The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Nam Hy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Phung Dang Minh
Số chương: 520
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10301 / 67
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 211: Chương 211: Dạ Thiên Kỳ Mượn Gió Bẻ Măng
HƯƠNG 211: DẠ THIÊN KỲ MƯỢN GIÓ BẺ MĂNG
Căn phòng đang hỗn loạn như thế, đột nhiên cánh cửa phòng bị đẩy ra, một người đứng trước cửa, giọng nói dễ nghe chuyển đến: “ Này. Nhuỵ Nhuỵ, em làm gì thế? Mãi mới tìm được em. Thật mệt chết đi được.”
Giọng nói mặc dù không cao, nhưng khoảnh khắc đó cũng khiến cho tất cả bạn học đều chú ý, mọi người đều nhìn theo, chỉ nhìn thấy đứng ở cửa phòng là một thanh niên đẹp trai mặt mũi bảnh bao, mái tóc uốn xoăn, đôi mắt tô sáng, ngũ quan đẹp đẽ tinh tế, phong cách bụi bặm khoẻ khoắn, anh ta cười lên cũng có thể khiến vầng trăng nhật nguyệt mất đi ánh hào quang.
Tôi sững sờ người.
Tại sao lại là anh ta? Tại sao anh ta lại đến đây?
“ Dạ Thiên Kỳ? Tại sao anh lại đến đây?” Châu Đình nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, mắt sáng lên.
Dạ Thiên Kỳ cười chào hỏi lại Châu Đình, sau đó rất tự nhiên bước đến, ôm tôi vào lòng, anh ta cười nói: “ Nhuỵ Nhuỵ, em nói em dẫn anh đến tham gia buổi họp lớp, sao lại không đợi anh chứ, còn không nghe điện thoại nữa, làm anh lật từng phòng lên tìm, suýt chút nữa giận cá chém thớt, trút giận lên người khác. Đúng rồi, các bạn học, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là bạn trai của Nhuỵ Nhuỵ, Dạ Thiên Kỳ.”
Những bạn học đó đều sửng sốt, bọn họ ngạc nhiên dùng các loại ánh mắt nhìn tôi, rồi họ nhìn nhau, tôi biết bọn họ đang rất khó hiểu, không phải nói tôi là tình nhân của Lạc Mộ Thâm sao?
Tại sao tên Dạ Thiên Kỳ này nói là bạn trai của tôi chứ? Lẽ nào tên Dạ Thiên Kỳ này là kẻ thích được ‘mọc sừng’ sao?
Bọn họ đều ngạc nhiên nhìn tôi, không biết phải nói gì.
Trần An An cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, cậu ta cũng sững người đứng ở đó, gần như không biết phải phản ứng thế nào.
Châu Đình cũng nhanh nhạy phản ứng theo, cậu ấy vội vàng nói: “ Các bạn, đừng nghe những lời vô căn cứ, anh Dạ Thiên Kỳ đây, chính xác là bạn trai của Nhuỵ Nhuỵ.”
Tôi đờ đẫn đứng ở đó, không biết phải làm thế nào.
Trong đầu là một mảng trống rỗng, tôi thật sự muốn nói với Dạ Thiên Kỳ: cầu xin anh đừng có làm loạn thêm nữa?
Nhưng Dạ Thiên Kỳ chẳng thèm để ý, anh ta càng ôm chặt lấy bả vai tôi, cười nói: “ Tôi ở bên ngoài nghe thấy một chút, mọi người đều đang nghi ngờ Nhuỵ Nhuỵ đột nhiên lại có thể lên được chức thư ký tổng giám đốc, trên công việc có rất nhiều chuyện khó có thể tưởng tượng được, đương nhiên, tôi không muốn nói Nhuỵ Nhuỵ của tôi xuất sắc như thế nào, suy cho cùng phụ nữ xuất sắc trong công việc rất nhiều, đặc biệt là trong Lạc Thị, Nhuỵ Nhuỵ là người mới, nhưng tại sao có thể thăng chức thành thư ký tổng giám đốc? Thực ra rất đơn giản, là do tôi, tổng giám đốc Lạc Mộ Thâm của Lạc Thị là bạn từ nhỏ của tôi, từ lúc còn cởi chuồng thời mẫu giáo, tôi nhờ bạn thân từ nhỏ của mình sắp xếp cho bạn gái tôi một công việc chức vụ cao mà nhàn hạ, rất bình thường phải không? Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn bạn gái của tôi có thể nhẹ nhõm nhàn hạ một chút, đương nhiên, tôi biết sau lưng Tư Nhuỵ cũng có rất nhiều lời bàn ra tán vào, ôi, miệng lưỡi con người biết đâu mà theo! Nhưng tôi có thể khẳng định là, Nhuỵ Nhuỵ chắc chắn không phải tình nhân của Lạc Mộ Thâm, Dạ Thiên Kỳ tôi làm sao có thể tìm tình nhân của người khác để làm bạn gái của mình chứ? Tôi ăn no dửng mỡ sao? Tôi thích làm kẻ mọc sừng chắc sao?”
A?
Tại sao anh ta lại nói như thế? Tôi nói anh Dạ thiêú gia, anh đừng có mà làm loạn thêm có được không? Tôi bây giờ càng thêm rối bời rồi.
Tôi muốn tránh ra khỏi vòng tay của anh ta, nhưng Dạ Thiên Kỳ vòng cánh tay anh ta lại, ôm tôi càng chặt hơn.
Tôi cũng chẳng tranh luận gì nữa, giả bộ ngọt ngào cười, nhưng có lẽ điệu cười của tôi còn khó coi hơn là khóc.
Lúc này, tôi nghe thấy những bạn học đó thì thầm xì xào: Dạ Thiên Kỳ? Có phải người của Dạ Thị không? Đẹp trai quá, thật sự là bạn trai của Nhuỵ Tử sao?
“ Nhuỵ Nhuỵ, tại sao em có thể bị chọc tức mà nói linh tinh thế? Nói như thế không được, anh sẽ ghen đấy. Cái gì mà là tình nhân của Lạc Mộ Thâm chứ!” Dạ Thiên Kỳ vỗ nhẹ sau lưng tôi rồi nói.
Tôi vội vàng thuận theo lời anh ta nói: “ Em.....em cũng là bị chọc tức, thuận mồm nên nói theo thôi.”
Dạ Thiên Kỳ cười nói: “ Các bạn học, xã hội này rất phức tạp, tôi biết rất nhiều người con gái đều thông qua việc quan hệ với cấp trên để đạt được một số mục đích của bản thân, không phải có câu nói này sao? Đàn ông chinh phục thế giới mới có thể chinh phục được người phụ nữ, còn người phụ nữ chinh phục được đàn ông mới có thể chinh phục được thế giới, nhưng Nhuỵ Nhuỵ nhà chúng tôi tuyệt đối không phải loại người này, các bạn không biết chứ, tiểu nha đầu này vốn dĩ không phải là người con gái thực tế, tôi đưa tiền cho cô ấy mà cô ấy còn không cần, tôi theo đuổi cô ấy mất bao công sức đấy.”
Sau đó, anh ta đột nhiên hôn vào má tôi một cái.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên.
Tên Dạ Thiên Kỳ này, thật đúng là mượn gió bẻ măng mà!
Nhưng tôi biết tên Dạ Thiên Kỳ này đang cố giải vây cho tôi, cho nên tôi đành cười hì hì, vẫn ra vẻ tình cảm với Dạ Thiên Kỳ.
Lúc này, tôi nhìn trong mắt những bạn học đó là ánh nhìn ngưỡng mộ đố kị, Dạ Thiên Kỳ, là một người xuất sắc như thế? Bọn họ nghĩ anh ta là con nhà họ Dạ, anh ta thích tôi thì đúng là tôi được nhờ rồi.
Đương nhiên, tôi nhìn thấy nét mặt ghen ăn tức ở của Trần An An đang nhìn về phía chúng tôi.
“ Đúng thế, mình làm chứng,” Châu Đình lập tức nói, “ Nhuỵ Tử tuyệt đối không phải tình nhân của Lạc Mộ Thâm, Dạ Thiên Kỳ mới là bạn trai của cậu ấy, bọn họ còn dẫn mình đi từ từ thiện ở viện Phúc Lợi, thăm những đứa bé mồ côi đáng thương nữa kìa, chúng mình còn chơi với bọn trẻ, thật là vui!”
Các bạn học nghe Dạ Thiên Kỳ và Châu Đình nói như thế, lập tức hiểu là như thế. Trong ánh mắt bọn họ nhìn tôi mang đầy vẻ ngưỡng mộ.
Ánh mắt cuốn hút của Dạ Thiên Kỳ nhìn các bạn học khác, sau đó cười nói: “ Tại vì các bạn là bạn học của Nhuỵ Nhuỵ, tôi cũng không nói gì nữa, đàn ông mà, nếu như ai nói bạn gái của anh ta là tình nhân của người khác, giống như mọc sừng vậy, vậy thì các bạn nghe ngóng một chút xem, Dạ Thiên Kỳ tôi có bỏ qua cho không? Có điều tại vì các bạn cũng là bạn thân gì đó của Nhụy Nhuỵ, cho nên tôi cũng không tính toán với các bạn chuyện này. Tại vì nếu như tôi muốn đối phó với các bạn, Nhuỵ Nhuỵ nhất định sẽ tức giận, Nhuỵ Nhuỵ mà nổi giận thì hỏng bét, vừa nãy tôi ở bên ngoài nghe cũng tức điên rồi, lần sau, nếu như các bạn còn nói Nhuỵ Nhuỵ như thế, thì đừng trách tôi không khách sáo, tôi tuyệt đối không phải doạ các bạn đâu.”
Nói xong, Dạ Thiên Kỳ không còn giữ nét mặt tươi cười nữa, ánh mắt trở nên lạnh lùng, anh ta lạnh lùng nhìn về hướng mỗi người, mỗi người đều bị anh ta doạ cho run cầm cập.
Tôi biết, Dạ Thiên Kỳ bình thường lúc nào cũng cười đùa cợt nhả, nhưng anh ta mà đã nghiêm túc lên thì lạnh chẳng khác gì băng tuyết.
Vẫn là câu nói đó, anh ta biểu hiện trên mặt không như Lạc Mộ Thâm, thực ra, bọn họ là người giống nhau, dáng vẻ lạnh lùng không ai bằng, quyền lực trong tay, đều đứng trên chỉ đạo.
Anh ta dùng ánh mắt uy hiếp những người đó, đặc biệt là Trần An An, tôi nhìn thấy mặt Trần An An chuyển sang trắng bệch rồi.
Trần An An à, cậu ngây thơ quá, cậu chỉ cho rằng chỉ có Lạc Mộ Thâm mới che chở cho tôi sao, đằng sau tôi còn có Dạ Thiên Kỳ nữa đấy.
Đương nhiên Trần An An không dễ dàng bị doạ như thế, chỉ nghe thấy Trần An An cười khẩy một tiếng nói: “ Ôi, các bạn, cho nên mình mới nói Nhuỵ Tử có tài mà, thật thần thông quảng đại, tự dưng ở đâu lại xuất hiện một bạn trai nữa? Bạn trai của Nhuỵ Tử thật sự nhiều quá.”
1001 Đêm Tân Hôn 1001 Đêm Tân Hôn - Thiên Nam Hy 1001 Đêm Tân Hôn