình tĩnh như Triệu Long Tượng cũng gấp rút trở về, càng không nói đến cái tên Cáp Mô ca có mái tóc tự nhận phong lưu phóng khoáng hơn cả Cường Tử kia.
Tự nhận là một con ong mật kiêu ngạo có thể làm cho các đóa hoa tự động dâng hiến mật cho Cáp Mô, lần này tiêu thật rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Lâm Nhã thì hắn đã xác định một điều, hắn đã yêu rồi, khốn thật một tình yêu đơn phương vô sỉ nhất. Chu Lâm Nhã đi đến đâu hắn đi theo đến đó, nhìn trầm trầm không biết xấu hổ, điệu bộ liếc nhìn trộm như thế nào cũng nhìn không giống Cáp Mô, ngược lại giống một con chuột lớn.
Rất tốt, hắn không có chảy nước miếng. Cũng không chăm chú nhìn Chu Lâm Nhã – hoặc nhìn trầm trầm vào mông, mà ra vẻ rất đẳng cấp, ánh mắt lướt nhìn phần cổ áo trang phục trên người Chu Lâm Nhã cũng không quá năm giây, như thế, đủ có thể thấy rõ sức thu hút của Chu Lâm Nhã đối với Cáp Mô.
Còn nhớ không, Cáp Mô là người từng ngồi xổm một đêm trong đồn công an, nguyên nhân truy cứu, không phải cũng vì cái mông sao?
Biểu hiện bình thường nhất phải là Triệu Bá, nếu người đàn ông có dáng người đơn thuần này mà nhìn thấy Chu Lâm Nhã sẽ nổi cơn sóng lớn. Đối với Chu Lâm Nhã chỉ nở nụ cười phúc hậu, sau đó gật đầu tỏ ý rồi co rút vào bộ ghế sô pha mà Cường Tử từng đặt làm theo yêu cầu của cậu ta ngồi xem phim hoạt hình.
Đối với biểu hiện của Triệu Bá như vậy, Cáp Mô cảm thấy xấu mặt. Cho dù nhìn thấy thần tiên tỷ tỷ cũng không chiêm ngưỡng, cũng phải cúi đầu chứ? Chẳng lẽ trong mắt Triệu Bá Chu Lâm Nhã không bằng con dê đánh đâu thắng đó với con sói đánh đâu thua đó sao? Sau khi Cáp Mô quay đầu lại mới phát hiện mình đã nhằm, Triệu Bá bề ngoài ra vẻ giống như đang xem tivi nhưng trong tay cầm một cái gương soi mặt nhỏ nhìn sau lưng Chu Lâm Nhã không ngừng chảy nước miếng.
Bữa cơm tối rất thịnh soạn, Chu Bá Tước đi mua thức ăn với Chu Lâm Nhã về quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi. Sau khi về đến liền đi vào phòng tắm tắm đúng bốn mươi phút, sau đó thay bộ quần áo và cạo hết râu ria, còn xịt chút nước hoa. Loại nước hoa hàng hiệu của pháp, nhưng chỉ có điều đã quá đát sáu năm……
Nhân tiện nói một câu, nước hoa là của Cáp Mô cho anh ta, nghe nói là đồ gia truyền….
Sau bữa cơm tối Cường Tử và Chu Lâm Nhã đi lên sân thượng của ngôi biệt thự, dù hai người vẫn giữ một khoảng cách, nhưng Cường Tử huýt sáo trong đêm trăng thanh gió mát, ngửi mùi thơm trên cơ thể giai nhân, ngước nhìn bầu trời sao sáng lạn. Trong lòng dâng lên giây phút thỏa mãn.
Nếu đời này có thể bình thản an khang, thì không ai muốn lang bạc kỳ hồ?
Ác Bá Ác Bá - Trí Bạch Ác Bá