Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Paulo Coellho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 11 Phút
Dịch giả: Quý Vũ
Biên tập: tongkimlinh
Upload bìa: tongkimlinh
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3551 / 84
Cập nhật: 2015-08-21 23:14:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
hông lâu sau khi viết những điều này, lúc đó nàng đang chuẩn bị cho một buổi tối khác với vai diễn cảu một Bà Mẹ Hiểu Biết hay một Cô Gái Ngây Thơ, thì cánh cửa Copacabana mở ra và Terence, ủy viên quản trị của công ty ghi âm, một trong những khách hàng đặc biệt, bước vào.
Đằng sau quầy bar, Milan có vẻ hài lòng: Maria đã không làm anh ta thất vọng. Maria nhớ những lời được nói ra cùng một lúc quá nhiều và cũng quá ít: “đau khổ về tinh thần, đau đớn về thể xác, và vô vàn khoái lạc”.
“Tôi đã bay từ London đến chỉ để được gặp cô. Tôi đã nghĩ về cô rất nhiều.”
Nàng mỉm cười, cố gắng để trông không có vẻ quá khích lệ. Một lần nữa anh ta lại không tuân theo đúng trình tự và không hỏi nàng có muốn uống một ly hay không, mà ngồi luôn xuống bàn của nàng.
“Khi một giáo viên giúp ai đó khám phá ra điều gì đấy, chính anh ta cũng học được một điều mới mẻ.” “Tôi biết ý anh là gì”, Maria nói, vừa nghĩ về Ralf Hart vừa cảm thấy khó chịu với chính mình. Nàng đang ở cùng với một khách hàng khác, nàng phải tôn trọng anh ta và phải làm những điều mà nàng có thể làm để anh ta thấy hài lòng.
“Cô có muốn bắt đầu không?”
Một nghìn franc. Một vũ trụ bí ẩn. Ông chủ của nàng đang theo dõi nàng. Tin chắc nàng có thể dừng lại bất cứ khi nào nàng muốn. Ngày nàng trở về Brazil. Một người đàn ông khác, người không bao giờ đến gặp nàng.
“Anh đang vội à?” Maria hỏi.
Anh ta nói không. Điều nàng muốn là gì vậy?
“Tôi muốn một ly và điệu nhảy như thường lệ, và cả sự tôn trọng đối với nghề nghiệp của tôi.”
Anh ta do dự trong giây lát, nhưng đó là tất cả các phần của kịch bản, chế ngự và bị chết ngự. Anh ta mua cho nàng một ly, nhảy cùng nàng, rồi gọi một chiếc taxi và đưa tiền cho nàng trong khi họ đi xuyên qua thành phố tới khách sạn lần trước. Họ vào trong, anh ta chào nhân viên gác cửa người Italia y như buổi tối đầu tiên, và họ đi lên dãy buồng cũ, nơi có thể nhìn ra dòng sông.
Terence đứng lên và lấy một chiếc bật lửa, chỉ lúc đó Maria mới để ý có rất nhiều nến được xếp quanh phòng. Anh ta bắt đầu thắp nến.
“Cô muốn biết điều gì? Tại sao tôi lại như thế này? Bởi vì, trừ phi tôi cực kỳ nhầm lẫn, cô đã thực sự thích thú buổi tối chúng ta ở cùng nhau. Cô có muốn biết tại sao cô cũng như thế không?”
“Tôi chỉ đang nghĩ rằng ở Brazil chúng tôi có một điều mê tín là anh không nên thắp sáng nhiều hơn ba thứ với cùng một bao diêm. Anh đang không tuân theo điều cấm kỵ đó.”
Anh ta phớt lờ lời nhận xét của nàng.
“Cô giống tôi. Cô không ở đây vì một nghìn franc, nhưng cũng không có cảm giác tội lỗi và sự phụ thuộc, mà vì vô vàn những phức tạp và bất an của cô. Điều đó không tốt cũng chẳng xấu, nó đơn giản là bản chất của con người.”
Anh ta cầm cái điều khiển lên và chuyển kênh một lúc cho đến khi anh ta tìm thấy chương trình tin tức về những người tỵ nạn đang cố trốn thoát khỏi một cuộc chiến tranh.
“Cô có nhìn thấy điều đó không? Cô đã bao giờ xem những chương trình như thế trước mặt mọi người chưa? Cô đã bao giờ đứng ở một gian bán báo và nhìn thấy những dòng tiêu đề như thế chưa? Thế giới này thích thú với sự khốn khổ và đau đớn. Có cả sự bạo tàn trong cái cách chúng ta nhìn những điều này, và sự khổ dâm trong phần kết luận cảu chúng ta, chúng ta không cần phải biết tất cả những điều này để được vui vẻ, chúng ta đang theo dõi những bi kịch của họ và đôi khi trải qua cùng với họ.”
Anh ta rót ra hai ly champagne, tắt tivi và tiếp tục thắp nến, hoàn toàn vi phạm vào điều cấm kỵ mà Maria nhắc đến.
“Như tôi đã nói, đó là thân phận con người. Kể từ khi chúng ta bị tống ra khỏi thiên đàng, chúng ta vừa đau khổ, vừa khiến người khác đau khổ hoặc dõi theo sự đau khổ của những người khác. Nó nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.”
Từ phía ngoài vọng vào tiếng sấm và ánh chớp; một cơn bão lớn đang đến.
“Nhưng tôi không thể làm điều đó”, Maria nói. “Có vẻ thật ngớ ngẩn khi tôi giả bộ rằng anh là ông chủ của tôi và tôi là nô lệ của anh. Chúng ta không cần “rạp hát” để tìm kiếm sự đau khổ; cuộc đời cho chúng ta nhiều hơn cả những cơ hội chúng ta có rồi.”
Terence vừa thắp nến xong. Anh ta cầm một cây nến lên và đặt nó vào giữa bàn, rồi phục vụ thêm champagne, và trứng cá muối. Maria uống rất nhanh, và nghĩ về một nghìn franc trong túi xách của nàng, về con người kỳ lạ này, vừa có sức mê hoặc lại vừa làm nàng sợ hãi, về cách mà nàng có thể kiểm soát nỗi sợ hãi của mình. Nàng biết rằng, với anh ta, sẽ không có đêm nào lại giống đêm nào cả, nàng không thể đe dọa anh ta.
“Ngồi xuống.”
Giọng nói của anh ta thay đổi từ dịu dàng sang độc đoán. Maria tuân theo, và một làn sóng từ trái tim quét lên thân thể nàng; mệnh lệnh đó thật quen thuộc, nàng cảm thấy an tâm hơn.
“Đó là một kịch bản. Ta vừa bước vào vở diễn.”
Thật tốt khi được ra lệnh. Nàng sẽ không phải suy nghĩ, chỉ tuân theo. Nàng xin thêm chút champagne, và anh ta mang đến vodka; nó bốc lên đầu nhanh hơn, được thư giãn hơn và ngon hơn với món trứng cá muối.
Anh ta mở chai rượu; dù ít hay nhiều Maria đang uống một mình trong khi lắng nghe tiếng sấm chớp bên ngoài. Mọi thứ đang cùng hùa vào để tạo ra một khoảnh khắc hoàn hảo, như thể năng lượng của cả bầu trời và trái đất đều đang phô bày cái mặt bạo tàn cả nó.
Sau một lúc, Terence lấy từ tủ ra một chiếc va li nhỏ và đặt nó trên giường.
“Đừng động đậy.”
Maria ngồi im bất động. Anh ta mở chiếc va li và lấy ra hai cái còng tay bằng kim loại màu vàng.
“Hãy ngồi giạng chân ra.”
Nàng làm theo - không có khả năng lựa chọn, chỉ ngoan ngoãn làm theo bởi vì nàng muốn vậy. Nàng thấy anh ta đang nhìn vào giữa hai chân nàng, anh ta có thể thấy quần lót màu đen cảu nàng, đôi tất dài, bắp đùi của nàng, anh ta có thể tưởng tượng lông mu ở chỗ kín và bộ phận thể hiện giới tính của nàng. “Đứng lên.”
Nàng đứng phắt dậy từ chiếc ghế bành đang ngồi. Nàng thấy khó có thể đứng thẳng được và nhận ra nàng uống nhiều hơn nàng nghĩ.
“Đừng nhìn ta. Hãy cúi thấp xuống, tôn trọng ông chủ của ngươi!”
Trước khi cúi thấp, nàng nhìn thấy một chiếc roi da mảnh được rút ra từ chiếc va li và được quất vun vút trong không khí, như thể nó có cuộc sống của riêng nó.
“Uống đi. Giữ đầu cúi thấp và uống.”
Maria uống thêm một ly, hai ly, rồi ba ly vodka. Bây giờ đây không còn là một vở kịch, nó là hiện thực: quyền kiểm soát nằm ngoài tầm tay của nàng. Nàng cảm thấy mình như một món đồ, một công cụ đơn thuần, và ý nghĩ không có gì lạ thường, có vẻ như cảm giác của sự quy phục mang đến cho nàng ý thức về sự tự do hoàn toàn. Nàng không còn là cô giáo, không còn là người hướng dẫn, an ủi, lắn nghe những lời thú tội, không còn là người kích động; trước cái sức mạnh đáng khiếp sợ của người đàn ông này, nàng chỉ là một cô gái đến từ vùng đất nội địa hẻo lánh của Brazil.
“Cởi quần áo ra.”
Mệnh lệnh này được phát ra một cách xấc xược, mà không một chút ham muốn, nhưng cùng lúc đó, không gì có thể mang đến cảm giác gợi tình hơn. Vẫn cúi đầu như một tu sĩ sùng kính, Maria cởi khuy váy và để nó trượt xuống sàn nhà.
“Không phải ngươi đang cư xử với chính ngươi, ngươi biết chứ?”
Một lần nữa chiếc roi da lại vút lên trong không trung.
“Ngươi cần phải bị trừng phạt. Sao một đứa con gái ở tuổi ngươi lại dám làm trái ý ta? Ngươi nên quỳ xuống trước mặt ta!”
Maria sắp quỳ xuống, thì chiếc roi da làm nàng ngừng lại; lần đầu tiên chiếc roi da chạm vào da thịt nàng - nó quất vào mông nàng. Cảm giác đau nhói, nhưng có vẻ không để lại dấu vết nào.
“Ta đã bảo ngươi quỳ xuống sao?”
“Không.”
Cái roi lại quất nhẹ vào mông nàng.
“Nói: Không, thưa ngài!”
Một cái vụt nhức nhối khác. Trong một giây thoáng qua, điều đó đã xảy đến với nàng, dừng lại ngay bây giờ, hay lựa chọn đi tới cùng, không phải vì tiền, mà bởi điều anh ta đã nói trong lần đầu tiên - chỉ có thể nhận biết được bản thân khi đã vượt qua những giới hạn của nó mà thôi.
Và đây là một điều mới mẻ, nó là một Cuộc Phiêu Lưu, và nàng có thể quyết định nếu nàng không muốn tiếp tục, nhưng lúc này, nàng đã không còn là cô gái chỉ có ba mục tiêu trong đời nữa, không còn là người kiếm tiền nhờ thân xác của mình nữa, không còn là cô gái đã gặp người đàn ông có chiếc lò sưởi đang cháy và thích kể những câu chuyện nữa. Ở đây, nàng không là ai cả, nghĩa là nàng có thể làm mọi thứ mà nàng chưa bao giờ mơ tới.
“Cởi nốt quần áo ra. Và đi lại để ta có thể nhìn ngươi.”
Nàng lại vâng lệnh, tiếp tục cúi đầu, im lặng. Người đàn ông đang nhìn nàng, vẫn mặc đầy đủ quần áo và cực kỳ bình thản, không phải là người đã tán chuyện với nàng trên đường từ câu lạc bộ tới đây - anh ta là một Ulysses (hay còn gọi là Odysseus - Vị vua huyền thoại của xứ Ithaca, người anh hùng trong thiên sử thi bằng thơ Odyssey của Homer), kẻ đã bôn ba đến từ London, một Theseus (Nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, vị vua của Athens, con trai của nàng Aethra, có hai người cha là Aegeus - vua thành Athens và thần Poseidon. Theseus là vị anh hùng lâp nhiều chiến công lẫy lừng, trong đó có chiến công đến đảo Crete và giết Minotaur - con quái vật nửa người nửa bò nhốt trong mê cung, chuyên ăn thịt những người làm vật cống nạp. Giống như hình tượng những người anh hùng Pereus, Cadmus hay Heracles, Theseus đều chiến đấu và vượt qua được những kẻ thù được đồng nhất với một tôn giáo và luật lệ xã hội cổ xưa.), kẻ đến từ thiên đường, một tên bắt cóc - kẻ đang thâm nhập vào thành phố an toàn nhất thế giới, kẻ có trái tim lạnh giá nhất trái đất. Nàng cởi quần áo lót, một lần nữa cảm thấy mình không có khả năng tự vệ. Chiếc roi da lại vút lên, lần này nó không chạm vào cơ thể nàng.
“Cúi đầu xuống! Ngươi ở đây để bị làm nhục, để phục tùng mọi mong muốn của ta, ngươi có hiểu không?”
“Vâng, thưa ngài.”
Anh ta túm lấy hai cánh tay nàng và đeo chiếc còng đầu tiên vào hai cổ tay.
“Ngươi sắp có một sự trừng phạt tuyệt vời. Cho tới khi ngươi học được cách cư xử với chính bản thân ngươi.”
Anh ta đánh vào mông nàng bằng mu bàn tay. Maria bật khóc; lần này nàng đã bị đau.
“Ồ, vậy ngươi đang phàn nàn, phải không? Được, ta vẫn chưa bắt đầu đâu.”
Trước khi nàng có thể làm gì, anh ta đã nhét miếng da vào miệng nàng. Nó không ngăn nàng nói, nàng vẫn có thể nói “vàng” hay “đỏ”, nhưng bây giờ nàng cảm thấy rằng số mệnh của nàng cho phép người đàn ông này làm bất cứ điều gì anh ta muốn, và bây giờ nàng không thể thoát được nữa. Nàng đang trần truồng, bị bịt miệng và bị còng tay, với rượu vodka chảy trong huyết mạch còn nhiều hơn cả máu của nàng.
Một cái phát khác vào mông.
“Đi lại!”
Maria bắt đầu bước đi, làm theo những mệnh lệnh của anh ta: “đứng”, “rẽ phải”, “ngồi xuống”, “giạng chân ra”. Anh ta tiếp tục đánh nàng, nàng cảm thấy đau và nhục nhã - điều này còn dữ dội và có uy lực hơn là sự đau đớn - nàng cảm thấy như mình đang ở một thế giới khác, ở đó không có gì tồn tại, một cảm giác gần như là mộ đạo: tự hủy hoại, bị khuất phục, và hoàn toàn đánh mất ý thức về bản ngã, ham muốn, hay ý nguyện của bản thân. Nàng đã ướt đẫm nơi vùng kín và cảm thấy bị kích thích, nhưng không thể hiểu điều gì sẽ tiếp tục.
“Quỳ gối một lần nữa.”
Vì luôn cúi đầu, như một dấu hiệu của sự khuất phục và nhục nhã, Maria không thể trông thấy chính xác điều gì đang diễn ra, nhưng nàng nhận thấy ở cái vũ trụ kia, trên một hành tinh khác, người đàn ông này đang thở khó nhọc, mặc quần áo, nắm chiếc roi da trong tay và đang quất lên mông nàng thật mạnh, trong khi nàng cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh và sinh lực. Giờ nàng đã mất tất cả cảm giác xấu hổ, và không ngại ngùng thể hiện khoái cảm của mình; nàng bắt đầu kêu rên, van xin anh ta sờ soạng nàng, nhưng không, người đàn ông túm lấy nàng và ném lên giường.
Anh ta buộc hai chân nàng giạng ra một cách thô bạo - dù nàng biết sự hung bạo này thực sự sẽ không tổn hại gì đến nàng - và trói chặt hai chân nàng vào hai góc giường. Giờ thì hai tay bị còng sau lưng, hai chân mở rộng, miệng bị bịt kín, khi nào thì anh ta đưa cái đó vào cửa mình của nàng đây? Chẳng lẽ anh ta không thấy rằng nàng đã sẵn sàng, nàng đang muốn phục dịch anh ta, nàng là nô lệ của anh ta, là sinh vật, là món đồ của anh ta, và sẽ làm bất cứ điều gì anh ta muốn?
“Ngươi vẫn muốn ta đưa người đi xa hơn phải không?”
Nàng nhìn anh ta đặt cái cán của cây roi trước cửa mình của nàng. Anh ta chà xát nó, đưa qua đưa lại, và khi nó chạm vào âm vật của nàng, nàng mất hết khả năng kiểm soát. Nàng không còn khái niệm họ đã ở đó bao lâu, cũng như nàng đã bị quất đánh bao nhiêu lần, nhưng đột nhiên nàng đã chạm tới nó và có cơn khoái cảm tột đỉnh, điều mà trong những tháng qua, hàng tá, không, hàng trăm người đàn ông đều không mang tới cho nàng. Ở nơi đó ánh sáng vỡ òa, nàng thấy mình đang bước vào cái hố đen trong tâm hồn, ở nơi đó sự đau đớn mãnh liệt và nỗi sợ hãi trộn lẫn vào nhau với toàn bộ niềm khoái lạc, nó đẩy nàng đi xa hơn tất cả những ranh giới mà nàng đã từng biết đến, nàng rên rỉ, kêu thét, tiếng kêu của nàng bị bóp nghẹt vì miếng da bịt miệng. Nàng quằn quại trên giường, cảm thấy chiếc còng cứa vào hai cổ tay và những cái dây da siết chặt vào hai mắt cá chân. Nàng cử động như chưa bao giờ cử động một cách chính xác bởi vì lúc này nàng không thể cử động. Nàng gào thét như chưa từng gào thét bởi vì có miếng da trên miệng nên sẽ không ai nghe được tiếng của nàng. Đây là sự đau đớn và khoái lạc, đầu cán cầm của cây roi được ấn mạnh hơn bao giờ hết vào âm vật của nàng và cơn khoái lạc tràn ra ngoài miệng của nàng, cửa mình của nàng, những lỗ chân lông của nàng, đôi mắt của nàng, làn da của nàng.
Nàng bước vào trạng thái như không có thực, một cách chậm rãi, rất chậm rãi, nàng bắt đầu rơi xuống; giờ không còn chiếc roi da ấn vào giữa hai chân nàng nữa, chỉ có mái tóc xõa ra như một trận mưa tuôn ngọt ngào, đôi bàn tay đã thoát ra khỏi chiếc còng, không còn sợi dây da trói quanh cổ chân.
Nàng nằm đó, bối rối, không thể nhìn người đàn ông này bởi nàng thấy hổ thẹn, bởi những tiếng kêu thét của nàng, bởi niềm khoái lạc cực điểm của nàng. Anh ta đang vuốt ve mái tóc nàng và cũng đang thở rất nặng nhọc, nhưng cái khoái lạc này là hoàn toàn của riêng nàng; anh ta đã không tham dự vào cái khoảnh khắc cực kỳ sung sướng đó.
Cơ thể trần truồng của nàng ngượng ngùng với cái cơ thể được che kín bằng quần áo của người đàn ông này, người đã kiệt sức vì quát thét những mệnh lệnh và giữ quyền điều khiển trong tình huống vừa qua. Nàng không biết phải nói gì, hay làm gì để tiếp tục, nhưng nàng cảm thấy an toàn và được bảo vệ, vì anh ta đã mời nàng đến một nơi rất sâu trong chính con người nàng, nơi nàng chưa bao giờ biết đến; anh ta là người bảo vệ và là ông chủ của nàng.
Nàng bắt đầu khóc, và anh ta kiên nhẫn chờ cho đến khi nàng không khóc nữa.
“Anh đã làm cái gì với tôi thế?” Nàng hỏi anh ta bằng giọng nói đầy nước mắt.
“Điều mà cô muốn tôi làm.”
Nàng nhìn anh ta, cảm thấy nàng cần anh ta một cách tuyệt vọng.
“Tôi đã không bắt ép cô hay ra lệnh cho cô làm bất cứ điều gì, tôi cũng không nghe thấy cô nói “vàng””; tôi chỉ có duy nhất cái quyền lực mà cô đã trao cho tôi. Không có bổn phận, không có sự hăm dọa từ phía tôi, chỉ có ý nguyện của bản thân cô thôi, nhưng cái quyền lực duy nhất đó đã đẩy cô vào sự dẫn dắt của chính sự tự do trong cô.”
Chiếc còng tay. Những sợi dây da quanh cổ chân. Miếng da bịt miệng. Sự làm nhục đó còn ghê gớm
hơn và có uy lực hơn bất kỳ nỗi đau đớn nào. Và cho đến khi ấy - có vẻ như anh ta đã luôn đúng -
cảm xúc này là một sự tự do hoàn toàn. Maria cảm thấy tràn đầy sức sống và sinh lực, và nàng ngạc
nhiên khi nhận thấy người đàn ông bên cạnh nàng đang hoàn toàn kiệt sức.
“Anh đã đạt được cực khoái rồi chứ?”
“Không” anh ta nói, “chủ nhân ở đây là để điều khiển nô lệ. Khoái lạc mà kẻ nô lệ có là niềm vui của chủ nhân.”
Điều này chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì nó không phải là phương thức vốn có trong lịch sử, nó không phải là phương pháp cao trong thực tế. Nhưng ở thế giới hoang đường đó, nàng ngập tràn ánh sáng, trong khi anh ta có vẻ mờ đục và kiệt quệ.
“Cô có thể đi bất cứ khi nào cô muốn”, Terence nói.
Tôi không muốn đi, tôi muốn hiểu.
“Chẳng có gì để hiểu cả.”
Nàng đứng dậy với tất cả vẻ đẹp và sự mạnh mẽ của tấm thân trần. Nàng rót hai ly rượu vang, châm hai điếu thuốc và đưa cho anh ta một điếu - vai diễn đã bị đảo ngược, giờ nàng là người hầu gái phục vụ cho tên nô lệ này, thưởng công cho anh ta vì đã đem đến khoái lạc cho nàng.
“Tôi sẽ mặc quần áo và rời khỏi đây, nhưng trước tiên, tôi muốn nói chuyện một chút.”
“Chẳng có gì để nói cả. Đó là tất những gì tôi muốn, và cô thật tuyệt diệu. Bây giờ tôi mệt rồi và tôi phải trở lại London vào ngày mai.”
Anh ta nằm xuống, nhắm mắt lại. Maria không biết liệu có phải anh ta chỉ giả vờ ngủ hay không nhưng nàng không quan tâm; nàng ung dung hút hết điếu thuốc và chậm rãi uống từng ngụm rượu vang, nàng ép sát mặ vào khuôn kính cửa sổ, nhìn ra phía bên kia hồ nước và ước mong rằng ai đó, ở bờ bên kia, có thể nhìn thấy nàng - trần truồng, no nê, thỏa mãn, và tự tin.
Nàng mặc quần áo và rời đi mà không nói một lời tạm biệt, cũng chẳng bận tâm việc nàng là người mở cửa hay anh ta, bởi vì nàng không chắc chắn mình có muốn quay lại không.
Terence nghe thấy tiếng khép cửa, chờ xem nàng có quay lại không và nói đã để quên thứ gì đó. Sau vài phút, anh ta mới trở dậy và châm điếu thuốc khác.
Cô gái này có phong cách, anh ta nghĩ. Cô ta đã trụ vững được trước cái roi da, mặc dù đây là cách cũ nhất, thông dụng nhất, và ít tính trừng phạt nhất. Trong khoảnh khắc, anh ta ngồi đó nhớ lại lần đầu tiên anh ta nếm trải mối quan hệ bí ẩn giữa hai thực thể tồn tại, nhưng chỉ có thể đạt được gần gũi như thế bằng việc chịu đựng đau đớn.
Mỗi ngày, hàng triệu đôi ở ngoài kia thực hành cái nghệ thuật thống dâm và ác dâm (sự kết hợp giữa tính ác dâm và sự thống dâm trong một con người, mỗi kiểu biểu lộ ở một thời điểm khác nhau) này, mà thậm chí còn không nhận ra điều đó. Họ đi làm, về nhà, phàn nàn về mọi thứ, lăng mạ, sỉ nhục vợ hoặc bị cô ta sỉ nhục, cảm thấy khốn khổ, nhưng là vì bị trói chặt vào sự thiếu hạnh phúc của chính họ mà không nhận ra rằng chỉ cần một hành động thiện ý, một lời tạm biệt cuối cùng, để được giải thoát khỏi sự áp bức đó. Terence có kinh nghiệm này với vợ của mình, một ca sĩ nổi tiếng người Anh; anh bị sự ghen tuông hành hạ, anh đã tưởng tượng, tiêu tốn nhiều ngày trời, đầu độc mình bằng nỗi đau giết người đó, nhiều đêm ròng uống say một cách vô vọng. Cô ta yêu anh và không thể hiểu tại sao anh lại hành xử như vậy; anh yêu cô ta và không thể hiểu được chính cách hành xử của mình. Nó như là sự đau đớn cực độ về thể xác mà một người phải chịu đựng nhưng lại là cần thiết, là điều cơ bản của cuộc sống.
Một ngày nọ, một nhạc công - kẻ mà Terence vẫn luôn nghĩ hắn ta rất kỳ lạ, bởi vì hắn dường như là qua bình thường giữa tất cả những con người kỳ cục khác - hắn ta để quên một cuốn sách trong studio: Thần vệ nữ trong những bộ lông thú của tác giả Leopold von Sacher-Masoch (Leopold Ritter von Sacher- Masoch (1836-1895): Nhà văn, nhà báo người Áo, nổi tiếng nhờ loạt truyện viết về cuộc sống của người Galician và những tiểu thuyết lãng mạn. Thuật ngữ masochism - bạo dâm và khổ dâm bắt nguồn từ tên của ông.). Terence đọc lướt nó và anh ta bắt đầu hiểu bản thân mình hơn.
“Người phụ nữ đáng yêu trút bỏ bộ đồ của cô ta và cầm một chiếc roi da dài có tay cầm ngắn.” “Anh đang đòi hỏi điều này”, cô ta nói “vì vậy em sắp sửa đánh anh”. “Ồ, phải”, cô ta thì thầm với người tình, “làm ơn, em van xin anh đấy.”
Vợ Terence đang luyện tập ở phía bên kia của tấm kính. Cô yêu cầu họ tắt mic để các nhạc công nghe được rõ hơn, và họ đã làm vậy. Terence nghĩ có lẽ cô đang hẹn hò với tay chơi piano đó, và anh nhận ra cô ta đang khiến anh phát điên, nhưng có thể giờ đây Terence đã quá quen với đau đớn đến nỗi anh không thể sống thiếu nó.
“Em sắp sửa quất anh”, người phụ nữ trần truồng trong cuốn sách anh đang đọc nói. “Ồ, phải, làm ơn, em van xin anh.”
Anh ta là người đàn ông đẹp trai, và được coi là nhân vật quan trọng trong công ty ghi âm này, tại sao anh ta lại cần một cuộc sống như vậy?
Bởi vì anh ta muốn thế. Anh ta đáng chịu đau khổ bởi vì cuộc đời đã quá tử tế với anh ta, và anh ta không đáng được nhận tất cả những phước lành may mắn - tiền bạc, sự tôn trọng, sự nổi tiếng. Anh ta cảm thấy con đường sự nghiệp đang dẫn anh ta tới một điểm mà ở đó anh ta sẽ trở nên bị phụ thuộc vào sự thành công, điều đó làm anh ta sợ hãi, vì anh ta từng chứng kiến rất nhiều người bị rơi thẳng xuống từ những nấc thang danh vọng cao sang.
Anh ta đọc cuốn sách. Anh ta bắt đầu đọc mọi thứ nói về cái liên minh bí ẩn giữa đau đớn và khoái lạc mà anh ta có thể tìm thấy. Vợ anh ta tìm thấy những cuốn video mà anh ta thuê và những cuốn sách anh ta giấu, cô hỏi những thứ đó là gì, anh ta có bị bệnh không? Terence nói không, đó chỉ là nghiên cứu mà anh ta đang tìm hiểu để làm một cái bìa đĩa mới. Và sau đó anh ta nói một cách lãnh đạm:
“Nhưng có thể chúng ta nên thử.”
Họ đã làm. Họ bắt đầu một cách rụt rè, bẽn lẽn, sử dụng sách hướng dẫn ở những cửa hàng sách khiêu dâm.
Dần dần, họ phát triển những kĩ thuật mới, đưa hành động của họ tới những giới hạn nguy hiểm, và tới lúc đó họ cảm thấy cuộc hôn nhân thậm chí còn bền vững hơn. Họ là tòng phạm của một điều gì đó bị che giấu, bị cấm đoán, bị bài trừ.
Kinh nghiệm cùng trải qua của họ được biến thành nghệ thuật: họ tạo ra những đồ trang bị mới - da có tán đinh kim loại. Vợ anh ta đã lên sâu khấu với một đôi bốt, mặc quần lót có đai đeo bít tất, cầm một chiếc roi da, và khán giả đã trở nên cuồng nhiệt hơn. Đĩa ghi âm mới của cô ta leo lên top đầu trong bảng xếp hạng ở Anh rồi tiếp tục gặt hái thành công vang dội tại khắp tại các nước Châu Âu khác. Terence kinh ngạc vì cái cách mà giới trẻ chấp nhận thế giới hoang đường của riêng anh ta như một điều hoàn toàn tự nhiên, và cách giải thích duy nhất anh ta có thể nghĩ ra là nó được xem như một phương tiện thể hiện những cảm xúc bạo lực bị kìm nén thông qua lối hành xử dữ dội nhưng cô thưởng vô phạt.
Chiếc roi da trở thành logo của tập đoàn và được sao chép cả trên áo phông, hình xăm giả, các đề can, bưu ảnh. Trí tuệ bẩm sinh của Terence đưa anh ta vào cuộc truy lùng tới nguồn gốc của những điều này, vì vậy anh ta có thể hiểu bản thân anh ta nhiều hơn.
Nhưng nguồn gốc không phải là giả dối, khi anh ta kể cho Maria nghe về những kẻ ăn năn sám hối cố thoát khỏi Cái Chết Đen. Suốt từ thời kỳ Đêm Trường Trung Cổ, con người đã hiểu rằng sự đau đớn, nếu được đối mặt mà không sợ hãi, sẽ là chiếc hộ chiếu để đưa anh ta đến với tự do.
Ai Cập, La Mã và Ba Tư đều chia sẻ ý niệm đó: một người đàn ông có thể cứu quốc gia và thế giới của anh ta bằng việc hy sinh chính bản thân mình. Mỗi khi có những bệnh dịch lớn tự nhiên ở Trung Quốc, thì có nghĩa là hoàng đế đang bị trừng phạt, bởi vì ông ta chính là đại diện của thần thánh trên mặt đất này. Ở Hy Lạp cổ đại, những chiến binh Sparta (là một thành bang Hy Lạp cổ đại, nằm trên sông Eurotas ở phần phía nam Peloponese. Người Sparta hình thành từ một dân tộc thiểu số sống trong lãnh thổ của họ ở Lakonia; Tất cả đàn ông tự do người Sparta đều là những chiến binh chuyên nghiệp.) giỏi nhất bị đánh roi da một lần mỗi năm, suốt từ sáng cho đến đêm, với lòng tôn kính đối với nữ thần Artemis (là nữ thần săn bắn, một trong mười hai vị thần trên đỉnh Olympus), trong khi đám đông tiếp tục thôi thúc họ, cổ vũ họ chịu đựng đau đớn cùng với phẩm giá của mình, vì đó là sự chuẩn bị cho một thế giới đầy rẫy chiến tranh. Đến cuối ngày, những thầy tu sẽ kiểm tra các vết thương trên lưng những chiến binh và dùng chúng để tiên đoán về tương lai của thành phố.
Những tu sĩ của vùng sa mạc, trong thời cổ đại, đến thế kỉ IV của một cộng đồng Cô đốc giáo phát triển, quanh một tu viện ở Alexandria, họ sử dụng hình phạt bằng roi da như một cách để đánh đuổi ma quỷ hoặc để chứng minh sự vô ích của cơ thể trong hành trình tìm kiếm linh hồn. Lịch sử của các vị thánh đầy rẫy những ví dụ như thế - Thánh Rosa (‘1586-1671’ là vị thánh đầu tiên của châu Mỹ, sinh ra tại Lima, Peru.) cứa lên da thịt bà, Thánh Domingos Loracatus ( hay còn gọi là Thánh Dominic Loricatus ‘995-1060’là vị thánh người Umbrian, sinh tại một ngôi làng Italia của vùng Luceolis gần
Cantiano. Người ta kể rằng Thánh Dominic đã chịu bị đánh bằng roi trong khi vẫn ngâm các bài thánh thi, mỗi bài thánh thi Thánh Dominic chịu đánh một trăm roi) tự quất roi da lên người mình mỗi đêm trước khi đi ngủ, những kẻ tử vì đạo tình nguyện dâng hiến bản thân cho một cái chết từ từ trên thánh giá hoặc bị thú hoang xé ra từng mảnh. Tất cả bọn họ đều nói rằng sự đau đớn, một khi đã được điều khiển, có thể dẫn đến trạng thái nhập định mang tính tôn giáo.
Gần đây, những nghiên cứu không được xác nhận chỉ ra rằng một loại nấm đặc biệt với những đặc tính gây ảo giác phát triển từ những vết thương chính là nguyên nhân dẫn đến những ảo ảnh. Khoái cảm đó quá mãnh liệt nên nó đã nhanh chóng rời những tu viện và các nhà tu kín để lan rộng ra toàn thế giới. Vảo năm 1718, một Chuyên luận vê sự tự trừng phạt bằng roi đã được xuất bản, nó chỉ ra cách để đạt đến khoái cảm thông qua sự đau đớn, nhưng không làm hại đến thân thể. Cuối thế kỷ này, đã xuất hiện hàng tá địa điểm ở Châu Âu, nơi mà người ta được chuẩn bị để chịu đựng đau đớn nhằm đạt đến niềm hoan lạc. Có những ghi chép về các ông vua và bà hoàng đã ra lệnh cho nô lệ của họ quất roi da lên người, cho đến khi họ thấy được một loại khoái cảm khác lạ - dẫu rằng càng bị kiệt sức thì càng ít hài lòng hơn. Khoái cảm ấy được tìm thấy không chỉ bằng cách bị quất roi da, mà còn bằng cách gây ra những vết thương đau đớn khác nữa.
Trong khi hút thuốc, Terence có một cảm giác thích thú tự hào khi biết chắc chắn rằng, hầu hết mọi người sẽ không thể hiểu được những gì anh ta đang nghĩ.
Tốt hơn là chỉ nên thuộc về một câu lạc bộ dành riêng cho những ai đã qua sàng lọc. Anh ta nhớ lại cuộc hôn nhân đau khổ của anh ta đã biến thành cuộc hôn nhân kỳ diệu như thế nào. Vợ anh ta biết anh ta đến thăm Geneva vì mục đích đó, cô ta không để tâm; ngược lại, trong thế giới buồn chán này, cô ta mừng là chồng mình đã có được phần thưởng anh ta mong muốn sau một tuần làm việc mệt nhọc.
Cô gái vừa rời căn phòng này đã hiểu mọi điều. Anh ta cảm thấy rằng tâm hồn anh ta đã rất gần tâm hồn cô gái, mặc dù anh ta chưa sẵn sàng để ngã vào một tình yêu mới, vì anh ta yêu vợ. Nhưng anh ta thích được nghĩ anh ta tự do và có thể mơ đến một mối quan hệ mới.
Tất cả những gì anh ta phải làm là khiến cho nàng nỗ lực hơn vào lần tới, với một sân khấu khó khăn hơn: Sự biến đổi hoàn toàn để trở thành Thần vệ nữ trong những bộ lông thú của Sacher-Masoch, một Dominatrix (trong tiếng Latin dominatrix có nghĩa là người phụ nữ thống trị hay bà chủ), một Mistress (tiếng anh có nghĩa là bà chủ, người phụ nữ nắm quyền, đồng thời cũng có nghĩa là nhân tình), có khả năng làm nhục và trừng phạt mà không có sự thương xót. Nếu nàng qua được bài kiểm tra này, anh ta sẽ sẵn sàng mở cửa trái tim để nàng bước vào.
Trích từ nhật ký của Maria, khi nàng vẫn đang say volka và khoái lạc:
Khi tôi không có gì đẻ mất, tôi đã có mọi thứ. Khi tôi không là chính mình, tôi đã tìm thấy chính tôi.
Khi tôi trải qua sự sỉ nhục và hoàn toàn phục tùng, tôi lại tự do. Tôi không biết liệu tôi có bị ốm không, liệu tất cả có phải là một giấc mơ không, hay liệu có phải điều đó chỉ xảy ra một lần thôi không? Tôi biết rằng tôi hoàn toàn có thể sống tốt mà không cần nó, nhưng tôi muốn làm điều đó một lần nữa, để lặp lại trải nghiệm đó, để đi xa hơn nữa.
Sự đau đớn đã làm tôi sợ hãi một chút, nhưng nó không tệ bằng việc bị làm nhục, và nó chỉ là một cái cớ thôi. Khi tôi có được lần cực khoái đầu tiên sau nhiều tháng trời, không phải do những người đàn ông tôi đã ở cùng với hàng trăm thứ khác nhau mà họ đã làm với cơ thể tôi, tôi đã cảm thấy - điều này có thể? - đến gần Chúa hơn. Tôi nhớ rằng anh ta đã nói về cách những người tự hành xác để dâng hiến sự đau đớn của họ cho việc cứu rỗi linh hồn nhân loại, họ đã tìm thấy khoái lạc như thế nào. Tôi không hề muốn cứu vớt nhân loại, hay anh ta hay chính tôi, tôi chỉ đơn giản là ở đó mà thôi.
Nghệ thuật của tình dục là nghệ thuật của sự phóng túng được kiểm soát.
11 Phút 11 Phút - Paulo Coellho 11 Phút