There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hưng Lê
Số chương: 183 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1775 / 18
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19:Quyễn 5: Phó Gia TuấN —— Tôi VẫN Luôn Yêu Cô ẤY Như TrướC Kia
dit: 4ever13lue
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt của cô ấy, quả thật là sắc mặt cô ấy nhìn rất tốt, không hề trang điểm, nhưng làn da cô ấy trắng rạng ngời, đôi mắt trong suốt có thần, khóe môi cô ấy khẽ nhếch thành một nụ cười đáng yêu.
Tôi chăm chú nhìn cô ấy đến mức thần người ra, tôi không nhịn được mà nói: “Đinh Đinh, trông em rất đẹp.”
Cô ấy gãi đầu, nở một nụ cười đặc biệt quyến rũ: “Gia Tuấn, anh hơi thay đổi, anh gầy đi.”
Trong lòng tôi nói, ‘gầy sao?’ Đúng vậy, tôi thật sự gầy đi mười ký, vì sao lại thế ư? Bởi vì trước đây tôi mang một hình tượng hạnh phúc, giờ đây tôi chỉ có trưởng thành hơn mà thôi, đêm nào tôi cũng trằn trọc, không thể ngủ yên. Nếu sớm biết rằng chia ly sẽ đau khổ như thế, lúc trước tôi đã không nên để cho cô ấy đi, như vậy ít nhất thì tôi có thể được nghe cô ấy nói chuyện, chứ không phải như bây giờ, mỗi lần nghe điện thoại thì đều phải ghi âm lại.
Cô ấy hỏi tôi: “Gia Tuấn, anh ăn cơm chưa?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, từ lúc sáng lên máy bay cho đến buổi trưa tôi chẳng ăn chút gì cả, mà bây giờ cũng đã gần chiều rồi.
Cô ấy cười: “Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó nào.”
“Em muốn ăn gì?”
Cô ấy xin lỗi: “Gia Tuấn, em chỉ có một giờ đồng hồ, cho nên chỉ có thể ở cùng anh một chút thôi, chờ đến tối em xong việc rồi thì chúng ta có thể trò chuyện thật nhiều, được không?”
Làm sao mà tôi có thể từ chối cô ấy chứ, được nhìn thấy cô ấy trong lòng tôi tràn đầy phiền muộn và dịu dàng, tôi một lòng để tùy ý cô ấy, cô ấy nói gì tôi cũng đều nghe theo.
Gần chỗ này có một quán ăn, bên trong có rất nhiều món ăn bình dân, Đinh Đinh nói với tôi: “Chỗ này gần nơi em làm việc, cho nên em thường hay đi ăn ở đây, vừa vặn bên trong còn chỗ trống, hay là chúng ta chấp nhận một chút, anh không ngại chứ?”
“Không sao.”
Đinh Đinh vui vẻ đi ăn cùng tôi, một chút đồ nướng, thịt cừu, mì sợi, cô ấy nói với người bán hàng: “Tôi muốn thêm hai chén canh khoai tây.”
Tính tiền thì bằng thẻ tín dụng, tuy rằng chỉ là quầy thực phẩm thôi thưng rất náo nhiệt, dòng người đến ăn rất đông nhưng các quầy bán hàng cũng rất sạch sẽ.
Chủ quán nhận tiền xong thì nói với Đinh Đinh: “Còn thiếu hai đồng.”
Tôi lập tức lấy ví ra: “Tôi đưa thêm.” Nhưng mà chủ quán nói cho tôi biết, không thể đưa thêm như thế được, phải đến bàn tiếp tân phía bên kia đưa mới được, Đinh Đinh xua tay: “Thôi bỏ đi, vậy thì một chén cứ làm bình thường là được rồi, như vậy thì đủ tiền rồi.”
Chúng tôi bưng đồ ăn trở lại chỗ ngồi, Đinh Đinh đẩy chén canh khoai tây về phía tôi, tôi xua tay: “Không được, em ăn chén này đi.”
“Không cần đâu, em ăn rất ít, chén này là được rồi.”
Chúng tôi nhường qua nhường lại, đột nhiên tôi hơi nóng.
“Chỉ là một chén canh khoay tên bỏ thêm vào miếng ruột thôi mà, em không cần khách sáo vậy.”
Đinh Đinh từ chối: “Thật sự là không cần đâu, em ăn chén này là được rồi.” Nói xong, cô ấy lấy muỗng khuấy chén của mình lên.
Nhìn thấy cái chén này, tôi ăn không vào, trong chén, mùi khoai tây rất thơm, tái hiện lại như trong trí nhớ của tôi, cô ấy nhớ rõ sở thích của tôi. Khi còn là vợ chồng, tôi với cô ấy cũng hay đi ăn vặt, cô ấy nhớ rõ là tôi thích ăn thêm canh khoai tây, cùng với một cái bánh rán không quá nhiều mỡ, hai người chúng tôi ăn uống vui vẻ. Bây giờ tha hương nơi đất khách, lại ngồi ăn cơm cùng vợ cũ, trong cổ họng tôi nghẹn ứ lại, tay tôi nắm chặt đôi đũa, chậm chạp gắp thức ăn.
Tôi hơi cảm động, tươi cười, tôi đổ dầu vừng cùng với ớt vào chén trước mặt Đinh Đinh, nói: “Em ăn đi, bác sĩ khuyên anh không được ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ.”
Thấy cô ấy còn muốn từ chối, tôi không hờn không giận nói: “Giữa chúng ta còn phải khách sáo thế sao? Không nên để tâm chuyện mua không nổi vài miếng ăn chứ?”
Hai người chúng tôi đều hơi xấu hổ.
Cô ấy ngượng ngùng: “Gia Tuấn, thật lòng xin lỗi, vốn là phải cùng anh đi dạo xung quanh, chỉ là thời gian của em hơi ít ỏi, chỉ một lúc thôi là bà chủ sẽ tỉnh lại đi tìm em.”
“………. Bây giờ em cũng không còn làm việc ở công ty nữa, chi bằng về cùng anh đi. Nếu em muốn đi làm, thì sau khi trở lại Thanh Đảo chúng ta lại tìm việc khác.”
Cô ấy cúi đầu khuấy chén canh trước mặt: “Gia Tuấn, khi mới bắt đầu làm công việc này, trong đầu em chỉ mới có ý tưởng là thôi, nhưng mà mỗi ngày trôi qua, cho đến nay thì dì Lữ đối với em không tệ, tuy rằng thần kinh dì ấy có hơi không được ổn định, nói chuyện linh tinh này kia, nhưng mà hồ đồ không phải là khuyết điểm của dì ấy. Người bình thường thì sẽ có nhiều cảm xúc, sẽ tức giận thô bạo, sẽ lại chua ngoa chửi mắng, nhưng mà dì Lữ không như thế, dì ấy hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, cuộc sống mỗi ngày rất vui vẻ. Nếu như anh ở bên dì ấy thì cũng sẽ cảm thấy thật vui vẻ, có thể là vì nguyên nhân này, cho nên em mới không nỡ đi.” Cô ấy xúc động nói: “Bây giờ em cũng có chút cảm tình với công việc này, nếu thật sự phải đi, em cũng sẽ rất nhớ dì Lữ, cho nên trước tiên thì cứ giống như hiện tại là được rồi.”
Tôi hơi tức giận, có phần uy hiếp cô ấy: “Nếu em không quay về hoặc không đổi công việc khác thì anh sẽ nói với ba mẹ em.”
Quả nhiên, lần này cô ấy có hơi sợ, lo lắng nhìn tôi.
“Gia Tuấn, anh sẽ không làm vậy đúng không?” Cô ấy lại nháy mắt với tôi, ánh mắt đáng yêu tinh ranh.
Tôi lập tức không nổi nóng nổi, tính ra thì đã ba tháng rồi tôi không gặp cô ấy, bình thường thì tôi cũng không dám gọi cho cô ấy quá thường xuyên, chỉ dám mong đợi cô ấy gọi cho tôi. Bây giờ cô ấy đang ngồi trước mặt tôi, khiến cho tôi cảm thấy rất ấm áp, tôi không kìm được có mong muốn được ôm cô ấy, nhưng mà tôi chỉ có thể âm thầm để ý tưởng này trong đầu.
Chuyển đề tài về mấy món ăn, tôi gắp vài thứ cho cô ấy: “Em ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Lần này cô ấy không từ chối, mà hào phóng đưa chén qua đón lấy đồ ăn tôi gắp: “Nào, cùng thưởng thức lại những món nóng hổi này, xem có ngon hơn ở chỗ chúng ta bán không.”
Tiếp theo, chúng tôi không tiếp tục nhường qua nhường lại nữa, mỗi một miếng chúng tôi ăn là một sự hoài niệm. Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, dường như cô ấy đã hoàn toàn trở lại như trước đấy, ăn rất ngon miệng, hăng hái gắp cái này cái kia hài lòng cho vào miệng, tôi thở dài.
“Phải rồi, Gia Tuấn.” Cô ấy lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho tôi: “Đây là số khám bệnh, là một chuyên gia, em đã lấy số rồi, là sáng mai đến khám, người này rất nổi tiếng cả nước, em đã xin nghỉ ở nhà họ Lữ rồi, sáng ngày mai cùng anh đến bệnh viện.”
“Không được.” Đột nhiên tôi rối loạn, có cảm giác hơi nản lòng: “Anh đã từng đến không ít bệnh viện lớn rồi, các bác sĩ cũng đã chẩn đoán bệnh cho anh rồi. Người ta nói bệnh này của anh không chết, nhưng cuối cùng cũng chỉ là có cảm giác là còn sống mà thôi.”
Cô ấy lập tức phát giận: “Ở Trung Quốc có rất nhiều bệnh viện, cũng có rất nhiều bác sĩ, anh chỉ mới đi có vài nơi mà thôi. Vì sao lại không có ý chí gì như thế?”
Tôi thật sự rất nản lòng, thật ra thì hơi một năm qua, tôi đã đi không ít bác sĩ, từ Trung Y đến Tây Y, bệnh viện nào tôi cũng đã từng đến khám. Tôi phiền muốn chết rồi.
Cô ấy còn muốn khuyên tôi, tôi lại nói: “Nào, ăn đi.”
Hai người chúng tôi ra khỏi quán ăn, cô ấy chân thành nói với tôi: “Gia Tuấn, em đã lấy số rồi, ngày mai dành chút thời gian cùng đến bệnh viện khám thử xem, vị chuyên gia kia thật sự rất giỏi…..”
Tôi không đành lòng từ chối ý tốt của cô ấy, đành phải chấp nhận: “Được rồi, ngày mai rồi nói sau.”
Tôi đưa cô ấy đến trạm tàu điện ngầm, nhìn cô ấy cùng đoàn người đông đúc bước lên xe, sau đó quay lại phất tay tạm biệt tôi.
Đoàn tàu ầm ầm rời đi, cứ như vậy đi xa đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ trước mắt tôi.
Tôi ngồi cô đơn một mình thật lâu ở trạm tàu điện ngầm, lắng nghe âm nhạc phát ở đây.
Thật ra thì tôi đến Bắc Kinh chẳng có việc gì cả, tôi chỉ là lấy cớ đi công tác mà tôi, tôi chỉ muốn gặp cô ấy, bây giờ được nhìn thấy cô ấy rồi, tôi có chút không nỡ, nhưng mà lại rất yên tâm.
Trông cô ấy còn trưởng thành, vững vàng hơn một năm trước. Trước kia khi cô ấy còn là vợ tôi, mọi chuyện đều ỷ lại vào tôi, thậm chí ngay cả hướng dẫn sử dụng đồ gia dụng cũng đưa cho tôi xem rồi giải thích lại. Bây giờ nhìn cô ấy mà xem, so với trước kia thì hoàn toàn là hai người khác nhau. Tôi không khỏi xúc động, chuyện kết hôn hay ly hôn đều có thể thay đổi một người phụ nữ, sẽ khiến cho họ ngày càng trưởng thành hơn. Bây giờ, Đinh Đinh thật sự là đã trưởng thành rồi.
36 Chiêu Ly Hôn 36 Chiêu Ly Hôn - Thủy tụ nhân gia 36 Chiêu Ly Hôn