He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Anne Stuart
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1774 / 51
Cập nhật: 2016-06-26 12:20:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
afferty chưa bao giờ hình dung ra lý do các phòng tạm giam luôn có thứ mùi nhất định nào đó. Có lẽ là mùi của mồ hôi lạnh, của sự sợ hãi, của nỗi tuyệt vọng trộn lẫn trong phản kháng yếu ớt. Văn phòng của cô Helen Emerson nằm ở tầng ba của một tòa án trông có vẻ vô danh, nhưng đâu đó trong tòa nhà này là những xà lim và giam giữ cả những cỗ xe tăng. Gã hiểu rõ cũng như biết chính cái tên của gã vậy. Văn phòng trông cũng lộn xộn và bừa bộn hệt căn hộ của cô, tuy nhỏ nhưng có vẻ hiện đại hơn một chút, với thứ gã nhớ là máy vi tính và một chiếc điện thoại lạ lùng. Gã thả người xuống một cái ghế nhỏ xíu bất tiện và trút một hơi nhẹ nhõm. Gã đã sợ chết khiếp ngay giây đầu tiên bước vào căn hộ của cô. Khi xuống taxi gã đã thoáng nhận ra nơi đó, nhưng việc chứng kiến những thứ từng thân thuộc dần thay đổi đâu còn mới mẻ với gã nữa. Điều khiến gã giật nảy là nội thất bên trong y hệt với những gì gã ghi nhớ trong đầu. Cái cô Emerson đức hạnh, và đảm bảo vẫn còn trong trắng này có nhiều điểm chung với Crystal Latour tuyệt vời trước đây hơn những gì cô mường tượng.
Chẳng hiểu sao gã lại biết Helen Emerson là trinh nữ. Chúa chứng giám quan niệm về sự trong trắng đã bị coi là lỗi thời từ ba mươi năm trước, nhưng cô Emerson này cũng là kiểu người hoài cổ. Và dán nhãn cấm kị như các nữ tu từng cố gắng ném cả đống giáo lý vào gã khi gã là một đứa trẻ. “Tôi sẽ bảo họ đưa Billy lên đây”, cô nói. “Có lẽ anh muốn nói chuyện riêng với cậu ta”. Cô gạt mái tóc nâu ngang vai ra sau. Nó buông xõa quanh gương mặt cô, và gã tự hỏi với mái tóc xoăn gợn sóng trông cô sẽ ra sao. Họ không làm tóc thế nữa, phải không? Bên cạnh đó, có lẽ gã thích mái tóc dài và suôn thẳng hơn.
“Chắc rồi!” Gã nói, với tay tìm những điếu thuốc của gã. “Cô luôn đeo cặp kính đó à?” Cô thảng thốt đưa tay lên mặt, gần như thể đã quên sự hiện diện của cặp kính. “Chỉ khi tôi muốn nhìn rõ thôi”, cô trả lời giật cục.
“Thế kính áp tròng thì sao?” “Thế chuyên tâm vào công việc của anh thì sao, anh Rafferty?” Cô đáp trả. “Và tòa nhà này cấm hút thuốc”.
Gã ngừng lại, gói thuốc nhăn nhúm trong tay. “Tòa nhà cấm hút thuốc?” Gã lặp lại vẻ ghê tởm. “Lần đầu tiên nghe luôn. Tiếp theo là gì nữa - thành phố cấm hút thuốc chắc?” “Giá tôi nghe nói về luật ấy”, Helen lẩm bẩm.
Gã nhét bao thuốc vào áo khoác. “Có luật nào cấm nhai kẹo cao su không vậy?” Gã lè nhè, rút một gói nhỏ còn nguyên vẫn luôn nằm yên trong túi áo mỗi khi gã quay lại Chic “Giờ thì chưa”. Cô chăm chăm nhìn gã vẻ hiếu kỳ. “Là loại kẹo cao su nào thế?”
Gã liếc xuống gói kẹo. Họ không còn bán loại Black Clove từ những năm đầu thập niên ba mươi - gã không được quên nếu còn muốn được miễn khỏi những câu hỏi không thể trả lời. “Cô không thích đâu, luật sư”, gã nói, nhét gói kẹo vào túi áo khoác. Ít nhất trong những năm qua thời trang đàn ông cũng không thay đổi nhiều. Một bộ comple đen là một bộ comple đen, may chăng chỉ có kích cỡ ve áo thay đổi, và cũng hiếm người dám hỏi thăm về bộ quần áo, hay thắc mắc về gã.
“Tôi sẽ đưa Billy đến”, cô lặp lại, bỏ gã một mình trong văn phòng. Gã ngồi thật bất động, ánh mắt tập trung vào đường chân trời Chicago ảm đạm mỗi năm lại bị đứt quãng bởi những tòa nhà mới xây bên ngoài khung cửa sổ cáu bẩn. Gã ghét tòa cao ốc Sears Tower nhất. Đến giờ vẫn còn ghét, như một điều hiển nhiên. Nhưng gã không muốn ngó nghiêng văn phòng của Helen Emerson, rồi khám phá thêm quá nhiều điều về cô. Bởi gã càng biết nhiều, gã lại càng bị hút về phía cô.
Dù vô lý, nhưng gã phải thừa nhận bản thân đang bị cô lôi cuốn. Cô có quá khẳng khiu, ngực quá phẳng và quá ngây thơ đối với gã dường như cũng không thành vấn đề. Chưa kể quá thông minh và xấc xược. Gã luôn tự nhủ phải lánh xa những người đàn bà như Helen, nhưng định mệnh luôn mưu toan chống lại gã. Chết tiệt, quá bất công. Bốn mươi tám giờ ở lại Chicago, và gã phải phí phạm chúng vào thứ chẳng đâu đến đâu như Helen Emerson. Gã kéo ánh mắt khỏi cái thành phố đã trở nên xa lạ với gã để liếc nhìn bàn làm việc của Helen. Có một tấm ảnh đặt ở vị trí trang trọng nhất, nơi tầm mắt gã không sao tránh khỏi. Là cô Emerson này, lại tròng đồ đàn ông, nhưng ít nhất chiếc váy cô đang mặc cũng đủ ngắn để trưng ra một đôi chân khá đẹp mắt. Hai bên vây quanh không dưới năm tên cớm - một già và bốn trẻ, và giống nhau đến mức chỉ có thể xuất thân từ một gia đình. Song cũng không thể phủ nhận vẻ tương đồng với Helen - đương nhiên cô xinh đẹp hơn năm gã đàn ông kia nhiều, dẫu vậy chắc chắn gã đang nhìn ảnh cha và các anh trai của cô.
May mắn thật đấy, gã chán nản nghĩ. Gã bị buộc phải ồn vã với một luật sư, chỉ để phát hiện có tới nửa lực lượng cảnh sát Chicago trong gia đình cô ấy. “Rafferty?” Giọng non nớt sợ sệt của Billy phá vỡ vẻ lơ đãng nơi gã.
Tức khắc Rafferty quay lại, rà soát khắp gương mặt Billy để tìm những vết thâm tím, hay ngược đãi. Nhưng ngoài sự kinh hoảng, thằng nhóc vẫn bình thường. Gã băng qua căn phòng và ôm thằng nhóc thật chặt, trước khi thả nó ra. “Chú trông ổn lắm, nhóc”, gã thô lỗ nói. “Họ không làm chú bị thương chứ?”
Billy nhún vai. “Cảnh sát khác xưa rồi, Rafferty. Họ không động tay chân với ai nếu không có lý do chính đáng. Trừ khi anh tình cờ sống ở L.A [1]”. [1] Los Angeles.
“Là sao?” Billy lắc đầu. “Không quan trọng. Anh Rafferty à, chúng ta có rắc rối...”
“Ý chú là chú gặp rắc rối chứ hả?” Rafferty sửa lại. “Làm thế quái nào lại để bị tóm? Chú thừa thông minh để tránh mấy vụ thế này”. Billy thở dài, ngồi sụm trên chiếc ghế Rafferty vừa bỏ trống. Cậu ta vẫn chưa đầy hai mươi lăm tuổi, vẫn là thằng nhóc gầy gò dễ thương năm nào phải hứng chịu quá nhiều phiền muộn không đáng có. Rafferty cứ tưởng đã lo lắng chu toàn mọi thứ từ lần ra đi trước. Nhưng có vẻ gã đã sai. “Không phải lỗi của em”, Billy bắt đầu.
“Ai cũng nói thế hết!” Rafferty đáp trả. Gã đã giáo huấn cậu ta cùng nhiều người khác không biết bao lần, nhờ các trải nghiệm sâu sắc gã thấu hiểu bằng cả trái tim. “Chú có biết vợ chú sợ muốn chết không?” Billy tái mặt nhảy dựng khỏi ghế. “Có chuyện gì sao? Có người động tay với cô ấy? Cô ấy có ổn không, còn đứa bé...?”
“Bình tĩnh, Billy!” Rafferty ấn cậu ta ngồi xuống. “Vợ chú ổn. Chú nghĩ làm sao aìm được chú hả? Con bé đã đến chỗ anh”. Billy lắc đầu. “Anh nói đúng, hẳn cô ấy phải sợ lắm nên mới dồn quyết tâm đi tìm anh”.
“Anh không biết chú bảo gì với con bé để nó hãi anh đến mức ấy…” Rafferty chán chường nói. “Em có nói gì đâu. Cô ấy vừa mới gặp anh”.
“Tuyệt thật!” Rafferty lầu bầu. “Con bé cần chú về nhà, Billy ạ. Con bé cần chú thôi dính líu với đám tội phạm khi đã có sẵn án treo. Mũi chú không chõ vào đâu trong suốt hai năm qua - vì cái quái gì chú lại ném số phận vào tay thằng Morris lén lút nào thế hả? Chú lo không có đủ tiền cho con à?” Trong chốc lát Billy chỉ nhìn gã. Rồi cậu ta lắc đầu. “Không phải vậy, Rafferty. Thề có Chúa, em sẵn sàng làm mọi thứ để vợ và con em có cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng em cũng biết có người chồng và người cha bên cạnh tốt hơn mạo hiểm vì tiền rất nhiều”.
“Thế sao chú còn dính đến thằng Morris nào kia?” Billy liếc quanh căn phòng. “Nơi này có bị nghe lén không?”
“Đứa chết tiệt nào quan tâm?” “Em quan tâm. Nếu em hở ra với cảnh sát chắc chắn hắn sẽ cắt họng cả em lẫn Mary”.
“Cho nên chú đồng ý lái xe? Dù sao đó cũng là giả thuyết của cô Emerson. Còn anh chưa vội kết luận”. Billy cho phép mình bật tiếng cười khan. “Quả là cô Emerson. Cô ấy bám lấy từng từ em thốt ra. Cô ấy thông minh đến chết tiệt. Nhưng em có kể với cô ấy đâu”.
“Không kể cái gì?” “Về Morris”.
“Morri?” Billy quay ra nhìn không chớp vào phong cảnh thảm đạm bên ngoài. “Hắn bảo sẽ giết Mary nếu em không giúp hắn” cậu ta bất lực lầm bầm. “Và hắn sẽ làm thế. Anh cũng biết cảm giác đó ra sao mà Rafferty. Chúng quấy nhiễu cả thế giới, và thế là xong. Chẳng có nơi nào lẩn trốn”.
“Đây không phải Chicago thập niên hai mươi, Billy à”, Rafferty nói, lờ đi nỗi e sợ lạnh lẽo trườn dọc xương sống. “Giờ chả ai có gan làm loại chuyện giống bọn xã hội đen thời đó nữa rồi”. “Trừ Morris. Hắn sẽ giết chết cô ấy. Một cách thống khoái”. Cậu ta đón luồng mắt Rafferty. “Và anh biết vì sao không, Rafferty?”
Gã không chắc có muốn biết không nữa. “Sao chú không nói anh nghe?” Gã hỏi, mẹ kiếp, gã cần một điếu thuốc ngay lúc này. “Bởi Willie Morris không phải lúc nào cũng là Willie Morris. Từ rất lâu trước đây hắn từng được biết với cái tên khác. Hắn là Drago, Rafferty à. Ricky Drago. Hắn cũng hoàn toàn mất trí rồi”.
Trong một khắc Rafferty không cử động. Và rồi gã bình tĩnh thò tay vào túi áo khoác, rút gói thuốc lá và châm một điếu. “Mẹ kiếp!” Gã gắt, rít một hơi sâu. “Tổ cha nhà nó!” ***
Với một gã đàn ông như Jamey Rafferty việc này luôn vô nghĩa. Có lẽ cũng là lý do gã tiếp tục quay trở lại, năm này qua năm khác, vì gã không thể dễ dàng từ bỏ và thử chấp nhận quy luật diễn ra mọi thứ. Gã có nhiều chất xám hơn sáu tên kia gộp lại, sáu tên cũng chết trong gara ô tô đó ở Chicago vào ngày lễ Thánh Valentine hơn sáu mươi năm về trước. Trí tuệ của gã từng là thứ đáng giá với Moran, chứ không phải cơ bắp của gã. Moran là kẻ biết dùng người - anh em Scazzetti đơn giản là nhóm thực thi vũ lực, do đầu óc có hạn và nắm đấm vô biên. Bọn họ phụ trách thu nợ, bảo vệ Moran và đảm bảo không cho ai trốn thoát.
Rồi còn có Richstein và Von Trebbenhoff, hai tay trùm hạng trung đến từ các vùng xa xôi hẻo lánh, những kẻ tình cờ xuất hiện ở Chicago vào đúng cái ngày định mệnh ấy. Không ai trong số chúng là người phức tạp, chúng tự động làm theo lệnh mà không thắc mắc. Billy Moretti chỉ là một đứa trẻ, một thằng nhóc đưa tin sống bên lề các băng nhóm tội phạm và được trả một khoản kha khá. Có người mẹ góa cùng ba đứa em gái sống nương tựa nên Billy sẵn sàng liều mình vì họ. Và đương nhiên, có cả Ricky Drago. Hắn là một tên sát thủ, thuần túy và rõ ràng, kẻ luôn tìm thấy sung sướng từ máu và nỗi khiếp đảm của người khác. Ngày nay người ta đặt rất nhiều cái tên mỹ miều cho những kẻ như hắn: biến thái, giết người hàng loạt, quái vật. Thế hệ nào cũng có những kẻ như Drago được sinh ra. Bất hạnh ở chỗ, có vẻ Drago cũng nhận được cơ hội thứ hai làm lại cuộc đời.
Không mang nhiều thắc mắc, sáu tên kia đều chấp nhận số phận của bản thân. Một sáng tháng Hai lạnh lẽo, chúng đã đối mặt với cái chết trong cái gara đó ở Chicago, giữa một cuộc nã súng đẫm máu rồi tất cả tan biến vào hư vô trong ánh sáng trắng chói lòa. Và đột nhiên chúng trở lại, cả bảy người, bước quanh con phố và trừng mắt kinh ngạc nhìn nhau. Hôm đó chỉ một ngày nữa là đến Valentine, chính là ngày mười ba tháng Hai. Nhưng tại một năm sau: 1930.
Không mất quá lâu để các quy tắc cơ bản trở nên rõ ràng. Trong vòng bốn mươi tám giờ bọn chúng quay lại Chicago, cả thảy bảy tên đột ngột xuất hiện trong gian gara cũ. Drago là kẻ đầu tiên phát hiện bọn chúng không thể gây hại cho bất cứ ai khi thử đánh cướp một tài xế taxi. Bọn chúng đơn giản chỉ lang thang trong thành phố hai ngày rồi biến mất trở vào khoảng không. Cho đến khi Valentine lại đến. Nhiều năm qua đi, chúng mới nhận ra có một lối thoát khỏi vòng luẩn quẩn bất tận đó. Một trong hai anh em Scazzetti phải lòng cô hàng xóm cũ. Và lần này, lúc chúng quay trở lại, Scazzetti vẫn ở đó với cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Từng tên, từng tên một quỵ ngã trước lưới tình, tìm kiếm ai đó yêu chúng, tìm kiếm ai đó để yêu, sống những cuộc đời mới và vui vầy trong hạnh phúc gia đình. Cho đến giữa những năm tám mươi chỉ còn sót lại Billy, Drago và Rafferty. Rafferty cho rằng không sức mạnh nào từ thiên đường hay trái đất có thể thay đổi bản tính tàn bạo của Drago, nhưng một người phụ nữ có khuôn mặt ngọt ngào tên Lizzie đã làm nên điều kỳ diệu. Billy cũng theo sau vào năm kế tiếp, và phải đến khi cậu ta thành đôi với Mary O’Hanahan Moretti, Rafferty mới nhận ra thằng nhóc dùng dằng chưa dám đi vì sợ bỏ gã lại một mình với Drago. Cái ý nghĩ ấy khiến gã buồn cười. Quá quen với những kẻ rối loạn nhân cách như Drago nên gã hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc bản thân. Bên cạnh đó, Drago không thể tổn hại đến ai một khi còn vạ vật dưới lời nguyền của ngày lễ Thánh Valentine như những tên còn lại.
Đã ba năm trôi qua kể từ khi Billy ra đi. Ba năm Rafferty đơn độc quay lại mỗi sáng tháng Hai giá rét để tận hưởng bốn mươi tám giờ của cuộc đời. Anh em Scazzetti đã chết ở thập niên năm mươi. Richstein và Von Trebbenhoff cũng qua đời từ lâu. Drago thì chuyển ra ngoại ô cùng vợ, và Billy thì thận trọng giữ khoảng cách với gã. Tình yêu đích thực đã chuyển biến Drago, nhưng quá khứ khổng lồ vẫn nằm đấy, rất khó để quên đi hết thảy. Rafferty quan sát toàn bộ quá trình với thái độ hoài nghi. Có vài năm gã trở lại và đối mặt với nhiều thảm họa. Tình trạng suy thoái xảy ra rất nghiêm trọng ở Chicago lúc bấy giờ, khiến dự luật mới thông qua được tự do mua rượu ở nơi công cộng cũng không đủ bù đắp cho cơn tuyệt vọng lan tràn cả thành phố.
Chiến tranh rõ ràng là điều tồi tệ nhất. Ba năm đó giày vò bọn chúng khi biết chẳng thể làm được gì trong khi mọi người đang hy sinh vì đất nước. Drago đã ghi danh ra chiến trường, đương nhiên là thế, nhằm mục đích giết bọn phát xít Đức hơn thể hiện lòng yêu nước, nhưng không có ngoại lệ, hắn vẫn biến mất sau bốn mươi tám giờ. Chỉ có anh em Scazzetti nhờ ổn định kịp thời cuộc sống mới thu xếp được phục vụ trong quân ngũ. Rafferty căm ghét quãng thời gian cuối thập niên bốn mươi và đầu những năm năm mươi. Gã dành hầu hết thời gian để ngồi trong một quán bar, nốc rượu và hút thuốc.
Những năm sáu mươi lại điên cuồng - quá điên cuồng để ý định thử đi lĩnh hội guồng quay cuộc sống lúc ấy nảy ra trong đầu gã. Hai ngày mỗi năm không đủ cho gã bắt kịp với thế giới dần thay đổi, nên những năm sáu mươi gã thậm chí không buồn cố gắng. Sang thập niên bảy mươi gã bị cuốn vào chủ nghĩa khoái lạc. Đi tìm một người đàn bà sẵn sàng ở suốt hai ngày trên giường là một vấn đề khá đơn giản. Cũng chính là điều gã đã làm. Gã không tin vào tình yêu, hay cơ hội thứ hai, cũng chưa có gì gã nhìn thấy trong những lần nán lại chóng vánh cho gã lý do thay đổi. Chưa một thứ gì, cả niềm hạnh phúc từ đồng bọn của gã, hay hứa h được sống vòng đời bình thường theo quy luật của tự nhiên, có thể khiến phần cốt lõi bi quan trong gã sứt mẻ.
Và giờ đây gã đang ở những năm của thập niên chín mươi. Nơi tất cả mọi thứ đều chuyển động quá mau lẹ nên gã càng không quan tâm. Gã đơn giản chỉ đến, nhìn quanh và cố gắng thỏa mãn các nhu cầu thường tình của cơ thể: thuốc, rượu, tình dục và thức ăn. Sau đó gã lại ra đi. Cho đến khi Billy bắt đầu khơi gợi những cảm xúc trong gã. Gã cứ tưởng mọi thứ đã được an bài: Billy có cuộc sống thoải mái của riêng mình và những kẻ khác đều đã chết từ lâu. Cho nên gã có thể sử dụng tùy thích hai ngày dư dả vào mưu cầu khoái lạc mà không sợ bị khó khăn của ai đó quấy rối, để rồi gã lại bắt đầu phải lo nghĩ.
Nhưng thời gian đã làm thay đổi gã. Vào những thập kỷ trước có thể gã đã quay lưng lại với Billy và vợ của thằng nhóc. Vào những thập kỷ trước gã có thể đã tảng lờ mối nguy hiểm mà Ricky Drago gây ra cho những người vô tội. Sau cùng, nhờ làm việc sát cánh với Drago trong suốt bao năm qua, gã đã có cơ hội chứng kiến từ xa nỗi kinh sợ mà loại tắm máu như Drago có thể gây nên. Gã đã thay đổi, và điều ấy khiến gã cáu giận. Bốn giờ của gã vừa bị thổi bay vì các rắc rối của Billy lẫn một người phụ nữ khó nhằn, và gã cũng không có hứng lãng phí thêm thời gian nhằm cố gắng cứu rỗi thế giới từ tay những kẻ như Ricky Drago nữa. Đó là chuyên môn của cô Emerson. Hãy để cương vị của một vị thánh cho cô ta. Còn gã ư, gã cần rượu.
Tuy các cáo buộc đã được gỡ bỏ nhưng phải gần hai giờ nữa Billy mới được thả. Hồi tưởng lại quá khứ, Rafferty thắc mắc không biết đầu óc gã bị làm sao mà lại đi mắc mứu với đám tội phạm có tổ chức trong khi nghề luật sư có vẻ nhàn nhã hơn rất nhiều. Gã vừa kinh hãi vừa thán phục khi nhìn Helen Emerson đi gặp các cấp trên, ngọt ngào với người này, tranh luận với người kia, trở nên khiêm tốn và kính trọng với người tiếp nữa, trong khi tìm cách thuyết phục người đàn ông rằng tha cho Billy Moretti là ý tưởng của ông ta ngay từ đầu. “Cậu sẽ phải nhận một án treo thử thách hơn”, cô nói với Billy khi đợi thang máy. “Đấy là tất cả những gì tôi có thể làm cho cậu”.
Billy trông vẫn tái nhợt một cách đáng lo. “Tôi rất cảm kích”. Cậu ta ném cái nhìn cầu kh Rafferty. “Lần tới chú sẽ không may mắn thế đâu”, Rafferty nói bằng cái giọng luật gia nhất của mình khi cửa thang máy trượt mở. “Tôi sẽ để mắt đến nó, cô Emerson ạ”.
Cô chỉ nhìn gã. Thật hài hước, sao người ta lại nghĩ cặp kính sẽ phá hỏng khuôn mặt của một người phụ nữ cho được? Gã bắt đầu thích ánh mắt cô rồi đấy. Có lẽ trước tiên bởi cô có một đôi mắt nâu ấm áp đến tan chảy. “Đảm bảo những gì anh nói, anh Rafferty. Nếu không lần sau cậu ta sẽ không may mắn vậy đâu”. “Sẽ không có lần tiếp theo…” Billy đáp. Còn Rafferty thì nghĩ đến Ricky Drago và phân vân.
Khi họ bước vào chiếc thang máy cũ cọt kẹt, Rafferty nhét hai tay vào túi quần. Gã muốn chạm vào cô, bắt tay cô, và chết tiệt, hôn tạm biệt cô. Gã sẽ không gặp lại cô nữa, lần đầu tiên trong quãng thời gian lêu lổng, bất tận của gã ở trái đất gã chợt nhận ra gã lấy làm tiếc vì điều đó. Gã tựa lưng vào thang máy, trao cho cô một nụ cười gượng gạo. “Gặp sau!” Gã nói, đã dùng quen một chút cụm tiếng lóng học lỏm từ thập niên bảy mươi, dù thừa biết sẽ không còn gặp lại cô nữa. Gã thừa biết cô không muốn gã đi, cứ như thể cô đã truyền ý nghĩ ấy cho gã vậy. “Cảm ơn vì bữa sáng”, cô gọi với theo, ngay trước khi cánh cửa đóng lại.
“Anh mời cô Emerson bữa sáng á?” Billy lẩm bẩm ngạc nhiên. “Thật khó tin”. “Khó tin anh có thể trở thành một quý ông thế cơ à?” Rafferty phản pháo. “Lúc nào anh chẳng mời phụ nữ ăn sáng”.
“Phải, nhưng họ luôn trả cho bữa sáng đó đêm hôm trước rồi”. “Cái gì khiến chú nghĩ cô Emerson là ngoại lệ?” Ngay cả khi đã phát biểu, gã cũng có chút cảm giác bực bội. Helen Emerson không phải kiểu phụ nữ dễ dãi lăn lộn trên giường với ai và được trả công bằng một bữa sáng thịnh soạn vào hôm sau. Gã biết điều đó ngay giây phút gã nhìn thấy cô, cũng là một trong những lý do khiến cảm giác của gã cực kỳ không dễ dàng.
“Cô ấy không ph kiểu phụ nữ ấy”, Billy mở miệng. “Billy ơi, Billy à”, gã khiển trách. “Tất cả đàn bà đều là kiểu phụ nữ ấy. Một khi bọn họ gặp đúng người”.
“Anh có đúng là người ấy với cô Emerson không?” “Anh á? Quên đi. Anh đã bảo với chú cả triệu lần, tình yêu đích thực vớ vẩn gì đó không dành cho thằng con Jamey của bà Rafferty. Anh thích cuộc sống như bây giờ. Bốn mươi tám tiếng mỗi năm và không hóa đơn, không hối tiếc, không trách nhiệm. Vừa hay thỏa mãn anh”.
“Hẳn rồi, Rafferty”, Billy hoài nghi. “Giờ chúng ta xử lý Drago sao đây?” Họ bước ra ngoài bầu không khí lạnh buốt của tháng Hai. Dù không đáng kể nhưng trời đã sáng hơn, cơn gió vẫn quất liên hồi trên những con đường làm Rafferty rùng mình, kéo chiếc áo khoác ngoài cũ kỹ sát hơn vào người.
“Ý chú là gì, chúng ta sẽ làm gì với Drago à? Kể từ giờ hắn sẽ tránh xa chú đấy. Điều chú nên cảm ơn cô Emerson. Ngay khi chú bị tóm vì liên quan đến vụ cướp Carnahan, Drago sẽ lọt vào diện tình nghi nếu hắn bị phát hiện lảng vảng gần chú. Hắn có thể điên đấy nhưng hắn chưa bao giờ ngu cả. Hắn sẽ nằm yên, và tìm ai đó khác để khủng bố”. “Đấy là vấn đề. Em không chỉ lo cho Mary và em”, Billy nghiêm túc nói.
“Chú lo cho vận mệnh cả thế giới, Billy ạ”, gã vừa đáp vừa châm một điếu thuốc khác, khum hai bàn tay lại để chắn ngọn lửa khỏi cơn gió bấc lồng lộng. “Sau từng ấy năm chú vẫn chưa học được còn rất nhiều điều khốn kiếp chú không thể thay đổi sao?” “Em sẽ chẳng ở đây nếu em tin vào điều đó”.
Rafferty nhún vai, rồi phẩy tay để dập que diêm và ném nó xuống vỉa hè. “Chú không ngăn Drago được đâu, Billy”. “Nhưng em cũng không thể cứ thế đứng nhìn hắn thích làm gì thì làm
“Làm sao?” “Em đã bảo anh còn gì, hắn bị điên. Lúc vợ hắn chết hắn đại loại cũng mất trí luôn rồi”.
Rafferty thở dài. Gã không muốn nghe, không muốn dính líu, nhưng Billy lúc nào cũng cứng đầu đến không tin nổi. “Sao chị ta lại chết?” “Tai nạn ô tô. Drago là người lái xe”.
Rafferty chửi thề. “Mẹ kiếp!” “Công nhận. Em nghĩ Drago đã có hai lựa chọn. Đổ lỗi cho bản thân, hoặc đổ lỗi cho người khác”.
“Anh có thể đoán cách Drago chọn. Ai là người bị hắn quy trách nhiệm? Có lái xe khác liên quan à?” “Không. Tại Drago bất cẩn, và chiếc xe mất đà đâm thẳng vào một cây cầu xi măng. Hắn phát điên vì bị mang đi thẩm vấn”.
Gã biết điều gì sắp đến. Gã chưa bao giờ có khả năng tiên tri, nhưng ngay lúc này gã biết loại trò chơi nào của định mệnh đang vờn lấy gã. “Và?” “Và hắn quy tội cho công tố viên đã lôi hắn vào. Hắn bảo sẽ giết cô ấy, chỉ còn là vấn đề thời gian lẫn địa điểm thôi. Em tin hắn, Rafferty ạ. Hắn làm thật đấy”.
“Anh không phải hỏi vị công tố đó là ai, đúng chứ?” Gã rít một hơi thuốc dài. Nó không mang vị tuyệt vời thêm nữa. Không có gì ngạc nhiên - những điếu thuốc sáu mươi tư năm tuổi đã mất đi phần nào ma lực của chúng. “Cô Emerson”.
“Cô ta có biết không?” “Em không nghĩ thế”, Billy nói. “Chuyện cũng xảy ra được vài năm rồi. Drago vẫn đang đợi thời cơ. Nhưng lần này cô ấy đã cản trở hắn, cũng như có đủ manh mối để lần theo hắn, dù em không chịu hợp tác. Hắn chẳng còn gì để mất nữa cả. Lần này hắn sẽ bám theo cô ấy, và kẻ như Drago sẽ không để vuột con mồi”.
“Mẹ kiếp!” Rafferty lặp lại. “Đó là những gì chú muốn từ anh hả Billy? Chú nghĩ anh có thể giáp mặt với Drago, rồi bảo ‘Này, có lương tri tí đi mày’ à? Thằng đấy mà có cả lương tri cơ à?” Billy lắc đầu. “Em đã bảo hắn mất trí rồi mà. Em không biết anh có thể làm gì, hay cả hai chúng ta có thể làm gì, kiểu như đến chỗ cô Emerson giải thích chẳng hạn. Vấn đề ở chỗ em sẽ phải trình bày sao em lại lảng vảng gần một kẻ như Drago, và anh biết thừa em nói dối dở thế nào rồi đấy”.
“Lúc nào chả thế”. Gã cố che giấu vẻ cảm thông. Gã không muốn bị vây trong trường hợp này. Bị kìm kẹp với nhiệm vụ cứu Helen Emerson. “Em phải về với Mary. Cô ấy chắc chắn đang phát ốm vì lo lắng, còn chuyện bầu bí không dễ dàng với cô ấy chút nào. Trong một hai ngày tới em cần dành chút thời gian cho cô ấy. Khi anh phải... ừm... đi, em sẽ đảm nhận từ đó. Trong lúc ấy, có khi chúng ta sẽ nghĩ ra một câu chuyện đáng tin để cảnh báo cô Emerson”.
Rafferty trừng mắt nhìn cậu ta một lúc lâu trước khi thả điếu thuốc xuống vệ đường và gi nát nó dưới đế giày. “Không được”. “Thôi nào, Rafferty, chỉ vài ngày thôi...”
“Vài ngày duy nhất của anh đấy. Anh sẽ không đi lãng phí để làm bảo mẫu cho một trinh nữ cứng nhắc đâu”. “Anh Rafferty…”
“Không!” Gã cao giọng. “Anh không thể giúp chú. Dù sao chú cũng thừa biết anh không ngăn được Drago, một khi anh ở đây vì mấy giờ đồng hồ đi mượn này. Đi xem Mary thế nào đi, rồi làm một cú điện thoại nặc danh hay gì đó để cảnh báo người đàn bà kia. Drago chờ từ lâu rồi chứ gì, một hay hai ngày nữa hắn vẫn đợi thêm được thôi”. “Em không nghĩ thế”, Billy nói.
“Không liên quan đến anh. Chú thừa biết anh sẽ không ngu để giơ đầu chịu chém vì bất cứ ai. Anh phí phạm quá nhiều thời gian để giải quyết mớ rắc rối của chú nên trễ hẹn với một quý cô rồi đây này”. “Quý cô nào?”
“Anh không biết, đã gặp đâu mà biết. Nhưng cô ấy sẽ là người đầy đặn, tóc vàng và sẵn sàng. Thêm một chút may mắn là anh sẽ không phải bước chân ra khỏi phòng khách sạn trong ba mươi sáu tiếng nữa”. Gã liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay và chửi thề. “Mẹ kiếp, anh phí mất nửa ngày rồi thấy không!” Billy chỉ nhìn gã. Rafferty thường xuyên thấy vẻ mặt ấy trên gương mặt mẹ mình từ khi gã bắt đầu trưởng thành. Gã đã làm Billy thất vọng. Thất vọng cái con khỉ. Gã phát ốm và mệt mỏi khi cứ phải làm một thằng tốt bụng đây này. Gã sẽ không cảm thấy tội lỗi.
“Mẹ nó chứ!” Gã lớn tiếng. “Chú sẽ không làm thế với anh, Billy. Anh không quan tâm”. Và gã nghênh ngang đi xuống vỉa hè mặc cơn gió lạnh băng ở Chicago vần vò qua mái tóc, gã kéo cổ áo choàng lên cao hơn. Gã không đi quá ba tòa nhà. Ba tòa nhà để nghĩ về vẻ mặt của Billy, như thể một con cún bị bạo hành. Ba khu phố để nghĩ về Mary Moretti, cái bụng căng phồng với nỗi nhọc nhằn của việc mang thai, ngơ ngác, sợ hãi và cần chồng mình bên cạnh. Ba khu phố để nghĩ về cô Emerson, với đôi mắt to và căn hộ bộn bừa, chiếc miệng để hôn và đôi chân tuyệt hảo. Và sự trong trắng của cô, gã không thể quên điều đó. Chưa kể một gia đình đầy cớm. Chẳng nhẽ cha và các anh trai của cô không bảo vệ nổi cô à?
Những bông tuyết bắt đầu lưa thưa rơi khi gã đột ngột xoay người và quay trở lại, lầm bầm chửi rủa. Gã thậm chí không hề biết sẽ thuyết phục Helen Emerson nên chấp nhận việc có gã bên cạnh thế nào. Ngay phút đầu tiên cô không hề chắc được gì về gã, và gã cũng không thể cứ đi lên trên kia và bảo với cô rằng cô đang là mục tiêu của một thằng điên được. Khi nào cô thắc mắc gã sẽ lo sau. Gã luôn có tài thuyết phục phụ nữ rằng gã bị họ thu hút, còn với cô nàng Emerson cận thị đóng bộ nghiêm chỉnh và quen luộm thuộm này thì lời thuyết phục ấy có vẻ cũng hơi phóng đại và vô lý mất rồi. Vấn đề ở ch đã bị hút về phía cô - nửa rắc rối của gã rồi đấy.
Cô chỉ vừa bước xuống bậc thang rộng trước cửa khi gã nhìn thấy cô. Cô lại mặc chiếc áo khoác phồng phềnh lố bịch kia, một chồng hồ sơ ôm chặt trước ngực. Cơn gió lùa mái tóc vào mắt, và cô gạt nó ra khi bước xuống vỉa hè. Gã đang đứng đó nhìn cô và không biết giải thích lý do đột ngột quay lại thế nào, thì chợt nghe được âm thanh của chiếc xe. Một âm thanh gã đã quá quen thuộc, cách đây rất nhiều năm, tiếng chiếc xe gầm rú tăng tốc trên đường để lao qua thành phố đông đúc, hăm hở tìm kiếm sự hủy diệt. Gã quay phắt lại, vừa kịp nhìn thấy một chiếc xe bốn chỗ vô danh màu đen cào qua góc phố.
Hướng thẳng về phía Helen Emerson.
64 Mùa Valentine Đợi Em 64 Mùa Valentine Đợi Em - Anne Stuart 64 Mùa Valentine Đợi Em