Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Jude Watson
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 39 Clues #4 - Beyond The Grave
Dịch giả: Dương Thụ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 135 / 15
Cập nhật: 2020-05-03 18:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
RINA SPASKY GIẬN BẢN THÂN VÔ CÙNG. Nếu được ả đã tự ném mình vào gulag[1] cho rồi. Ả xứng đáng phải chịu cảnh thời tiết lạnh căm, với chiếc chăn mỏng, vỏn vẹn một củ cải thối để đoạn tháng qua ngày. Sao mà ả lại để cho hai cái đứa nghiệp dư, hai đứa con nít, qua mặt ược chứ?
Và nếu ả buộc phải nuốt thêm một cái falafel[2] khác, ả sẽ nôn ngay. Trên cái đất nước điên khùng này không sao tìm thấy được một củ khoai tây luộc cho ra hồn.
[1] Nhà tù dành cho tù nhân chính trị của Liên Xô cũ.
[2] Falafel là một loại bánh truyền thống của các dân tộc Ả Rập, Do Thái, có hình tròn, làm từ bột đậu xanh và/hoặc đậu fava, bên ngoài rắc vừng, được chiên vàng.
Đã quá đủ với đồ ăn ngoại quốc rồi. Quá đủ với cái màn hóa trang làm du khách. Ả xé phăng chiếc áo thun TÔI MUỐN XÁC ƯỚP ra với vẻ kinh tởm. Bên trong, ả đang mặc một chiếc áo thun đen trơn hiệu Gap. Một bí mật nho nhỏ của riêng ả - ả thật sự thích sản phẩm nhãn Gap của Mỹ. Áo có đủ mọi màu sắc! Ả ngồi trên ghế trong căn phòng khách sạn rẻ tiền và ngó xuống dòng xe cộ đông như mắc cửi bên dưới. Ả ấn một ngón tay vào mắt, con mắt vừa bắt đầu giật giật. Ả phải suy tính.
Ả suýt nữa đã tóm được hai đứa kia, những hai lần, và lại để tuột mất chúng! Ả đang mất tập trung hay sao?
Irina muốn trở về mảnh đất quê nhà. Ả đã từng làm điệp vụ ở Cairo trước đây hồi còn ở KGB. Ả không làm việc hiệu quả ở đây. Người dân quá thân thiện. Nếu hỏi đường ai đó, họ sẽ đi cùng và dẫn đến tận nơi. Và trời thì lại quá nóng. Chẳng bao lâu nữa tuyết sẽ phủ lên các bậc thềm ở Moscow, vậy mà ở đây nhiệt độ đã ngoài 300C. Ả vặn quạt trần lên hết cỡ.
Irina vẫn còn hai đứa mất nết khác trong tay - Ian và Natalie Kabra. Cả ba buộc phải hợp tác với nhau, và hai đứa biết-tuốt đó cứ không ngừng lấn lướt ả. Giờ thì chúng đang ở Kyrgyzstan, không thèm trả lời điện thoại. Cuối cùng, ả cũng đành phải gọi cho cha mẹ chúng. Và chưa bao giờ ả thích nói chuyện với nhà Kabra. Bọn họ đã có quan hệ từ trước với nhau, và thậm chí ả còn chẳng tin tưởng vợ chồng nhà đó bằng lũ nhóc của họ nữa kìa.
Hai đứa nó. Thiên tài, nhưng ngu ngốc.
Hệt như cha mẹ chúng.
Cha mẹ chúng... Irina lắc đầu, cố gắng xua tan ký ức.
Ả chẳng bao giờ nghĩ đến những gì ả không thể thay đổi được. Những thứ đã xảy ra trong quá khứ. Ngoại trừ lúc này, ngay tại Cairo, ả lại thấy mình đang nghĩ về Grace Cahill.
Rất nhiều năm trước những kẻ thuộc chi tộc Lucian đã cho tiến hành một cuộc họp cấp cao để bàn bạc về trường hợp Grace Cahill. Họ biết Grace đã tìm thấy nhiều manh mối. Dường như bà ta có thiên phú cho việc này. Thậm chí các Lucian cũng phải thừa nhận điều đó. Buộc phải ngăn bà ta lại.
Chính Irina là người đề xuất ý tưởng liên minh. Dĩ nhiên đó chỉ là một cái mẹo. Nhưng đó cũng là một cách để tiếp cận Grace, để biết thêm một điều gì đó. Irina đã tiến cử mình làm trung gian. Làm miếng phô mai trong bẫy chuột.
Ả gặp Grace. Một mình, mặt đối mặt. Cuộc trao đổi diễn ra rất ngắn. Rõ ràng Grace chẳng tin Irina lấy một giây.
Cô đang cố biến ta thành kẻ ngốc, nhưng, Irina ạ, chính cô mới là kẻ ngốc, Grace đã nói như thế. Cô đề xuất một liên minh nhưng về thực chất cũng chỉ là mưu mẹo mà thôi. Có một lời nguyền của những Lucian, đó là họ luôn nghĩ mình có thể làm được mọi thứ một mình.
Irina bỏ đi trong cơn giận điên người. Chưa từng ai dám gọi ả là đồ ngốc. Chưa một ai.
Lại tiếp tục có các thảo luận về trường hợp Grace Cahill. Các kế hoạch được đem ra bàn bạc rồi bị bác bỏ. Rồi đề nghị thương thảo đến với mọi người. Những liên minh yếu ớt đồng ý cốt để nhổ đi một cái gai chung. Mọi chuyện đều ổn. Ngoại trừ... kế hoạch đã được thống nhất, và mọi thứ đều thất bại. Thất bại thê thảm. Con gái và con rể Grace mất mạng trong đám cháy
Ả sẽ không bao giờ quên được ngày tang lễ diễn ra. Irina biết mình không nên có mặt ở đó, nhưng ả không thể không đến. Không phải tới để hả hê, như là Grace đã nghĩ. Khuôn mặt Grace quá trắng và bất động. Cái chết của đứa con gái yêu, của chàng rể quý, bi kịch của hai đứa cháu ngoại mồ côi - trông Grace như già đi nhiều tuổi. Bà đi đứng như một bà lão và đôi mắt chất chứa nỗi buồn vô hạn. Hai bàn tay bà run rẩy thả những bông hồng xuống hai cỗ quan tài khi người ta hạ chúng xuống lòng đất.
Irina muốn nói, Tôi cũng từng biết nỗi đau này.
Nhưng ả không nói.
Ả muốn nói, Tôi từng lang thang trên những con đường ở Moscow như một bóng ma. Hồn tôi tan nát, tim tôi tan nát. Ả muốn nói,Chúng nghĩ nỗi buồn quá ồn ào, Grace ạ. Chúng nghĩ bà sẽ khóc, sẽ than. Nhưng tôi biết, nỗi buồn cũng lặng lẽ như tuyết rơi.
Tôi cũng đã mất một đứa con.
Ả không nói bất cứ điều gì. Ký ức là của riêng ả. Ả đã phong kín chúng lại. Thứ duy nhất còn lại chính là con mắt luôn giật giật mỗi khi ả xúc động.
Ngày hôm đó ả trách Grace vì đã buộc ả nhớ lại các ký ức của mình. Ả đã tỏ ra lỗ mãng, lạnh lùng. Ả từng nói với Grace, “Số phận chẳng chừa một ai. Những chuyện đó tất sẽ phải xảy đến.”
Những chuyện đó tất sẽ phải xảy đến, ả nói điều ấy với một người mẹ vừa mất con. Ả nghe được chính những lời mình vừa nói ra vọng lại và bị sốc trước sự lạnh lùng của chúng. Ả muốn rút chúng lại. Ả muốn bày tỏ sự cảm thông, để trở thành một người cũng có máu chảy trong huyết quản.
Nhưng ả đã không làm thế. Thay vào đó, Irina cảm nhận được sự khinh miệt của Grace tràn ngập ả, như từng đợt sóng nọ nối tiếp đợt sóng kia từ eo biển Bering lạnh giá. Rồi, trong phút chốc, thái độ khinh miệt ấy hóa thành sự hồ nghi.
Irina đã không dám nhìn vào mắt Grace.
Thế nên, thật không quá lời khi nói rằng ả ngạc nhiên vì được mời đến dự đám tang của Grace. Chỉ khi ả biết các thành viên khác của dòng họ Cahill cũng được mời, ả mới quyết định sẽ có mặt. Tất cả mọi người trong một căn phòng. Tất cả những hiềm thù xưa cũ. Và Grace trở thành kẻ điều khiển con rối.
Có phải Grace đã giăng một cái bẫy mà chính ả cũng không thấy được? Ai là mồi? Ai là kẻ bị săn?
Kế hoạch của bà là gì, hở Grace? Lúc nào mà bà chẳng có kế hoạch kia chứ.
Hai đứa cháu ngoại đó - tại sao Grace lại cho cả chúng tham gia? Chúng rõ ràng không thể đánh bại toàn bộ những người thuộc dòng họ Cahill còn lại trong cuộc truy tìm manh mối này. Chúng thua xa tất cả về kiến thức lẫn sự rèn luyện. Quá trễ để có thể bắt kịp. Đến nay, chúng đã rất may mắn. Và chỉ có thế. Hai đứa trẻ không có ai giúp đỡ, chạy đua trên nỗi sợ hãi và mất mát...
Sợ hãi.
Mất mát.
Những điều ta đã biết. Những điều ta từng chứng kiến.
Ả lại thấy mắt mình giật giật. Ả tự vả vào mặt mình, cố ghìm lại cơn xúc động.
Quá khứ là quá khứ.
Ngoại trừ ở Ai Cập này nơi ả đang hiện diện, và bất cứ nơi nào khác ả nhìn đến, chính bầu không khí dường như thì thầm với Irina rằng quá khứ vẫn sống động vô cùng...
39 Manh Mối Phần 4 - Bước Vào Cõi Tử 39 Manh Mối Phần 4 - Bước Vào Cõi Tử - Jude Watson 39 Manh Mối Phần 4 - Bước Vào Cõi Tử