Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Bạch Thái
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Kỳ Anh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1959 / 18
Cập nhật: 2018-03-10 13:09:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
àng Dục vừa dứt lời, cả phòng liền trở nên im lặng đến mức kỳ dị, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu sau, giọng điệu không dám tin của Bàng thái sư mới vang lên "Ngươi nói cái gì, đứa nhỏ này là con ai? Tôn tử của ai?"
Thấy thế, biểu tình kia của Bàng Dục không biết có nên nói là vui sướng khi người gặp họa hay không nữa, hắn tươi cười nói "Con nói, cha, đó là con của con, tôn tử của "ngài"!" Hắn vừa nói, một bên còn cố ý kéo dài chữ ngài.
Bàng thái sư như là rốt cục đã nghe rõ lời của Bàng Dục, tay hắn run run chỉ vào Bàng Dục "Ngươi…. ngươi….ngươi từ lúc nào thì......"
"Cũng chính là khoảng thời gian ở Trần Châu." Bàng Dục làm như không vội, hắn ung dung sửa lại vạt áo, mới chậm rãi nói.
"Hỗn trướng!!" Bàng thái sư rít gào, ước chừng truyền xa ba dặm cũng nên "Ngươi còn chưa thành thân, thế nhưng lại đã sinh con riêng!!" Hắn vừa dứt lời, giống như nhớ tới cái gì đó, bỗng dưng chuyển qua nhìn về phía tôi, ánh mắt sắc bén "Ngươi có thân phận gì? Nhà ở đâu? Trong nhà còn có người thân nào không?"
"Ta......" Không nghĩ tới Bàng thái sư lại đột nhiên quay qua hỏi tôi, tôi sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, nhưng mới nói được một chữ, Tiểu Bàng Giải đã mất kiên nhẫn cắt ngang lời "Cha hỏi nàng làm gì?"
"Làm gì?" Bàng thái sư xem ra đã thật sự giận quá rồi, hắn lại rít gào với Bàng Dục "Hiện tại đứa nhỏ cũng đều đã có, chẳng lẽ không nên cho nàng một thân phận sao, trưởng tôn của Bàng phủ ta, chẳng lẽ mẫu thân của nó lại không có thân phận gì sao? Ngươi định làm cho đứa nhỏ này này lớn lên phải gặp người như thế nào đây?!" Bàng thái sư nói xong, lại nhìn lướt qua tôi không biết phải nên bày ra biểu tình gì cho phải "Nếu gia thế trong sạch, liền tiến vào Bàng phủ ta là được."
Bàng Dục thoạt nhìn đã có khuynh hướng miễn dịch đối với rít gào của cha hắn, hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, một bộ dáng ăn chơi trác táng "Cái gì mà thân phận với không thân phận, nàng chỉ là một hạ nhân, có thân phận gì đây?" Nói xong, còn ngại chưa đủ thị uy, liền trừng mắt nhìn tôi.
Sớm biết rằng ở Bàng phủ chuyện gì đều có thể phát sinh, cho nên tôi cũng không ngạc nhiên lắm, ôm thái tử ngồi xổm xuống "Thái sư đại nhân, tiểu Hầu gia nói rất đúng, mẫu thân của tiểu thiếu gia đã qua đời, ta chỉ là một thị nữ mà thôi " Nói mẫu thân của tiểu thái tử đã mất, tôi cũng không phải là nói dối nha
~Về phần thân phận...... tôi không muốn làm thê tử, tôi tình nguyện làm nô tỳ a~.
Bàng thái sư sửng sốt, có lẽ là không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy.
Chính là Bàng Dục lại cười châm chọc "Cha, người đã hiểu chưa, nàng...... chỉ là hạ nhân." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, còn không quên hung hăng trừng tôi. Mà tôi chỉ ôm chặt thái tử, cúi đầu không có nói gì.
Sau một lúc lâu, tôi nghĩ đến Bàng Dục ít nhất còn muốn nói cái gì đó, chính là hắn cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó chuyển hướng nhìn Bàng thái sư "Dù sao, cha, hiện tại con đã ôm tôn tử của người về, người tự xem giải quyết như thế cho tốt đi."
"Ngươi nói cái gì?!" Bàng thái sư vừa mới giảm âm lượng giờ lại rống lên cao vút "Cái gì tôn tử của ta, chẳng lẽ nó không phải là con của ngươi sao?"
Tôi nghe mà âm thầm cười khẽ, thật sự là buồn cười, khẩu khí của Tiểu Bàng Giải, như là đang nói dù sao ta đã sinh cho ngươi rồi, phần còn lại chính ngươi lo liệu đi.
"Đương nhiên là con của con rồi." Bàng Dục bất cần đáp "Cho nên con mới ôm nó trở về chứ. Bất quá cha a~, hiện tại cũng đã ôm trở về phủ rồi, nương của nó cũng đã mất, hiện tại quan trọng nhất là … Nên làm sao bây giờ."
"Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là nuôi dưỡng nó thật tốt a~!" Bàng thái sư dùng sức trừng mắt nhìn Bàng Dục liếc mắt một cái "Chờ sau khi ngươi cưới vợ, để thê tử ngươi trở thành mẫu thân trên danh nghĩa của nó là được." Hắn nói xong, lại trừng mắt nhìn Bàng Dục liếc mắt một cái, sau đó chuyển hướng nhìn về phía tôi, ra lệnh nói "Ngươi...... Đem đứa nhỏ ôm lại đây để ta nhìn xem."
"Dạ" tôi đáp ứng, ôm đứa nhỏ tới trước mặt hắn.
Tiểu Thái tử này cũng thật là biết ý, Bàng thái sư dùng sức kêu la như vậy cũng không đánh thức được nó, đến bây giờ vẫn còn an ổn nằm ngủ ở trong lòng tôi, thường thường mồm còn chọp chẹp một chút.
Bàng thái sư nhìn mà sửng sốt, tiếp theo trên mặt bỗng dưng trào ra biểu tình từ ái "Đứa nhỏ gọi là gì, đã đặt tên chưa?"
"Chưa ạ" Bàng Dục đáp "Cha đặt cho nó một cái tên đi."
"Hừ, con của mình mà cũng không để ở trong lòng." Bàng thái sư tiếp tục trừng Bàng Dục, tiếp theo lên tiếng gọi quản gia, sau đó là một chuỗi mệnh lệnh được phát ra. Sau khi hắn đã xác nhận sẽ có người dàn xếp ổn thỏa cho Tiểu thái tử, liền đi thẳng đến thư phòng...... không cần nghĩ cũng biết, đến thư phòng gấp như vậy là muốn đặt tên cho đứa nhỏ rồi.
Tôi có chút ngơ ngác nhìn bóng dáng tuyệt trần bước đi của Bàng thái sư, vị thái sư này khác xa so với tưởng tượng của tôi......
Tuy rằng Bàng thái sư một khi gặp đứa con này, tất cả nhã nhặn nho nhã đều bị thiêu trụi, thay vào đó là rít gào kinh người, nhưng cũng không thể không thừa nhận hắn rất yêu thương đứa con tính tình trẻ con này của mình.
Cho dù không phải là con trai trưởng, nhưng rốt cuộc con của Bàng Dục cũng chính là tôn tử đầu tiên của hắn.
Cho nên, tuy rằng tôi hiện tại đang ở trong thân phận thị nữ của tiểu thái tử, trừ bỏ việc trông chừng tiểu thái tử ra, thật ra cũng không có ai sai tôi đi làm việc nặng gì cả. Hơn nữa, tiểu thái tử hiện tại không những có bà vú mà còn có rất nhiều thị nữ khác chăm nom, bởi vì vậy...... Có đôi khi tôi thật sự không tìm ra được việc gì để làm.
"Thật là nhàn nhã a!" tôi khẽ thở dài, tuy rằng, thỉnh thoảng cũng trò chuyện với mấy hạ nhân khác, nhưng ở trong Bàng phủ, trừ bỏ tĩnh lặng, chính là tĩnh lặng...... Nghĩ vậy, tôi lại đong đưa chiếc nôi "Kỳ thật mình giống như là đến Bàng phủ để nghỉ phép vậy."
Ước chừng là đã được ăn uống no say, lại được tôi đong đưa nôi, Tiểu thái tử có vẻ rất thoải mái, nhếch môi cười đến lộ ra cả lợi.
"Ngươi đúng là đứa trẻ vô xỉ." Tôi cười chọc nhẹ vào má tiểu thái tử.
Nhìn bộ dáng cười vui vẻ của Tiểu Thái tử, tôi một bên nhẹ nhàng đung đưa nôi, một bên khẽ ngâm nga "Tiểu bảo bối, mau mau ngủ, trong mộng sẽ có ta đi theo con, cùng con cười, cùng con khóc, chúng ta cùng nương tựa vào nhau......"
Cũng không biết ngâm nga đã bao lâu, nhìn thấy tiểu bảo bối nằm trong nôi đã ngủ say, tôi mới dừng lại động tác đưa nôi, nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, xoay người ra khỏi phòng. Mới vừa bước ra cánh cửa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bàng Dục vẻ mặt phức tạp đang nhìn tôi.
Tôi cả kinh, lập tức trấn định lại, quay lại đóng cửa, mới y theo lễ tiết của thị nữ hành lễ nói "Chào tiểu Hầu gia."
Hắn quét mắt liếc tôi một cái "Đi theo ta."
"Dạ"
Cùng hắn đi ra viện môn, nói thật, không phải là không có thấp thỏm lo lắng, sau khi biết được chân tướng, mỗi lần tôi cùng Tiểu Bàng Giải gặp mặt, là không có một lần nào nói chuyện hữu hảo.
Mà lúc mới bước vào Bàng phủ, tôi cũng đã nghĩ qua rất nhiều phương thức hắn sẽ dùng để trả thù mình, tuy rằng đã đả thông tư tưởng cho bản thân, nhưng là chuyện tới trước mắt, vẫn là cảm thấy được có chút bất an. Không phải là lo lắng hắn có thủ đoạn gì quá phận, chính là......
Haiz——
***********
Một đường đi theo Bàng Dục xuyên qua vườn hoa tràn ngập màu sắc hương thơm, hàng liễu phất phơ theo gió, hậu hoa viên của Bàng phủ thật sự là cảnh xuân rực rỡ.
Cảnh xuân phơi phới, làm cho người ta cảm thán không thôi, thì ra xuân sắc chính là đây sao?
Dọc đường đi Bàng Dục vẫn trầm mặc, cho đến khi đi đến bên hồ trong hoa viên, mới dừng lại cước bộ. Thấy hắn không có ý định mở miệng, tôi cũng chỉ biết yên lặng đứng ở phía sau hắn. Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, chân tôi đã có chút tê dại, Bàng Dục lúc này đang quay lưng về phía tôi mới sâu kín mở miệng nói "Cát Thanh đã tỉnh lại rồi, Khai Phong phủ cũng đã tìm được chứng cứ chính xác có lợi cho Lan phi, Thánh Thượng cũng đã hạ lệnh để cho Bao Chửng ngầm phúc thẩm vụ án này."
Tôi nghe vậy vừa mừng vừa sợ, tuy rằng Bàng Dục cũng không nói kết quả vụ án này ra sao, nhưng nếu là Bao đại nhân đã tiếp nhận phúc thẩm vụ án này, còn có thể có kết quả ngoài ý muốn được sao?
Ha ha, nói cách khác, vụ án này kết thúc...... không phải là tôi cũng sắp được trở về Khai Phong phủ rồi sao?
Thật là không nghĩ tới, mới chỉ có hai ngày thế nhưng lại tiến triển vô cùng thuận lợi như vậy.
Không tự chủ được, tôi khẽ giương khóe miệng, vẽ lên một độ cong hoàn mỹ...... Triển đại ca, huynh có khỏe không? An Chi rất nhớ huynh......
"Trông ngươi thật cao hứng." Thanh âm lạnh lùng của Bàng Dục bỗng dưng vang lên bên tai.
Giống như bị hắt một chậu nước lạnh, tôi giật nảy mình một cái chợt tỉnh táo lại. Ngẩng đầu lên nhìn về phía Bàng Dục, chỉ thấy hắn đang híp mắt nhìn tôi, trong mắt ánh lên sự phẫn nộ, còn ẩn ẩn mang theo một chút oán hận.
Tôi nhìn mà trong lòng phát lạnh, thật sự......hận tôi đến thế sao?
Haiz, được rồi, nếu như tôi mà bị người gạt như thế, có lẽ tôi cũng hận đến long trời nở đất, không thể tha thứ mất.
Hiện tại nói xin lỗi hay gì gì đó, liệu còn hữu dụng gì không?
Mặc dù có một số chuyện, cũng không phải nói xin lỗi là xong.
Cảm thấy được yết hầu có chút gai gai, tôi hắng hắng cổ họng, mới mở miệng nói "Tiểu Hầu gia......"
Cũng không chờ tôi nói tiếp, Bàng Dục khoát tay chặn lại, cắt ngang lời nói của tôi, hắn một lần nữa quay đầu đi, không hề nhìn tôi nữa, cũng che đi suy nghĩ ở trên mặt "Ngươi không cần nói nữa, ngươi muốn nói cái gì ta cũng đều đã biết. Lần trước dọc đường quay trở về Khai Phong phủ ngươi nói cũng đã quá nhiều rồi."
"Ta......" Lại một nữa có cảm giác không phản bác được.
Đúng vậy, muốn giải thích, muốn nói xin lỗi, muốn xin tha thứ, hắn cũng đều đã biết, nhưng là biết rồi thì cũng có hữu dụng gì đâu. Xin tha thứ là chuyện của tôi, hắn có tha thứ hay không lại là chuyện của hắn, miễn cưỡng cũng không được.
Trầm mặc thật lâu, sau đó, vẫn là Bàng Dục lên tiếng trước, nghe có chút hư ảo "Nếu như được lựa chọn một lần nữa, An Chi" đây là lần đầu tiên tôi nghe hắn gọi tên mình mà ngẩn cả ra, sau đó lại nghe hắn tiếp tục nói "Ngươi có thể hay không...... Có thể hay không......"
Hắn giống như là có chút không biết phải hỏi ra miệng như thế nào, tôi nghe mà chỉ biết cười khổ "Ta sẽ, tiểu Hầu gia. Vì dân chúng thành Trần Châu, vì sự tín nhiệm của Bao đại nhân, ta sẽ......"
Cho dù được lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn lựa chọn như vậy, tôi vẫn sẽ lựa chọn lừa hắn. Chỉ cần dân chúng thành Trần Châu cùng Khai Phong phủ được thái bình—— tuy rằng tôi thừa nhận rằng mình cũng không phải là thánh nhân vì thiên hạ mà ưu phiền, nhưng là, tiếng kêu than dậy khắp đất trời ở thành Trần Châu, khơi gợi lên niềm cảm thông của toàn nhân loại, nếu là người thì khó có thể làm ngơ được.
Tuy rằng có lẽ hiện tại nói như vậy không được tốt cho lắm, nhưng là tôi không bao giờ muốn lừa dối hắn nữa.
Nghe xong lời của tôi, Bàng Dục tuy rằng trong lòng rất kích động, nhưng rốt cuộc vẫn cố nén, ra vẻ trấn định.
1/2 Ngự Miêu 1/2 Ngự Miêu - Bạch Thái 1/2 Ngự Miêu