Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 119 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 2
Cập nhật: 2022-03-07 21:23:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57
rên xe.
_Ê, xí chỗ này!- Nó canh me con Lam vừa ngồi xuống thì nó cũng vừa bay lại xí cái chỗ dư trên băng ghế nhỏ Lam. Cái xóm nhà lá cuối xe- tức là tụi nó naz`, nãy giờ vẫn chưa ổn định chỗ ngồi trong khi xe đã chạy được một đoạn khá xa.
_Thôi, bồ biến xuống dưới đi!- Nhỏ Lam nhe răng cười, hình như đang có “âm mưu đen tối” gì đây..
_Hơ…Sao mình phải xuống dưới?- Nó làm bộ mặt ngu ngơ.-
Chẳng phải mình bàn từ đầu là sẽ ngồi gần nhau sao?
_Gần hok có nghĩa là sát bên, bồ xuống băng sau ngồi
đi!
Nó đưa mắt nhìn xuống băng ghế sau xem cái wái gì ở dưới mà nhỏ Lam kiên quyết bắt nó xuống. Aí chà! Lại là Thường Khánh-đang ngồi một mình- hèn chi nhỏ Lam một hai đòi nó ngồi ở dưới, hèn chi cái bản mặt nhỏ Lam bỗng dưng biến thành một bản mặt mưu đồ, và còn nở một nụ cười gian ơi là gian…Cũng vì muốn dán hai đứa nó lại với nhau. Con nhỏ này…!
_Thì ra là bồ….-Nó chưa kịp dội đan mãnh liệt vì âm mưu dương mưu gì đó của nhỏ Lam thì phía sau vang lên tiếng của Thụy Hồng. Hồng là một người pạn thân của Lam học ở 11T5, và cũng rất “ngưỡng mộ” mối tình dễ thương của nó.
Hồng lên tiếng.
_Đúng đó Thùy Anh, bồ xuống dưới ngồi đi, Thường
Khánh rất được mấy bạn nữ hâm mộ, nếu bồ hok xí chỗ
trước thì lát sẽ có nguyên một đám ruồi nhặng đến bu wanh Thường Khánh đó….Vả lại có mấy khi tui zới Kiều Lam được ngồi chung đâu, còn bồ thì ngày nào chẳng ngồi chung (ý nhỏ nói là đi học ấy).- Nhỏ Hồng nhìn nó = đôi mắt cún con long lanh.
_Thì ngày nào mình cũng ngồi chung zới Thường Khánh mà…- Nó nhìn hai đứa pạn bằng vẻ mặt ‘khổ sở’…Còn chuyện “ruồi bu kiến đậu” Thường Khánh thì nó chằng màng wan tâm vì nó thừa biết kết quả…Nhưng khi nhìn lại vẻ mặt cương quyết của nhỏ Lam và đôi mắt năn nỉ cầu xin của nhỏ Hồng, nó cũng xiu xiu….
Và cuối cùng nó cũng tặc lưỡi:
_Chìu mấy bồ một lần zậy!
-----------
Nó xách túi đồ và mấy cái bọc lỉnh khỉnh xuống băng ghế sau. Cất giọng ‘vành khuyên’ của mình:
_Ê, ngồi ở đây được hok?
Thường Khánh đang gác tay lên thành cửa kiếng, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, hok thèm nhìn nó, nói:
_Tùy cô thôi!
Nó tức vì cái thái độ vừa rồi của Thường Khánh, rốt
cuộc hắn xem nó là ai chứ…?. Thế là nó phùng mang
trợn mắt nhại anh chàng. Nhỏ Lam, nhỏ Hồng và tụi bạn
trên xe, à quên, có cả Mạnh Khoa nữa….vô tình nhìn
thấy cảnh tượng đó, đều cười lăn cười bò ra hết.
“Bày đặt ra vẻ ta đây!”Nó trề môi rồi ngồi xuống,
nhét mấy cái balo đồ đạc lên kệ xe. Còn cái bọc đen
căng phồng thì để kế bên, hoặc ôm khư khư như là báu
zật zậy.
Mà hễ ai thấy cái bọc đó, cũng đều phải ngoái nhìn,vì
nó to khủng bố!
_Cái gì đó?
Nó zui zẻ, hết giận chuyện ban nãy rồi thì phải, có
biết ai kia đang thở phào nhẹ nhõm trong lòng….
_Đồ ăn, ăn hok? - Nó móc bịch Poca ra.
_Toàn là đồ ăn thôi sao?- Thường Khánh hơi bị hoảng, zì cái bọc đen rất là to, mà chỉ toàn đồ ăn thì đúng là….
_Ừ, đồ ăn cả đấy! - Nhỏ nhí nha nhí nhảnh.
_Cô đúng là đồ…pig (heo)! - Hình như miệng Thường
Khánh hok tuân theo sự điều khiển của anh chàng, nó
cứ buột miệng tuôn ra những lời làm châm ngòi chiến
tranh thôi…
_Anh nói gì? - Hừng hực lửa, đấy, tớ đoán hok sai mà!
_Cô chưa nghe rõ hả, pig! - Tuy long hok muốn nhưng
miệng zẫn nói.
Vì nó mà từ một con người lạnh lùng, hok wan tâm đến
chuyện gì ngoài học và thể thao…Thường Khánh đã biến thành một con người ba chìm bảy nổi, nữa lạnh lùng, nửa tan chảy, thậm chí còn hok kiểm soát nổi lời nói của mình…vì nó, vì nó thôi sao?
Nhưng nó đâu có hiểu, vì khi giáp mặt, nó cũng biến thành hai con người, một, rất là dễ thương và hay có những hành động kute đến cực kì (như hôm vẫy vẫy chào ‘người ta’trong Diamond ý), hai, là một con người hok thèm hiểu lí lẽ, ngang bướng cực độ, sẵn sang nổi lửa và cãi tay đôi với ‘người ta’ (như lúc này đây)
_Anh…anh…. - giận quá, hok nói nên lời- Anh dòm lại
mình đi, anh tưởng anh cao giá lắm hả? Đồ con gián,
con khỉ, con thằn lằn chết bẹp- Nó gào lên
_Ăn như thế hok bị phát phì là may đấy! Còn ở đó đi
nói người khác!- Thường Khánh ‘nhẹ nhàng’ dội lại,
nhưng cái câu “nhẹ nhàng” đó như muốn xé nát lỗ tai
nó.
Và nó trả đũa lại bằng một câu nói có cấp độ sock ngang ngửa. Điệp khúc bắt đầu…một lần nữa.Cả khúc dưới xe lộn xộn cả lên, nhỏ Lam, Mạnh Khoa –đang ngồi băng ghế dưới Thường Khánh cùng zới theng` Long-lại phải ra tay can ngăn nếu hok thì cái minibus này biến thành một bãi chiến trường tan hoang mất.
Riêng nhỏ Hồng thì chỉ nhìn hai đứa rồi cười cười, hok có vẻ gì là muốn can ra.
_Họ dễ thương wa’ - Nhỏ Hồng nhìn hai ng` cãi nhau,
với đôi mắt lung linh lóng lánh tỏ zẻ ngưỡng mộ
Nhỏ Lam kí đầu con pạn:
_Cậu điên ak? Cãi lộn mà la dễ thương, mấy độ rồi?
_Nhưng họ dễ thương thật mà! - Nhỏ Hồng phản kháng
_Bó tay zới cậu -Con Lam lắc đầu- Ngồi chung bàn với họ một ngày rồi cậu sẽ biết!
--------------------------
Sau vài ngày ngồi trên xe, lâu lâu có dừng lại tại một vài địa điểm mát mẻ để dùng bữa, nghỉ chân, cho bớt ngột ngạt khi phải ngồi trên xe với mùi xăng nặng như vón cục chọi vào mũi người ta, và biết bao câu chuyện dở khóc dở cười của tụi nó, đặc biêt là mấy chập cãi nhau giữa nó và tảng băng…..(và một chuyện rất vui nữa, từ từ sẽ được tớ bật mí, nhưng nhớ nhắc nha, tớ dễ wen^ lắm ) Cuối cùng thì cũng đến Đà Lạt, nói chính xác hơn là đến biệt thự số 9- Đường Trần Phú.
_Hayyy- Nó nhảy xuống xe, lần này đồ đạc có vẻ nhẹ
hơn nhiều, vì cái bọc đen cơ man nào là bánh đã được
nó, nhỏ Lam, nhỏ Hồng và mấy cái miệng nữa dứt hết
trơn rùi còn đâu- Tới nơi rồi, giãn cả xương cốt - Nó
vươn vai hết cỡ, nhìn hồn nhiên và đáng iu lắm lắm.
Thường Khánh bước xuống sau, nhìn nó, bất giác mỉm cười. Mạnh Khoa cũng thế. Hai thằng hot boy cười cùng một lúc vì cùng một baby girl.
_Các cô cậu tới hết rồi ạ?- Một bà già ngoài ngũ tuần và mấy người trẻ trẻ, cả nam lẫn nữ, mặc đồ hết sức đồng bộ và tươm tất bước ra đón tụi nó, bà già ấy nói. Nghe giọng điệu, nó đoán họ là người giúp việc cho biệt thự gia đình Hy Vân.
Hy Vân dẫn đám loi choi đi phía sau vào trước. Rồi đến hai tài xế của gia đình – chính là bác tài của hai chiếc xe suốt đoạn đường từ thành phố đến Đà Lạt- lái hai chiếc minibus vào sân đậu, nằm trong khuôn viên biệt thự. Khuôn viên biệt thự đúng là rộng nhưng cái biệt thự thì nhỏ nhỏ xinh xinh rất dễ thương, hèn gì tụi bạn nói đây là biệt thự xây riêng cho Hy Vân….
_Kiến trúc Hàn!- Thằng Long rờ tay vào tường rồi ngó nghiêng ngó ngửa nhìn biệt thự- Cái villa này mới được xậy đây, kiến trúc Hàn nổi hẳn giữa một rừng kiến trúc Pháp nhỉ?
_Rành ha!- Nhỏ Lam đánh một câu làm th` Long cụt cả hứng.
_Ờ! đang định thi vào dại học kiến trúc đây!- Thằng
bé cũng đốp lại một câu.
Rồi cả đám bước vào sảnh trước, hok to cho lắm nhưng
cũng zừa đủ cho 30 mạng an tọa. Hy Vân phát cho từng
đúa chìa khóa phòng và sơ dồ cái biệt thự. Chẳng biết
sắp xếp thế nào mà phòng nó với nhỏ Lam lại kế phòng Thường Khánh và Mạnh Khoa, sao tự dưng Hy Vân tốt bụng đột xuất thế…Chưa mừng được, phòng Hy Vân cũng sát bên phòng Thường Khánh, phòng Lâm Danh và th` Long cũng giáp zới phòng nó. Độc thiệt, phòng Hy Vân và phòng Lâm Danh kẹp cứng phòng nó, nhỏ Lam, phòng Thường Khánh và Mạnh Khoa lại. Trùng hợp nhỉ…nhưng nó vẫn chưa đoán ra hai ng` hợp tác zới nhau để đánh gục tình iu của nó và tảng băng kia.
A Love Story Of Teen A Love Story Of Teen - Không rõ... A Love Story Of Teen