In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hưng Lê
Số chương: 183 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1775 / 18
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Quyễn 5: Tôi HoàN ToàN Bị HãM HạI.]
Edit: 4ever13lue
Hai kẻ hèn mọn kia đắc ý ngồi nhìn tôi, tôi tức giận rất muốn đi lên bóp chết rồi nhổ sạch lông bọn họ, nhưng mà tôi không thể. Bây giờ tôi chỉ là một con kiến nhỏ bé để cho người ta bắt nạt, hơn nữa tôi chịu mắng là được chứ gì, tội gì phải mang Bùi Vĩnh Diễm vào chuyện này để anh ta cũng bị mắng chung, anh ta không phải là người có lỗi mà.
Phó tổng giám đốc Lương phất tay: “Cô về trước đi.”
Loris quát: “Không được, cô ta không được đi, hiện tại cô ta là đáng nghi nhất, tài liệu là cô ta cầm, ai có thể chứng minh được là không phải cô ta cố ý thông đồng với người ngoài chứ?”
Trần Vĩnh Đạt cũng nói: “Đúng, Đinh Đinh, cô phải ở lại đây, giao nộp cả điện thoại lên đây, cô không thể tùy tiện gọi điện thoại được, không được liên lạc với người ngoài. Trước khi giải quyết xong việc này, mọi hành động của cô đều phải xin chỉ thị của công ty.”
Tôi ngây dại: “Dựa vào cái gì chứ? Tôi cũng không phải là tội phạm, các người không thể cấm đoán tôi như vậy được.”
Nhưng sự kháng nghị của tôi không có hiệu quả.
Tôi biết là tôi bị người ta hãm hại, chỉ là tôi không làm gì được, tôi bị giam trong phòng họp này. Lúc này, tôi mới cảm giác được bị cô lập là như thế nào, bọn họ không thể làm như vậy, cho dù tôi đã gây ra sai lầm thì cũng không phải là tôi cố tình. Tôi cũng có thể khiếu nại, chỉ có cảnh sát mới có quyền giam giữ tôi.
Tôi mở cửa, bên ngoài đã có bảo vệ đứng canh, tôi hỏi anh ta: “Tôi không thể gọi điện thoại được sao?”
Quản lí Cao nói với tôi: “Đinh Đinh, cô không thể, bây giờ cô đang bị nghi ngờ, nếu cô muốn rửa oan, thì chỉ có cách là giả ngốc thôi. Hiện tại, tất cả các đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế đều đang rất khẩn trương làm lại từ đầu, mọi người phải mất nhiều thời gian hơn mới có thể làm xong được. Hiện tại chúng ta đã bị đối thủ khống chế, cho nên càng phải có một bản thiết kế hoàn chỉnh hơn, nhưng vấn đề là ngày mai đã là buổi đấu thầu rồi, chúng ta kiếm đâu ra nhiều thời gian như thế chứ?”
Tôi thở dài, đóng cửa lại, tôi lui vào một góc phòng.
Tôi rất đói, nhưng cho dù không có ai canh chừng, tôi cũng không dám xuống ăn cùng mọi người, bởi vì tôi là ngươi có lỗi. Cũng may là trong phòng họp có một thùng nước, nếu tôi đói hay khát thì có thể uống nước.
Tôi mơ mơ màng màng thiếp ngủ lúc nào không hay, tôi gục đầu trên bàn trong phòng họp, hơn nữa tôi cũng không dám mở điều hòa, tôi sợ người ta nói tôi lãng phí tài nguyên công ty, cả một phòng họp lớn như thế chỉ có mình tôi mà lại mở điều hòa.
Tôi rất nhanh bị cái lạnh làm cho tỉnh lại, sờ bàn tay, hoàn toàn lạnh ngắt, tuy rằng có mang giày, nhưng ngay cả gót chân cũng đông lạnh hết cả.
Chẳng lẻ thật sự là tôi phải ngây ngốc ở phòng họp này cả đêm hay sao?
Quản lí Cao mở cửa đi vào, anh ta hỏi tôi: “Vì sao không mở điều hòa?”
Tôi thấp giọng nói: “Tất cả mọi người đã rất vất vả rồi. Thật lòng xin lỗi.”
Quản lí Cao nói: “Cô về đi, tôi tin tưởng là cô vô tội, nhưng vấn đề là, hiện tại chuyện này gây ảnh hưởng rất xấu, tôi không có cách nào bênh vực cô được. Thật ra giam cô ở trong này, cũng là vô ích mà thôi, chi bằng để cô trở về nhà ngủ một giấc, đợi kết quả của buổi đấu thầu ngày mai rồi nói sau.”
Tôi gật gật đầu, vuốt thắt lưng hơi bị tê của mình, đột nhiên tôi nghĩ ra, lại thử thăm dò anh ta: “Quản lí Cao, xin hỏi Tổng giám đốc Bùi có biết chuyện này không?”
Anh ta trả lời tôi: “Hiện tại, Tổng giám đốc Bùi còn chưa biết, anh ta đi Malaysia, nhưng mà chuyện này lớn như vậy, tổng công ty ở Hồng Kông nhất định là phải biết, cho nên chúng tôi phải báo cáo với Chủ tịch. Cô về trước đi, thật ra là giam cô ở trong này cũng chẳng ích lợi gì. Nếu như cô thật sự là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này, vậy thì hẳn là cô có rất nhiều cách để che giấu đi. Nhưng mà Đinh Đinh, thật lòng xin lỗi, tôi chỉ là một quản lí nho nhỏ, chức vị của Trần Vĩnh Đạt và Loris cao hơn tôi, tôi chỉ là một nhân viên quèn, không thể nào chống lại bọn họ, may là Phó tổng giám đốc Lương cũng đồng ý, cô về nhà đi.”
Tôi thấp giọng nói: “Cảm ơn anh, Quản lí Cao.”
Ra khỏi phòng họp, tôi nhìn phòng thiết kế bên kia, mọi người vẫn còn đang chiến đấu, giờ khắc này tôi thật sự rất áy náy, đều bởi vì sai lầm của tôi mà mới khiến mọi người vất vả như vậy.
Tắm rửa xong, tôi ngồi trên sô pha trong nhà, rầu rĩ nghĩ về những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Tôi nhịn không được, lại gọi điện thoại cho Gia Tuấn.
“Gia Tuấn.”
“Có chuyện gì?”
Tôi nói chuyện này cho anh nghe.
Bên kia đầu dây, anh suy nghĩ xong thì trả lời tôi: “Đinh Đinh, là ai đã giao tài liệu cho em?”
Tôi nghĩ: “Chính là Trưởng phòng thiết kế.”
“Đinh Đinh, anh nghi ngờ là ở trong công ty em đã vô tình gây hiềm khích, có khi nào chuyện này có liên quan đến chuyện đồng nghiệp người nước ngoài bất lịch sự kia không?”
Tôi vẫn không dám tin: “Là như vậy sao? Em không dám chắc.”
“Dù sao đi nữa thì bọn họ cũng không thể giam giữ em được, họ không có quyền hạn chế tự do của em, công ty em có quy định hà khắc vậy sao? Được thôi, cho dù công ty của em có quy định như vậy đi chăng nữa, thì điều này cũng hoàn toàn không phù hợp với quy định của pháp luật. Em là một công dân bình thường có năng lực hành vi dân sự, ngoài cơ quan có thẩm quyền ra, thì bất cứ tổ chức hay cá nhân nào cũng không có quyền giam lỏng hoặc hạn chế tự do của em, em có quyền khiếu nại.”
Tôi đỡ trán: “Phó Gia Tuấn, em xin anh, anh không cần nói với em những điều khoản này nọ như thế, anh bị bệnh nghề nghiệp thật rồi đấy.”
“Xin lỗi, anh có hơi nhạy cảm.”
“Bây giờ em chỉ muốn mau chóng giải quyết xong chuyện này, tìm cho ra manh mối, em vẫn còn muốn tiếp tục làm việc tại công ty này.”
Giọng anh ôn hòa: “Đinh Đinh, nghe lời anh, ‘Binh lai tướng đáng, Thủy lai thổ yểm’*, em còn chưa ăn cơm, đúng không? Anh xem dự báo thời tiết, bây giờ bên ngoài tuyết rơi rất dày, đường đi không được tốt, nếu ở gần đó có quán ăn, em nên xuống đi ăn no một bữa đi, nếu không dù em có ngồi đó hờn dỗi đi chăng nữa,cũng chẳng nghĩ ra được cách, chỉ càng thêm vô ích mà thôi, đúng không?”
Tôi gật đầu: “Anh nói đúng, bây giờ em quyết định xuống dưới kia ăn một bữa cơm ngon, nếu chưa đủ,” tôi nghĩ “Em còn có thể ăn một đĩa rau trộn dưa leo, vừa nhẹ nhàng lại vừa ngon.”
Anh vừa lòng: “Tốt, em nghĩ xem, ngay cả Ông trời cũng còn phải phiền não, huống chi là người phàm trần như chúng ta?”
Tôi cười: “Đúng, đúng rồi, anh ăn cơm chưa?”
“Anh cũng chưa ăn, được rồi, anh cũng đi ăn cơm đây.”
Tôi ha hả trêu ghẹo: “Đi thôi, nếu thấy cô gái nào xinh đẹp, đừng quyên bắt chuyện một chút.”
Thật ra là tôi chỉ định nói đùa cho vui thôi, không ngờ Gia Tuấn dừng lại, trả lời tôi: “Không cần, anh đã có được cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới rồi.”
Tôi hơi xấu hổ, hắng giọng: “Em đi đây, Gia Tuấn, nói chuyện sau nhé.”
Tôi nhanh chóng gác máy.
Thật ra, hiện tại cùng Gia Tuấn thế này, tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, những ngại ngùng giữa chúng tôi cũng như tiêu tan mất. Vốn là đã trải qua rất nhiều khổ sở như vậy, cuối cùng thì chúng tôi cũng có thể làm bạn bè, thật đáng ăn mừng. Đã từng có lúc, tôi khổ sở la hét, mắng nhiếc đến đau cả đầu, hiện tại tôi không mắng mỏ, anh cũng không tức giận, chúng tôi thực sự có thể làm được, để cho trời quang mây tạnh.
Tôi mặc áo khoác vào đi ra, bên ngoài kia từng mảng lớn bông tuyết đang rơi.
Tôi kinh ngạc nhìn bầu trời, một khoảng trời mênh mông.
__________________________
*‘Binh lai tướng đáng, Thủy lai thổ yểm’: "Kẻ thù đến đã cót hủ lĩnh chống đỡ, Nước tràn vào ắt sẽ có đất cản trở."
Trong chương này, Gia Tuấn muốn khuyên Đinh Đinh đừng nên quá lo lắng, chuyện xảy ra ở công ty thì đã có lãnh đạo giải quyết.
36 Chiêu Ly Hôn 36 Chiêu Ly Hôn - Thủy tụ nhân gia 36 Chiêu Ly Hôn