Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Trúc
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Romero Nicky
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 9
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96
ôi về đến nhà thì mọi thứ đã được dọn dẹp ngăn nắp, sạch sẽ đâu vào đấy. Vào bếp, cơm canh cũng có sẵn nhưng tuyệt nhiên ko thấy một bóng người. Tôi đi nhanh vào phòng mình. Sau khi đã sắp xếp đồ đạc vào vali xong tôi mở hộc bàn trang điểm, lấy ra 3 chiếc nhẫn đặt trước mặt. Ngồi một lúc để chuẩn bị tinh thần sau đó mở cửa phòng bước ra. Người đầu tiên mà tôi muốn báo tin này là Hero.
Phòng Hero.
Sau khi nghe tôi nói hết mọi chuyện, Hero vẫn chưa trả lời vội, anh ấy ngồi im lặng, mắt nhìn xa xăm suy nghĩ. Có lẽ anh ấy cũng như tôi, không biết phải làm thế nào cho toàn vẹn đôi đường. Bầu không khí thật nặng nề khiến lòng cũng nặng trĩu…Cuối cùng Hero cũng lên tiếng, đưa ra một quyết định khó khăn.
-Thôi được rồi!-anh ấy thở dài- Anh cũng ko muốn thấy bọn nó đối xử quá đáng với em như thế. Em cứ đi đi, hằng ngày anh sẽ đến thăm em.
Tôi vòng tay ôm chặt anh ấy. Cắn chặt môi để ko phát ra tiếng nấc…nước mắt cứ chảy dài…Vẫn là Hero hiểu và lo lắng cho tôi nhất. Vì hoàn cảnh bắt buộc chứ xa anh ấy, tôi thật ko nỡ…Chúng tôi vừa mới hiểu được tình cảm của nhau, bây giờ lại phải đối mặt với chuyện này…quãng thời gian sắp tới chắc sẽ ko dễ dàng gì…
---o0o---
Phòng Uno.
Uno đang nằm trên giường, trùm chăn kín mít từ đầu đến chân. Có lẽ anh ấy còn giận nên mặc dù tôi gõ cửa đau cả tay, gọi khản cả cổ vẫn chẳng trả lời trả vốn lấy một tiếng. Thậm chí khi tôi bước vào trong, đến gần giường, anh ấy vẫn ko có động tĩnh gì. Chần chừ một lát, tôi đặt chiếc nhẫn của anh ấy lên bàn, mở miệng nói câu xin lỗi, cảm ơn và cả chuyện ngày mai tôi sẽ ra đi. Sau đó tôi quay lưng toan bỏ đi. Ko ngờ Uno ngồi bật dậy và quát:
-Đứng lại đó!-Uno đứng dậy, từ từ tiến về phía tôi, gằn giọng- Bỏ đi? Dễ dàng như vậy sao? Em đột ngột bước vào cuộc đời anh, làm đảo lộn mọi thứ. Tập cho anh thói quen có em bên cạnh, rồi lại làm cho anh phải đau khổ. Bây giờ mọi chuyện còn đang hỗn độn như một mớ chỉ rối em lại đòi ra đi. Ngôi nhà này là nơi em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Có phải anh chỉ là một món đồ chơi, em đùa giỡn chán chê rồi thì vứt sang một bên? Trong lòng em, anh có vị trí gì ko vậy? Có không?-anh ấy gắt.
Đứng trước mặt Uno, tôi co rúm lại như một đứa trẻ làm điều sai quấy bị người lớn quở trách. Nước mắt tuôn ra ko ngừng… Đau nhói ở ngực và nghẹn lại ở cổ… Tôi ko thể trả lời câu hỏi của anh ấy được…Thật sự là ko thể! Những điều anh ấy nói hoàn toàn đúng. Tôi là một đứa con gái xấu xa, vô sỉ. Chính tôi là người gây ra rắc rối vậy mà giờ đây, khi mọi chuyện còn chưa được giải quyết, tôi lại hèn nhát, chọn con đường ra đi để chạy trốn…Nhưng tôi đã ko còn bất cứ sự lựa chọn nào nữa…Tôi và Uno đứng đối diện với nhau, ánh mắt anh ấy đang nhìn thẳng vào tôi, ẩn chứa sâu trong ánh mắt ấy là sự giận dữ…oán hận…đau đớn…
-Thôi đủ rồi! Em đừng nghĩ có thể dễ dàng ra khỏi đây. Ko có sự đồng ý của anh, em ko được phép rời khỏi nhà nửa bước -Uno thở hắt ra, cố kìm giọng-anh mệt rồi, em cũng về phòng nghỉ ngơi đi. Chuyện này kết thúc ở đây.
Nói rồi anh ấy nằm phịch xuống giường, kéo chăn đắp kín từ đầu đến chân giống như khi nãy tôi bước vào. Tôi đưa tay gạt những giọt nước mắt còn vương trên mặt. Hít một hơi dài…và bỏ đi…
---o0o---
Phòng Xiah.
Khi tôi bước vào phòng, Xiah đang ngồi bó gối trên giường, dựa người vào góc tường. Anh ấy chỉ ngẩng mặt lên nhìn tôi, gượng cười nhanh rồi quay mặt sang nơi khác. Tôi tiến đến gần, nắm nhẹ tay anh ấy và đặt chiếc nhẫn lên. Vẫn là những câu nói cũ như với Uno. Tôi thừa biết làm như thế ko khác gì theo một kịch bản, giả dối…và tôi cũng thấy khó chịu với chính bản thân vì điều đó…Nhưng dù có khó chịu thế nào thì tôi cũng ko thể làm khác được…
Xiah nhìn tôi ko chớp mắt, nhíu mày ra vẻ ngạc nhiên. Sau vài phút suy nghĩ, anh ấy bỗng nhiên thở dài, nghiêm giọng:
-Em đang đùa phải ko? Đùa kiểu gì kì thế? Anh ko thích đâu. Chẳng buồn cười chút nào.
-Là thật, em ko đùa đâu-tôi cúi đầu, nói nhỏ.
Xiah đứng bật dậy, nắm chặt tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng hốt hoảng:
-Có phải em giận bọn anh những chuyện vừa rồi ko? Nếu thế thì anh thay mặt tất cả xin lỗi em. Chúng ta hãy bỏ qua hết những chuyện hiểu lầm, ko hay trước đây đi. Bắt đầu lại cuộc sống vui vẻ như trước. Được chứ?
Tôi ko nói gì mà chỉ gạt tay Xiah ra và bước nhanh về phía cửa. Nhưng anh ấy đã chạy đến đứng trước mặt tôi, dang rộng hai tay chặn cánh cửa.
-Em ko chấp nhận tình cảm của anh cũng ko sao. Anh hứa với em từ nay về sau sẽ ko nhắc đến chuyện đó nữa. Chúng ta hãy sống như trước đây. Anh sẽ lại làm bố, Mic sẽ làm mẹ…
-Anh đừng như vậy Xiah! Đã quá muộn rồi, ko thể trở lại được đâu. Em đã quyết định rồi!-tôi cắt ngang lời anh ấy.
Không chảy nước mắt! Tôi đã làm được rồi. Cuối cùng thì tôi cũng có thể kìm nén cảm xúc, ko để nước mắt trào ra ngoài. Mặc dù rất đau…đau đến mức ko thể thở được…ko thể đứng vững trên đôi chân…nhưng tôi biết mình đã làm đúng. Thì ra cái cảm giác chia xa là đau đớn đến thế này. Tôi đã hiểu tại sao Micky, Uno, Max và Xiah lại giận dữ đến vậy, tại sao họ lại có thể tự làm tổn thương bản thân mình như thế…tất cả…tôi đã hiểu rồi…Cái cảm giác đau đớn này quả thật vượt sức chịu đựng của trái tim. Tôi đứng dựa vào tường, dùng tay đập thật mạnh vào ngực, cắn chặt môi để ko bật ra tiếng nấc…Ko được Jen! Ko được yếu đuối như thế. Phải cố lên, nhất định phải làm được…-tôi tự nhủ. Từ từ lấy lại bình tĩnh, tôi bước từng bước chậm chạp đến trước cửa phòng Micky.
---o0o---
Phòng Micky.
Micky đang ngồi trong góc phòng. Đèn ko mở, cửa sổ đóng. Cả căn phòng chìm trong bóng tối mờ ảo…Tôi bước đến gần Micky. Anh ấy lập tức ôm chầm lấy tôi. Vai áo tôi bắt đầu cảm thấy ươn ướt, một thứ nước ấm nóng thấm vào da thịt. Tiếng nấc ngày càng rõ. Micky khóc…Những gì kìm nén được lại bắt đầu muốn vỡ òa ra. Tôi đẩy mạnh Micky ra. Biết rằng làm thế là quá tàn nhẫn nhưng tôi sợ nếu cứ để yên như thế thì tôi sẽ ko thể thoát ra được những tình cảm yếu mềm nhất thời, sẽ ko thể bỏ đi.
-Cái này…em trả lại cho anh-tôi đứng dậy, đặt chiếc nhẫn lên bàn-xin lỗi! em ko thể giữ lời hứa được. Cảm ơn anh trong thời gian qua đã giúp đỡ em rất nhiều. Ngày mai em sẽ rời khỏi nhà. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe-tôi cố giữ cho giọng mình thật bình thản.
-Không được! Anh không cho em đi-Micky cũng đứng vụt dậy, ôm chặt tôi trong vòng tay-Em đi rồi thì anh biết phải làm sao? Ko có em bên cạnh, những lúc anh cảm thấy mệt mỏi, cần một chỗ dựa thì anh phải làm thế nào hả Jen? Anh xin em! Đừng đi…-anh ấy nói bằng giọng nghẹn ngào.
-Em ko thể-tôi lắc đầu-anh hãy tìm một người con gái tốt hơn em, hiểu anh hơn em và thật sự yêu anh. Em thật sự ko thể làm gì được đâu.
-Anh ko cần em làm gì hết. Chỉ cần em ở lại đây, bên cạnh anh…
Ko để cho Mic nói hết câu, tôi vùng ra khỏi vòng tay anh ấy và bỏ chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Xin lỗi Mic…Em xin lỗi…Anh hãy tìm một người con gái yêu anh thật lòng…Em ko thể làm gì cho anh…Ko thể…Cái cảm giác đau đớn này thật sự khó chịu quá! Tôi chỉ muốn dùng một cái gì đó thật sắc…thật nhọn để cứa vào da thịt mình. Như thế chắc chắn sẽ dễ chịu hơn thế này…Bất chợt đầu óc tôi lại quay cuồng, mọi thứ xung quanh chao đảo…Tôi phải bám chặt vào thành tường mới ko ngã khụy xuống. Lại bị chóng mặt! Có lẽ là do tôi đã suy nghĩ nhiều quá!...Max, chỉ còn anh ấy nữa thôi…Sau đó tôi sẽ ra đi…đi thật xa nơi này…sẽ ko bao giờ gặp lại họ nữa…
---o0o---
Phòng Max.
Max đang ngồi trên bậc cửa sổ, mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài. Trước giờ tôi ko để ý, khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ấy rất đẹp. Thế nhưng giờ đây nó lại toát lên một nỗi buồn…buồn đến nao lòng…Không hiểu sao nhìn anh ấy như vậy, tôi lại cảm thấy đau hơn bao giờ hết. Trái tim như muốn nổ tung ra, đầu óc trống rỗng, cổ họng khô khan, đắng ngắt…Mọi cảm xúc đã ko thể kìm nén, nó trào dâng lên như một con sóng lớn…cuồn cuộn…Mặc dù đã cắn chặt môi đến chảy máu nhưng vẫn ko kìm nổi tiếng nấc. Tôi ngồi phịch xuống sàn…khóc nức nở…
Anh ấy quay mặt lại, ngạc nhiên nhìn tôi. Sau đó như sực tỉnh, Max hốt hoảng chạy đến đỡ tôi dậy.
-Em có sao ko? Đừng khóc Jen! Đừng khóc-anh ấy nhẹ nhàng vỗ về và lau nước mắt cho tôi.
-Chang Min! em phải đi rồi!...Thật sự phải đi rồi!-tôi nói trong nước mắt-Xin lỗi…cảm ơn…tạm biệt…-tôi nói từng câu ngắt quãng, thậm chí tôi cũng ko biết là mình đang nói gì nữa.
Đứng im lặng một lúc lâu, Max từ từ buông tôi ra. Anh ấy lùi ra sau mấy bước và nói bằng giọng trầm buồn:
-Thế sao?... Đi thì cũng tốt!...Nhớ giữ gìn sức khỏe.
Nói rồi anh ấy bỏ ra ngoài trước. Còn lại mình tôi trong phòng. Đáng ra tôi phải vui lắm bởi vì anh ấy ko như Uno, Xiah và Micky, ko giữ tôi lại, ko làm tôi khó xử. Thế nhưng sao tôi lại cảm thấy buồn đến mức độ này? Như thể tôi vừa đánh mất đi một cái gì đó rất quan trọng…quan trọng hơn cả mạng sống…Lần này là ko phải tự kìm chế nữa mà thật sự tôi đã ko còn khóc được nữa. Nước mắt cũng khô cạn từ bao giờ. Nhưng nỗi đau buồn thì lại càng lúc càng tăng. Một con dao rọc giấy nhỏ đập vào mắt…Tôi ko thể kiểm soát nổi hành động của mình…Từ từ tiến về phía đó, cầm nó lên. Tôi thật sự như một người đang trong cơn mơ, mộng mị, ko biết mình đang làm cái gì. Cứa con dao thật mạnh vào lòng bàn tay…Đau nhói…Từng giọt…từng giọt máu đỏ thẫm tuôn ra…rơi xuống đất. Máu từ mũi từ lúc nào cũng chảy ra ko ngừng. Cả người lả đi…từ từ ngã phịch xuống đất…Mọi thứ xung quanh nhòa dần…nhòa dần…
Tôi mở mắt ra thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện từ lúc nào. Trước mặt tôi là Bi, Jung Hoon, Geun Young và Kyo. Trên khuôn mặt từng người hiện rõ sự lo lắng. Một sự ngạc nhiên thoáng qua đầu. Rõ ràng lúc ngất, tôi đang ở trong phòng Max. Vậy thì chắc chắn là 5 người họ đưa tôi vào bệnh viện. Thế nhưng sao ko thấy một ai vậy? Còn 4 người này, tại sao lại ở đây chứ? Tôi muốn ngồi dậy nhưng…toàn thân tôi yếu đi từ bao giờ, ko thể nhúc nhích…Mệt mỏi…chóng mặt…Bất chợt cánh cửa phòng bật mở. Kuo bước vào hỏi thăm tôi vài câu. Anh ấy rất lạ, nhìn tôi bằng ánh mắt đau buồn, cười gượng gạo, ngay cả nói cũng ngượng ngập, khó khăn. Sau đó Kuo bảo Bi và Jung Hoon theo anh ấy. Trong phòng còn lại tôi, Song và Moon.
-Đỡ tôi dậy, tôi muốn về!-tôi thều thào nói.
-Ko được! Thứ nhất, bệnh tình cậu như vậy chẳng ai cho xuất viện đâu. Thứ hai nữa là bên ngoài đang rất hỗn loạn. Bây giờ cậu mà xuất hiện thì…-Moon bỏ ngang câu nói.
-Là ý gì đây? Bên ngoài tại sao lại hỗn loạn?-tôi nhíu mày hỏi bằng giọng nghi ngờ.
-Hời!...-Kyo thở dài-Sáng nay SM có tổ chức buổi họp báo cho DB. Có lẽ là muốn xóa tan những tin đồn trước đây. Nhưng ko ngờ ông Hero nhà ta lại dám đứng lên công bố chuyện cậu và anh ta là một đôi. Thật…loạn cả lên!-cô ấy tặc lưỡi.
Nghe được tin này, tôi chỉ ngạc nhiên chứ ko vui mừng, một chút cũng ko. Cảm xúc của tôi lúc này thật sự cũng rất lộn xộn. Vẫn biết chuyện hai chúng tôi yêu nhau ko phải là chuyện xấu, đáng để giấu diếm nhưng lúc này ko phải là lúc thích hợp để nói ra. Anh ấy công bố chuyện này, khác gì tự hủy hoại sự nghiệp của mình?... Tôi thật bất tài vô dụng mà! Trong lúc mọi chuyện đang rối tung lên thì tôi lại phải nằm chết dí trên cái giường bệnh này. Chẳng thể đi đâu mà cũng ko thể làm bất cứ chuyện gì…
-Này! Nói thật, khi nghe Hero tuyên bố cậu và anh ta đang yêu nhau tôi thật sự rất bất ngờ đấy. Lâu nay tuy cậu với Max cứ hay gấu ó nhau nhưng tôi vẫn cứ nghĩ cậu và anh ta mới là một đôi kia-Moon trầm ngâm.
-Đúng đấy! Vả lại thời gian sau này mối quan hệ giữa hai người cũng được cải thiện, tốt đẹp lên rất nhiều còn gì? Đến tận đêm hôm qua, lúc đến bệnh viện, thấy Max liều mạng tiếp máu cho cậu tôi vẫn cứ đinh ninh rằng hai người đang yêu nhau thắm thiết cơ. Đến sáng nay nghe tin cậu và Hero, tôi vẫn ko thể nào tin được-Kyo thở dài- Jenny! Hero là người tốt, nếu ko muốn nói là rất hoàn hảo. Nhưng cậu đã suy nghĩ chín chắn chưa vậy? Tôi thấy tình cảm giữa hai người …nó sao sao ấy, chỉ giống như là anh trai với em gái mà thôi. Tình yêu ko phải là chuyện đùa, cậu nên xem xét lại thật kĩ cảm giác của mình đi.-cậu ta tuôn ra một tràng triết lý.
-Cậu biết ko? Lúc chúng tôi đến, Max đã tiếp rất nhiều máu cho cậu rồi. Mặt anh ta tái xanh, ko còn chút sức sống. Vậy mà mặc cho bác sĩ can ngăn, anh ta vẫn cứ kiên quyết tiếp tục truyền máu cho cậu. Thật sự rất cảm động đấy!-Moon vừa nói vừa bắt đầu sụt sùi.
Lời nói của 2 người bọn họ khiến tôi giật mình. Max đã liều mạng để tiếp máu cho tôi sao? Nói vậy…dòng máu đang chảy trong người tôi là của anh ấy? Nước mắt lại bắt đầu tuôn ra… Tôi thật sự căm ghét bản thân mình. Tại sao ngay lúc này đây, tình cảm của tôi dành cho Hero lại ko còn như trước? Tại sao đối với Max tôi lại có cảm giác kì lạ thế này?…Tôi sợ! Rất sợ. Nếu tôi cứ thế này chắc chắn sẽ làm tổn thương cả hai người con trai ấy… Hero đối xử tốt với tôi như thế, tôi còn muốn gì nữa đây? Tại sao lại đứng núi này trông núi nọ như thế?... Ko được rồi! Cần phải gạt bỏ những ý nghĩ về Max. Từ bây giờ, người yêu của tôi đã là Hero rồi. Cần phải toàn tâm toàn ý với anh ấy… Phải vững vàng! Ko được chao đảo. Người tôi yêu là Hero. Người tôi chọn cũng là anh ấy. Ko được nghĩ về Max nữa! Nhất định là ko được!...
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên. Trên màn hình hiện lên tên người gọi: Vincent. Lúc này tôi ko muốn nói chuyện với bất cứ ai, nhất là với Vincent. Thế nhưng…nhỡ có chuyện gì quan trọng xảy ra thì sao? Chần chừ trong giây lát, cuối cùng tôi quyết định bắt máy. Anh ta cố nói bằng giọng bình thản nhưng vẫn ko thể giấu được sự tức giận xen lẫn trong từng lời:
-Yoon Eun Hye! Tôi biết cô đang bệnh, ko tiện để nói chuyện. Nhưng có việc tôi muốn dặn dò cô. Đơn giản thôi! Từ lúc này cô đừng xuất hiện ở nơi đông người và cũng đừng đến nhà DB hay gặp mặt họ nữa. Hành lý của cô tôi sẽ cho người mang đến nhà Bi. Còn nữa, hãy chấm dứt mối quan hệ với Hero đi. Lý do thì biết rồi đúng ko? Cô yêu cậu ta ko lẽ nào lại đành lòng đứng nhìn sự nghiệp rất khó khăn mới gây dựng được của cậu ta sụp đổ như vậy?-im lặng một lúc, Vincent thở hắt ra rồi lại nói tiếp-Tôi ko phải ghét bỏ gì cô. Cũng ko phải là người xấu xa đến mức luôn tìm cách ngăn cản tình yêu của người khác. Nhưng với vai trò của một người quản lý tôi cũng chẳng thể làm gì hơn. Lúc này thật sự là ko phải lúc để yêu đương. Vậy nên nếu thật lòng yêu nhau, hai người hãy tạm chia tay một thời gian. Sau này khi mọi chuyện đã ổn định trở lại, tôi sẽ tìm cách để cho hai người quay lại với nhau mà ko gây ra bất cứ tổn hại nào cho sự nghiệp của cả hai…Cô hiểu ý tôi chứ?
Tôi ko đáp mà chỉ im lặng rồi cúp máy. Vừa lúc ấy, cánh cửa phòng lại bật mở lần thứ hai. Và lần này xuất hiện trước mặt tôi là Yoo Ha Na. Nhìn thấy cô ta, Song Và Moon lập tức nghiêm mặt lại, ra vẻ rất giận dữ. Tôi cũng ko khác gì hai người họ, trừng mắt nhìn cô ta. Thế nhưng có vẻ như lần này Ha Na ko phải đến là để hại tôi, trông cô ta rất hiền hòa như thể là muốn làm lành với tôi vậy. Nghĩ thế nên cơn giận trong tôi cũng nguôi bớt. Đưa mắt nhìn sang Kyo và Geun Young, tôi ra hiệu cho họ để tôi và Yoo được nói chuyện riêng với nhau. Hiểu ý, hai người họ nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Khi hai người họ đi khuất, Yoo bắt đầu khóc. Tiếng nấc nghẹn ngào ngày càng to hơn. Tôi tròn mắt nhìn Ha Na. Thật sự ko biết mình đã làm gì khiến cho cô ta khóc sướt mướt như vậy. 15 phút sau, cô ta mới thôi khóc. Bất chợt Yoo nắm hai tay tôi, nói bằng giọng nhỏ nhẹ:
-Hero bảo tôi ko được nói ra chuyện này. Tuy nhiên tôi đã nghĩ mãi và quyết định phải cho cậu biết. Cái tên Yoo Ha Na có lẽ ko gây cho cậu ấn tượng nào. Nhưng nếu tôi nói tôi là Ana thì cậu có nhớ ra được gì ko?-cô ta nhìn tôi với ánh mắt tha thiết-…tôi là em gái của anh Song Chul.
Lời nói của Yoo khiến tôi giật phắt mình. Thảo nào trước đây tôi thấy cô ta rất quen. Hóa ra là Ana. Trong lòng dường như lại nổi dậy một cơn sóng lớn. Ko lẽ cô ta đến đây để tiếp tục chỉ trích tôi chuyện Song Chul? Cách đây 10 năm, một phần cũng chỉ vì sợ cái ánh mắt tràn đầy sự căm hận của em gái Song Chul mà tôi đã ko dám trở về lại nơi ấy. Ánh mắt ấy cứ mỗi lần tôi nhắm mắt lại thì nó lại hiện lên, rõ mồn một. Điều ấy khiến tôi phải sống trong nỗi sợ hãi, tự trách bản thân mình trong một thời gian dài….Thế nhưng có vẻ như hôm nay cô ta ko còn oán trách tôi như trước nữa…Nhớ lại lúc tôi đến vườn táo cũng đã từng chơi chung với cô ta nhưng ko nhiều. Bởi vì tôi là một đứa hiếu động, ham nghịch phá, khoái chơi những trò của con trai còn Ana lại ốm yếu và tính cách rất…tiểu thư. Thế nên hầu hết khoảng thời gian ở đó tôi thường đi theo Jae và Song Chul. Ngay từ những ngày ấy, tôi đã nhận ra Ana rất thích Jae Joong. Và bây giờ, tôi biết chắc tình cảm của cô ấy dành cho Hero vẫn còn nguyên vẹn. Cái cảm giác biết được có một người đang yêu người yêu của mình thật chẳng dễ chịu chút nào. Vừa buồn lại vừa tưng tức ở trong lòng… Cái này… là ghen sao?
-Tôi xin lỗi về những chuyện đã xảy ra. Thật sự tôi ko muốn hại cậu mà cũng chẳng muốn hận cậu về cái chết của anh trai mình. Chỉ vì tôi quá đau lòng về chuyện đó lại ko có ai để trách nên mới trút giận lên đầu cậu.-Yoo lại bắt đầu sụt sùi-Tôi biết mình làm thế này là ko phải. Nhưng xin cậu Eun Hye! Coi như là cậu thương hại tôi hay là vì nể tình anh Song Chul gì cũng được. Cậu làm ơn nhường Hero cho tôi đi, có được ko? Tôi chỉ có một người anh trai, anh ấy lại bỏ tôi mà ra đi. Giờ đây người có thể làm chỗ dựa cho tôi chỉ có Hero mà thôi. Nếu anh ấy cũng bỏ tôi thì…-nói đến đây thì giọng Ha Na nghẹn lại. Cô ta lại tiếp tục khóc.
Lòng tôi lại quặn đau. Sống mũi cay xè… từng giọt nước nóng hổi trào ra khỏi khóe mắt… lăn dài trên má…rơi xuống đất… vỡ tan…Thật sự rất khó xử. Trái tim tôi đang nghiêng ngửa. Tình cảm của tôi dành cho Hero đã chao đảo lắm rồi. Bây giờ lại thêm lời nói của Vincent và Ana… Đầu tôi đau kinh khủng, mọi thứ cứ rối tung lên. Tôi ko còn nghĩ được gì...và cũng ko muốn tiếp tục suy nghĩ nữa...
-Tôi muốn nghỉ ngơi! Cậu về đi-tôi nói nhỏ. Sau đó tôi trở người, quay lưng về phía Yoo và trùm chăn kín mít.
Ha Na khẽ thở dài rồi đứng dậy bỏ đi. Tôi nằm nhắm mắt…cứ nghĩ mãi…nghĩ mãi…Cuối cùng tôi quyết định tạm dẹp mọi thứ sang một bên, ra ngoài hít thở chút không khí trong lành. Tôi cứ nghĩ Kyo và Geun Young đang ngồi ở ngoài cửa phòng. Nhưng khi tôi ra thì lại chẳng thấy đâu hết. Lững thững đi dọc theo hành lang bệnh viện vừa để tham quan vừa để tìm hai ông anh trai và hai cô bạn. Từ xa, tôi đã nghe loáng thoáng tiếng của Bi, lại còn nhắc đến tên tôi nữa. Nghĩ bụng chắc là 4 người họ đang tụ tập để nói xấu sau lưng nên tôi ko ra mặt mà chỉ đứng… nghe lén cuộc nói chuyện.
-Sao? Bệnh máu trắng á?-Moon và Song đồng thanh hét toáng lên.
-Suỵt!-Bi và Jung Hoon khẽ nhăn mặt, đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
-Tại sao trước giờ ko nói ra? Đến bây giờ, cậu ấy bệnh nặng thế rồi…-Geun Young vừa nói vừa tấm tức khóc.
-Bác sĩ nói cách đây 2 tuần, anh ta phát hiện ra dấu hiệu lạ trong người Jenny. Nhưng vì chưa biết chính xác đó là bệnh gì nên anh ta cũng chỉ dặn dò con bé với cả 5 người DB là phải cẩn thận. Đến hôm nay mới có kết quả xét nghiệm. Thật ko thể tưởng tượng nổi-Bi ngồi thụp xuống đất, ôm đầu và nói bằng giọng đau khổ.
-Mấy cái thằng đó cũng thật là…Biết Jenny như vậy thì ít ra cũng phải báo cho chúng ta một tiếng chứ. Đến bây giờ, mọi chuyện trở nên nghiêm trọng mất rồi. Đã vậy lại còn đày đọa cô ấy như thế này nữa...Bọn nó mà còn xuất hiện trước mặt Jenny một lần nữa tôi sẽ...giết hết!-Jung Hoon nghiến răng ken két.
-Thế…thế bây giờ phải làm sao? Jenny có khỏi bệnh được ko?-Kyo hỏi bằng giọng hốt hoảng, lo lắng.
-Nếu tìm được tủy phù hợp, cô ấy sẽ ko sao nữa-Jung Hoon đáp.
-Bọn anh đã làm xét nghiệm tủy rồi. Và cũng đã gọi cho bố mẹ sang đây. Chắc hai ngày nữa là về HQ thôi. Hy vọng là trong số chúng ta có ai đó có tủy phù hợp với con bé.-Bi thở dài.
-Vậy để bọn em cũng làm xét nghiệm thử xem sao.-Moon đề nghị.
-Phải đấy! Còn nước còn tát mà.-Kyo gật đầu.
-Uh, để anh dẫn hai đứa đi đến gặp Dylan Kuo. Còn Jung Hoon, cậu ở lại chăm sóc Jenny nhé.-Bi nói như ra lệnh.
Nói rồi anh ta cùng với Kyo và Geun Young đi về phía phòng của bác sĩ Kuo. Còn Jung Hoon bước nhanh về phòng bệnh của tôi.
“Máu trắng”? Tôi là mắc phải căn bệnh này sao? Toàn thân run rẩy, dường như ko còn chút sức lực nào. Từ từ tuột dần…tuột dần cho đến khi ngồi phịch xuống đất. Nước mắt từ từ ứa ra…từng giọt…từng giọt…Muốn hét lên thật to nhưng cổ họng lại nghẹn ứ…Trái tim quặn thắt, đau hơn bao giờ hết…Đầu óc rối loạn, đau như búa bổ…Hoảng loạn, sợ hãi, đau buồn…Chảy máu mũi, choáng ngất… Tại sao tôi lại ko sớm nhận ra những triệu chứng này là của căn bệnh đáng sợ ấy chứ? Bà nội của tôi cũng đã từng mắc căn bệnh này và đã ko thể chống chọi với nó lâu. Hơn ai hết, tôi biết rất rõ căn bệnh này bởi ngày ấy tôi đã luôn ở bên bà. Tôi đã chứng kiến bà đau đớn đến thế nào mỗi khi trị liệu…đã chết dần chết mòn như thế nào…Liệu tôi bây giờ có thể qua khỏi được hay ko đây? Tôi vẫn chưa trả hiếu được cho bố mẹ, chưa học xong đại học, tình yêu cũng đang còn dang dở. Bây giờ mà chết thì phải làm thế nào? Thật sự ko muốn chết…ngàn lần ko muốn…Bất giác một dòng máu đỏ chảy ra từ mũi. Mọi thứ xung quanh tối sầm lại…Và tôi ko còn nhận thức được việc gì nữa…
5 Chàng Trai Và Một Cô Gái 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái - Phương Trúc 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái