Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Paulo Coellho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 11 Phút
Dịch giả: Quý Vũ
Biên tập: tongkimlinh
Upload bìa: tongkimlinh
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3551 / 84
Cập nhật: 2015-08-21 23:14:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
a năm trôi qua, Maria đã học địa lý, toán học và bắt đầu theo dõi các chương trình phim tình cảm trên truyền hình; ở trường, nàng đọc cuốn tạp chí khiêu dâm đầu tiên, và bắt đầu viết nhật ký để ghi lại cuộc đời buồn chán của mình, khao khát được trải nghiệm lần đầu tiên với những thứ mà nàng vẫn được nghe trong lớp học: đại dương, tuyết, đàn ông đội những chiếc khăn trùm đầu, và những người phụ nữ trang nhã, sang trọng đeo các món đồ trang sức đắt tiền. Nhưng không ai có thể sống nhờ những giấc mơ không thể thực hiện - đặc biệt khi mà mẹ của họ là một thợ may, còn cha của họ thì hiếm khi có mặt ở nhà - Maria nhanh chóng nhận ra rằng cần phải biết nhiều hơn về những điều đang diễn ra xung quanh. Nàng học để có thể bước vào đời, và tìm kiếm một người có thể cùng nàng chia sẻ giấc mơ phiêu lưu mạo hiểm. Khi bước sang tuổi mười lăm, Maria yêu một chàng trai mà nàng gặp trong đám diễu hành Tuần lễ Thánh.
Maria đã không lặp lại sai lầm thời thơ ấu của mình: họ nói chuyện, trở thành bạn, bắt đầu đi xem phim và dự tiệc cùng nhau. Nhưng nàng cũng nhận thấy rằng, từ sự việc xảy ra với chàng trai đầu tiên, nàng cảm thấy những khi người yêu không có bên, nàng sẽ yêu mãnh liệt hơn: nàng sẽ thấy nhớ người bạn trai da diết, sẽ dành hàng giờ đồng hồ tưởng tượng ra những điều họ sẽ nói và khi nào họ sẽ gặp lại, nhớ từng phút giây được ở bên nhau, cố gắng phân tích rõ những gì nàng đã làm đúng, hay những gì nàng đã làm sai. Maria thích tưởng tượng mình là một người phụ nữ từng trải. Một người phụ nữ đã để cho những đam mê lớn lao thoát khỏi sự kìm giữ của bản thân và biết rõ nỗi đau nào là nguyên nhân dẫn đến điều này. Giờ đây nàng đang quyết tâm chiến đấu với mọi khả năng có thể vì người đàn ông này, vì một đám cưới, quyết tâm rằng anh ta sẽ là người đàn ông mà nàng kết hôn cùng, những đứa con và một ngôi nhà bên bờ biển. Nàng đã nói với mẹ về điều đó, và được nghe bà trả lời:
“Con yêu, nhưng con vẫn còn quá trẻ.”
“Mẹ cũng đã kết hôn khi mẹ mười sáu tuổi mà.”
Bà không muốn giải thích rằng, đó là vì bà đã có thai ngoài ý muốn, nên bà đành dùng câu “đó là chuyện khác” để kết thúc vấn đề tranh luận.
Ngày hôm sau, Maria cùng bạn trai đi dạo ở vùng ngoại ô. Họ nói chuyện đôi chút, nàng hỏi chàng có thích đi du lịch không, nhưng thay vì trả lời câu hỏi, chàng kéo nàng vào vòng tay và hôn nàng.
Nụ hôn đầu tiên! Nàng đã mơ đến giây phút này biết bao nhiêu! Và phong cảnh lúc này cũng thật đặc biệt: những con diệc đang liệng cánh bay, mặt trời đang lặn phía đường chân trời, vẻ đẹp hoang dã của một vùng đất bán sa mạc, tiếng nhạc phía xa xa vọng lại. Maria có vẻ muốn lùi lại, nhưng sau đó nàng lại ôm ghì lấy chàng và lặp lại những gì nàng thường thấy trong rạp chiếu phim, trong các quyển tạp chí và trên truyền hình: nàng chà xát môi mình lên môi chàng với đôi chút dữ dội, xoay đầu từ bên này sang bên kia vừa nhịp nhàng vừa điên cuồng. Và rồi, nàng cảm thấy lưỡi chàng chạm vào răng mình, nàng nghĩ nó thật tuyệt.
Nhưng đột nhiên chàng ngừng lại và hỏi:
“Em không muốn à?”
Nàng định nói gì đây? Nàng có muốn không? Tất nhiên là có! Nhưng một người phụ nữ không nên bộc lộ theo cách ấy, đặc biệt là với người chồng tương lai của mình, hơn nữa chàng sẽ vì vậy mà dành suốt phần đời còn lại để nghi ngờ rằng liệu nàng có thể dễ dàng nói “vâng” như thế với bất cứ ai, bất cứ điều gì. Nàng quyết định không trả lời.
Chàng hôn nàng lần nữa, nhưng lần này ít nồng nhiệt hơn. Một lần nữa, chàng dừng lại, đỏ mặt và Maria biết rằng có gì đó không ổn, nhưng nàng lại sợ không dám hỏi. Nàng nắm lấy tay chàng và cả hai cùng quay về thị trấn, vừa đi vừa nói những chuyện khác như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Tối hôm đó - việc sử dụng từ ngữ đôi khi thật khó khăn, bởi vì Maria chắc rằng, có một ngày, những điều nàng viết ra đây sẽ bị ai đó đọc được, nhưng vì tin là một điều gì đó rất quan trọng đã xảy ra với mình - nàng đã viết vào nhật ký:
Khi chúng ta gặp một người và bắt đầu yêu, chúng ta sẽ có cảm giác như cả vũ trụ đều ở bên mình. Hôm nay mình đã thấy điều đó khi mặt trời lặn. Nhưng vào lúc ấy có chuyện không hay xảy ra khiến mọi thứ bỗng dưng biến mất! Không còn những chú diệc, không còn âm nhạc phía xa xa, thậm chí cả hương vị trên đôi môi anh ấy cũng không còn. Sao chuyện đó có thể xảy ra với một điều đẹp đẽ như thế chứ, chỉ vài phút trước khi mọi thứ tan biến?
Cuộc sống trôi đi thật nhanh. Nó xô đẩy chúng ta từ thiên đường xuống địa ngục chỉ trong tích tắc.
Ngày hôm sau, Maria kể cho các bạn gái nghe chuyện của mình. Tất cả bọn họ đều đã thấy nàng đi dạo với “vị hôn phu” tương lai của nàng. Xét cho cùng, việc có một tình yêu lớn trong đời chưa phải đã là đủ, bạn cần chắc chắn rằng tất cả mọi người đều phải biết bạn là một người đáng khao khát đến thế nào. Họ đang rất muốn được biết xem điều gì đã diễn ra, và Maria, với vẻ tự tin nhất, tuyên bố rằng khoảnh khắc ngọt ngào nhất chính là khi lưỡi của chàng chạm vào hàm răng nàng. Nghe đến đó, một cô bạn gái phá lên cười.
“Bạn đã không mở miệng hay sao?”
Mọi thứ đột nhiêu trở nên rõ ràng với Maria: câu hòi của chàng, sự thất vọng của chàng.
“Để làm gì cơ?”
“Để anh ấy đưa lưỡi vào bên trong.”
“Làm thế thì có gì khác chứ?”
“Bạn không thể giải thích rõ được. Đó là cách người ta hôn nhau mà.”
Có những tiếng cười khúc khích, sự thương hại cùng cảm giác hân hoan vui sướng thù địch từ những cô bạn gái chưa từng được một chàng trai nào yêu. Maria làm ra vẻ không thèm bận tâm và cũng phá lên cười, nhưng lúc ấy tâm hồn nàng đang bật khóc. Nàng thầm nguyền rủa những bộ phim nàng đã xem ở rạp, chính từ những bộ phim ấy nàng đã học cách nhắm mắt lại, đặt tay lên đầu chàng và xoay đầu mình nhẹ nhàng sang phải, sang trái, thế nhưng điều cốt yếu nhất thì lại sai. Nàng cố tìm ra một lý do biện mình hoàn hảo ( Em đã không muốn làm điều đó, bởi vì em đã không chắc chắn, nhưng giờ đây em đã nhận ra anh là tình yêu của đời em) và chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Nàng đã không gặp chàng cho tới ba ngày sau, trong một bữa tiệc ở câu lạc bộ, chàng ta đang nắm tay một trong những cô bạn của nàng, người bạn đã hỏi nàng về nụ hôn hôm đó. Một lần nữa, nàng lại vờ như không quan tâm, và cố gắng chịu đựng cho đến khi buổi tối kết thúc bằng cách nói chuyện phiếm với những cô bạn gái về các ngôi sao điện ảnh và về những chàng trai khác trong vùng. Nàng cũng vờ như không nhận thấy những cái nhìn đôi lúc tỏ vẻ thương hại cảu những cô bạn. Thế nhưng, khi về đến nhà, nàng đã để mặc cho cả vũ trụ của mình sụp đổ; nàng khóc suốt đêm, đau khổ cho tới tám tháng sau và kết luận rằng tình yêu rõ ràng không phải dành cho nàng, và nàng sinh ra cũng không phải để dành cho tình yêu. Nàng bắt đầu cân nhắc việc trở thành một nữ tu sĩ, dâng hiến phần đời còn lại của mình cho một tình yêu sẽ không còn làm nàng đau đớn, không để lại những vết thương nơi trái tim nàng - tình yêu dành cho Chúa. Ở trường, nàng đã được học về các hội truyền giáo, họ là những người đi đến Châu Phi và nàng quyết định rằng, đó là con đường giải thoát nàng khỏi cuộc sống chán ngắt này. Nàng đã lên kế hoạch vào một nhà tu kín, nàng học bài đầu tiên về viện trợ (theo lời một vài thầy cô giáo thì có rất nhiều người đang chết dần ở Châu Phi), làm việc chăm chỉ trong lớp học tôn giáo, và bắt đầu tưởng tượng mình như là một vị thánh thời nay, cứu giúp những cuộc đời khốn khổ và đến thăm những khu rừng nhiệt đới xa xôi, nơi cư trú của hổ và sư tử.
Nhưng, tuổi mười lăm không chỉ mang đến việc khám phá ra bạn phải mởi miệng khi hôn ai đó, và rằng tình yêu, trên tất cả, là nguyên nhân của sự đau khổ. Maria còn phát hiện ra điều thứ ba nữa: thủ dâm. Chuyện đó xảy ra gần như là tình cờ, khi nàng chạm vào phần bên ngoài của bộ phận sinh dục trong lúc chờ mẹ về nhà. Nàng đã từng làm vậy khi còn nhỏ và nàng thấy thích cảm giác đó, cho tới một ngày, bố nàng nhìn thấy và ông đã tát nàng thật mạnh mà không giải thích lý do tại sao. Maria không bao giờ quên đã bị đánh như thế, và nàng biết rằng nàng không nên sờ mó vào người mình khi ở trước mặt người khác. Vì nàng cũng không thể làm vậy giữa đường và nàng không có phòng riêng ở nhà nên dần dần nàng đã hoàn toàn quên cảm giác thích thú đó.
Cho đến buổi chiều hôm ấy, gần sáu tháng sau nụ hôn đầu, mẹ nàng về nhà muộn, chẳng có việc gì để làm cả, bố nàng đã ra ngoài với một người bạn, và vì không có gì thú vị trên ti vi, nàng bắt đầu kiểm tra cơ thể mình, hy vọng có thể tìm thấy và loại bỏ những sợi lông tơ không mong muốn bằng một cái nhíp. Maria đã rất ngạc nhiên khi thấy có một miếng thịt đệm nhỏ trên âm đạo của mình. Nàng bắt đầu chạm vào nó và không thể ngừng lại được; những cảm giác được gợi lên thật quá mãnh liệt và khoái lạ; cả cơ thể nàng - đặc biệt là chỗ nàng chạm vào - trở nên căng thẳng, bồn chồn. Một lúc sau, nàng bắt đầu bước vào cảm giác như mình đang ở trên thiên đường, nó trở nên mãnh liệt, dữ dội, cho đến khi nàng không thể nhận ra mình không thể nhìn thấy, nghe thấy một cách rõ ràng nữa, mọi thứ hiện ra nhuốm một màu vàng. Rồi nàng rên rỉ, thích thú với lần khoái cảm nhục dục đầu tiên của mình.
Cực khoái!
Nó giống như ta đang trôi bồng bềnh tới thiên đường và sau đó chầm chậm nhảy dù từ máy bay xuống mặt đất vậy. Thân thể Maria thấm đẫm vị ngọt ngào, nhưng nàng cảm thấy đầy đủ, no nê và tràn đầy sinh lực. Thì ra đó là tình dục! Thật tuyệt diệu làm sao! Không giống như những tạp chí khiêu dâm, trong đó mọi người nói về khoái lạc, thích thú, nhưng với một vẻ mặt nhăn nhó như bị đau đớn. Và không cần một người đàn ông, kẻ chỉ thích cơ thể của phụ nữ, nhưng lại không có thời gian dành cho những cảm giác của cô ta. Nàng có thể tự mình làm điều đó! Maria làm lại một lần nữa, lần này nàng tưởng tượng rằng một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng đang chạm vào nàng, và nàng lại bồng bềnh trôi lên thiên đường và lại nhảy dù xuống, cảm giác như được tiếp thêm sinh lực còn nhiều hơn trước. Nhưng ngay khi nàng định làm điều đó lần thứ ba thì mẹ nàng trở về.
Maria kể cho các bạn gái về phát hiện mới này, nhưng không nói rằng nàng chỉ mới phát hiện ra nó vài giờ đồng hồ trước. Tất cả bọn họ - ngoại trừ hai người - đều biết nàng đang nói về điều gì, nhưng không ai trong bọn họ từng dám khơi mào. Sự chuyển hướng của Maria tới cảm xúc này giống như một
cuộc cách mạng, nàng trở thành người dẫn đầu cả nhóm, phát minh ra một trò chơi lố bịch gọi là “xưng tội bí mật”, trong đó họ sẽ hỏi từng người về phương thức thủ dâm mà họ thích nhất. Nàng đã học được nhiều kỹ năng phong phú, như là nằm dưới chăn trong một ngày hè nóng (bởi vì, một người bạn đảm bảo với nàng là nó giúp đổ mồ hôi), dùng một chiếc lông ngỗng để chạm vào chỗ đó cả cơ thể (nàng không biết chỗ đó gọi là gì), để một chàng trai làm điều đó cho bạn (Maria nghĩ điều này là không thể), sử dụng vòi xịt trong một cái chậu thành thấp để rửa bộ phận sinh dục (nàng không có cái chậu nào ở nhà cả, nhưng nàng sẽ thử cách này ngay khi có dịp đến chơi nhà một người bạn giàu có hơn).
Dầu sao đi nữa, từ lần Maria khám phá chuyện thủ dâm và làm theo các cách mà bạn bè nàng gợi ý, nàng đã từ bỏ hoàn toàn ý tưởng về một cuộc đời dâng hiến cho tôn giáo. Thủ dâm cho nàng một khoái lạc lớn lao, còn nhà thờ dường như lại ngụ ý rằng nhục dục là tội lỗi lớn nhất. Nàng đã nghe được rất nhiều chuyện phong phú từ đám bạn: thủ dâm làm xuất hiện những cái mụn ruồi, thủ dâm có thể dẫn đến việc điên loạn hay thậm chí có thai. Tuy nhiên, bất chấp những rủi ro này, Maria vẫn tiếp tục làm bản thân nàng khoan khoái, thích thú ít nhất mỗi tuần một lần, thường là vào thứ Tư, khi bố nàng ra ngoài chơi bài với những người bạn của ông.
Cùng thời gian đó, nàng lớn dần, thiếu thận trọng hơn trong các mối quan hệ với con trai, và càng quyết tâm rời bỏ nơi nàng đang sống. Nàng yêu thêm ba, bốn lần nữa, giờ thì nàng đã biết hôn như thế nào, và khi ở một mình với các chàng trai, nàng sờ soạng họ và cũng cho phép họ đụng chạm vào cơ thể mình. Nhưng luôn có điều gì đó không ổn, và mối quan hệ thường kết thúc đúng lúc nàng chắc chắn rằng đó là người mà nàng muốn gắn bó suốt đời. Sau một thời gian dài, nàng đi đến kết luận, đàn ông chỉ mang đến những tổn thương, đau khổ, thất vọng và cảm giác như thời gian kéo dài lê thê. Một buổi chiều, khi đang ngắm nhìn một bà mẹ chơi đùa với cậu con trai khoảng hai tuổi, Maria đã quyết định rằng có thể nàng vẫn nghĩ đến một người chồng, những đứa con và một ngôi nhà nhìn ra biển, nhưng nàng sẽ không bao giờ yêu nữa, bởi vì tình yêu làm hỏng mọi thứ.
11 Phút 11 Phút - Paulo Coellho 11 Phút