Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 119 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 2
Cập nhật: 2022-03-07 21:23:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
huyện này hum trước con Lam cũng đề cập khi hai đứa đang phụ việc trong Violet Res. rồi…………
Phải nói Thường Khánh y hệt người “đa nhân cách”, nhưng hắn hok bị bệnh tâm thần, nên hok gọi là “đa nhân cách” được ^^. Mà từ hồi nó trở thành “hoa đã có chủ”, số lượng thư tỏ tình của mấy tên con trai trong trường gửi cho nó giảm hắn. Thế cũng tốt, ít ra nó cũng biết ơn hắn vì điều đó!
Nó đang miên man nghĩ ngợi thì bỗng nghe một tiếng nói lí nhí phát ra từ người đang ngồi bên cạnh đó, tức cái tên” động vật biến nhiệt” kia..
Hình như là “Xin lỗi”
Nó tròn mắt nhìn tên ấy. Xin lỗi chuyện gì đây, chuyện hồi chìu vì đã đối xử hơi bị “tàn nhẫn” zới nó ak? Hắn hok nhìn nó ( hoặc là hok DÁM nhìn)
Nhưng nghĩ lại, nó cho rằng mình nghe nhầm, vì nhỏ quá, nó hok tập trung nên cũng chẳng nghe rõ, zới lại một tên mặt lạnh hơn tiền như hắn, biết nói xin lỗi thì chắc nó cũng nguyện cạp đất thay cơm vì hok tin vào tai mình woa’...... À mà wen^ ngày xưa Thường Khánh cũng từng “Xin lỗi” nó rồi, nhưng ngày ấy là hắn có lỗi thật, còn chiện này, nó hok tin một thằng con trai như hắn lại tự nhận lỗi.
Nó đâu biết rằng, người ta đã lấy hết dũng khí để cố nói sorry zới nó, một anh chàng lạnh lùng, nói xin lỗi đâu phải chuyện dễ, thế mà nói lại bảo là “chắc nghe nhầm”, nhẫn tâm, nhẫn tâm!
Nhưng túm lại là nếu muốn biết rõ thì phải hỏi lại hắn, nó khều anh chàng:
_Nói gì nói lại nghe koi!
Thường Khánh nhìn sang nó rồi lại đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
_Tui hok có thói wen nói rồi phải nói lại, hok nghe thì chịu đi, đồ tai thối!- Hắn đành nói thế…chẳng lẽ bây giờ lại nói “Xin lỗi” dõng dạc một lần nữa ak, ng` ta là băng đá mà, sao có thế nói thế chứ!
_Anh đúng là…..hok chọc tức tôi thì hok chịu nổi phãi hok…- Nó định tuôn một tràng phản pháo vì hắn dám gọi nó là “đồ tai thối” thì hắn cắt ngang:
_Tôi đi đây, ở đó từ từ ăn đi nhá, pig!
Nói rồi Thường Khánh bỏ đi một nước, tinh ý là hiểu ngay, anh chàng chỉ kiếm cớ lỉnh đi thôi, ngồi một lát nữa mất công lại bị nó “ém góc” rồi buột miệng khai ra hai chữ đó thì quê chik!^^
Nó đang lừ mắt nhìn hắn bước đi- với cái dáng hống hách pha lẫn lạnh lùng của một đại công tử nhà tiền tỷ thì trên sân khấu mini bỗng có tiếng nói khá lớn.
Nó nhìn lên, ra là Huyền Trâm.
Sao trông mặt cô bạn ‘dễ thương’ của nó có vẻ tức giận quá nhỉ., hình như có việc gì nghiêm trọng lắm thì phải.
Trâm vừa ra đến giữa sân khấu thì tiếng nhạc cũng dứt lun, rất đột ngột và bất ngờ. Các cặp đang khiêu vũ cũng dừng lại theo tiếng nhạc, ngơ ngác nhìn lên sân khấu, xem chuyện gì xảy ra mà lại tắt nhạc khi chưa hết bài.
_Các bạn!- Trâm (ra vẻ) cố giữ bình tĩnh để hok bị cho là thiếu lễ độ trước gần 50 mạng đang ngây ngô nhìn lên- Xin lỗi vì đã làm cho các bạn mất hứng, nhưng tôi có chuyện thực sự…không nói không được!
Nó linh cảm đây là một chuyện rất đỗi không hay…
Trâm nói tiếp- với vẻ mặt đầy vẻ giận zữ:
_Tôi vừa bị trộm đồ!- Mọi người ở dưới kể cả nó đều tỏ vẻ kinh ngạc- Nếu là một thứ xoàng xỉnh không wan trọng thì chắc chắn tôi sẽ không dám lên đây. Nhưng thứ đó rất quan trọng đối với tôi, về giá trị tiền bạc lẫn giá trị tình cảm…..-Trâm ngừng lại lấy hơi-
Tôi vừa bị trộm một sợi dây chuyền được ghép từ rất nhìu viên ruby, những viên ruby ấy được đẽo ra từ một khối ruby hơn 34 carat, có mặt là một viên kim cương 4 carat,
chắc các bạn cũng biết giá trị của sợi dây ấy không hề nhỏ. Nó lại là món quà sinh nhật từ một người bạn tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại…..
Phía dưới nổi lên tiếng xì xào. Đúng là Huyền Trâm có một người bạn đã mất khá lâu vì chứng bệnh ung thư não. Nó nghe đám ớ dưới to nhỏ như thế.
Tỏ vẻ đồng cảm, nó đang định lát nữa đến nói chuyện để chia sẻ với Trâm sau khi cô bạn bước xuống sân khấu… thì bỗng nhiên….nó thấy Huyền Trâm hình như vừa nhìn nó, nó không lầm đâu, nhưng ánh mắt Huyền Trâm lạ lắm, rất lạ, nếu không muốn nói là lộ rõ vẻ độc địa và xảo trá, giống hệt ánh mắt Hy Vân, chưa hết, Huyền Trâm còn cười với nó, nhưng hok phải là nụ cười thân thiện như lúc hai đứa nói chuyện ban nãy mà là một nụ cười nhếch mép, rất khó hiểu.
Dù gì thì nụ cười ấy cũng như đang báo cho nó một chuyện chẳng lành sắp xảy ra…..
Nó đang bắt đầu cảm thấy “bấn loạn” thì giọng nói của Huyền Trâm lại “cay đắng”vang lên:
_Tôi thật lòng không muốn…nhưng có vẻ, người bị xếp vào diện tình nghi cao nhất lúc này, là….Tôi rất tiếc, bởi vì cô ấy là bạn tôi, một người bạn mới wen thôi….
A Love Story Of Teen A Love Story Of Teen - Không rõ... A Love Story Of Teen