There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Trúc
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Romero Nicky
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 9
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66
ôi và Uno vừa về đến nhà đã vinh hạnh được nhận ngay những ánh mắt hình viên đạn từ 4 người kia.Cứ mỗi lần tôi về nhà cùng với 1 người trong số bọn họ thì lại phải đối diện với chuyện này.Thật sự là rất kinh hoàng!
Và trong 36 kế, chuồn là thượng sách.Thế nên tôi chỉ dám cười trừ rồi nhanh chóng chạy lên lầu.(đứng chần chừ ở đấy thì có mà chết à?).Vào được trong phòng một cách bình yên rồi thì mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay quả thật là một ngày tệ hại, bởi có quá nhiều chuyện xảy ra. Nhưng rất lạ là nó ko làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi như mọi khi mà ngược lại rất vui. Ko biết có phải là vì khúc mắc giữa tôi và Mic đã được tháo bỏ,là vì đã hiểu hơn Uno, là vì quen được một người bạn mới, là vì mừng cho Bi và Kyo hay là vì tất cả những chuyện đó? Nói thật là chính bản thân cũng ko rõ nữa.
Ngước lên nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, chưa đến giờ ăn tối.Nhưng cứ nằm trong phòng thế này thì chán quá!Thế nên tôi quyết định ko trốn nữa. Bước xuống lầu thì thấy căn phòng khách trống trơn, ko còn một người. Chắc là mấy người đó về phòng hết cả rồi.Thế cũng hay, đỡ phải tốn năng lượng để đối mặt với bọn họ.
-Đói bụng rồi à?-Hero lên tiếng hỏi khi thấy tôi.
-Làm gì có? Anh tưởng em cũng tham ăn như mấy người kia sao?-tôi trề môi-mà sao hôm nay anh lại đảm nhận vai trò bếp trưởng vậy?Mic đâu?-tôi đưa mắt tìm kiếm.
-Bệnh rồi!– Hero đáp.
-Ủa? gì kì vậy? lúc đi với em anh ấy còn khỏe lắm mà? (còn thừa sức cãi nhau nữa cơ mà?)-tôi ngạc nhiên hỏi.
-Thì đó, lúc chiều khi đi về thì mặt mày cứ ỉu xìu rồi lên phòng nằm trùm chăn suốt.-Hero nhún vai.
Cái ông này, con trai gì thế ko biết? Yếu thấy sợ.Mới ra gió có chút xíu mà bệnh lên bệnh xuống. Sau này ai mà lấy ổng thì có mà từ chết đến chết ấy chứ.-tôi nghĩ thầm.
OÁP…-tôi ngáp một hơi dài.
-Gì nữa? mới giờ này mà buồn ngủ rồi sao?-Hero quay sang nhìn tôi cười tủm tỉm.
-Xì…ì…ì…-tôi ko trả lời mà nguýt dài.-thôi em đi vào rửa mặt một cái cho tỉnh đã.
Nói rồi tôi bước nhanh về phía WC.Vừa mở cửa ra thì một cảnh tượng…hãi hùng hiện ra trước mắt. Xiah đang …tắm ở trong và tất nhiên là anh ta đang trong tình trạng ko một mảnh vải che thân (có ai tắm mà mặc đồ ko?).
Ngay lập tức tôi quay mặt ra chỗ khác, lấy hai tay bịt mắt lại và theo phản xạ ko điều kiện cả hai đều rống lên thất thanh:
-Á….Á…..Á….A….A….A….
-Sao thế? Có chuyện gì?-Hero nhanh chóng chạy đến.
RẦM…-một tiếng động lớn vang lên.Ko cần nghĩ nhiều cũng biết đó là tiếng cánh cửa WC được Xiah đóng lại.
Ko đầy 2 phút sau, Max, Uno và cả Mic đều có mặt tại…hiện trường vụ án-nơi tôi và Hero đang đứng.
Đến tận lúc này mà tim tôi vẫn đập thình thịch, tay chân vẫn còn run cầm cập, hai tay vẫn còn bịt chặt mắt và khuôn mặt thì đỏ phừng phừng.
-Hero! Cậu đã làm gì Jen hả?-Uno hét lên và chạy đến túm cổ áo Hero.
-Tôi…tôi…-Hero lắp bắp, ko nói nên lời.
-Ko sao, ko sao! Có anh ở đây rồi ko việc gì phải sợ nữa!-Max cũng tiến đến và kéo tôi vào lòng anh ấy.
XOẠCH-vừa lúc đó cánh cửa phòng WC mở ra, Xiah xuất hiện.(cứ làm như anh ta là thần tiên ko bằng).Nhưng lần này thì anh ta có mặc quần áo hẳn hoi.Xiah mặt mày lúc này cũng đỏ bừng như tôi.
-Lúc…lúc nãy…-Xiah ngập ngừng- lúc nãy em đã thấy… phần trên hay phần dưới?hay là tất cả?-anh ta hỏi tôi mà mắt cứ nhắm tịt lại.
-Thấy cái gì? Phần trên, phần dưới là sao?-Mic tròn mắt hỏi.
-Ko biết, em ko biết gì hết-tôi hét lên và vùng ra khỏi cánh tay của Max, chạy nhanh lên lầu.
Nhưng không hiểu trời xui đất khiến thế nào hay là vì quá “bối rối” nên vừa mới bước lên được bậc thang số 3 đã lập tức bị trượt chân và…bay thẳng lại xuống lầu.Lúc đó tôi chỉ biết nhắm mắt và cầu nguyện để mình ko bị u đầu mẻ trán.
Bịch…bịch…bịch…bịch…bịch…bịc h…-6 tiếng vang lên khô khốc hệt như tiếng…mít rụng.
Chẳng biết là đã có chuyện gì xảy ra.Đáng lí ra tôi ngã thì chỉ có một tiếng bịch thôi chứ?Và lạ hơn nữa là cái sàn nhà hôm nay sao lại cao, mềm và ấm hơn hẳn.
-Jen! Làm ơn đứng dậy đi, anh đau quá!-tiếng của Max vọng lên từ phía dưới lưng tôi.
Tôi lập tức đứng dậy và đỡ Max.
-Chết cái lưng tôi rồi-Uno vừa ngồi dậy vừa rên rỉ.
-Các người chơi trò lấy thịt đè người đấy hả? Nặng chết được-Mic cằn nhằn.
-Vừa rồi tôi cứ tưởng trời sập chứ.Kinh hoàng thật!-Hero tiếp lời Mic.
Thì ra bọn họ đều chạy đến đỡ tôi và tất cả đều cùng bị…đo ván vì mất thăng bằng.Cũng may nhờ có lực lượng hùng hậu nên tất cả đều ko sao.Chỉ tội cho Xiah nằm cuối, bị 5 người đè bẹp nên anh ta chẳng đứng dậy được, vẫn còn nằm ngay đơ dưới sàn.
-Ko sao chứ?-tôi chạy đến đỡ anh ta đứng lên.
-Có-Xiah gật đầu- sao ở trước mặt tôi nhiều quá đây này!
5 người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau. Có khi nào anh ta bị chấn thương ở đầu nên mới nói nhảm vậy ko nhỉ? Nếu thế thật thì tôi có lỗi với anh ta lắm lắm.
-Đùa thôi! Đầu anh vẫn còn bình thường lắm, ko có bị chấn thương đến nỗi nói nhảm đâu-Xiah nhổm dậy vừa nhìn tôi vừa nói.
Cái tên này! Sao lại có thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy hở trời? Bộ trước mặt tôi hiện rõ lên những chữ ấy sao?-tôi nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ.
-Thôi lộn xộn quá! Tất cả đi ăn cơm mau lên.-Hero ra lệnh và kéo tôi đi.
-------------------------------------------
Tại bàn ăn.
-Rốt cục thì lúc nãy đã có chuyện gì xảy ra?-Max dường như đã ko thể kìm nén được tò mò nên lên tiếng hỏi.
-có gì đâu chứ?-tôi chối.
-vậy sao lại la lên muốn bể nhà như thế? Bộ rảnh quá ko có chuyện gì làm nên…luyện giọng hả?-Mic nhìn chằm chằm vào tôi dò xét.
-Im lặng ăn đi-Hero ngồi bên cạnh nhét vào miệng Mic một miếng thịt to đùng để bịt miệng anh ta.
-Nè! Anh hỏi thật đó, em đã nhìn thấy phần nào hả?-Xiah khều tôi hỏi nhỏ.
-Chẳng thấy phần nào cả-tôi đỏ mặt đáp.
-Làm sao mà ko thấy được? Ít nhất cũng có một chút gì đó đập vào mắt chứ?-anh ta lại típ tục dò hỏi.
RẦM…-Anh thôi đi! Bộ tưởng tôi thích lắm đấy chắc? Nhìn mấy thứ… bậy bạ đó chỉ tổ làm hư mắt thêm thôi chứ lợi quái gì?Đã bảo ko thấy là ko thấy vậy mà cứ hỏi hoài.-tôi đập bàn và gắt um lên.
-Nhìn mấy thứ bậy bạ?-Uno hỏi lại.
Đến lúc này thì tôi mới biết mình đã lỡ lời nhưng chẳng biết phải làm thế nào để thu hồi lại lời nói nên đành đưa mắt nhìn Hero cầu cứu.Nhưng anh ấy đáp lại bằng một cái lắc đầu.Ko lẽ tôi phải nói ra cái chuyện khủng khiếp kia?Chúa cứu vớt linh hồn con!
-Lúc tôi đang tắm thì cô ấy đột nhiên mở cửa bước vào, thế nên…thế nên…-Xiah ấp úng.
-Cái gì? Ai bảo anh ở trong đó mà ko chịu khóa cửa lại còn đổ lỗi cho em nữa là sao? Còn nữa, em chỉ mới mở cửa chứ chưa hề bước vào, đừng có ở đấy mà vu oan giá họa cho người vô tội.-tôi tuôn ra một tràng.
-Giời ạ! Người ta chỉ mới nói có 1 câu, mình đã đốp lại đến 10 câu.Con gái gì mà “có duyên” quá nhỉ?-Xiah châm chọc.
-Nói vậy có nghĩa là Jen đã thấy tất tần tật từ đầu đến chân cơ thể cậu hả?-Mic lên tiếng.
PHỤT…-5 người, 5 cái miệng đang ngậm đầy cơm, canh, thức ăn tất cả đều đồng loạt phun hết ra ngoài sau khi cái câu nói ko lấy gì làm hay ho của Mic kết thúc. Chẳng biết hôm nay anh ta ăn cái giống gì mà lại có thể phun ra những lời “điên khùng” như thế.
Trên bàn ăn lúc này là một bãi rác thải lớn ko hơn ko kém.Hôm nay quả thật rất xui cho người nào phải dọn dẹp cái đống hổ lốn này.Chúa phù hộ cho người đó.
-Hôm nay cậu trực phải ko Max?-tôi chưa kịp mở miệng thì Xiah đã lên tiếng hỏi trước.
-Bậy bậy! hôm kia tôi mới trực rồi-Max nhảy dựng lên.
-Vậy chứ ai?-tôi tiếp tục hỏi.
-Là anh-Hero đáp.
-Hô hô hô, vậy là cậu chết chắc rồi.Đã vậy còn tự thú nhận, thằng ngốc-Uno cười nham hiểm.
-Tôi chưa nói hết mà!-Hero lấy tay bịt miệng Uno lại- hôm nay đúng là tôi trực nhưng lúc nãy Mic nhờ tôi nấu ăn nên người dọn dẹp sẽ là cậu ta-Hero liếc mắt về phía Mic.
Đúng là ông trời có mắt! anh ta là người gây ra nên phải gánh chịu hậu quả.Nhìn gương mặt bí xị của Mic lúc này trông buồn cười chết được.Cho đáng đời.
5 Chàng Trai Và Một Cô Gái 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái - Phương Trúc 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái